Khúc Sướng khóc xong, lau sạch nước mắt rồi đi khỏi lớp, hai người không nói với nhau câu nào.
Diệp Tri Hòa không còn ủ rũ nữa, lấy điện thoại ra nhắn cho Hướng Nguyên Khê: [Ông thấy thế nào rồi?].
Một lúc lâu sau Hướng Nguyên Khê mới trả lời: [Đừng nhắc đến nữa, tôi bị sốt, nhũn cả đầu rồi. Mà đừng nói cho Diêu Vân Chu nhá, tôi không muốn cậu ấy biết đâu].
Diệp Tri Hòa: [Chắc cậu ta biết rõ hơn tôi chứ, lớp chín đã phân hóa rồi].
Hướng Nguyên Khê: [Cũng đúng].
Hướng Nguyên Khê: [Thôi xong, tôi còn lừa cậu ấy là tôi chẳng bị làm sao hết, tôi ngu quá mà].
Diệp Tri Hòa: [Chuẩn đấy].
Hướng Nguyên Khê: [???].
Đầu óc Diệp Tri Hòa rối loạn, nhắn với Hướng Nguyên Khê một lúc nữa, bên kia đã đi ngủ.
Cậu ấn vào ảnh đại diện của Lận Thâm, biết rằng giờ nhắn tin thì chắc chắn hắn cũng không đọc được, nhưng lòng cậu đang đầy cảm xúc, muốn nói với Lận Thâm điều gì đó.
Cậu chưa nghĩ ra nên nói gì, bèn gửi bừa hai cái emoji qua.
Đúng là đầu bên kia hoàn toàn im ắng thật.
Nhưng những gợn sóng trong lòng Diệp Tri Hòa cũng dần tĩnh lặng theo đó.
Đến khi mọi người lục tục bước vào thì Khúc Sướng cũng quay trở lại, mắt hơi đỏ, không nhìn kĩ thì không nhận ra được rằng cô đã khóc.
Cô lại khoác lên gương mặt tươi cười, đặt ngón trỏ trên môi, nói với Diệp Tri Hòa bằng khẩu hình: “Giữ bí mật nha”.
Diệp Tri Hòa vừa định đáp lời, phía sau bỗng có một giọng nói vang lên: “Diệp Tri Hòa”.
Lận Thâm bước tới gác tay lên vai cậu, nhìn Khúc Sướng, nhưng lời thốt ra lại là nói với Diệp Tri Hòa: “Hai người ra hiệu gì cho nhau vậy?”.
“Ừm… Không có gì hết á”. Diệp Tri Hòa ngẩng đầu. “Hôm nay cậu tới sớm ghê”.
Khúc Sướng cười cực kì vui vẻ, như thể việc làm Lận Thâm khó chịu chính là sự giải trí hiệu quả nhất cho cô vậy, tiện đà còn chớp chớp mắt với Diệp Tri Hòa.
Lận Thâm: “…”.
Lận Thâm: “Rốt cuộc cậu ta đang làm gì đấy?!”.
Khúc Sướng thoải mái cả người bước về chỗ, thậm chí còn vỗ vỗ cái ghế trống không bên cạnh mình. “Bạn cùng bàn à, tui cũng nhớ ông quá đi mất”.
Nam sinh cùng bàn đang yên tâm nghỉ học ở nhà bỗng thấy lành lạnh sau gáy.
Lận Thâm về chỗ của mình, quay đầu lại nhìn Diệp Tri Hòa: “Buổi trưa cậu làm gì?”.
“Tớ định ngủ, nhưng không được…”. Diệp Tri Hòa không muốn nói dối, bèn quyết định bỏ qua đoạn tiếp theo, giơ điện thoại lên cho Lận Thâm xem. “Còn định nhắn tin với cậu nè”.
Lận Thâm nhìn ảnh đại diện của mình. “Buổi trưa tôi không được dùng di động… Tôi biết hết rồi”.
“Hở? Biết gì cơ?”.
Lận Thâm lại lần nữa kì kèo: “Sao Khúc Sướng lại liếc mắt đưa tình với cậu?”.
Diệp Tri Hòa: “… Có phải đưa tình gì đâu”.
Lận Thâm nhìn cậu khá cố chấp, Diệp Tri Hòa lại chớp chớp mắt với hắn để lấy lòng.
Lận Thâm: “Cậu còn nói không phải nữa à?”.
Diệp Tri Hòa: “??”.
Đến tiết hai buổi chiều thì Diệp Tri Hòa không gượng nổi nữa, đúng lúc Nghiêm Gia Khang muốn đi vệ sinh, bèn nói với cậu: “Tôi quay về vừa đúng đến giờ học, để tôi gọi dậy cho”.
“Cứ lay thoải mái nhé, tôi còn không dậy nữa thì véo”.
Diệp Tri Hòa không muốn nói thêm chữ nào nữa, gục xuống bàn ngủ ngay.
Lận Thâm đi vệ sinh về, thấy Diệp Tri Hòa đã ngủ bèn nhẹ nhàng quay lại chỗ ngồi.
Diệp Tri Hòa nghiêng đầu, miệng hơi hé, gối lên cánh tay đè nặng sách giáo khoa còn đang mở rộng.
Lận Thâm: “Ngủ thế này thì chảy nước miếng mất”.
Khúc Sướng ngồi chéo phía trước, giọng Lận Thâm lọt vào tai, cô sặc một ngụm nước, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không quay đầu.
Hôm nay cô mệt mỏi lắm rồi, khóc một lúc lâu mới đỡ hơn chút chút.
Lông mi Diệp Tri Hòa hơi cong, dường như mơ thấy gì nên mí mắt run nhè nhẹ.
Lận Thâm vừa mới rửa tay xong, tay vẫn còn vương nước, nghiêng đầu ngắm Diệp Tri Hòa lúc ngủ.
Lúc ngủ cậu thật ngoan, ít nhất là khuôn mặt rất ngoan, không giống khi còn tỉnh, cố ý chớp chớp mắt nhìn hắn khiến hắn không nói nổi câu nào.
Lận Thâm giơ ngón tay đụng nhẹ lên hàng mi ấy, Diệp Tri Hòa suýt bị đánh thức.
Nghiêm Gia Khang quay về nhìn thấy cảnh này bèn tự giác lui sang một bên.
Khúc Sướng lười biếng mở miệng: “Bạn cùng bàn của tui mà biết ông ngồi đây là sẽ tức đó”.
Nghiêm Gia Khang hừ một tiếng: “Sở Kham thì thiếu gì tật xấu đâu”.
Diệp Tri Hòa mơ thấy khi cậu còn rất nhỏ, nghịch ngợm ra bờ sông chơi, bị Diệp Thư phát hiện rồi đánh đòn.
Theo dòng kí ức, Diệp Thư trong mơ không còn mang bộ dạng mười năm trước nữa, mà là dáng vẻ của hiện tại.
Diệp Tri Hòa bỗng hơi sợ ông, sợ cảm giác khoảng cách xa vời vợi giữa hai người, trong mơ cậu vẫn cứ nhỏ bé như vậy, nhưng Diệp Thư lại đã già rồi.
Khi còn bé sức khỏe cậu không được tốt, hay mắc bệnh. Diệp Thư đi đâu cũng mang cậu theo, sợ cậu nóng rồi lại sợ cậu lạnh, ngày nào cũng liên tục gọi nhũ danh [1] của cậu, tìm cậu, gọi cậu: “Miêu Miêu, con lại chạy đâu mất rồi”.
Sau này Diệp Tri Hòa đã lớn, có lẽ Diệp Thư thấy cái tên “Miêu Miêu” không còn phù hợp và cũng không tiện gọi, bèn không xưng hô với cậu như thế nữa.
Đây là một việc rất tự nhiên, tự nhiên tới mức rất lâu sau Diệp Tri Hòa mới ý thức được nó có nghĩa là gì. Cậu lớn rồi, không còn chơi xấu hay làm nũng với ba mình, Diệp Thư cũng chẳng còn gọi nhũ danh của cậu, không lo lắng xem cậu đã đi đâu, nghĩa là hai người không còn thân mật như khi trước nữa.
Diệp Tri Hòa cảm giác có ai đang lay mình, sức rất nhẹ, như thể muốn lay cho cậu rơi vào giấc mộng đẹp thêm một lần nữa, phải đến khi bị chọc chọc vào mặt cậu mới chậm chạp ngẩng đầu.
Trước mắt là Lận Thâm, người lay cậu dậy là Lận Thâm. Diệp Tri Hòa đột nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Tiếng nói của cậu còn xen giọng mũi, mù mờ hỏi: “Vào học rồi à?”.
“Còn có hai phút thôi, dậy đi nào, đừng ngủ nữa”.
Lúc này Diệp Tri Hòa đã tỉnh hắn, nghiêm túc và đoan chính nhìn Lận Thâm, tới mức hắn mất tự nhiên muốn dời mắt.
Hai người không ai nhúc nhích, Diệp Tri Hòa bỗng nói: “Lúc nhỏ cậu có biệt danh gì không?”.
Lận Thâm: “Có, họ hàng gọi tôi là Đầu Gỗ, bảo tôi đầu gỗ y như cha tôi vậy”.
Đây chắc chắn không phải cách gọi đẹp đẽ gì, lúc nào người lớn cũng đùa giỡn bằng cách giẫm đạp lên nhân cách chưa kịp hình thành của những đứa trẻ.
Lận Thâm lại bổ sung: “Nhưng tôi không thích, con nhà người đó lại hỗn hào, tôi đánh một trận là không bao giờ dám bén mảng tới nhà tôi nữa”.
Diệp Tri Hòa im lặng bật ngón cái.
“Hồi trước tớ có một nhũ danh”. Diệp Tri Hòa nói.
“Là gì?”.
“Miêu Miêu”.
Lận Thâm bỗng nở nụ cười: “Thế chẳng phải là bé mèo con sao?”.
Diệp Tri Hòa thấy hắn đáng yêu quá mức, không nhịn được mà giơ tay lên xoa xoa đầu Lận Thâm, như thể hắn thực sự mọc ra một đôi tai mèo vậy.
Cậu cười: “Đúng rồi, là bé mèo đó”.
Lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng nhũ danh của mình có thể được giải thích như vậy [2]. Lận Thâm túm chặt cổ tay cậu, bắt đôi tay hư trên đỉnh đầu mình xuống, vẻ mặt không quá tự nhiên.
Diệp Tri Hòa biết Lận Thâm lại đang chê mình quá ngây thơ, còn chê hắn thế mà lại cùng cậu tỏ vẻ ấu trĩ nữa.
Diệp Tri Hòa nói: “Là lúa non, ba tớ hi vọng tớ sẽ giống như cây lúa non… Ừm…”.
Lận Thâm cười nói: “Lớn lên, vừa nhiều vừa dày?”.
Diệp Tri Hòa: “… Tóc mới thế chứ, thực ra tên đó mang nghĩa khỏe mạnh trưởng thành”.
Trong mắt Lận Thâm có ý cười, rõ là đang cố tình trêu ghẹo cậu.
Lần đầu tiên Lận Thâm bộc lộ cảm xúc rõ rệt như vậy, Diệp Tri Hòa không muốn trả đũa, còn dán tay mình vào tay hắn.
Cậu rất thích chạm vào Lận Thâm, cũng thích Lận Thâm chạm vào mình nữa. Lòng cậu không có ranh giới, nhưng lại bước thẳng qua ranh giới trong lòng Lận Thâm.
Ai bảo Diệp Tri Hòa không thông minh, cậu thông minh nhất thì có, lúc đầu là cậu chủ động, giờ lại hóa thành cậu dẫn dắt cho Lận Thâm chủ động. Những hành động vô thức ấy là chí mạng nhất, cậu làm gì cũng phải ghé sát vào hắn, ngoắc tay hoặc chạm vào tay nhau… Diệp Tri Hòa chưa từng tò mò muốn biết pheromone của một người có mùi gì đến vậy.
Cậu bỗng có hơi mất mát, những thứ người khác cảm nhận được, cậu lại không tài nào cảm nhận thấy.
Khúc Sướng nói cậu đặc biệt, không hề sai.
Nhưng sự đặc biệt của cậu là khác thường.
Chú thích:
[1] Nhũ danh: hiểu trên mặt chữ là cái tên được đặt cho từ khi còn bú sữa. Thường hiểu theo nghĩa biệt danh khi nhỏ hoặc tên ở nhà bên Việt Nam chúng mình.
[2] Ở đây chữ Miêu trong Miêu Miêu (nhũ danh của Diệp Tri Hòa) là 苗 nghĩa là lúa non, mầm…, phát âm là /miáo/, đồng âm với chữ 猫 nghĩa là con mèo. Chữ Hòa (禾) trong Diệp Tri Hòa (叶知禾) cũng có nghĩa là lúa, mạ nên Diệp Thư mới đặt nhũ danh cho cậu là Miêu Miêu.