Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 20

Phòng ấm nệm êm, Văn Tuyết vừa ngả lưng đánh một giấc thật dài, khi cô thức lại sắc trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường hắt vào phòng dìu dịu.

Thế giới tĩnh lặng như thể chỉ còn lại mình cô.

Cô nhanh chóng mặc quần áo, trước khi ra ngoài lại hơi chần chừ, bước vào phòng vệ sinh trang điểm nhẹ nhàng, sửa sang lại mái tóc rối. Xong xuôi, người trong gương ngước mắt nở nụ cười ngọt ngào.

Văn Tuyết lên lầu gõ cửa phòng Phương Hàn Tẫn. Khi cánh cửa mở ra, đôi mắt cô ngời sáng.

“Anh cạo râu rồi à?”

Cách đàn ông thay đổi khí chất đơn giản thật, chỉ cần cạo râu thôi là lập tức trẻ ra cả chục tuổi.

Phương Hàn Tẫn cười ngượng ngùng, tiện tay khép cửa phòng lại.

“Ừ, trước ở trên tàu hơi bất tiện.” Anh vừa nói vừa tròng chiếc áo len màu xám đậm qua đầu, giọng nói ồm ồm kẹt lại nghe không rõ, “Râu của anh mọc nhanh lắm, một tuần không cạo đã là cực hạn của anh rồi.”

Theo lời anh nói, Văn Tuyết cũng đồng thời nhớ lại, lúc mới lên tàu gặp Phương Hàn Tẫn, anh vẫn là một chàng trai trẻ trung tử tế, lúc xuống tàu đã thành cụ ông tiều tụy.

Cô đưa tay giúp anh kéo cổ áo len xuống.

Khuôn mặt anh cuối cùng cũng lộ rõ, đôi mắt chưa vơi hết uể oải, mái tóc rối bù như chú sư tử con vừa thức giấc.

Văn Tuyết không kiềm được cười rộ lên.

Tay cô dừng lại ở cổ áo Phương Hàn Tẫn một chốc, sau đó như bị bỏ bùa, ngón tay lướt đến cằm anh nhẹ nhàng vuốt ve.

Xúc cảm nơi đầu ngón tay ngưa ngứa nhưng cảm giác rất dễ chịu, có độ nhám của râu, độ cứng của xương và độ mềm của làn da.

Phương Hàn Tẫn đứng im không nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu hun hút.

Chỉ trong tích tắc, cả thế giới rơi vào im lặng.

Mặt Văn Tuyết ửng đỏ, tim đập như trống, hô hấp hỗn loạn.

Cô toan rút tay về thì anh đã nắm lấy cổ tay cô, từ từ kéo xuống áp vào ngực mình.

Nhịp tim vững vàng truyền đến lòng bàn tay cô. Anh khẽ cong ngón tay, chậm rãi luồn vào ngón tay cô, động tác không cho phép chối từ đồng thời cũng cực kỳ dịu dàng.

Bầu không khí vấn vít ái tình, không ai lên tiếng trước phá vỡ sự mập mờ.

Nếu như không có tiếng nhạc nền của trò chơi trên điện thoại truyền đến thì xém nữa họ đã quên mất trong phòng vẫn còn một người khác.

May mắn đối tượng này chỉ là một đứa trẻ mê game.

Chắc là vừa qua ải nên có tiếng hò reo khoa trương vang lên từ điện thoại, Phương Xuân Sinh hớn hở nhảy khỏi giường, múa may quay cuồng ăn mừng chiến thắng.

Như vừa tỉnh mộng, Văn Tuyết mau lẹ rụt tay lại, dời mắt sang nơi khác.

Phương Hàn Tẫn cười nhẹ, nói: “Anh đi rửa mặt đây.”

“Ừ.” Văn Tuyết lí nhí như muỗi.

Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, trái tim Văn Tuyết cuối cùng cũng về lại vị trí, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Chị ơi.” Phương Xuân Sinh nhảy tới trước mặt cô, ngửa lên và nói: “Mặt chị đỏ thế ạ.”

“Thật à?” Văn Tuyết dán lên má, quả thật nóng đến bỏng tay, “Chắc vì nhiệt độ sưởi cao quá.”

Nhằm đánh lạc hướng cu cậu, cô cầm chiếc áo trên giường, ngồi xuống choàng qua đầu Phương Xuân Sinh, kéo cánh tay thằng bé khỏi ống tay áo.

Phương Xuân Sinh đứng im, ngoan ngoãn để cô sửa soạn cho mình.

Sau khi mặc áo xong, thằng bé lại bất ngờ thốt lên: “Chị ơi, chị có thích anh không ạ?”

Văn Tuyết ho sù sụ.

Quá đường đột nên cô chưa kịp chuẩn bị. Ông nhõi con này suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?

Cô thẹn đến độ tai đỏ rang, lắp bắp: “Em, em nói bậy cái gì đấy? Ai nói em vậy hả?”

“Em đoán thôi.” Phương Xuân Sinh gật gù hứng chí, giọng điệu ra chiều đắc ý lắm, “Anh nói chị không đi cùng là vì chị không thích anh. Bây giờ chị đi với tụi em tức là chị thích anh đúng không?”

Kiểu logic quái đản gì vậy chứ? Văn Tuyết khóc không được cười cũng chẳng xong.

Cô nghiêm nghị giải thích với thằng bé: “Xuân Sinh, có phải chúng ta là bạn không? Bạn bè thì nên giúp đỡ nhau đúng chứ? Bây giờ chị không có chỗ ở, thấy chị lang thang ngoài đường thì nên giúp là đúng rồi còn gì? Chuyện này không liên quan gì đến việc thích hay không cả. Cái này người ta gọi là, gọi là…” Cô cố vơ vét hết vốn từ ngữ trong đầu, “… Hành hiệp trượng nghĩa! Hiểu chưa?”

Khó khăn lắm mới biện giải xong, cô quệt mồ hôi trên trán.

Thật sự rất khó để bào chữa cho chính mình, thậm chí còn khó hơn khi giải thích cho một đứa trẻ có tư duy như Phương Xuân Sinh.

Phương Xuân Sinh mơ hồ nhìn cô, nghệch mặt hồi lâu mới “ồ” lên một tiếng.

“Đi thôi.” Sau lưng bỗng vang lên giọng đàn ông.

Trái tim Văn Tuyết đánh cái thịch.

Cô chậm rãi quay lại, thấy Phương Hàn Tẫn đứng ở cửa phòng vệ sinh, sóng mắt tĩnh lặng nhìn không ra cảm xúc.
Ba người đứng ở cửa khách sạn, Văn Tuyết lấy bản đồ vạn năng trong túi trải ra, tìm dọc theo mạng lưới dày đặc, cuối cùng dừng lại trên vòng tròn màu đỏ gần nhất.

“Đến chỗ này đi. Nhà hàng lẩu do người Trung Quốc mở.”

Phương Hàn Tẫn cười nhạo: “Em đi ngàn dặm xa xôi đến Moscow mà bữa đầu lại là ăn lẩu? Em xem thường đồ ăn Nga đó hả?”

Văn Tuyết chớp mắt, “Vậy anh không đi à?”

“…Đi.”

Phương Hàn Tẫn chẳng còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.

Cũng đành thôi, ai bảo bọn họ có cái dạ dày Trung Quốc chứ? Không có gì ngon bằng mùi vị quê hương.
Hoàng hôn dần buông, đường cái vắng bóng người qua lại, nhưng vừa bước vào quán lẩu đã cảm nhận được ngay sự náo nhiệt ồn ào. Nhân viên phục vụ tươi cười nghênh đón, mùi thơm ngon cay nồng phảng phất trong không khí khiến người ta ngỡ như mình đã trở lại Trung Quốc.

Sau mấy hôm ăn cơm, mì gói, bánh mì, cuối cùng họ đã có thể chén một bữa ra trò, một nồi lẩu bốc khói nghi ngút…

Cảm giác này giống như du hành trong tích tắc từ thời chiến sang thời bình vậy, mỗi miếng ăn chính là cảm giác hạnh phúc khi mất mà tìm lại được.

Sau khi ăn uống phủ phê, Văn Tuyết ngả người tựa vào ghế, nghiêng người nhìn Phương Hàn Tẫn cười đắc ý: “Nghe em không có sai không nào?”

Phương Hàn Tẫn khịt mũi, qua một chặp mới hỏi: “Ngày mai tính đi đâu?”

“Quảng trường Đỏ, mấy địa điểm tham quan đều tập trung ở đó, chắc phải mất cả ngày mới đi thăm thú hết được.”

Phương Hàn Tẫn trầm tư, đoạn mới nói: “Buổi sáng chúng ta cùng đi. Buổi chiều anh phải đưa Xuân Sinh đến viện nên không đi với em được.”

“Vâng.” Văn Tuyết gật đầu, ánh mắt bất giác nhìn sang Phương Xuân Sinh, khuôn mặt thằng bé đỏ bừng, tì cằm trên bàn, mí mắt đánh nhau như sắp gục tới nơi.

Con người chính là kiểu căng da bụng trùng da mắt. Văn Tuyết đứng dậy cầm lấy áo lông vũ treo ở lưng ghế: “Chúng ta đi thôi.”

Thanh toán xong, không khí lạnh quật vào mặt, Văn Tuyết giật nảy mình, nhanh chóng tỉnh như sáo.

Từng ngọn đèn đường sáng dần, tỏa ra ánh vàng mờ ảo. Dưới đèn, những sợi tơ trắng muốt đang nhảy múa, đường phố phủ đầy tuyết kéo dài đến cuối đêm.

Tuyết rơi.

Phương Xuân Sinh phấn khích, sải bước chân ngắn ngủn vọt đến bãi đất trống trước cửa quán lẩu, ngẩng đầu chạy vòng quanh tại chỗ, lấy đầu lưỡi đón làn tuyết đang rơi.

Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn nhìn nhau cười.

Chờ Phương Xuân Sinh chơi chán, Phương hàn Tẫn đi qua nắm lấy tay thằng bé nhẹ nhàng đung đưa.

“Đi thôi.”

Văn Tuyết cũng bước theo, tự nhiên như không nắm lấy tay còn lại của cậu bé, hỏi: “Đi đâu thế?”

“Phương Hàn Tẫn chỉ vào cuối đường, “Đi tiêu thực.”

Văn Tuyết không ngờ cách “tiêu thực” của Phương Hàn Tẫn lại là đi mua sắm. Không phù hợp với khí chất trai thẳng của anh tẹo nào nhỉ?

Nhìn cánh cửa hình vòm màu vàng của trung tâm thương mại, Văn Tuyết hơi ngạc nhiên: “Anh muốn mua gì à?”

“Mua cho em một chiếc áo khoác lông. Chả phải Diệp Tử Hàng nói rồi à, anh phải đối xử tốt với em mới được.”

“…” Văn Tuyết nghi ngờ, “Từ lúc nào anh bắt đầu nghe lời Diệp Tử Hàng nói thế?”

Phương Hàn Tẫn cười, “Anh chỉ nghe mấy thứ anh thích nghe.”

Xong, anh choàng lấy vai cô đẩy vào trung tâm mua sắm.

Buổi tối ở trung tâm mua sắm khá huyên náo, dưới sảnh lớn lầu một lúc nhúc người qua lại, trong đó có không ít những gương mặt Châu Á, không biết là khách du lịch hay là dân Hoa nhập cư.

Văn Tuyết nhìn mái vòm kim sắc huy hoàng, không khỏi lo lắng: “Nơi này trang trí xa hoa vậy nên chắc bán đồ đắt lắm hả anh?”

Phương Hàn Tẫn đoán cô sẽ hỏi vậy nên đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Gần đây đồng Rúp mất giá, nhãn hàng quốc tế ở đây không kịp điều chỉnh nên hiện tại các mặt hàng giảm ba mươi phần trăm so với giá gốc. Em không thấy nhiều người Trung vậy à? Họ đến đây mua hộ đấy, mấy hôm nay cứ điên cuồng tranh nhau mua!”

Còn có chuyện tốt vậy á?

Văn Tuyết mở to mắt, kích động lắc cánh tay anh, “Vậy chúng ta cũng mau đi săn đồ thôi!”
Phương Hàn Tẫn đứng trước biển chỉ dẫn ở trung tâm thương mại, nhanh chóng xác định mục tiêu, dẫn Văn Tuyết cùng Phương Xuân Sinh thẳng bước lên lầu ba. Sau khi đến đó, chẳng cần nhìn biển hiệu tên gì, cửa hàng nào có nhiều người Hoa nhất là họ lao thẳng vào trong.

Sau hơn một tiếng chọn tới chọn lui, thử quần áo, xếp hàng thanh toán, cuối cùng ba người đã ra khỏi cửa hàng. Hai tay Phương Hàn Tẫn xách đầy túi giống như một gã buôn tận chức.

“Nhưng mà vẫn đắt thật…” Văn Tuyết lầu bầu, “Giảm giá xong cũng hơn năm ngàn, nhưng không thấy có gì đặc biệt hết?”

Phương Hàn Tẫn cười mỉa: “Đi Vòng Bắc Cực đi rồi em sẽ biết cái gì gọi là giá trị đồng tiền. Ở quốc nội, đống quần áo này của em ít nhất cũng phải mười ngàn.”

“Thật à?” Văn Tuyết đột nhiên sáng mắt.

Tốn năm ngàn mua bộ đồ này lại lời thêm năm ngàn, làm tròn lên chẳng khác gì cô không mất đồng nào!

Cô hào hứng: “Lát nữa tìm một cây ATM, em trả tiền lại cho anh.”

Cô không mang theo nhiều tiền mặt, lúc thanh toán, cô đang tính hỏi có thể quẹt thẻ không thì nhân viên thu ngân đã ngó lơ cô, trực tiếp nhận lấy thẻ tín dụng của Phương Hàn Tẫn.

Phương Hàn Tẫn từ chối đề nghị của cô: “Anh muốn nhiều tiền mặt vậy để làm gì chứ? Lỡ như bị cướp chẳng phải là lỗ vốn à?”

Văn Tuyết suy tư: “Vậy em chuyển khoản cho anh nhé?”

Phương Hàn Tẫn không thèm để ý, cười cười: “Về nước rồi tính.”

Văn Tuyết mím môi không đáp.

Kéo dài càng lâu, nợ sẽ càng nhiều, cuối cùng sẽ không thể trả dứt được.

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại đã hơn chín giờ, tuyết rơi dày đặc, từ sợi tơ đến lông ngỗng, cả con đường nhanh chóng phủ đầy tuyết.

Phóng mắt nhìn quanh là một mảng trắng xoá, trơn bóng nhẵn nhụi khiến người ta thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần. Đặt chân lên nền tuyết còn nghe thấy tiếng vang nho nhỏ.

Ba người sóng vai nhau cùng đi, đèn đường tản mát ánh sáng ấm áp, ba cái bóng trải dài trên tuyết, cái bóng nhỏ ở giữa, lúc bước đi còn nhảy chân sáo.

Văn Tuyết quay lại, nhìn dấu chân ba người trên nền tuyết.

Hình ảnh hết sức bình thường, nhưng không hiểu sao nó lại khiến cô không thể rời mắt.

“Nhìn gì vậy?” Phương Hàn Tẫn dừng chân, quay đầu nhìn theo cô.

“Không có gì.” Văn Tuyết lắc đầu, đảo mắt qua góc đường. Ở đó có một cửa tàu điện ngầm, ánh đèn sáng ngời, bóng người thưa thớt, một bà lão quấn khăn trùm đầu đang ngồi bày hàng trên bậc thềm.

Văn Tuyết nghĩ tới chuyện gì, vô thức tăng tốc bước nhanh hơn. Đến gần mới nhìn rõ, bà lão này bán các loại vải len như mũ và khăn quàng cổ.

“Muốn mua khăn quàng cổ không?” Cô nhìn Phương Hàn Tẫn.

Phương Hàn Tẫn khó hiểu: “Vừa nãy anh bảo mua cho em em lại nói không cần.”

“Đồ trong trung tâm thương mại đắt lắm.”

“Nhưng đó là vải lông cừu, ấm hơn.”

“… Nhưng em thích vải len.”

“Thôi được rồi.” Phương Hàn Tẫn thở dài, khoé môi gợi lên nụ cười, trong mắt nhuốm vẻ yêu chiều.

Anh ngồi xuống chọn lấy chiếc khăn màu đỏ, trò chuyện với bà lão bằng tiếng Nga.

“Bà ấy bảo mấy đồ này đều do bà ấy tự dệt tay, một cái ba trăm rúp, tương đương với hai mươi tệ.” Phương Hàn Tẫn ngẩng đầu nhìn Văn Tuyết, hươ chiếc khăn quàng trong tay, “Cái này thế nào?”

Văn Tuyết bĩu môi: “Nhìn loè loẹt quá không?”

“Em vừa mua áo lông trắng, tốt nhất nên phối với một chiếc khăn quàng tối màu.”

“Nhưng em chỉ thích màu sáng thôi, màu đỏ xấu òm.”

Phương Hàn Tẫn hết cách: “Thưa cô Văn, cô có biết phối màu không ạ? Vả lại mặc mặc đồ màu chói giữa nền tuyết không phải để đẹp mà là vì sự an toàn, để người khác có thể nhanh chóng tìm thấy em.”

Văn Tuyết không phục, nhỏ giọng cãi lại, “Áo lông của Xuân Sinh cũng là màu trắng mà. Sao anh không mua cho thằng bé áo đỏ đi?”

Phương Hàn Tẫn kiên nhẫn giải thích: “Thằng bé thích màu trắng từ nhỏ. Cũng một phần do tích cách nữa, mặc quần áo màu chói có thể làm thằng bé khó chịu.”

Văn Tuyết hất cằm: “Thế sao anh chiều ý thằng bé mà không theo ý em?”

“Vậy tùy em.” Phương Hàn Tẫn sầm mặt, buông khăn quàng cổ xuống, mím môi không nói một lời.

Văn Tuyết âm thầm nhìn anh, thầm cảm thấy bất an.

Thôi quên đi, dù sao anh ấy cũng muốn tốt cho mình.

Văn Tuyết ngồi xuống cầm lấy chiếc khăn anh vừa bỏ lại, lại chọn thêm một chiếc màu trắng và màu xám.

Cô lấy tờ một nghìn rúp trong ví ra đưa cho bà lão, thấy bà lão muốn lấy tiền thối lại, Văn Tuyết vội vàng đè tay bà lại, khoát tay áo, tỏ vẻ không cần.

Phương Hàn Tẫn liếc cô, lạnh giọng: “Bây giờ lại hào phóng ghê cơ.”

Sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng giọng điệu hoà hoãn hơn nhiều.

Văn Tuyết buộc khăn quàng cổ màu trắng cho Phương Xuân Sinh, lại quấn chiếc khăn đỏ cho mình. Còn dư lại một chiếc khăn xám trong tay.

Cô đứng dậy đưa cho Phương Hàn Tẫn.

Phương Hàn Tẫn quay đi, không nhận lấy.

Quỷ hẹp hòi. Văn Tuyết chửi thầm một câu, trên mặt vẫn treo nụ cười giả lả: “Có muốn không?”

Phương Hàn Tẫn kiêu ngạo nhướng mày, “Anh vẫn thích khăn lông cừu.”

Văn Tuyết tức tối quay đi.

Phương Hàn Tẫn vội vội vàng vàng dắt theo Phương Xuân Sinh, sải bước đuổi theo. Vì hai tay xách đầy đồ nền anh chỉ đành phải dùng cùi chỏ đẩy nhẹ cô, thuận miệng giải thích: “Anh có nói không thích đâu.”

Văn Tuyết không quan tâm đến anh, hừ nhẹ.

Anh bổ sung thêm: “Ai bảo em thiên vị, chỉ choàng khăn cho Xuân Sinh mà không choàng cho anh.”

À, người ta có ý tốt mua cho mà còn thái độ?

Văn Tuyết dừng chân, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Đâu phải anh không có tay!”

Phương Hàn Tẫn hơi tủi thân: “Em choàng khăn cho thằng bé được sao không thể choàng cho anh?”

Văn Tuyết: “…”

Quên đi, không nên để bụng đứa trẻ lớn xác này.

Văn Tuyết kiễng mũi chân, quấn khăn quàng lên cổ Phương Hàn Tẫn, vòng từng vòng, cẩn thận bọc kín tai anh, sau đó buộc một nút thắt lỏng lẻo.

Phương Hàn Tẫn đứng im không nhúc nhích, cứ cúi đầu nhìn cô mỉm cười suốt.

“Văn Tuyết,” Anh liếm môi, nở nụ cười ngượng ngùng, “Buổi chiều anh tắm rồi.”

“Cho nên?”

“Cho nên anh có thể hôn em không?”

Văn Tuyết chớp mắt, đột nhiên muốn cười.

Cô cố hết sức kiềm lại, nghiêm mặt nói: “Không được! Toàn mùi lẩu thôi!”
Về khuya, Phương Hàn Tẫn rửa mặt, dỗ Phương Xuân Sinh ngủ xong lại xuống lầu tìm văn Tuyết.

Lần này cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, Văn Tuyết thò đầu ra, ánh mắt cảnh giác, “Gì?”

Hơn nửa đêm tìm đến cửa, không phải phường gian trá thì cũng chính là trộm cắp!

Phương Hàn Tẫn đưa một tấm thẻ sang, “Sim di động trong nước.”

Văn Tuyết bất ngờ, nhíu mày, “Em không muốn dùng điện thoại.”

“Anh biết em không muốn nhận tin nhắn từ mấy người đó. Nhưng ra ngoài dùng điện thoại là cần thiết.”

Văn Tuyết cãi bướng: “Chỉ cần có bản đồ và tiền là đủ.”

“Em nghĩ đơn giản thật. Không có điện thoại, lỡ như em bị lạc thì anh tìm em ở đâu? Lỡ em gặp nạn thì em tính gọi cảnh sát kiểu gì? Huống chi em còn chưa đặt vé khứ hồi, đến lúc đó em tính trở về bằng cách nào?

Văn Tuyết im lặng, mở cửa phòng ra, “Anh vào đi.”

“Muốn anh thay sim hộ à?” Phương Hàn Tẫn bước vào trong, tiện tay đóng cửa lại.

“Không cần, để em làm.”

Văn Tuyết lấy điện thoại dưới đáy balo, nhận thẻ sim cùng kim châm do Phương Hàn Tẫn đưa tới, ngồi bên cạnh bàn cúi đầu thay sim.

Tổng đài nhanh chóng được thay thế, mở máy, cột thu sóng điện thoại mạnh.

Văn Tuyết quay sang nhìn Phương Hàn Tẫn: “Bao tiền? Em đưa anh.”

“Văn Tuyết.” Phương Hàn Tẫn cụp mắt, thở dài thật khẽ, “Không cần rạch ròi với anh vậy.”

“Em không thích nợ người khác, tốt nhất lên nên tính cho rõ –”

Còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang.

Đó là âm thanh từ điện thoại Văn Tuyết.

Cô nhìn màn hình, ánh mắt chợt căng thẳng, đông cứng lại, hồi lâu vẫn không dời đi.

Phương Hàn Tẫn mơ hồ đoán được.

“Anh có thể xem không?”

Mi mắt Văn Tuyết run rẩy, rốt cuộc cũng rời mắt, đáp ừ.

Phương Hàn Tẫn thấy vành mắt cô đỏ ửng, cắn chặt môi dưới, hai tay không kiềm được run lẩy bẩy.

Lại thêm một tiếng “ting” nữa vang lên.

Phương Hàn Tẫn nhanh chóng cầm lấy điện thoại.

Không cần mở khoá, trên màn hình hiển thị chỉ có hai tin nhắn duy nhất, đều do Tôn Hách minh gửi.

Tin nhắn đầu tiên: “Mày đến Nga rồi đúng không?”

Nhìn xuống thời gian gửi, hóa ra là sáu ngày trước.

Tin thứ hai là vào ngày hôm qua.

“Văn Tuyết, mày chờ đó cho tao.”