Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 41: Giải quyết

Đi ra khỏi quán, đường phố đông như mắc cửi. Ánh hoàng hôn đổ xuống từ phía chân trời, màu vàng nhạt bồng bềnh trong không khí.

Những người đi bộ vội vã, trong lòng ai mà không có một nỗi đau thương bí ẩn?

Đứng lặng bên đường nhìn một hồi, Chung Đình về nhà.

Chiếc chìa khóa xoay một vòng trong lỗ khóa, cánh cửa chính khóa trái hai vòng khi ra ngoài đã mở.

Chung Đình do dự một giây, đẩy ra, tiếng tivi.

Rèm cửa sổ kéo kín mít, trong nhà ánh sáng lờ mờ. Trên sofa, cô gái mặc đồ ngủ, ngồi xếp bằng, tay cầm một gói khoai tây chiên. Tivi hình như đang chiếu một bộ phim hài, giọng diễn viên khoa trương, cô ấy đang ăn khoai tây chiên, không phát ra tiếng, nụ cười lẳng lặng trên gương mặt.

Cửa mở toang, cơn gió lạnh lủi vào trong từ phía sau. Chung Đình đứng ở cửa, nhìn một màn này.

Sau sự bất động dài như một thế kỷ, cô gái quay mặt sang như không có chuyện gì xảy ra, chút ý cười còn đọng lại trong đôi mắt, “Về rồi à? Tối nay ăn gì?” Như lời hỏi thăm bình thường vào sập tối, cô ấy hỏi cô tối nay ăn gì.

Ánh mắt chạm nhau, cô ấy lại quay đầu đi, ngây ngốc mỉm cười nhìn màn hình. Chung Đình vẫn đứng tại chỗ.

“Chị về rồi à?”

“Chung Đình, sao hôm nay chị về sớm vậy?”

“Đói chưa? Tối nay muốn ăn gì?”

Hết thảy mọi thứ dường như trở lại hai năm về trước.

Cô đi làm, cô ấy đi học. Không có lớp thì cô ấy ở nhà xem phim, yên lặng chờ cô tan làm. Cô ấy là một cô gái không thích cười, nhưng chỉ thích xem phim hài. Buổi tối khi không mệt thì họ sẽ cùng nhau nấu ăn, ăn cơm, khi mệt thì ra ngoài ăn, rồi tản bộ về nhà.

Để túi xách xuống, Chung Đình vào phòng lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm. Phương Chân Vân tiếp tục xem phim, trong bóng tối, ánh mắt cô ấy trong veo. Tiếng đóng cửa nhà tắm vang lên sau lưng, nụ cười vẫn ở trên gương mặt cô ấy. Khóe môi ngây thơ, nụ cười hờ hững.

Phim đến đoạn cao trào, nội dung phim có nụ cười và nước mắt. Cô ấy ăn mấy miếng khoai tây chiên, nét mặt cô gái trở nên bình thản, mấy giây sau, cô ấy cầm điều khiển. “Bụp” một tiếng, màn hình đen kịt.

Bầu không khí chợt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm.

Chung Đình ở hoài trong đó một tiếng mới mở cửa. Chân Vân đã đứng trước cửa. Không ai kinh ngạc.

Người phụ nữ và cô gái đứng mặt đối mặt, hơi nước màu trắng từ từ tràn ra từ phía sau, như làn gió ẩm ướt. Mái tóc ướt của Chung Đình rối bù, vài sợi rũ trước mắt. Qua cái bóng của sợi tóc, là đôi mắt đen nhánh trong veo của cô gái.

Ánh mắt ấy vừa trong suốt vừa bướng bỉnh, vừa yếu ớt vừa cô độc tuyệt vọng. Hệt như hai năm về trước. Hai con người vỡ tan gặp nhau, miễn cưỡng ghép thành một mảnh hoàn chỉnh. Như uống rượu độc giải khát, dùng linh hồn cung phụng nhau.

Trong thoáng chốc, Chung Đình muốn đi khỏi cái không gian nhỏ hẹp này. Phương Chân Vân đoán được hành động của cô, ôm lấy cô. Bị đẩy lùi về sau nửa bước, Chung Đình dựa vào khung cửa.

Chân Vân chỉ cao đến vành tai cô. Hai cánh tay nhỏ gầy ôm chặt eo cô, cô ấy đặt đầu lên vai Chung Đình.

Trong ý thức đình trệ, Chung Đình nghe thấy giọng nói chậm rãi của cô ấy: “Chị đừng trách em, là chị phản bội em trước. Chung Đình, là chị phản bội chúng ta trước.”

“Đàn ông có gì tốt chứ? Họ mãi mãi không biết chị muốn cái gì. Người nhà thì có gì tốt? Họ không thể lựa chọn, nuôi chị yêu chị đều do bị ép buộc phải như vậy mà thôi, từ trước đến nay không phải là họ chủ động chọn chị. Chị quay lại nhìn thử xem, chỉ có em vẫn luôn ở đây mà thôi.”

Cơ thể mềm mại của cô gái đè ép cô, mang theo sức mạnh mà cô không thể nào đẩy ra được. Khung cửa cứng chắc như thể có cột sống, chống đỡ thân thể vô lực của cô. Ánh mắt mờ mịt chán nản, Chung Đình cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô gái. Nước trên ngọn tóc nhỏ xuống từng giọt, rơi vào mái tóc đen nhánh của cô ấy, có giọt thấm vào, có giọt rơi xuống.

Như những giọt nước nhỏ xuống, từng li từng tí của cô ấy, cô từ từ bị tiêm nhiễm. Lỗi của ai đây?

Trong cái ôm khiến người ta nghẹt thở, Chung Đình sờ đầu cô ấy một cách chậm chạp, từ từ, từ từ kéo cô ấy ra.

Chân Vân không buông tay, giọng nói mềm mại dần run lên: “Chị không thể bỏ mặc em… Chung Đình… Chị không thể bỏ mặc em được… Ngay cả chị cũng bỏ mặc em, thì em thật sự một mình rồi…”

Sự tủi thân, nỗi căm phẫn và đau thương ẩn sâu trong giọng nói này. Theo cú nổ ầm ầm trong đầu, sức mạnh cố gắng tập hợp trong người dần tiêu tan, Chung Đình chỉ cảm thấy, trong cơ thể mình vỡ tan.

Dưới cảm xúc dâng trào, Chân Vân nâng mặt cô lên, đến gần, hôn cô thật sâu một cách tuyệt vọng. Bờ môi cô gái, mềm mại, thơm tho, như đóa hoa được nước mưa thấm ướt. Vừa như một con nai con uống nước, nhẹ nhàng liếm mút đôi môi cô.

Chung Đình không nhúc nhích, cụp mắt, nhìn hai hàng nước mắt chậm rãi lưu lại trên gương mặt gần trong gang tấc của Chân Vân.

Cảm giác của thân thể thuần túy mà chân thật, không ai lừa được ai. Bờ môi tách ra, thân thể tách ra, Chung Đình dựa vào cửa, chán nản nhìn Chân Vân, ngón tay lau nước mắt của cô ấy, “Em thật sự yêu tôi sao? Chân Vân, em hỏi bản thân mình thử xem.”

Lệ trong mắt liên tục rơi xuống, khuôn mặt Phương Chân Vân tái nhợt, “Đúng thì sao, không yêu chị thì sao? Khi ở Thượng Hải, những niềm vui ấy là giả sao? Chúng ta đi Thành Đô, đi Vân Nam, đi Hàn Quốc, trước đây chị tốt với em như vậy, những cái tốt ấy, những niềm vui ấy, là giả hết sao?”

Giọng nói dịu lại, có phần lộn xộn, cố gắng xây lại pháo đài trên đống đổ nát: “Chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra việc gì đi, chúng ta rời khỏi đây trở về Thượng Hải, không về Thượng Hải cũng được, chúng ta đi chỗ khác… Chỉ cần chúng ta bên nhau thì đi đâu cũng được. Sau này em ngoan ngoãn, chị sẽ yêu em.”

“Không quay lại được nữa rồi, Chân Vân.”

“Chỗ nào không quay lại được? Không quay lại được chỗ nào?” Cô gái nâng cao giọng, cảm xúc bị đè nén đột ngột bùng nổ.

Chung Đình nhìn cô ấy, “Cuộc sống trước đây, tôi không quay lại được, cũng không muốn quay lại.”

Hồi lâu sau, nhìn gương mặt ngẩng lên của Phương Chân Vân, Chung Đình vươn tay sờ đầu cô ấy.

Cô gái trẻ, từng sợi tóc đều sáng bóng.

“Cho em hai trăm ngàn tệ, coi như chưa từng quen tôi, được không?”

Vấn đề khó khăn làm thế nào cũng không giải quyết được, thì sẽ dùng cách đơn giản nhất.

Qua đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn người trước mặt, Chân Vân như thể không quen biết cô.

“Đừng từ chối ngay, em không còn nhỏ nữa, từ từ rồi sẽ biết rất nhiều cơ hội chỉ có một lần mà thôi. Hãy suy nghĩ nghiêm túc, rồi trả lời tôi.”

Nhìn đôi mắt đen nhánh của Chung Đình, cô gái dần nở nụ cười, nước mắt dưới nụ cười khiến người ta tan nát cõi lòng.

“Ba trăm ngàn.” Cô ấy gằn từng chữ, “Em muốn ba trăm ngàn, không được thiếu một xu.”

“Được.” Chung Đình không hề suy nghĩ, “Sáng mai tôi dẫn em đi chuyển tiền, tối nay em thu dọn hết đồ đạc, lấy tiền xong rồi đi ngay, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”



Sáng sớm hôm sau, Chung Đình dẫn Phương Chân Vân đi làm thủ tục chuyển tiền xong, bước thẳng vào xe, không nhìn cô gái ven đường thêm một cái. Buổi trưa, cô trực tiếp đi tìm Chung Thấm.

Chồng Chung Thấm có nhà, Chung Đình bảo cô ấy đi ra ngoài.

Khu biệt thự tĩnh mịch, Chung Đình rất muốn hút thuốc, móc thuốc ra, nhớ đến việc cô ấy mang thai, lại bỏ vào.

Chỉ chốc lát sau, bóng người xuất hiện trong vườn hoa nhỏ có hàng rào sắt, Chung Thấm khoác chiếc áo phao lông, mang dép đi ra, bên trong là bộ đồ ngủ bông màu xanh nhạt.

Kéo cửa ghế phụ, cô ấy ngồi vào xe, lạnh mặt nhìn thẳng phía trước.

Chung Đình hỏi cô ấy, “Ở nhà làm gì vậy?”

“Không có gì, đọc sách nuôi dạy con.”

“Quyển sách tranh lần trước mang cho em ổn chứ?”

“Rất hay.”

Yên lặng một hồi, Chung Đình quay đầu nhìn khuôn mặt sáng bóng khi mang thai của em gái mình, đột nhiên mỉm cười, “Hôm qua em không nói thì chị cũng không biết, thì ra trong lòng có ý kiến với chị lớn như vậy…”

Chung Thấm không nói câu nào. Hôm qua nói rất nặng lời, trong lòng cô ấy không phải không hối hận.

“Giúp chị một việc được không?” Chung Đình nói.

Luôn mím môi nhìn cây cối bên ngoài, thoáng im lặng, Chung Thấm rốt cuộc quay sang nhìn cô.

“Giúp chị nói cho bố mẹ biết, chị không phải, kêu bố mẹ không cần lo lắng.”

“Nói thật hay nói dối?”

“Chung Thấm, chị nói dối em bao giờ chưa?”

Trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, Chung Thấm bỗng quay mặt sang hướng cửa sổ, nước mắt nói rơi là rơi. Chị em ruột thịt, tình cảm liền tâm trong này, người ngoài mãi mãi không có cách nào cảm nhận.

Trong tiếng nghẹn ngào cố dằn xuống của Chung Thấm, Chung Đình nhìn phong cảnh ảm đạm bên ngoài xe, thản nhiên nói, “Từ nhỏ đến lớn, chị chưa bao giờ cảm thấy mình xuất sắc hơn em. Mấy năm không ở nhà, bố mẹ cũng do em chăm sóc, chị biết em bỏ ra nhiều hơn chị. Có thể chị luôn cảm thấy bố mẹ rất tài giỏi, không có chỗ nào cần đến chị.”

“Sau này sẽ không như thế nữa.” Chung Đình rút khăn giấy đưa sang, “Đừng khóc nữa, không tốt cho bé cưng đâu.”

Lặng lẽ lau nước mắt, Chung Thấm nói bằng giọng nức nở, “Chung Đình, hôm qua có mấy câu em nói rất quá đáng, sau khi về em sợ lắm, sợ sức khỏe chị lại xảy ra vấn đề…”

Chung Đình lắc đầu, khẽ nói, “Không có, hôm qua chị ngủ ngon lắm.”

Cơn gió lạnh lẽo rít gào ngoài cửa sổ, Chung Thấm lau nước mắt.

Trong khoảng thời gian ngây ra ngắn ngủi, Chung Đình có phần mờ mịt nhìn bên ngoài. Ánh mặt trời mùa đông rất sáng, khúc xạ vào, một khoảng nhỏ rơi vào mặt, mang theo sự ấm áp.



Studio mới khai trương, nhận không nhiều học sinh, công việc không ít, rất nhiều quy trình làm việc vẫn còn đang mò mẫm. Bất giác, Phạm Nhất Minh có kinh nghiệm lâu năm trở thành người hợp tác cao nhất của Chung Đình.

Buổi tối ở studio tiếp đón một vị phụ huynh đến nhờ tư vấn xong, Phạm Nhất Minh tạm thời nổi hứng, đi ra xe lấy cây đàn vĩ cầm, hợp tấu với Chung Đình. Không có lấy một thính giả, hai người hòa mình vào âm nhạc đơn thuần, niềm vui trong lòng.

Đánh đàn điên cuồng gần một tiếng đồng hồ, Chung Đình mệt mỏi dừng lại, mỉm cười, hỏi, “Tâm trạng không tốt ư?”

Phạm Nhất Minh bên cây đàn dương cầm để cây vĩ cầm xuống, nhìn cô, thở một hơi, “Hai ngày nay tôi đang làm thủ tục ly hôn.” Sống riêng nhiều năm, anh và cô vợ định cư ở Mỹ rốt cuộc đạt được sự đồng thuận.

Chung Đình không bình luận.

Bên ngoài cánh cửa kính trong suốt, bóng đêm nồng đậm.

Phạm Nhất Minh yên lặng một hồi, nói, “Tôi phát hiện có người, cả đời anh ta đang theo đuổi một thứ không tồn tại, rất khó vui vẻ thật sự. Ban đầu cô sẽ thử sưởi ấm anh ta, nhưng dần dần thì biết hoàn toàn uổng công. Vợ tôi, cũng là vợ trước của tôi, cô ấy là người như vậy. Cho tới nay tôi đều không muốn buông tay, làm vợ chồng, sợ buông tay rồi cô ấy sẽ hoàn toàn không có đường lui. Bây giờ lớn tuổi thật cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi nghĩ, chi bằng để cô ấy đi thử, có lẽ có thể gặp được người làm cô ấy hạnh phúc thật sự.”

“Cái này có tính là một loại giải thoát không?” Chung Đình nói đùa, “Vậy có phải nên chúc mừng không?”

Phạm Nhất Minh không tỏ rõ ý kiến, cười cười, “Chấp nhận lời chúc mừng này, có phải tôi còn phải mời khách ăn cơm không?”

Chung Đình cười, “Vậy thì cảm ơn thầy Phạm.”