Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 38: Hà Chí Bân

Hạ Vi yêu anh.

Cô của ngày trước không nghe được người khác nói một câu không tốt về anh. Nếu không phải anh ra tay đánh Hồ Kiều để bày tỏ tình yêu với người phụ nữ này khiến cô mất hết mặt mũi trong nhóm, thì có được nuông chiều từ nhỏ đi hơn nữa, ích kỷ tùy hứng hơn nữa, cô cũng không chủ động vạch trần gốc gác của anh.

Anh không hề nể mặt cô, vậy thì cá chết lưới rách đến cùng đi. Trước khi chết nói không chừng cá có thể ở chung một chỗ với lưới rách.

Trẻ mồ côi ư? Không, cô cảm thấy mình hình dung còn chưa đủ chính xác.

Hà Chí Bân là trẻ bị bỏ rơi.

Thân thế Hà Chí Bân là một bí mật công khai trong nhóm. Anh không cố nhắc đến, nhưng cũng không tránh né. Khi tình cảm nồng nàn, Hạ Vi từng tìm kiếm sự xác nhận từ anh, thái độ của Hà Chí Bân rất vô vị, giọng nói không hề dao động.

Đúng vậy, một người đàn ông một mình lăn lộn được như thế, có gì cần phải cấm kỵ?

Đây cũng là chỗ mà cô mãi không quên anh được. Anh là ngọn lửa chân thật nhất trong đêm tối, liều lĩnh như vậy, lại cô độc như vậy.

Yêu anh, quá dễ dàng.

Khi hơn một tuổi, Hà Chí Bân được bà cụ nhặt từ chợ về. Khi ấy anh chưa có trí nhớ. Đến khi bốn, năm tuổi, đầu óc đứa trẻ bắt đầu phát triển, người lớn cảm thấy đứa trẻ nhỏ, không nhớ chuyện gì, nên nói hết mọi thứ với bà cụ ngay trước mặt anh. Mơ hồ, trong lòng đứa trẻ có chút ấn tượng.

Nhà họ cũng không có ai cố ý giấu anh chuyện này. Bố mẹ Hà Chí Bân đều là bệnh nhân urê huyết nặng, hai người quen nhau khi làm thẩm tách ở bệnh viện, kết hôn rồi bầu bạn với nhau. Người có thể bảo đảm sống một năm là một năm, thì đâu sinh con cái? Sau khi bà cụ bồng Hà Chí Bân về, hai người thật sự thích đứa nhỏ này, chữa bệnh nghèo đến nông nỗi như thế, nhưng ăn mặc không thiếu phần anh.

Sau khi bố mẹ qua đời, bà cụ không có văn hóa gì cùng Hà Chí Bân sống nương tựa nhau, nói thẳng chuyện này với anh. Bà cụ nghi ngờ bố mẹ ruột của anh là thợ đánh cá trên thuyền, con cái trong nhà nhiều không nuôi nổi, đến chợ đưa cá cho tiểu thương rồi tiện đường vứt bỏ anh. Mấy chuyện này cũng là do mấy người bán cá xung quanh nói, không có bằng chứng gì. Xong rồi bà cụ kêu anh cũng không cần suy nghĩ chuyện khác, bản thân còn một hơi thở cũng sẽ tiếp tục nuôi anh đi học. Bà muốn anh học hành chăm chỉ, sau này thành đạt nên người, cho bố mẹ ruột của anh xem cho rõ.

Từ nhỏ đã nghe nhiều mấy lời tám nhảm, cộng thêm việc bố mẹ đau ốm quanh năm, sức khỏe yếu nhiều bệnh, Hà Chí Bân đã sớm biết nhà mình không giống nhà người ta. Khi bà cụ nói chuyện này, anh vừa lên tiểu học, không có nhiều cảm giác mà cũng chẳng thấy đau lòng. Cái gì mà bồng mà nhặt, nên đi học thì vẫn đi học, nên chơi thì vẫn chơi. Con trai ở cái tuổi đó nghịch đến mức nào, anh chỉ có da dày hơn người khác, không làm bà cụ bớt lo chút xíu nào.

Nhưng từ đó về sau, trong lòng cậu bé này có một niềm tin: Sau này anh nhất định phải ở nhà lớn, cho bà cụ sống cuộc sống sung sướng hơn một chút. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Bây giờ, Hà Chí Bân cảm thấy anh đã làm được hết.

Sập tối đầu đông, mới vừa lên đèn.

Đậu xe ở cửa nhà kho, anh cầm áo khoác rồi xuống xe, vừa mặc vừa đi vào nhà kho. Trên công trường có con chó nghe thấy tiếng bước chân, sủa lên ở đằng xa.

Tiểu Lý trông cửa mặc chiếc áo khoác quân đội đứng bên ngoài hút thuốc nói chuyện với hai người trên công trường, thấy Hà Chí Bân đi tới, chào anh, “Lão Cao ở đây cả buổi chiều rồi, cơm tối cũng chưa ăn. Ông chủ ăn chưa?”

Hà Chí Bân khịt mũi, ném chìa khóa xe cho anh ta, “Tôi cũng chưa ăn, cậu lái xe tôi đi mua chút đồ ăn đi.”

Nhận lấy chìa khóa, Tiểu Lý gật đầu, “Được, em đi đây.”

Trong nhà kho có đủ đèn led, treo trên trần, ánh sáng chói mắt khiến người ta có cảm giác đêm khuya. Khoảng thời gian này, việc thanh lý hàng tồn kho các sản phẩm dành cho người lớn trên mấy kệ hàng đã kết thúc, chỉ còn lại một đống nhỏ hàng cũ để trong góc.

Khi Hà Chí Bân đi vào, Cao Dương đang nằm xem di động trên chiếc giường nhỏ ở gần cửa ra vào.

“Thế nào rồi?”

Nghe thấy giọng Hà Chí Bân, anh ta giật mình, ngồi dậy trên giường, nhìn bóng lưng anh đi vào trong.

“À… Thanh lý xong hết rồi… Chỉ còn lại chút đó thôi.”

Cao Dương nói xong, khẽ nuốt nước bọt, tim đột nhiên đập như đánh trống.

Mấy ngày qua không hề có chút tin tức, anh ta không biết Hà Chí Bân rốt cuộc có thái độ như thế nào. Mấy năm nay anh ta luôn là nhân viên tài vụ của anh, cũng là anh ta phụ trách việc thu các khoản tạm ứng của khách hàng, gửi hàng cho khách. Hà Chí Bân thanh toán chuyển nghề, một số khách quen lần lượt gửi tiền nợ, trong ba trăm năm mươi ngàn tệ đó, một phần là tiền nợ, còn một phần là khoản tạm ứng do khách chưa biết chuyện gửi tới.

Cao Dương đánh điên cuồng trên bàn bài, cứ nghĩ nhân cơ hội lần cuối để vớt vát lại, từ đầu đến cuối không quá nửa tháng, không kịp nghĩ đường lui, chuyển tiền lấp hố xong rồi mới biết sợ. Ở dưới có một nhà phân phối nhỏ hợp tác lâu dài với Hà Chí Bân, sau khi trả năm mươi ngàn tệ tiền hàng mà hàng cứ chậm trễ không đến, gọi cho Cao Dương nhiều lần bị từ chối thì mới tìm thẳng Hà Chí Bân.

Hà Chí Bân lặng lẽ kiểm tra sổ sách. Các mục rõ ràng, quả thật không cần anh tốn công suy nghĩ. Sau khi lão Vạn biết thì giúp anh nghe ngóng thử, mới biết Cao Dương bị lừa ở sòng bạc. Đại khái hiểu rõ tình hình bên trong, lão Vạn cũng cảm thấy tiếc cho Cao Dương, lần đầu tiên chơi bị người ta lôi vào bẫy.

Bài bạc thật ra chẳng khác gì ma túy, đừng thấy bình thường họ đánh bài liên tục, nhưng trong lòng mọi người đều có giới hạn. Thật sự dính vào mại dâm, bài bạc, ma túy, thì có khối người tán gia bại sản. Lão Vạn biết Hà Chí Bân vô cùng tức giận, ý tứ của anh, nếu Cao Dương có thể trả tiền được thật thì cũng không cần làm quá khó coi. Dù thế nào thì trước đây anh ta cũng đi theo bên anh. Người làm ăn cố gắng hết sức không để trở mặt.

Hà Chí Bân đi thẳng vào trong nhà kho, kiểm tra hàng hóa còn lại xong, rồi lững thững đi ra.

Cao Dương từ từ đứng lên, nhìn anh.

Hà Chí Bân đi đến trước mặt anh ta, vươn tay kéo cái ghế gỗ bên cạnh. Chân ghế cọ xi măng, phát ra âm thanh chói tai ngắn ngủi. Uể oải ngồi xuống, anh móc thuốc trong chiếc áo jacket da ra châm lửa, sau khi rít một hơi thì nhướng mày, “Ngồi đi.”

Thoáng sửng sốt, Cao Dương ngồi xuống giường lần nữa, trong thoáng chốc, trán đổ một lớp mồ hôi.

“Theo tôi nhiều năm rồi nhỉ.” Hà Chí Bân đột nhiên hỏi.

Cao Dương há miệng, “Hơn năm năm.”

“Bên Tiểu Y Trang, lần đầu là đi theo tôi phải không?” Tiểu Y Trang chính là sòng bạc ngầm khiến anh ta lún sâu.

Khóe miệng co rúm lại, viền mắt Cao Dương ửng đỏ, anh ta nuốt nước bọt, cảm xúc có phần kích động: “Sau này là mấy người Trần Dương dẫn em theo… Tối đầu tiên thắng ba mươi ngàn, rồi đầu óc u mê. Không biết như thế nào nữa mà cứ như gặp ma vậy, cứ thua mãi. Em chỉ nghĩ, gỡ lại, gỡ lại rồi…”

Cao Dương lau mắt, không nói được nữa, phát ra tiếng nghẹn ngào.

Hà Chí Bân im lặng nhìn anh ta.

Mấy phút sau, Cao Dương né tránh nhìn anh, nói, “Chí Bân, em nhất định trả tiền cho anh… Em sẽ nghĩ cách trả cho anh…”

Mấy năm nay, Cao Dương là người hiểu rõ anh. Hà Chí Bân ngoài mặt ra tay rộng rãi, thật ra chưa bao giờ qua loa về mặt tiền bạc. Trong lòng anh có một cuốn sổ vô cùng rõ ràng. Anh yêu tiền, cũng so đo chuyện tiền bạc. Cao Dương quỳ trước mặt Chung Đình nói sợ ngồi tù, thật ra sâu trong nội tâm sợ con người Hà Chí Bân hơn.

Trong mắt Cao Dương, Hà Chí Bân là một người không có cấm kỵ.

“Cậu lấy cái gì trả?” Hà Chí Bân nhìn anh ta, búng tàn thuốc xuống đất, “Hơn năm năm, ông đây cho dù nuôi chó thì cũng nên cho ăn quen rồi.”

Cao Dương mím môi, lồng ngực hít thở phập phồng, không dám nói câu nào.

Không biết qua bao lâu, đôi môi anh ta run rẩy, “Em bán nhà, mượn chú em… Em chắc chắn sẽ trả…”

Hà Chí Bân lạnh lùng hừ một tiếng. Rất lâu sau, anh giẫm tắt tàn thuốc, chẳng có hứng thú gì đứng lên.

Không nói thêm câu nào nữa, anh bỏ đi.

Nói xong rồi, kết thúc rồi, cơ hội cuối cùng.

Nghe tiếng thở của chính mình, Cao Dương quay mặt sang, nhìn bóng lưng Hà Chí Bân sắp biến mất bên cửa.

“Chí Bân!” Anh ta đột nhiên la lớn một tiếng.

Hà Chí Bân quay đầu lại, đồng thời, Cao Dương cầm gạt tàn thuốc bên giường, đập mạnh vào trán mình.

Trời đất quay cuồng, máu tươi chảy ròng.



Đèn phòng cấp cứu sáng rực, cánh cửa chính đóng chặt.

Cửa đột nhiên mở ra, y tá đeo khẩu trang gọi: “Người nhà của Vu Quế Lan… Người nhà của Vu Quế Lan…”

Lão Vạn ngồi ở cửa đứng lên, nhìn Chung Đình, hai người đi sang.

Y tá hỏi: “Anh chị là người nhà à? Bây giờ bệnh nhân đang cấp cứu, động mạch vành phải đặt giá đỡ, anh chị thay giày đi vào trong, bác sĩ sẽ nói cụ thể cho anh chị.”

Lão Vạn: “Không phải, chúng tôi là bạn của người nhà, người nhà đang trên đường đến đây.”

Y tá chau mày, “Người nhà còn chưa tới nữa à? Bên này phải làm đơn đồng ý phẫu thuật, anh chị mau gọi điện thoại đi, nhồi máu cơ tim tới nhanh lắm, không chờ nổi đâu…”

Trong khóe mắt nhìn thấy bên kia có bóng người vội vàng đi tới, Chung Đình đứng bên cạnh thầm thả lỏng, “Người nhà đến rồi…”

“Sao rồi?” Hà Chí Bân sải bước đi tới, tóc tai hơi bù xù, đầu mày nhíu chặt.

Lão Vạn nói tình hình khá “nhẹ nhàng”: “Đến vừa đúng lúc, là nhồi máu cơ tim, chú theo y tá vào xem thử đi, có thể phải làm phẫu thuật.”

“Anh là gì của bà ấy?” Y tá hỏi.

“Cháu trai.”

“Theo tôi vào đi.”

Y tá để Hà Chí Bân đi vào.

Lão Vạn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại lần nữa hai giây, rồi  nhìn Chung Đình, “Sang kia ngồi đi, đứng cũng vô ích thôi, chắc không có chuyện gì đâu.”

Buổi tối bà cụ đột nhiên phát bệnh, ăn cơm tối xong nói thở không nổi. Ban đầu bảo mẫu để bà nằm trên giường một hồi, sau đó thấy bà cụ có vẻ bất thường, liền vội vàng gọi cho Hà Chí Bân. Gọi liên tục mấy cú không được, do nóng lòng nên mới gọi cho lão Vạn. Bà ấy là do lão Vạn giới thiệu, lão Vạn vừa nghe, không tìm được Hà Chí Bân bèn tìm Chung Đình. Chung Đình cũng không biết anh ở đâu, vội chạy đến bệnh viện với lão Vạn trước.

Bác sĩ cấp cứu khám cho bà cụ, ban đầu cảm thấy không có gì đáng ngại, truyền nước biển cho bà. Ai ngờ vừa xem phim chụp X-quang, ba nhánh động mạch vành của bà cụ bị tắc hai nhánh, giật nảy mình, lập tức gọi điện thoại tìm bác sĩ chủ trị tới. Lão Vạn và Chung Đình cũng giật mình, không ngừng gọi cho Hà Chí Bân, cuối cùng cũng gọi được.

Gần mười phút sau, cánh cửa mở ra, Hà Chí Bân đi ra, nét mặt không thể nhìn thấy bất kì cảm xúc gì.

Lão Vạn và Chung Đình tiến lên đón.

“Nói thế nào?” Lão Vạn hỏi đầy lo lắng.

“Không có chuyện gì, qua giai đoạn nguy hiểm rồi, bây giờ phải đặt mấy giá đỡ trong động mạch.”

Lão Vạn gật đầu, “Không sao thì tốt.”

Hà Chí Bân vỗ vai lão Vạn, “Tối nay làm phiền anh rồi.”

“Nói gì thế.”

“Lão Vạn anh về trước đi,” Hà Chí Bân nhìn anh ta, “Chú em đang trên đường tới, không cần nhiều người ở đây như vậy đâu.”

Lão Vạn nhìn anh, thở dài, “Vậy anh đi trước đây…”

Anh ta nhìn Chung Đình, rồi nhìn Hà Chí Bân, “Đừng nóng vội quá, bà cụ tám mươi rồi, có phúc lắm.”

Hà Chí Bân gật đầu.

Lão Vạn rời khỏi.

Nhìn chằm chằm bóng lưng lão Vạn một hồi, Hà Chí Bân nhìn Chung Đình, “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Hà Chí Bân đi ra ngoài.

Một lát sau, Chung Đình chậm rãi đi ra theo.

Dưới màn đêm, một hàng cây đong đưa trong gió.

Dựa vào lan can cầu thang tầng một, người đàn ông châm thuốc, sờ cổ.

Sau lưng, người phụ nữ dừng bước.