Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 36: Hoang mang

Giờ cơm tối.

Người phụ nữ đeo tạp dề, bưng từng món ăn từ trong bếp ra.

Dưới ánh đèn, Hà Chí Bân, Chung Đình ngồi một bên bàn ăn bằng gỗ thật, phía đối diện là chú, bà nội anh, và Hà Gia Tuấn vừa tháo bột.

Món cá kho cuối cùng được đặt trước mặt Hà Chí Bân, hương thơm và làn khói nóng hòa lẫn vào nhau, nhẹ nhàng bay lên.

Thím Hà Chí Bân lau tay rồi ngồi xuống, “Biết cháu về ăn cơm, nên thím đặc biệt đi mua con cá, loại cháu thích ăn đó.”

Người phụ nữ nhìn về phía Chung Đình, vẫn chưa xác định được mối quan hệ của họ, nhưng giọng điệu đối với cô đã thay đổi 180 độ, “Từ nhỏ Chí Bân thích ăn cá kho, cháu cũng nếm tay nghề của thím thử xem.”

Hà Chí Bân không nói gì, Chung Đình nhìn thím anh, nhếch môi mỉm cười một cách lịch sự.

Bầu không khí gượng gạo, chú anh cầm đũa lên, ánh mắt nhìn lướt quanh bàn một vòng, “Ăn đi, người trong nhà ăn cơm cũng không chú trọng gì đâu. Tiểu Chung cháu đừng có khách sáo, thích ăn gì thì ăn đó đi…”

“Vâng.”

Tối nay Chung Đình đến chỉ là để hỏi thăm sức khỏe Hà Gia Tuấn, và giải quyết hết những chi phí còn lại với thím anh. Sau khi dẫn cô tới thì Hà Chí Bân không nói gì. Thím anh chú ý khi Chung Đình thanh toán tiền bạc với bà, Hà Chí Bân rót rót một cốc nước mang vào cho cô. Đó là cốc của anh.

Trong lòng chú thím anh hiểu rõ ngay lập tức.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bầu không khí của gia đình này có rất nhiều vấn đề. Cả bữa cơm, Hà Chí Bân gần như không nói câu nào, cả người lạnh nhạt. Chung Đình cũng không nhiều lời, chỉ coi như là ăn một bữa cơm ở bên ngoài.

Gắp bừa vài đũa, Hà Chí Bân đột nhiên nói, “Bên kia cháu có tìm một người giúp việc, vườn hoa Nguyệt Tinh vừa vặn đang bỏ trống, sáng sớm mai cháu tới đón bà sang đó.”

Anh liếc nhìn bà cụ ngồi ở xéo đối diện, “Căn nhà đó có một lầu, đằng trước có cái sân nhỏ, bà sang đó sau này buổi sáng tập thể dục, tưới hoa gì đó cũng được. Sáng mai mang đầy đủ đồ đạc, đừng có quên cái này cái kia, không có thời gian rảnh chạy tới chạy lui với bà đâu.”

Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, tựa như đây là chuyện đã đạt được sự đồng thuận từ lâu vậy. Mọi người ở đây, ngoài anh và Chung Đình, thì gần như ngẩn hết ra. Không một ai biết chuyện này lên kế hoạch lúc nào.

Bà cụ dừng đũa nhìn anh, động tác tay của chú thím anh cũng dừng lại theo, nhìn Hà Chí Bân, rồi nhìn nhau.

Chung Đình không rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện này, từ phản ứng của mọi người, ý tứ trong câu nói vừa rồi của Hà Chí Bân, cô đã đoán được sáu, bảy phần.

Rồi mới biết, hôm nay anh không chỉ đi cùng cô đến thăm em trai anh.

Bàn ăn hoàn toàn yên lặng, người lên tiếng trước tiên là Hà Gia Tuấn, “Bà nội muốn dọn đi ư? Không ở với chúng ta nữa?” Không ai đáp lời cậu.

“Chí Bân, chuyện này hãy bàn lại đi, cháu kêu bà ở một mình xa như vậy, không chắc chắn quen mà. Hơn nữa bị bệnh gì cũng không có ai biết…” Chú Hà Chí Bân nói bằng giọng uyển chuyển.

“Có gì mà quen hay không, ở rồi thì quen thôi. Tìm người giúp việc xong rồi, chuyện này mọi người không cần lo.”

Hà Chí Bân gắp đồ ăn ăn cơm, rồi liếc nhìn bà cụ, “Sau khi sang đó bà cứ dùng người trước, nếu không hợp thì cùng lắm đổi người khác cho bà, làm quen hoàn cảnh trước đã, bên đó làm xanh hóa tốt lắm.”

Bà cụ cầm đũa nhìn anh, đôi môi run run, im lặng cả buổi, không nói một câu nào.

Sự việc cứ bị anh quyết định như vậy. Nói được làm được, sáng sớm hôm sau Hà Chí Bân tới đón bà cụ.

Căn nhà bên này của anh hơi xa. Là tiểu khu mới phát triển, căn nhà mới tinh hai phòng ngủ nửa phòng khách, trước nhà có một cái sân. Căn nhà không có ai ở nên bên trong không có hơi người. Hai ngày trước anh tìm người tổng vệ sinh một lần, thêm mấy món đồ gia dụng.

Người giúp việc là bà dì hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt nhỏ gầy, buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc chiếc áo khoác lót bông sạch sẽ. Sau khi Hà Chí Bân dặn dò đơn giản mấy câu, bà ấy bắt đầu quét dọn vệ sinh. Hà Chí Bân thấy con người bà ấy thành thật, cũng chịu khó làm việc tay chân, trong lòng rất hài lòng.

Sáng sớm đầu đông, lớp sương mỏng đọng trên thảm cỏ. Trong sân trồng rất nhiều hoa và cây cối, mùa đông không có ai xử lý, nên chỉ còn lại cảnh tượng xơ xác úa tàn. Chung Đình dạo trong ngoài một vòng, đứng trong sân hóng gió lạnh một hồi, quay đầu lại, ánh mắt bất ngờ nhìn thẳng cửa sổ lớn của phòng ngủ chính.

Không kéo rèm cửa sổ, bà cụ khom lưng, ngồi một mình ở mép giường sắp xếp quần áo. Cả buổi sáng, bất luận Hà Chí Bân hỏi gì thì bà cũng chỉ nói được. Tình cảm giữa hai bà cháu này vô cùng mơ hồ, khiến người ta không nhìn thấu.

Khi Chung Đình trở vào nhà, Hà Chí Bân đi toilet, cô rót cốc nước nóng, đi vào phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà cụ dừng tay, ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm.

Chung Đình mỉm cười với bà, đưa cốc nước cho bà, rồi ngồi xuống mép giường. Hai người nhất thời không nói gì.

Nhìn bộ dạng trầm mặc này của bà cụ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, Chung Đình nhớ đến ông bà nội đã qua đời của mình, trong lòng có chút cảm xúc yếu đuối.

“Ngoài sân nắng đẹp lắm, cháu xem thử một chút, chỗ bên cạnh, mùa xuân có thể trồng rau.”

“Tiểu Chung, năm nay cháu mấy tuổi rồi?”

“Hai mươi bảy ạ.”

Chậm rãi gật đầu, bà cụ nói bằng giọng như có điều suy nghĩ, “Nhỏ hơn Chí Bân hai tuổi… Là người ở đây phải không?”

Chung Đình mỉm cười, gật đầu.

Nhìn chằm chằm quan sát kĩ khuôn mặt cô, bàn tay gầy gò của bà cụ nắm tay cô, gật đầu, “Được… Tốt lắm…”

Bàn tay bà cụ vừa gầy vừa lạnh, bao bọc bàn tay trái của cô. Nắm một giây còn chưa buông, Chung Đình cảm thấy không được tự nhiên, di động đúng lúc đổ chuông, cô rút tay ra, mỉm cười, rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Hà Chí Bân ra khỏi toilet, vào phòng nhìn một vòng, “Còn thiếu gì nữa không?”

Anh hỏi bà cụ trên giường, bà cụ lắc đầu. Anh đứng yên, nhìn bà chằm chằm mấy giây, cảm thấy cũng không có gì để nói.

“Thiếu gì thì bà có thể nói với chị Anh, chị ấy sẽ mua giúp bà. Có chuyện gì thì gọi cho cháu, bên cháu sang đây nhanh lắm.”

Bà cụ vẫn im lặng, khóe mắt cụp xuống, nhìn sàn nhà.

Cả buổi sáng bà cụ toàn bày ra cái bộ dạng tủi thân này, Hà Chí Bân đã nhịn cả đường.

Nhìn như vậy, trong lòng tức điên, giọng nói gay gắt hơn: “Sáng sớm cháu bận tới bận lui là vì ai? Nếu cả ngày bà trưng cái bộ dạng này ra, thì lần sau cháu cũng không tới nữa. Đỡ cho bà thấy cháu là giận, cháu thấy bà cũng tức.”

Trong lòng chua xót, khóe mắt bà cụ ửng đỏ.

Bà khóc như vậy thì Hà Chí Bân càng nóng hơn, lạnh lùng nhìn bà chằm chằm mấy giây, rồi quay đầu bỏ đi.

Bà cụ nghe thấy ở bên ngoài anh kêu Chung Đình đi chung, Chung Đình vào chào bà.

Bên ngoài sân, tiếng động cơ vang lên, tiếng xe biến mất rất nhanh. Ngôi nhà vừa rồi còn sôi nổi một chút, trong thoáng chốc không còn hơi người.

Người giúp việc lê dép đi vào, quay đầu nhìn bên ngoài, “Bà ơi, bà có phúc lắm đó, cháu trai có hiếu như vậy, chịu tốn bao nhiêu là tiền cho bà, cháu dâu cũng khách sáo nữa, không thấy nhiều đâu. Bà cứ yên tâm ở đây đi, có chuyện gì thì nói với con, đừng khách sáo với con.”

Bà cụ nhìn người giúp việc xa lạ, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía cánh cửa sổ trắng lóa lần nữa.

Trên đường về, phong cảnh ngoài cửa sổ nhẹ nhàng trong lành, nhưng bầu không khí trong xe lại có phần sa sút.

Chung Đình ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Có lúc người già suy nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, không nhất thiết phải ăn nhiều mới tốt, ở nhiều mới tốt, người lớn tuổi thích thấy con cháu vây quanh bên cạnh thôi.”

Hà Chí Bân đeo kính râm, một tay cầm tay lái.

“Bà ấy có con cháu nào vây quanh bà ấy chứ, tám mươi tuổi rồi mà còn không biết tốt xấu như vậy.”

“Anh không ở tuổi bà, nên không biết bà muốn gì đâu.”

“Em biết rõ bà hay là anh biết rõ bà?”

Tâm trạng anh rõ ràng không vui, Chung Đình không muốn đổ thêm dầu vào lửa, nên không mở miệng nữa.

Một lát sau, xe vào nội thành, Chung Đình nói: “Qua con đường đằng trước thả em xuống đi.”

Sống chung với nhau lâu như vậy, Hà Chí Bân đã hiểu rõ cô. Cô rất ít giận, bây giờ rõ ràng là giận rồi.

Ý thức được thái độ vừa rồi của mình, ngại mặt mũi, Hà Chí Bân hơi dịu giọng, “Không ăn cơm trưa ư?”

“Hẹn bạn rồi.”

Bầu không khí im lặng.

Hà Chí Bân không lên tiếng, qua ngọn đèn giao thông, tốc độ xe không giảm mà lại tăng.

Sau khi lái một đoạn, Chung Đình nhìn anh. Khuôn mặt anh bị kính râm che hơn phân nửa, không nhìn ra cảm xúc.

Giọng Hà Chí Bân đều đều: “Đi siêu thị mua đồ ăn, buổi trưa anh nấu cơm.”

Nhà Hà Chí Bân là nhà bếp kiểu mở, trong hơn hai tuần Chung Đình ở đây, chỉ khi làm bữa sáng thì mới dùng chảo trong bếp chiên trứng. Mà khi cô ăn sáng, bình thường Hà Chí Bân vẫn đang trong giấc mộng đẹp.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Hà Chí Bân xuống bếp. Có phần ngoài dự liệu của cô, hơn nửa tiếng, người đàn ông này đã làm ba món một canh.

Ngồi chờ trên chiếc ghế chân cao ở quầy bar, Chung Đình nghịch di động, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng người đàn ông. Xắn tay áo, anh một tay cầm chảo, một tay cầm xẻng nấu ăn, đổ thức ăn vào dĩa một cách gọn gàng, xong xuôi rồi nhíu mày rửa tay bên bồn rửa chén.

“Nếm thử xem…” Anh quay lưng về phía cô lau tay, gọi cô.

Muốn nhận đôi đũa trong tay anh, Hà Chí Bân không buông tay, “Rửa tay trước đi.”

“…”

Rửa tay xong, Chung Đình ngồi vào bàn, nhìn bốn món trên bàn, gắp một miếng thịt xào cần tây.

Cần tây có vị thanh mát, sau khi nhai, vị hơi đắng xuất hiện dưới vị dầu mỡ. Độ lửa và gia vị đều vừa.

Hà Chí Bân ngồi dựa vào ghế, nhìn cô bằng vẻ có phần mong chờ.

Gắp thêm một đũa, Chung Đình hỏi, “Có phải anh từng làm đầu bếp không?”

Hà Chí Bân nhếch miệng cười, không khỏi đắc ý, “Thế nào?”

Cả nhà toàn mùi khói dầu, món ngon trước mặt, việc không vui cỏn con buổi sáng được hai người trưởng thành cố hết sức quên đi.

Hà Chí Bân nói, “Em đừng thấy bộ dạng bây giờ của bà cụ, hồi trẻ khỏe lắm, cả ngày chơi mạt chược, buổi trưa tan học không nhìn thấy bà đâu, toàn là tự tìm tòi học hỏi thôi.”

“Bố mẹ anh mất khi nào?”

“Tám, chín tuổi.”

“Học tiểu học?”

“Gần gần thế, anh đi học trễ hơn người ta một năm.”

“Tại sao vậy?”

“Chắc là năm đó không ai nhớ ra, bà cụ quên đi đăng kí cho anh.”

Chung Đình mỉm cười rất nhẹ, nhìn anh, “Anh không ăn ư?”

“Vẫn chưa đói.” Hà Chí Bân cũng mỉm cười, “Đầu bếp đều thế cả, món mình làm thì mình không thấy ngon.”

Anh múc canh cho cô.

Đôi đũa gác giữa gan bàn tay, Chung Đình lẳng lặng nhìn động tác của người đàn ông, rồi nhìn cả bàn đồ ăn trước mặt.

Muỗng canh và chén sứ chạm nhau phát ra âm thanh rất khẽ, ánh nắng trưa mùa đông chiếu thẳng vào phòng ăn, ngôi nhà không nổi lửa này đột nhiên ngập tràn sự ấm áp nhàn nhạt, khiến người ta không nỡ phá vỡ.