Bốn người đặt tượng Phật của chùa Vạn Tân vào tất cả những căn phòng không người trong khu vực xung quanh xong thì quay lại tập hợp với nhau.
Tiếp đó, bọn họ mang theo tượng Phật chùa Vạn Cổ và đi về hướng chùa Vạn Tân.
Đi rồi lại về, lúc này, sắc trời đã tối hẳn.
Làng Phật cổ vào buổi đêm tĩnh lặng không một tiếng động. Cứ đến tối là dường như người già trong làng đều đi ngủ đúng giờ, thậm chí còn chẳng thèm để nến cho sáng.
Căn phòng nào cũng tối om như nhau khiến ngôi làng càng thêm tĩnh mịch, u ám.
Buổi tối mà ra ngoài thì đúng là thử thách độ gan dạ mà.
Ngũ Hạ Cửu một mình đi phía đằng trước, ba người bọn Mễ Thái thì đi theo sau cậu.
Bọn họ không dùng nến hay đèn dầu để chiếu sáng mà dựa hết vào ánh trăng với trí nhớ để nhìn đường.
Cả quãng đường, ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên vừa đi vừa thấp thỏm lo sợ.
Bọn họ còn phải cẩn thận quan sát xung quanh, sợ con ác quỷ kia “bám riết không tha” bọn họ ở đâu đó và thình lình nhảy ra…
Nhất là vào buổi tối lặng như tờ, những tưởng chỉ có tiếng bước chân, thậm chí là tiếng tim đập thình thịch vang vọng bên tai như thế này.
Sự đơn điệu khiến lòng người ta không kìm được nỗi sợ hãi, bất an.
Mễ Thái chỉ cảm thấy trái tim cậu ta đập liên hồi. Cậu ta không khỏi giơ tay xoa ngực, đồng thời nhìn về phía trước một cách đầy nghi ngờ, nghĩ bụng chẳng lẽ Quan chủ không thấy sợ ư?
Nói thật thì ba người cậu ta cộng lại cũng chẳng bằng một mình Quan chủ.
Mễ Thái không khỏi cảm thấy may mắn tự đáy lòng, bởi lẽ ở Xa Hạ Thế Giới đầu tiên này cậu ta gặp được Quan chủ, bằng không chắc cậu ta đã chết từ lâu rồi.
Có lẽ ba người cậu ta không giúp được gì nhiều cho Quan chủ, song bọn họ nhất thiết không kéo chân Quan chủ…
Nghĩ vậy, Mễ Thái siết chặt bàn tay đang khiêng cái bọc đựng đầy tượng Phật chùa Vạn Cổ, nỗi sợ hãi trong lòng cũng vơi bớt đi phần nào.
Tốc độ đi của Ngũ Hạ Cửu không nhanh.
Lúc chọn nhà để tạm nghỉ chân, cậu đã tính xong khoảng cách giữa căn nhà này và chùa Vạn Tân, dự tính được bọn họ cần bao lâu để tới chùa.
Thậm chí cậu còn nhìn những thứ đồ che chắn xung quanh một lượt và ghi nhớ ở trong lòng.
Thế nên dọc đường tới đây, cậu không hề căng thẳng gì cả.
Cuối cùng, chùa Vạn Tân cũng xuất hiện ngay trước mắt, bước chân của Ngũ Hạ Cửu cũng dừng lại.
Chùa Vạn Tân tường vàng, ngói xanh, cửa đỏ, ngoài tường chùa là những lùm cỏ xanh mát. Dưới ánh trăng đêm, bóng thân cây và cỏ dại lờ mờ in trên mặt tường chùa làm tăng thêm vẻ âm u lạnh lẽo.
“Quan chủ, chúng ta không đi vào à?”
Thấy Ngũ Hạ Cửu dừng lại rõ lâu mà chẳng nói cũng chẳng làm gì, A Miêu bèn hỏi nhỏ: “Hay là đợi tí nữa rồi mới vào?”
Ngũ Hạ Cửu nghe vậy bèn thu lại ánh mắt đang nhìn về phía màn đêm, cậu trả lời: “Không phải vội, cứ đợi đã, chưa đến giờ đâu…”
Ban ngày, con ác quỷ kia không thể, hoặc cũng có thể là không dám gϊếŧ người, thậm chí nó còn phải khoác lớp da của người khác để xuất hiện. Tới buổi tối, con ác quỷ mới có thể làm hại đến tính mạng của con người, đây là một điều kiện giới hạn rất rõ ràng.
Nếu tối nào bọn họ cũng ở trong chùa Vạn Cổ, cứ thế chống đỡ đến ngày cuối cùng của Xa Hạ Thế Giới thì có lẽ, bọn họ có thể thuận lợi sống sót, đồng thời giành được vé tàu và lên tàu rời đi.
Thế nhưng đó không phải là điều mà Ngũ Hạ Cửu mong muốn.
E là nếu làm như vậy thì bọn họ sẽ nhận được vé đứng có thời gian sống sót ít nhất, chỉ một tuần mà thôi.
Mà trong thời gian một tuần này, chắc chắn cậu sẽ phải lên đoàn tàu luân hồi một lần nữa và đến Xa Hạ Thế Giới nghĩ cách kéo dài tính mạng, bằng không thời gian sống sót của cậu sẽ từ từ đi đến điểm kết thúc, và cậu vẫn sẽ chết.
Hơn nữa, mỗi buổi tối ở chùa Vạn Cổ cũng chưa chắc đã an toàn.
Con ác quỷ ăn thịt uống máu kia sẽ trở nên lớn mạnh hơn, được một hai lần là chắc chắn nó sẽ nghiện như thể hút thuốc phiện vậy.
Song nếu như đêm nay không tìm được người để mưu hại thì liệu “nó” có cam tâm từ bỏ không?
Sẽ không.
Con ác quỷ đó sẽ nghĩ cách để tìm được tung tích của bọn họ, hơn nữa tung tích của bọn họ cũng chẳng khó tìm, nơi con ác quỷ không dám lảng vảng tới cũng chỉ có chùa Vạn Cổ hoặc là cấm địa của ngôi làng mà thôi.
Trước đó nó không có nhu cầu đến gần những nơi ấy, song nếu những nơi ấy có “đồ ăn” mà nó muốn thì…
Thứ gì tồn tại từ năm nay qua năm khác, lâu dần đều sẽ trở nên cũ kĩ và tả tơi thôi, giống như một cỗ máy mới tinh cũng sẽ bị bào mòn nếu như sử dụng thường xuyên. Còn nếu để nó ở một chỗ và không sử dụng đến, mặc cho nó tích bụi và bị mưa gió ăn mòn thì sau này, nó cũng sẽ dần mất đi tác dụng.
Dù ở chùa Vạn Cổ được bảo vệ bởi do đại sư Bạc Khổ để lại, song cứ thế mãi thì cũng không tránh được tình cảnh tương tự.
E là tác dụng ngăn cản ác quỷ của chùa Vạn Cổ sẽ dần dần mất đi theo thời gian…
Đây là một kết quả rõ ràng có thể biết trước được.
Tốt hơn hết là bọn họ đừng có ôm hi vọng gặp may gì cả.
Bọn họ phải nắm được số mệnh trong tay thì mới có thể quyết định tất thảy.
Dù sao thì trước khi con quỷ kia liều mạng xông vào chùa Vạn Cổ, bọn họ vẫn có thể lợi dụng người già trong ngôi làng để đạt được mục đích.
Ngũ Hạ Cửu đưa ba người bọn Mễ Thái tới trốn sau một cây cổ thụ bên cạnh tường sân của chùa Vạn Tân, thân cây thô to, lại được lùm cỏ với bóng đêm che chắn, cộng thêm bốn bề xung quanh tối ngòm nên rất khó để phát hiện ra bọn họ.
Đến khi đêm hẳn, bỗng có một tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên từ phía cửa lớn của chùa Vạn Tân, tiếp đó cánh cửa được mở ra…
Dây thần kinh của Ngũ Hạ Cửu lập tức rung lên, cậu nấp trong lùm cỏ và ngước mắt nhìn.
Chỉ thấy có một bóng người bước ra từ chùa Vạn Tân, đó là Hoàng Kế Hành. Không, phải là Hoàng Tài Phóng giả dạng thành Hoàng Kế Hành mới đúng.
Dưới ánh trăng, nom gương mặt của ông ta u ám vô cùng, khóe miệng ông ta bị trễ xuống, khóe mắt thì bị kéo căng, thân mình gầy trơ xương chầm chậm bước xuống khỏi bậc thềm.
Vẻ bề ngoài của ông ta trông không khác gì người bình thường, thế nhưng dần dần, cái bóng đằng sau ông ta bị kéo dài ra, vặn vẹo và biến dạng một cách kì lạ…
Cái bóng đó như thể được tách ra từ cơ thể của “Hoàng Kế Hành”, dường như nó cũng muốn đi một mình, tỉ lệ giữa đầu, cơ thể và chân tay của nó mất cân đối vô cùng.
Nhất là cái đầu to như cái bát của nó, nom như thể sắp rớt khỏi cái cổ mỏng manh vậy.
Người thì gầy rộc mà hai cánh tay rũ xuống lại dài đến tận đầu gối, ngón tay thì nhọn hoắt, đầu ngón tay nom sắc bén như một con dao.
Cảnh tượng kì dị và đáng sợ này khiến Mễ Thái, A Miêu với Lý Thiên Thiên cũng trốn trong lùm cỏ sau cây trợn tròn mắt, cả ba khϊếp sợ bụm chặt miệng, đồng thời không nhịn được rùng mình một cái.
May mà bọn họ hãy còn nhớ những lời mà Ngũ Hạ Cửu mới nói cách đây không lâu, cậu nói chút nữa có nhìn thấy cái gì cũng tuyệt đối không được kêu, càng không được động đậy.
Trước đó Ngũ Hạ Cửu còn bảo tốt nhất là bọn họ bịt miệng từ bây giờ luôn đi, để tránh sau đó lại bị dọa kêu ra tiếng.
Giờ nghĩ lại mới thấy Quan chủ đúng là có khả năng dự đoán, ngoài sợ ra thì trong lòng ba người không khỏi cảm thấy may mắn vì mình nghe lời và có chuẩn bị từ trước.
Tiếp đó, Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên có hơi nhũn chân, bọn họ chống thân cây, hoặc là đỡ nhau đứng dậy…
Sau khi bình tĩnh lại, Mễ Thái không nhịn được hỏi:
“Quan chủ, sao cậu đoán được Hoàng Tài Phóng sẽ ở chùa Vạn Tân vậy? Quan trọng là nom, nom ông ta…”
Ngũ Hạ Cửu: “Tôi đâu có đoán, tôi cho rằng là vậy.”
“Thế mỗi tối phải đến mãi đêm con ác quỷ mới chui ra hại người, ban nãy lúc chúng ta đến chùa Vạn Tân thì vẫn còn sớm mà.”
“Nếu như con ác quỷ đó ở trong chùa Vạn Tân thật thì tới lúc đi vào chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải nó, chi bằng chúng ta đợi một lát rồi nói sau.”
“Còn về vẻ ngoài thì chắc đó là dáng vẻ thật khi con ác quỷ trốn dưới lớp da.”
Giờ đã là nửa đêm.
Dưới tình thế Hoàng Tài Phóng có thể quay lại bất cứ lúc nào, bọn họ phải nhanh chóng vào chùa Vạn Tân để tìm kiếm phần đầu và tứ chi của Bạc Thiện, hơn nữa phải tìm đủ được trước khi lễ Niết Bàn được cử hành.