Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 7: U U lại làm người xấu!

Edit by Thiên Bách Nguyệt


~~~~~~~~~~~~~ 🎇 ~~~~~~~~~~~~~


Theo chứng minh của các nghiên cứu khoa học, cồn sẽ gây tổn thương đến não của trẻ em tuổi đang lớn.


Cố Diệu Diệu nhìn U U trốn ở trong chăn chờ nở hoa, cảm thấy tình huống này không chừng hơn cả bị tổn thương, khả năng là trực tiếp thành đồ ngốc rồi.


Sầm Tùy ghé vào mép giường nhìn cô bé đang trốn trong chăn, có lẽ là bộ dạng của bé quá mức nghiêm túc nên đã thuyết phục được hắn, uống đến mức hai má đỏ bừng-Sầm Tùy choáng váng chui vào trong, ôm đầu gối cùng ngồi song song với bé.


"...... Thật sự có thể nở hoa sao?"


Say đến mức không thể nghĩ được gì, U U ợ một tiếng.


"Thật...... Thật sự!"


Sầm Tùy hình như cũng bị bé lây luôn bệnh ngu, còn khiêm tốn dò hỏi:


"Chúng ta đây......Hiện tại đang đợi cái gì nha?"


"...... Ngốc." U U chậm rì rì đáp, "Trước tiên hạt giống phải nảy mầm...... Mới có thể nở hoa......"


Đồng bọn y bé đã say đến phát ngốc-Sầm Tùy nghĩ nghĩ, cảm thấy có vẻ rất hợp lý.


"Đúng."


Vì thế hai con ma men nhỏ liền cùng nhau ngồi an tĩnh chờ nảy mầm.


"......"


Nhất thời Cố Diệu Diệu hoài nghi nhân sinh, là bọn họ điên hay là cô điên rồi.


Cô xốc một góc chăn lên:


"Bên trong không chán à?"


U U lắc lắc đầu, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cô cũng vào đi.


Ma xui quỷ khiến, Cố Diệu Diệu thật sự mò vào.


Vì thế mấy con ma men ngồi chờ nảy mầm liền biến thành ba.


Cố Diệu Diệu vốn có tửu lượng rất tốt nên mới dám uống một hớp kia.


Nhưng xem ra cô đã đánh giá quá cao thân thể 6 tuổi của mình.


Một ngụm rượu kia vào bụng, rất nhanh mặt đã nóng lên, hun đến cả người cô uể oải.


U U: "U U cảm thấy...... U U là hoa nhài."


Sầm Tùy: "Vì sao nhất định phải là hoa? Lỡ như là, là cây thì sao?"


U U: "...... U U vẫn cảm thấy mình là hoa nhài."


Sầm Tùy: "Nhưng có khi... Là cây đào mật thì sao?"


Ánh sáng trong ổ chăn rất tối, ba người mặt đối mặt tạo thành một vòng, Sầm Tùy mơ hồ nhìn thấy U U kê cằm lên đầu gối, gương mặt mềm như bông gần trong gang tấc.


Thoạt nhìn thật mềm, bộ dạng kia nhào nặn trông rất đã.


Sầm Tùy lặng lẽ vươn móng vuốt tội ác.


Cố Diệu Diệu không giống hai tên nhóc đã ngốc đến hỏng này, thần trí của cô vẫn còn, vì thế liền giơ tay bang một tiếng phá sạch móng vuốt của Sầm Tùy.


"Cậu làm gì thế!" Sầm Tùy nước mắt lưng tròng lên án.


Cố Diệu Diệu nhích đến chỗ U U, hai tay chà xát khuôn mặt U U, mềm y như kẹo bông gòn, cứ sờ là lúm* xuống.


(*Hơi lõm vào, nói chung cảm giác khi chọt mặt một đứa thịt mềm)


"Em gái của tôi, tôi được nặn còn cậu thì mơ đê."


"...... Có em gái thì ghê gớm lắm chắc!"


Cố Diệu Diệu gật gật đầu: "Không sai, ghê gớm ở chỗ cậu không thể đến nhào nặn mặt ẻm."


Sầm Tùy: "......"


Hắn sắp tức chết rồi.


U U chen chúc ở giữa như cục bột nhão cũng không tức giận, còn như người lớn khuyên ngăn:


"Được rồi...... Không cần tranh cãi, U U rất hào phóng, có thể cho anh Sầm Tùy chạm mặt một chút."


Dù gì cũng có chút chột dạ khi ăn ké.


Trong suy nghĩ của U U, cho dù Sầm Tùy là người xấu nhưng chỉ cần cho bé ăn kẹo liền có thể trở thành anh trai xinh đẹp tốt bụng.


Càng miễn bàn khuôn mặt Sầm Tùy xác thật rất đẹp.


Sầm Tùy nhìn U U nghiên đầu đưa mặt tới, lập tức thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ).


Nhưng hắn lại theo bản năng nhìn Cố Diệu Diệu đang hung hăng trừng mắt, sau khi xác nhận lần này sẽ không bị đánh nữa, hắn mới thử thăm dò duỗi tay, nhẹ nhàng nhéo từng cái.


Oa ——


Mềm.


Giống kẹo bông gòn.


Là cái loại liếm một lần đã tan chảy.


"Được rồi."


U U ngồi lại như cũ, vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc mà tiếp tục ngây ngốc, cứ như bé thật sự sắp nở hoa.


Sầm Tùy hân hoan nhảy nhót vì thành công xoa bóp mặt U U, còn quăng cho Cố Diệu Diệu đôi mắt đầy đắc ý.


Cố Diệu Diệu:...... Siêu cấp tức giận.


Có lẽ do đã uống chút rượu, những cảm xúc cô từng cất sâu trong lòng lần nữa nổi dậy, nhìn cách U U đối xử với Sầm Tùy có thay đổi, cô nghiến răng càng nhìn càng bực bội.


"Chị thay đổi chủ ý." Cố Diệu Diệu hung tợn nói, "Chị rất ghét Sầm Tùy, U U, em muốn chơi cùng chị hay cùng Sầm Tùy?"


U U đang chăm chú chờ nảy mầm nên phản ứng chậm chạp, vẫn trong trạng thái mờ mịt.


Sầm Tùy khiếp sợ: "Cậu... Cậu đều đã ăn kẹo của tôi..."


Cố Diệu Diệu hừ lạnh: "Ăn rồi thì làm sao nào."


"Đồ lừa đảo!"


"Tôi chỉ lừa tên ngốc như cậu!"


"Tôi, tôi không có ngốc! Trước nay chưa từng ai nói tôi ngu! Tôi đã thuộc hết bảng cửu chương, cậu có chắc!"


"Tôi đã biết từ lúc ra khỏi bụng mẹ!"


"Cậu cậu cậu ——"


U U còn đang tự hỏi có nên tưới cho mình ít nước không thì không biết khi nào mà hai con người bên cạnh đã đánh nhau.


Không gian trong ổ chăn nhỏ hẹp, U U mới vừa chậm rì rì hô một câu "Hai người ngoan một chút", liền không biết bị ai đánh ngã, bị bắt phải gia nhập cuộc chiến lăn qua lăn lại.


Cuối cùng ba con ma men nhỏ lăn lốc đánh nhau đến mệt mỏi.


Cố Diệu Diệu đem mình cùng U U ra khỏi ổ chăn hít thở không khí, đè nặng góc chăn không cho Sầm Tùy ra ngoài.


Men say làm mí mắt U U lờ đờ, cứ như giây tiếp theo sẽ ngủ như chết.


"U U."


Cố Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn bé.


Khuôn mặt trắng nõn phiếm đỏ đầy thịt, chẳng trách lão Sầm Tùy luôn muốn chọt mặt bé.


"Nếu chỉ có thể chọn một người, về sau em lớn lên, sẽ chọn chị... hay vẫn là Sầm Tùy?"


Mí mắt U U lim dim nghi hoặc mà dạ một tiếng.


"Em thích chị hơn...... hay vẫn là càng thích Sầm Tùy hơn?"


Nếu là thường ngày, Cố Diệu Diệu tuyệt đối sẽ không hỏi loại vấn đề ấu trĩ như vậy


Nhưng lúc này cô nắm tay U U, giống như một cô gái cố chấp lại quật cường, nhất định phải nghe được một đáp án chính xác.


U U còn rất buồn ngủ nỗ lực mở mí mắt ra, bé không biết vì sao chị lại hỏi bé cái này, nhưng bé vẫn bất chấp ngu muội, cười ngọt ngào nhìn Cố Diệu Diệu.


"Em rất yêu chị, hì hì hì."


Giọng trẻ con nhẹ nhàng bay bổng.


Như bông tuyết rào rạt rơi xuống, lấp kính nơi hoang vu ở đáy lòng cô.


Trong nháy mắt kia, lệ khí trong lòng Cố Diệu Diệu tiêu tán, bình tĩnh đến trước nay chưa từng có.


Khi Sầm Tùy chui từ trong chăn ra, hai cô gái nhỏ tay nắm tay đã chìm vào giấc ngủ.


...Hắn lại bị hai người này bỏ quên!


Quá đáng!!!


Cuối cùng, Sầm Tùy bị bá chiếm giường, đành phải lui đến cuối giường, say say sỉn sỉn ngủ mất.


Nhưng khác với Cố Diệu Diệu và Sầm Tùy.


Trong tiếng hít thở đều đều của hai người, một giấc này của U U ngủ không quá tốt.


......


Trong mơ, sắc trời tối tăm, mưa rơi ào ào.


Xuất hiện trong màn mưa to tầm tã kia là thiếu niên yếu ớt gầy ốm ngồi trên xe lăn, vẻ mặt tĩnh lặng.


Còn bé thì đem thứ gì đó ném vào bên trong vũng nước, mặc cho nó bị nước bẩn làm ướt nhẹp.


Mà thiếu niên bị áp bức không có lấy một người che ô tránh mưa to kia dù tuyệt vọng vẫn cố sức di chuyển xe lăn, nỗ lực vươn tay muốn nhặt đồ vật trong vũng nước, nhưng hắn không cách nào chuyển động được hai chân, tựa như có ai ác ý đóng đinh chân hắn vào xe lăn.


Hắn như con thú bị bắt nhốt cố gắng giãy giụa lại bất lực mà ngã vào trong nước bẩn.


Trong mưa to, thiếu niên đem đồ vật trên mặt đất gắt gao nắm chặt trong tay, vô cùng thong thả ngẩng đầu nhìn bé.


Dưới từng sợi tóc ướt là một đôi mắt tĩnh mịch không có chút ánh sáng nào.


......


Dù rằng hình ảnh hiện ra trong giấc mơ của U U vô cùng hoàn chỉnh rõ ràng, nhưng khi U U thức giấc, câu chuyện vốn hoàn chỉnh mạch lạc trong mộng liền như tờ giấy đầy chữ bị chó gặm không còn trọn vẹn đầy đủ.


Đã thế còn bị Úc Lan đến Sầm gia tìm người xách từ giường lên, sau một trận trách mắng đổ ào ào xuống, ký ức vốn thiếu thốn của bé liền bị một tầng sương mù che phủ.


Biết được ba tên nhóc này uống nhầm rượu vang đỏ, Sầm gia đã có một trận gà bay chó sủa.


Ba mẹ Sầm xin lỗi nói "Đều là do Sầm Tùy sai", Úc Lan cũng áy náy nói "Đâu có đâu có, cũng là do U U ngốc nhà chúng tôi".


Mấy người lớn đang khách sáo qua qua lại lại, thì ba đương sự đã vui vẻ ăn xong bánh sinh nhật, U U và Sầm Tùy đều không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi uống say.


Hôm nay được phát nhiều kẹo U U vô cùng sung sướng, mà đối với giấc mộng ban nãy bé chỉ nhớ rõ -----


Bé lại làm chuyện xấu!


Tiểu ca ca bị bé bắt nạt trông cũng rất đẹp.


...Một điều không liên quan chút nào.


*


Sáng sớm hôm sau trên bàn cơm, Úc Lan nhận được điện thoại của Cố Khải Châu.


"... Thời gian quay về sao lại bị hoãn nữa? Kịch bản của anh đã quay được vài tháng rồi đó? Cái này không phải đi quay phim nữa mà là đến quay ở giường của diễn viên nữ người ta... Giường trong nhà vẫn tốt hơn mà, đúng không?"


Úc Lan nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cố Diệu Diệu, đột nhiên thay đổi một cái, nuốt lại mấy lời thiếu nhi không nên nghe.


"... Dù sao em cũng mặc kệ cái gì là việc trong nhà của họ hàng xa, chậm nhất là một tuần, nhanh chóng về nhà cho em!"


Không chờ Cố Khải Châu nói tiếp, Úc Lan đã cúp điện thoại.


Vừa lúc dì Trương mang bữa sáng lên bàn, Úc Làn còn chưa tiêu giận liền nói:


"Anh ấy nghĩ mình là ai? Là bác gái tổ dân phố à*? Thế quái nào họ hàng xa quăng tám sào cũng không tới** anh ấy cũng muốn quản? Ai cũng mang được về nhà, xem nhà này thành nơi nào, là cô nhi viện chắc..."


(*Kiểu người hay lo chuyện bao đồng)


(**Cách nói quá về khoảng cách rất xa)


Cũng may đối với kiểu gắt gỏng lên là cứ mắng chửi không phân biệt lạ quen của Úc Lan, Cố Diệu Diệu đã nhìn mãi thành quen, bởi vậy cô cũng không cảm thấy bị nhằm vào.


Có điều...


Nghe ý tứ của lời nói thì Cố Khải Châu muốn mang người về nhà?


Cố Diệu Diệu không quá để tâm, cô cũng không nhớ rõ đời trước có việc này không, nhưng cô nhớ rõ đời trước chỉ có mỗi một mình Cố Khải Châu trở về.


Xem qua đủ loại phim cẩu huyết, Úc Lan bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nhỏ giọng hỏi dì Trương: "...Sẽ không phải là con riêng của ảnh chứ?"


Đối với trí tưởng tượng phong phú của Úc Lan, dì Trương có chút cạn lời: "Ngài vẫn nên để ý tiểu thư U U đang ngủ gà ngủ gật muốn úp mặt vào đĩa bánh đi."


Úc Lan nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn, U U bên kia trông như đang chuyên tâm ăn bánh, nhưng nhìn kỹ lại, mí mắt bé đã lim dim dính hết vào nhau!


Đầu dưa nhỏ bị sâu ngủ vây quanh lung la lung lay, ngẫu nhiên choàng tỉnh vài giây, cắn chút bánh, mí mắt lại bắt đầu sụp xuống.


Mắt thấy đầu nhỏ đã sắp chạm vào đĩa bánh, Cố Diệu Diệu nhanh tay lẹ mắt, kéo cổ áo U U một phen.


"Ăn cơm cho tốt."


Cô cau mày, vẻ mặt ghét bỏ...


Bắt đầu một muỗng lại một muỗng đút U U uống sữa bò.


Úc Lan: ?


Bọn nó... Quan hệ khi nào lại tốt như vậy?


Rất nhanh bà phát hiện, không chỉ mỗi quan hệ của Cố Diệu Diệu và U U tốt lên mà Sầm Tùy cách vách* cũng thành khách quen nhà họ.


(*nhà ngay sát bên)


Lâu lâu, Sầm Tùy lại chạy tới Cố gia chơi cùng hai chị em.


Có điều nhiều lúc, đều là Sầm Tùy bị Cố Diệu Diệu hố người.


Ví dụ như lúc này Sầm Tùy bị Cố Diệu Diệu lừa làm người lái xe cho cô---


"Nhanh lên một chút!"


Sầm Tùy nắm dây thừng trong tay liều mạng chạy trong sân, Cố Diệu Diệu ngồi ở chỗ dây thừng khác trên xe nhỏ thúc giục hắn, Sầm Tùy thở hồng hộc còn không ngừng hỏi "Khi nào đến lượt tôi".


Cố Diệu Diệu đương nhiên là thuận miệng qua loa nói "Nhanh nhanh, cậu lại kiên trì năm phút nữa thôi ".


U U ngồi ở bậc thang trước cửa cầm quả táo lớn, cúi đầu cắn một phát.


Hình như mỗi lần Sầm Tùy không vui, chị đều sẽ rất vui.


Chẹp chẹp.


"U U!"


Khi đi xong một vòng, Cố Diệu Diệu gọi bé: "U U! Em muốn tới chơi không?"


U U còn chưa nói gì, Sầm Tùy đã nhảy cẩng lên.


"Không phải đã nói là đến lượt tôi chơi à?"


Cố Diệu Diệu lại thuận miệng lừa người: "U U là em, cậu làm anh trai nhường ẻm chút thì làm sao?"


...Nhường ẻm một chút thì có thể, nhưng sao cậu ta cứ như được được voi đòi tiên vậy!


Cuối cùng Sầm Tùy vẫn bị Cố Diệu Diệu lừa đồng ý, vì thế trên xe con bây giờ liền đổi thành U U.


Bé lại có chút không yên lòng.


Cứ cảm thấy... Hình như có chuyện gì đó rất quan trọng bị bé lãng quên không còn tí nào.


Ngay lúc Sầm Tùy đang hì hục kéo U U chạy, một chiếc Bentley màu đen lặng yên không tiếng động ngừng trước cửa Cố gia.


Tài xế lấy ra một cái xe lăn gấp từ cốp xe, rồi ôm một bé nam ngồi ghế sau trên xe ra.


Từ xa, cậu nhìn cô bé ngồi trên xe nhỏ được người kéo chạy ở sân.


Sầm Tùy thở hổn hển, còn U U một giọt mồ hôi cũng không có.


Dù là ai thì nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy U U bắt nạt cậu bé.