Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 10: Di chứng

Edit: Nibbles

Vui lòng re-up sau 1 ngày!!!!!

Truyện được edit tại truyenwiki1.com: trinhanhquynh0902

Trên đường trở về, Tô Ngôn Sơ bỗng nhiên nhớ tới việc ám sát, vì thế mở miệng hỏi: "Trước đó là Vân Thiên Trọng sắp xếp người tới ám sát ta?? Đều bị ngươi xử lý hết rồi?"

"Ân." Vân Bắc Hàn gật gật đầu, "Ta để cho bọn họ thay vào người của ta, cho nên những sát thủ đó sẽ không chạm vào nàng, sẽ chỉ gϊếŧ Vân Thiên Trọng."

Tô Ngôn Sơ nghe xong, không khỏi nở nụ cười: "Làm thật tốt!"

Hiện tại cô nghĩ lại cái bộ dạng chật vật kia của Vân Thiên Trọng, đều cảm thấy có chút suиɠ sướиɠ.

Vân Bắc Hàn khóe miệng thoáng cong lên, sau đó lại nói: "Ta nghe lời của nàng, để cho bọn họ không có hành chết Vân Thiên Trọng."

Tô Ngôn Sơ nghe xong, giơ lên cánh tay, dùng tay vuốt đầu của hắn một chút, mở miệng nói "Ngoan."


Khóe miệng Vân Bắc Hàn hiếm khi cong lên, cô quả nhiên là thích hắn ngoan một chút, nghe lời một chút.

"Đúng rồi," Tô Ngôn Sơ như chợt nhớ tới cái gì, tiếp tục hỏi, "Chúng ta trước kia có phải hay không đã gặp qua? Ừm, ta là nói, hai năm trước."

Vân Bắc Hàn nghe thấy câu hỏi, thoáng kinh sợ, theo sau thấp giọng mở miệng: "Ngươi không nhớ rõ?"

Kỳ thật ngày đó đến Tô gia, hắn cho rằng Tô Ngôn Sơ nhìn thấy hắn sẽ kinh ngạc, nhưng là Tô Ngôn Sơ giống như không có cảm giác gì.

Cũng chưa từng hỏi thân thể của hắn như thế nào.

Hắn lúc ấy cảm thấy cô hẳn là không nhớ rõ hắn, không nghĩ tới quả nhiên như thế.

"Hai năm trước, sau khi ta trở về từ núi Hoành Sơn, có rất nhiều sự tình liền nghĩ không ra. Sau đó lại có luyện dược sư nói, ta hẳn là mất trí nhớ." Tô Ngôn Sơ mở miệng nói.


Vân Bắc Hàn nắm cương ngựa tay dừng một chút, môi mỏng khẽ nhúc nhích, hộc ra mấy chữ: "Di chứng?"

"Di chứng?" Tô Ngôn Sơ có chút mờ mịt, đây là cái gì?

"Hai năm trước, nàng ở núi Hoành Sơn, có vận dụng cấm thuật giúp ta trị độc. Lúc ấy nàng vẫn luôn nhắc mãi rằng sử dụng cấm thuật sẽ có hậu di chứng, nhưng mà nàng không rõ ràng lắm sẽ là di chứng gì." Vân Bắc Hàn kiên nhẫn giải thích, "Hiện giờ xem ra, đó là là mất trí nhớ."

"Trị độc? Loại độc gì mà cần phải dùng đến cấm thuật để trị liệu?" Tô Ngôn Sơ càng nghe càng cảm thấy đến kỳ quái, cô căn bản sẽ không trị độc, cũng sẽ không biết cái cấm thuật gì a.

"Là Bỉ Ngạn." Vân Bắc Hàn thấp thấp mở miệng.

Tô Ngôn Sơ im lặng, cô cảm giác chính mình không giống như là sẽ giải loại kỳ độc "Bỉ Ngạn" này.


"Vân Bắc Hàn, ngươi có phải hay không tìm lầm người? Ta cảm thấy ta hẳn là không biết giải loại kịch độc "Bỉ Ngạn" này như thế nào. Nghiêm túc mà nói, ta đối với mấy loại này không am hiểu lắm, hẳn là sẽ không biết y thuật." Tô Ngôn Sơ thật cẩn thận hỏi.

Vân Bắc Hàn bởi vì cảm thấy cô là người hai năm trước giúp hắn liệu độc, mới có thể giúp cô báo thù, vì cô tự sát đi?

Nếu hắn tìm lầm người, vậy thì đời trước không phải là hắn uổng phí ném đi một tính mạng a.

"Sẽ không." Vân Bắc Hàn thoáng cúi đầu, liền cảm giác hơi thở thiếu nữ quanh quẩn chóp mũi, rất thơm ngọt, thực mê người.

Tiếng nói của hắn tuy rằng rất thấp, nhưng ý khẳng định trong đó thập phần rõ ràng: "Chính là nàng, hơn nữa, khi đó nàng cái gì cũng đều có thể! Nàng tài năng xuất chúng, là người tuyệt vời nhất mà ta từng gặp, là người có năng lực cùng thực lực mạnh nhất!"
Hắn nhớ rõ hơi thở trên người cô, cùng hai năm trước giống nhau như đúc.

Khi đó hiểu biết rất nhiều? Tài năng xuất chúng? Năng lực cùng thực lực đều là mạnh nhất?

Tô Ngôn Sơ đôi mắt hơi ngưng lại, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ sau khi cô mất trí nhớ, liền trở nên cái gì đều sẽ không biết?

Điều này làm cô thực khó chịu.

"Ngươi dẫn ta đến núi Hoành Sơn một chuyến, được không?" Tô Ngôn Sơ mở miệng hỏi.

Bởi vì hắn nói, cô đối với ký ức ngày trước của mình sinh ra tò mò, muốn tìm về những ký ức đó.

Cô muốn biết bản thân có phải hay không thật sự như hắn nói, tốt đến như vậy.

Đối với thỉnh cầu của Tô Ngôn Sơ, Vân Bắc Hàn tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.

Huống chi, hắn cũng hy vọng Tô Ngôn Sơ có thể khôi phục ký ức.

Cho nên hắn thấp giọng hỏi: "Nàng muốn khi nào thì xuất phát?"
Tô Ngôn Sơ nghĩ nghĩ, nói: "Càng nhanh càng tốt. Năm ngày sau xuất phát, có thể chứ?"

Đời trước, cô không phải không có nghĩ tới muốn tìm về ký ức. Bất quá, lúc ấy Vân Thiên Trọng cùng Tô Yên Nhiên liền khuyên cô, nếu nghĩ không ra, cũng đừng suy nghĩ, chỉ cần người thân cận nhất còn nhớ rõ, cũng còn ở bên người thì tốt rồi.

Cô lúc ấy cũng cảm thấy là như vậy, cho nên đối với chuyện tìm lại ký ức, cũng không tích cực.

Trọng sinh một đời, biến số quá nhiều, lại nghe xong Vân Bắc Hàn nói, cho nên cô nghĩ muốn mau chóng đem ký ức tìm trở về, cô không muốn giống như đời trước, mơ mơ màng màng kết thúc một đời.

"Có thể." Vân Bắc Hàn không hề nghĩ ngợi, liền đáp ứng rồi.

Tuy rằng đi núi Hoành Sơn cần yêu cầu phải chuẩn bị một ít, nhưng năm ngày cũng đủ.

"Năm ngày sau, ta tới đón nàng. Hiện tại đưa nàng về nhà, được không?"
Tô Ngôn Sơ gật gật đầu, cô cũng muốn mau chóng trở về, nhìn bộ dạng thảm hại của Vân Thiên Trọng một cái.

-

Trở về đến ngoài cửa Tô gia, Vân Bắc Hàn ôm Tô Ngôn Sơ phi thân xuống ngựa, sau khi đứng vững trên mặt đất, hắn lại dùng sức ôm cô.

Tô Ngôn Sơ muốn giãy giụa một chút, lại không có hiệu quả, chỉ có thể mở miệng nói: "Buông tay."

"Không muốn buông, không nghĩ để nàng rời đi!" Vân Bắc Hàn ở cô bên tai nói nhỏ một câu, trầm thấp mà áp lực.

Hắn chẳng những không nghĩ buông tay, còn muốn đem cô mạnh mẽ mang về nhà, khóa lại.

Tiếng nói của hắn lạnh thấu xương lại dễ nghe, nhưng không có chút độ ấm.

Nhưng Tô Ngôn Sơ lại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn thổi nhẹ bên tai cô, gợi lên cảm giác kì dị, có chút mềm mại, còn có chút tê dại.

Cô không khỏi nhớ câu nói mà đời trước hắn nói trước khi tự sát.
Hắn lúc ấy tự nói: Thời điểm gặp lại, ta nên đem nàng khóa tại bên người!

Đem cô khóa ở bên người hắn, cũng là ý nghĩ hiện tại của hắn sao?

Cô giơ lên tay, trở tay sờ sờ tai hắn, mở miệng nói: "Ngoan một chút, liền sẽ không bỏ ngươi lại một mình, được không?"

Vân Bắc Hàn nắm tay nắm chặt, im lặng áp chế ý nghĩ trong nội tâm một hồi lâu, cuối cùng vẫn buông cô ra.

Tô Ngôn Sơ lúc này mới quay người lại, nhìn Vân Bắc Hàn, muốn duỗi tay xoa đỉnh đầu của hắn.

Nhưng là phát hiện hắn giống như lớn lên rất cao, làm như vậy hiển nhiên có chút cố hết sức.

Vân Bắc Hàn thấy thế, thoáng khom lưng, phối hợp động tác của cô.

Tô Ngôn Sơ lúc này mới được như ý nguyện, xoa xoa tóc trên đỉnh đầu hắn, mở miệng nói: "Ngoan, đừng nghĩ nhiều như vậy, năm ngày sau như đã hẹn, đến đón ta đi núi Hoành Sơn."
Vân Bắc Hàn hầu kết trượt lên xuống, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ mang theo chút khắc chế: "Được."

Hai người đang nói, nhìn đến Tô Hữu An mang theo một đội người từ Tô phủ đi ra.

Tô Hữu An nhìn đến Tô Ngôn Sơ xinh xắn mà đứng ở cách đó không xa, cùng Vân Bắc Hàn đang ở đó nói cái gì, không khỏi ngơ ngẩn.

Tô Ngôn Sơ đầu chuyển hướng Tô Hữu An, khóe miệng cong lên trào phúng: "Tô Hữu An, ngươi này mang theo nhân mã*, là muốn đi đâu?"

*người và ngựa

"Đi tìm muội!" Tô Hữu An theo bản năng mà trả lời một câu.

"Thật ra cũng không cần. Nếu mà ta có nguy hiểm gì thật, ngươi bây giờ mới đi tìm, thi thể đều lạnh. Ta nếu không có nguy hiểm, cũng không cần ngươi tìm." Tô Ngôn Sơ chậm rì rì mà mở miệng nói.

"Ta......" Tô Hữu An tự biết đuối lý, ngập ngừng một lát, muốn giải thích, lại nhìn đến Tô Ngôn Sơ quay lại nhìn Vân Bắc Hàn.
"Ngươi đi về trước đi, ta cũng đi vào." Cô tiếng nói nhu hòa, biểu tình cũng là mang theo ý cười ấm áp.

"Được." Vân Bắc Hàn gật gật đầu, sau đó mạnh mẽ khắc chế ý nghĩ muốn đem cô về trói trong nhà trong lòng, xoay người lên ngựa, rời đi.

------

Nếu muốn mình đẩy nhanh tốc độ edit thì hãy ủng hộ người chân chính bỏ ra công sức edit cho các bạn đọc chứ không phải ủng hộ người tự tiện bê công sức của người khác đi, cảm ơn!