Đoản Ngôn Tình

#4. Chào sếp! (Kì sau)

Tô Vân vươn vai một cách thoải mái. Cô vừa hoàn thành xong bản báo cáo hạng mục quan trọng mà tổ trưởng giao cho. Tinh thần hăng say làm việc dường như khiến cô quên mất chuyện bị trừ lương ban sáng.

Tất nhiên tâm trạng bất mãn cũng bị Tô Vân đá bay đi mất mấy dặm. Cho nên lúc ra khỏi toà nhà công ty đu đã khá muộn, Tô Vân vẫn hào hứng đi bộ một vòng.

Thành phố về đêm rất đẹp, dòng người nhộn nhịp và tiếng xe cộ vang inh ỏi. Hôm nay Tô Vân phát hiện là đi bộ lại khá thú vị. Vừa tiết kiệm vừa tốt cho sức khoẻ.

Đang thảnh thơi đi trên vỉa hè thì tiếng va đập đột ngột xuất hiện làm Tô Vân dừng bước. Cô tò mò quay đầu lại nhìn.

Một bà lão bị xe quẹt trúng, té ngay bên cạnh lề đường, không ngừng xuýt xao ôm lấy chân mình.
Tô Vân vội vàng chạy đến đỡ.

"Bà à! Bà có sao không?!"

"Ôi khổ cái thân già này, đau chết tôi rồi!!" - Bà lão không ngừng kêu trời trách đất, xuýt xoa bảo đau.

Tinh thần nữ nhân trượng nghĩa trong cô bỗng chốc nổi dậy. Khí thế bừng bừng, cực kì nổi giận đỡ bà lão đứng vững sang một bên rồi lao đến chiếc xe hơi màu đen chết tiệt kia.

"Này, mau mở cửa. Mau xuống đây cho tôi, có gan làm mà không có gan nhận à? Đâm trúng bà lão còn không biết xuống xe xin lỗi."
Tô Vân vừa dùng tay đập cửa ghế lái vừa dùng chân đá vào thành xe. Trông cô chẳng khác mấy mụ chủ nợ cho vay nặng lại là mấy.

Cuối cùng cửa xe cũng mở ra, anh chàng bận vest đen trông lịch lãm bước ra gãi gãi đầu: "Thật ngại quá, xe chúng tôi vốn đang chạy chậm nên bà ấy lao ra bất ngờ quá."

"Hơ, đã vi phạm luật giao thông còn cố cãi?! Anh không chạy xe sát lề thì bà ấy có bị đụng không? Mau xin lỗi bà ấy ngay." Tô Vân khoanh tay nhìn tên tài xế đầy căm ghét.

"Cô gái này, chúng tôi đã nói lí lẽ rõ ràng lắm rồi! Hai bên đều sai cả. Không bồi thường, không xin lỗi." - Anh ta không còn vẻ bối rối ban nãy, thay vào đó là nét mặt nghiêm nghị.

"Cái người đáng ghét này, thanh niên mà đi ức hiếp một người già là sao hả?? Tôi đánh chết anh."

Tô Vân nhào đến đánh túi bụi vào người gã. Đương nhiên là anh ta không dám đánh trả chỉ ôm đầu chịu trận: "Oái... Cô gái.... Đau quá!... Tôi đền tôi đền mà... Sao chưa dừng lại vậy! Đừng đánh vào mặt kẻo vợ tôi thấy... Aaaa.... Tôi đền tôi xin lỗi... Huhu đại hiệp tha mạng..."

Nghe gã cầu tha nên cô mới dừng tay. Đứng thở hồng hộc nhìn tên tài xế. Sau đó hất cầm ra hiệu về phía bà lão đang tròn mắt đứng coi.

"Tôi xin lỗi. Đây bao nhiêu đủ chưa!" - Anh ta móc ví đưa một xấp tiền.

"Đủ đủ rồi!" - Bà lão mừng rỡ cầm tiền sau đó chạy mất hút như sợ tên tài xế đòi lại vậy.

Tô Vân đần mặt nhìn theo.

Anh ta đi đến trước mặt cô, thở dài một hơi: "Gần đây có nhiều người giả trò ăn vạ xin tiền lắm. Bình thường thì tôi không dễ bị gạt vậy đâu, hôm nay coi như họ may mắn gặp cô."

Tô Vân liếc anh ta một cái thật sắc, cô gắng chữa thẹn: "Biết đâu được lần này là thật. Vả lại nếu anh đàng hoàng xin lỗi tôi cũng không đánh anh ra nông nỗi này."

"Haizzz, do sếp bảo tôi không bồi thường không đánh phụ nữ. Còn bảo cô là một con ngốc. Nếu bị cô đánh mới đưa tiền thôi!"

"Cái gì? Dám nói tôi ngốc?!!"
Tô Vân hùng hồ đi ra cửa chỗ ngồi phía sau đập mạnh hô to.

"Mở cửa! Mở cửa ra!"

Cánh cửa từ từ nhích xuống.

Tô Vân liền một hơi mắng: "Anh kia, anh là ai mà dám..... Dạ, chào sếp! Bữa tối vui vẻ ạ!"

Tô Vân chưa kịp thốt ra ba từ cuối "bảo tôi ngốc" thì phải quay ngoắt sang thái độ niềm nở, cười méo xệch. Tư thái trang nhã. Vì trong xe không ai khác là ĐẠI BOSS của cô.

"Hm... Tôi đã hết vui rồi!"

"...." Cô mím môi: "Haha, tình cờ thật. Lại gặp sếp lần nữa."

"Đánh tài xế, đạp xe đắt tiền của tôi. To tiếng với cấp trên. Trừ 2 tháng tiền lương." - Hắn mặt mày lạnh lùng kết tội cô.

"Đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!!!"

"...."

Tô Vân ủ rũ phản kháng: "Nhưng đây đâu phải ở công ty, tôi không phạm nội quy mà..."

"Luật ai đưa ra?" - Hắn quay sang điềm tĩnh nhìn cô.

"Anh."

"Công ty của ai?"

"Của anh."

"Cô có phải là nhân viên của tôi không?"

"Phải!"

"Tôi ra thêm luật, cô có ý kiến?"

"...."