Lâm Tuệ Nhi từ nhỏ luôn nhận thức bản thân rất sung sướng, phải nói đúng hơn là cực kì sung sướng. Ngoài một người bố thương nhân, người mẹ giỏi về quản lí, cô còn được người anh tổng giám đốc thương yêu hết mực. Cuộc đời của cô sẽ tóm gọn trong hai chữ hoàn hảo. Nếu như không có một kiếm khuyết đáng ghét kia.
Chính là vấn đề ngoại hình Lâm Tuệ Nhi.
Phải, Lâm Tuệ Nhi không phải là tiểu thư xinh đẹp.
Cô không giỏi giao tiếp, tóc cô không mềm mại đen bóng. Da cũng không trắng, mặt còn có vài nốt ruồi li ti.
Quan trọng hơn hết, cô rất mập.
So với tụi con gái eo thon, đùi nhỏ ngày nay. Lâm Tuệ Nhi bị liệt vào danh sách những cô nàng thừa cân.
Không phải Lâm Tuệ Nhi không có chủ kiến. Tuy nhiên sau khi thất bại kế hoạch giảm cân lần thứ 108 lần, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Ở trường học, cô hầu như không có lấy nổi một người bạn. Chỉ lủi thụi một mình, học cũng một mình. Bọn họ chê cười cô xấu xí, vừa mập vừa đen chẳng ra làm sao. Suốt cả một thời gian dài, Lâm Tuệ Nhi ngày càng ít nói. Buồn nhiều vui ít, càng buồn cô càng ăn. Mà ăn thì càng mập. Về nhà cô là công chúa giả vờ vui vẻ đến trường liền trở thành con rùa rụt cổ chỉ biết lao đầu vào việc học.
Cuộc sống tẻ nhạt của Lâm Tuệ Nhi cứ tiếp tục, cho đến khi có một ngày...
"Xin chào, mình tên Bằng Đạt. Hân hạnh làm quen với các bạn."
Giọng nói ấy, từ tính dễ nghe làm sao!
Lâm Tuệ Nhi ngồi cuối lớp ngẩn ngơ nhìn người đang đứng trên bục giảng. Tim cô đập loạn xạ.
Chàng trai mặc sơ mi trắng, quần tây đen luôn là chí mạng của phụ nữ. Mái tóc màu nâu hạt dẻ óng ánh dưới ánh nắng trong lớp học, cậu mỉm cười rực rỡ hệt khoảnh khắc đẹp đẽ mùa thu đến.
Tiếng xuýt xoa bàn tán vang lên xung quanh. Lâm Tuệ Nhi vẫn đắm chìm trong mộng tưởng. Vô tình cô chạm phải ánh mắt của cậu, bối rối cúi đầu.
Trùng hợp thật, cậu được xếp ngồi trên cô. Lâm Tuệ Nhi suốt cả ngày cứ cười mãi, lúc nằm mơ cũng mỉm cười đầy thoả mãn.
"Cảm ơn, món quà này mình sẽ giữ cẩn thận."
"Không thành vấn đề, cậu không hiểu bài nào?"
"Được, hẹn ngày mai gặp."
"Tớ có thể giúp gì không?"
Từ ngày Bằng Đạt chuyển tới, nữ sinh trong lớp luôn tìm cách tiếp cận. Ngay cả những nữ sinh lớp khác cũng tìm sang. Cậu đối với tất cả bạn nữ đều lịch sự, luôn giúp đỡ mọi người khi cần. Nếu còn có bạn nữ nào chưa vây lấy Bằng Đạt tìm cơ hội nói chuyện đôi ba câu thì có lẽ chỉ có Lâm Tuệ Nhi.
Thỉnh thoảng cô với cậu vô tình nhìn vào mắt nhau. Lúc đó, Bằng Đạt đều có biểu hiện rất lạ. Tựa trêu chọc tựa cười đùa hại cô khó hiểu một phen.
Cô tự ti về ngoại hình bản thân nên chỉ dám đứng từ xa nhìn trộm. Bằng Đạt là chàng trai vừa dịu dàng vừa tinh tế. Chưa từng thấy cậu vượt giới hạn với ai bao giờ. Thậm chí không ít bạn nữ đã tỏ tình Bằng Đạt, về phương diện này cậu rất tàn nhẫn. Những ai tỏ tình đều bị cậu dùng những câu từ chối phũ phàng khiến người nghe khó chịu. Nhiều cô gái bị từ chối đã phải bật khóc nức nở.
Bọn họ dần kết luận được một điều. Làm bạn với Bằng Đạt thì dễ mà làm người yêu thì khó hơn cả lên trời. Chưa từng thấy cậu đối xử đặc biệt với bất kì cô gái nào.
Một ngày nọ, Lâm Tuệ Nhi ngồi tự học ở thư viện. Cô len lén nhìn Bằng Đạt cách đó không xa, cậu đang nghiêm túc giảng bài cho một bạn nữ. Lâm Tuệ Nhi nhận ra cô gái đó, hoa khôi nổi tiếng trong trường.
Nhìn hai người cười nói thật hợp ý, Lâm Tuệ Nhi cắn môi có chút ghen tỵ chết đi được!
Sau đó, suốt
"Bằng Đạt, mình thích cậu rất lâu rồi! Cậu cậu có thể làm bạn trai mình không?"
"Xin lỗi, tôi không thích người mập."
Bằng Đạt lạnh lùng trả lời, cậu vốn nghĩ cách đây mấy ngày cô gái này chỉ tìm mình hỏi bài. Không ngờ đều có mục đích. Mặc dù đứng trước mặt là hoa khôi toàn trường, cậu vẫn không hề thấy xao động.
Lâm Tuệ Nhi đứng núp gần đó nghe lén vừa vui vừa buồn. Vui vì cô hoa khôi đó tỏ tình thất bại, buồn là vì câu nói kia của cậu. Người ta chỉ hơi mũm mĩm đáng yêu một chút cũng bị cậu chê, còn cô lại mập thế này sao dám mơ tưởng.
Lâm Tuệ Nhi rầu rĩ không thôi, liên tiếp nhiều ngày cô cực lực chạy bộ, nhịn ăn, uống nước thay cơm, vận động không ngừng. Đến tận hơn hai tuần sau Lâm Tuệ Nhi ngất xỉu ngay trên lớp vì kiệt sức.
Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt ngày đêm mình thương nhớ.
Bằng Đạt nhăn nhó, sắc mặt khó coi.
"Này, muốn chết hay sao mà nhịn ăn vậy?"
Khác hẳn bộ dạng tao nhã hiền lành ngày thường. Cậu bực mình trừng mắt nhìn cô. Lần đầu tiên tiếp xúc gần với Bằng Đạt, Lâm Tuệ Nhi có chút không quen.
"Mình mình..."
"Không nhận ra tôi sao? Bà chằn hung dữ."
Lâm Tuệ Nhi chính thức hoá đá.
Bà chằn hung dữ.
Biệt danh này cả đời cô cũng không quên được. Chính là tên hàng xóm ngày nhỏ cạnh nhà cô. Hai đứa đều mập như nhau, suốt ngày chỉ gặp là đánh, thấy là mắng nhau. Tên nhóc đáng ghét đó đã đi Mỹ mà không thèm báo hại cô khóc cả một ngày.
Bây giờ cậu đẹp trai vậy. Chả bù cho cô nàng xấu xí như cô...
"Cậu cậu là đầu to não nhỏ?"
"Hừ...Dẹp ngay cái biệt danh tởm đó đi."
Cô vẫn chưa tiêu hoá được, người mình thầm thích trở thành bạn thuở bé chúa ghét. Tin tức này còn đáng sợ hơn khi nghe cậu nói câu kia.
"Cậu ngốc à? Ai đời nhịn ăn đến ngất xỉu như vậy. Còn nữa bày bộ dạng không quen biết tôi là sao?"
"Tôi tôi không nhận ra cậu..."
"Hừ vừa ngốc vừa khù khờ..."
Bị mắng vô cớ Lâm Tuệ Nhi tức giận lỡ miệng: "Còn không phải tại cậu bảo ghét người mập à. Bản thân cũng từng mập còn ra vẻ."
Bằng Đạt nheo mắt, cậu nở nụ cười đầy ý vị: "Cậu quan tâm tôi thích ai làm gì? Lẽ nào..."
Bằng Đạt chống hai tay hai bên người cô, ép Lâm Tuệ Nhi dựa sát bờ tường phía sau: "Cậu thích tôi?"
"..." Cô đỏ mặt đến mang tai, cắn môi không đáp. Sớm biết là tên nhóc thối tha lúc nhỏ có đánh chết cô cũng không thèm: "Không không tôi tôi..."
Bằng Đạt cắt ngang dứt khoát: "Tôi bảo không thích người mập, chứ đã bảo không thích cậu đâu?!"
Cô gái ngốc này, cậu từ chối biết bao người đẹp như vậy. Còn không phải đang chờ cô tới trước mặt mình hay sao?