Nhã Ly trút giận một hồi mới tức tối bỏ đi. Đến lúc ra khỏi phòng khám còn chẳng thèm liếc đám người côn đồ kia lấy một cái. Khiến bọn họ khó hiểu nhìn theo, chàng trai trắng trẻo ban nãy tính gọi cô lại để hỏi tình hình nhưng ngước mắt sang đã thấy đại ca bọn họ chậm rãi bước ra.
"Đại ca, anh không sao chứ? Trông có vẻ nặng hơn ban nãy vậy?" - Tùng Kha là người đã đỡ Ngưu Thụy vào đây.
"Đại ca, anh làm gì mà chị gái xinh đẹp kia tức giận bỏ đi thế? Chắc không phải lại hù dọa người ta đấy chứ?" - Chàng trai trắng trẻo tên Đại Bảo nói.
Ngưu Thụy điềm tĩnh như không: "Anh không sao, chỉ chiếm tiện nghi của cô ta thôi. Mà bị đánh cho tàn tạ thế này. Đúng là nữ cường, không biết anh là ai."
"Cái gì? Cô y tá kia đánh anh?" - Hùng Mập hét thất thanh.
Đám đàn em trong phút chốc ngẩn người, tiếp theo là cười lớn không ngừng. Đại ca bọn họ nổi tiếng trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng có người không những không bị dáng vẻ của anh ấy mê hoặc mà còn ra tay đánh Ngưu Thụy. Đây quả thật là lần đầu bọn họ được thấy.
"Cười cái gì? Còn không mau đi về." - Ngưu Thụy mặt không đổi sắc, mặc kệ đám đàn em, hắn xoay người ra khỏi bệnh viện. Không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt Ngưu Thụy lóe lên tia lạnh lẽo đến rợn người. Bọn đàn em phía sau lập tức im bặt đi theo hắn.
Qua đêm hôm đó, Nhã Ly sớm đã quên mất chuyện đáng hận kia. Cô vẫn lao đầu vào công việc hằng ngày, bệnh viện lúc nào cũng đông người. Tiếng khóc, tiếng la hét và tiếng chửi rủa vẫn đều đặn vang lên. A Tuệ mấy ngày liên tiếp phải nghỉ ốm, chỉ có một mình Nhã Ly bận tối tăm từ sáng đến tận khuya.
Chờ mãi mới đến ngày chủ nhật cô được nghỉ, Nhã Ly ngủ từ tối đến hơn giữa trưa mới tỉnh. Cảm giác bụng đói cồn cào khiến cô khó chịu. Dự định làm vài món đơn giản rồi ngủ tiếp, nhưng tủ lạnh lại trống trơn. Cô chán nản thay đồ đi siêu thị mua ít thức ăn dự trữ. Căn hộ mà Nhã Ly sống nằm ở khu tập thể của công nhân. Tuy không được đẹp và to nhưng cũng khá sạch sẽ và an ninh.
Sau khi vòng quanh siêu thị mua đồ, Nhã Ly kệ nệ ôm một túi to ra về. Vì ngày cuối tuần nên đường phố tấp nập người qua lại, xe cộ bấm còi inh ỏi. Nhã Ly vì tiết kiệm cho túi tiền eo hẹp nên đành đi bộ.
"Đại ca! Anh xem xem, phải cô y tá xinh đẹp hôm nọ không?" - Hùng Mập ngồi bên vệ đường đang gặm ổ bánh mì giá 5 tệ. Hai mắt sáng rực nhìn thân hình nhỏ nhắn phía trước.
Ngưu Thụy ngồi trên chiếc moto màu đen, tay kẹp điếu thuốc đang hút dở, nghe Hùng Mập vui vẻ nói liền ngẩng đầu theo hướng chỉ tay của anh ta. Hắn hơi nheo mắt, bóng dáng nhỏ nhắn kia thuận theo lọt vào tầm nhìn.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, làn da trắng trẻo của Nhã Ly trở nên vô cùng nổi bật. Gương mặt thanh tú cùng đôi mắt trong veo rất hút hồn người khác. Đôi môi màu hồng nhạt chúm chím như ẩn hiện nụ cười nhẹ. Hình ảnh sinh động kia khiến đáy lòng Ngưu Thụy có chút xao động. Hắn ném điếu thuốc trong tay xuống, ngoắc tay bảo Tùng Kha đi đến đó. Anh ta dường như hiểu ý, vội vã chạy đi.
Đoạn, hắn quay sang nhìn Hùng Mập vừa ăn xong ổ bánh mì. Hùng Mập đau đáu chưa dời mắt khỏi người đẹp nên không hề để ý đại ca đang nhìn mình bằng đôi mắt sắc bén. Có tên đàn em nhanh trí huých vào tay Hùng Mập. Lúc này anh ta mới ngượng ngạo tới trước mặt Ngưu Thụy nở nụ cười nịnh nọt:
"Đại ca gọi em ạ?"
Bốp!
Ngưu Thụy đánh một phát vào đầu gã, tuy không đau nhưng cũng đủ hết thảy bọn thuộc hạ và Hùng Mập sững sờ đứng đần mặt ra.
Hắn thờ ơ không để ý đến bọn họ, điềm nhiên nói với Hùng Mập: "Đừng có tơ tưởng đến vợ tôi, gọi một tiếng chị dâu đi!"