- Thế là hắn đã trí cùng lực kiệt phải thân hành xuống đối phó với địch nhân. Chúng ta dùng cách nhàn rỗi đánh kẻ mệt nhọc.
Quái vật này giao cho cô nương phát lạc. Nhưng cô nương đừng đánh chết hắn...
- Võ công Ưng Vương rất lợi hại. Nếu tiểu nữ không kiềm chế được hắn tất phải hạ sát thủ thì làm thế nào?
Ngô Phi Sĩ trầm ngâm đáp :
- Điều cốt yếu là chúng ta hỏi Ưng Vương cho ra vì lẽ gì hắn vô cớ tập sát bọn cung nữ ở Yến cung, hoặc giả có thể thăm ra kẻ nội gian ở trong cung là ai. Vậy không nên hành động lỗ mãng làm hư việc chính.
- Tiểu huynh đệ! Võ công huynh đệ không kém lắm. Huynh đệ thiên kế Ưng Vương được chăng? Lão phu cùng cô nương đây tránh sang một bên để tùy cơ kiềm chế hắn để đề phòng hắn nổi cơn điên liều chết phấn đấu...
Tư Mã Thiên Võ nhăn nhó cười nói :
- Tiểu tử rất muốn ra sức, đáng tiếc sức mình không đủ.
Ngọc Yến Tử ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi làm sao vậy? Phải chăng có chỗ nào khó chịu?
Cô đưa mắt nhìn Tư Mã Thiên Võ từ đầu xuống đến gót chân ra chiều rất quan thiết.
Tư Mã Thiên Võ thấy thái độ nhu hòa lại nghĩ tới vừa rồi cô đã liều mạng cứu mình bất giác trước mặt nóng bừng nói không nên lời. Đột nhiên gã nhớ đến một điều khác nào bị giội nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, tự nhủ :
- “Tư Mã Thiên Võ! Hỡi Tư Mã Thiên Võ! Ngươi hồ đồ đến thế ư! Cô nương trước mặt địa vị tôn cao. Nàng chỉ tỏ tình quan tâm đến ngươi một chút mà ngươi nghĩ xa xôi làm chi? Huống chi Thẩm Hoán Thanh ở Bạch Thạch sơn trang đang trông chờ ngươi. Nếu ngươi tự buộc mình vào mối tơ tình thì mai đây còn mặt mũi nào nhìn thấy Thẩm cô nương...”
Bỗng nghe Ngọc Yến Tử cất giọng ôn nhu hỏi :
- Có phải ngươi... ngươi bị nội thương không?
Tư Mã Thiên Võ định thần đáp :
- Tại hạ bị trúng độc trước khi vào hang. Vừa rồi phải chiến đấu với tuần ưng lại vọng động chân lực, độc tố tự nhiên phát tác, may mà cô nương kịp thời cứu thoát. Hiện giờ chất độc đã lan ra toàn thân chẳng còn chút khí lực nào nữa...
Ngọc Yến Tử lẳng lặng hồi lâu dường như đang suy nghĩ một việc trọng đại.
Bỗng cô cất bước tiến lại nắm lấy một vật rồi nói :
- Ngươi hãy mở miệng ra!
Tư Mã Thiên Võ ngạc nhiên thấy Ngọc Yến Tử lộ ra một nụ cười thần bí nhìn gã, không đoán được cô ả dụng ý gì, đành theo lời mở miệng.
Ngọc Yến Tử đưa bàn tay trắng như ngọc đến trước mặt Tư Mã Thiên Võ nhét vật gì vào miệng gã. Tư Mã Thiên Võ ngậm thấy mùi thanh hương thấm vào cổ họng rồi trôi xuống. Ngọc Yến Tử giục :
- Nuốt xuống rồi vận công lẹ đi!
Tư Mã Thiên Võ theo lời nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy đầu óc hôn mê, toàn thân nóng bỏng khó chịu. Một luồng chân khí từ huyệt Đan Điền xông lên tử huyệt Nê Hoàn như muốn ào ạt xô ra. Chàng vội vận khí thi triển công phu thổ nạp.
Ngô Phi Sĩ buột miệng hỏi :
- Hảo cô nương! Cô cho gã uống linh dược đó ư?
Ngọc Yến Tử đáp :
- Lão sư đã ngó thấy rồi còn hỏi làm chi?
Ngô Phi Sĩ đáp :
- Đó là vật chi bảo của phái Thiếu Lâm. Ở Yến cung chỉ còn mười mấy viên mà thôi. Chuyến này giúp cô nương ra đi, Đông Hậu giao cho hai viên đề phòng khi bất đắc dĩ phải dùng tới. Cô lại cho gã uống, lỡ ra lúc cô nương gặp chuyện bất trắc thì làm thế nào?
Ngọc Yến Tử đáp :
- Việc tương lai để tương lai sẽ bàn. Bây giờ tiểu nữ chưa cần đến thuốc mà gã này trúng độc mất mạng tới nơi. Chẳng lẽ chúng ta thấy người khác chết mà không giải cứu?
Ngô Phi Sĩ tắc họng không nói gì nữa. Lão đã nhiều tuổi, làm gì chẳng hiểu tâm sự đối phương, nhưng không nói ra.
- Bậc trượng phu chịu ơn của người mong có ngày báo đáp. Cô nương hai lần cứu mạng chẳng khác gì ơn tái tạo. Mai hậu... mai hậu...
Gã ngưng không biết nói gì nữa. Ngọc yến Tử hờn mát ngắt lời :
- Được rồi! Ta cứu ngươi là cứu, chứ có phải mong ngươi đền đáp đâu?
Ngươi còn nói nữa là ta bực mình lắm đó.
Tư Mã Thiên Võ không dám nói nữa.
Ngô Phi Sĩ cười khanh khách đỡ lời :
- Tiểu ca tử! Ngươi nhân họa mà được phúc. “Tiểu Đàn đơn” của phái Thiếu Lâm là thánh dược trị độc lại làm cho công lực tăng tiến. Ngươi được uống hai viên là bớt được mười năm tu luyện. Ơn huệ này vô cùng trọng đại.
Tư Mã Thiên Võ lại càng hoảng hốt toan lên tiếng đáp lại, Ngọc Yến Tử đứng bên đột nhiên kéo tay áo gã nói :
- Ngươi chuẩn bị ra tay đi! Ưng Vương tụt xuống tốc độ lẹ quá chỉ còn cách đáy hang hơn hai chục trượng...
Tư Mã Thiên Võ định thần nhìn ra thì thấy Ưng Vương vịn dây tụt xuống rất mau. Thỉnh thoảng lão lại bật tiếng cười chói tai đáng sợ. Đột nhiên Ưng Vương dừng tiếng cười, phát ra tiếng hú rùng rợn. Thân hình to lớn của hắn như diều đứt dây rớt xuống vực thẳm...
Ngọc Yến Tử buột miệng hô :
- Quái vật đó sểnh chân té xuống rồi...
Ưng Vương rớt xuống hơn mười trượng nữa lộn người đi, vươn tay ra hết sức níu lấy mấy gốc đây sắn ở vách núi, thế rớt chậm lại. Tay hắn vừa bám vào dây lại tụt xuống rất gấp.
Ngọc Yến Tử trong lòng run sợ thay cho hắn. Cô biết rõ từ trên cao độ như vậy rớt xuống là khó lòng tránh thoát. Tuy lão quái vật này đáng ghét, muôn thác chưa đủ tội, nhưng cô là đàn bà con gái lòng dạ mềm nhũn, phải nhắm mắt lại không nỡ nhìn hắn nữa.
“Binh” một tiếng vang lên. Ưng Vương đập vào khối đá lớn nẩy lên cao mấy thước rồi rớt xuống bên chân Ngô Phi Sĩ.
Ngô Phi Sĩ cúi xuống sờ vào trước ngực Ưng Vương thấy chỉ còn thoi thóp thở. Người hắn cứng đơ dường như tuyệt khí chết rồi.
Ngọc Yến Tử hỏi :
- Lão quái vật chết rồi ư?
Ngô Phi Sĩ lắc đầu đáp :
- Nguy rồi.
Ngọc Yến Tử buồn rầu nói :
- Thế là chúng ta uổng một phen tâm huyết.
Ngô Phi Sĩ nói :
- Lạ ở chỗ Ưng Vương võ công cao thâm. Lão lại bám dây tụt xuống thì có khác gì đi trên đất bằng mà sao lại sểnh chân rớt xuống thì thật là kỳ!
Tư Mã Thiên Võ cũng thấy sự tình ngoắt ngoéo. Gã đảo mắt nhìn quanh rồi ngó tới chỗ Ưng Vương té xuống nằm đó. Đột nhiên gã phát hiện ra điều gì lớn tiếng hô :
Ngô Phi Sĩ chau mày ngưng thần nhìn lại thì thấy hai tay Ưng Vương bị mình hắn đè lên. Lão bèn dùng chân lật người hắn lên thì thấy trong tay hắn vẫn giữ một nắm dây mà dây vẫn chưa đứt. Hiển nhiên bị người bên trên dùng binh khí chặt đứt. Tư Mã Thiên Võ nói :
- Mấu chốt là ở chỗ này. Có người trên vực chặt đứt dây. Do đó mà Ưng Vương phải uổng mạng.
Ngô Phi Sĩ hỏi :
- Tiểu ca phỏng đoán rất hợp lý, nhưng không hiểu người đưa Ưng Vương vào chỗ chết là ai?
Tư Mã Thiên Võ đáp :
- Cái này điều tra chẳng khò khăn gì. Trên đỉnh núi...
Gã chưa nói dứt, Ngọc yến vội la lên :
- Lão quái vật này mạng lớn lắm. Hắn chưa chết đâu.
Ngô Phi Sĩ và Tư Mã Thiên Võ nhìn lại quả thấy người Ưng Vương cử động.
Da mặt co rúm, nhưng không nói gì. Bộ mặt hắn cực kỳ xấu xa, lúc này lại máu thịt bầy nhầy lại càng phát khiếp.
Ngọc Yến Tử miễn cưỡng nén mối chán ghét trong lòng, lớn tiếng hỏi :
- Ngươi còn nói gì nữa không?
Ưng Vương khẽ ho mấy tiếng. Trước ngực không ngớt nhô lên hóp xuống, thủy chung không thốt ra lời.
Ngô Phi Sĩ lập tức quyết đoán. Lão đưa tay mặt đặt lên yếu huyệt ở sau lưng Ưng Vương, trút chân khí vào. Sau một lúc Ưng Vương dần dần bình tĩnh lại. Ngô Phi Sĩ ghé vào tai hắn hỏi :
- Lão trọc... lão trọc... Lão Ưng không biết mới lọt vào tay ngươi... phải chăng đây là ý trời?
Ngọc Yến Tử nói :
- Thần trí cha này chưa tỉnh táo, nói toàn chuyện vớ vẫn...
Ngô Phi Sĩ để ngón tay lên môi huýt một tiếng rồi nói :
- Ưng Vương! Các hạ sắp chết rồi đừng đem điều bí mật xuống lòng đất nữa. Nhân vật nào sai lão tập sát năm chục tên cung phi? Các hạ nói ra đi!
Ưng Vương lắp bắp :
- Tây... Tây...
Hắn chỉ nói được hai tiếng rồi hai chân ruổi ra tắc thở.
Ngô Phi Sĩ sờ mạch môn thấy lạnh ngắt rồi, buông tiếng thở dài đứng lên.
Ngọc Yến Tử thừ người ra nói :
- Chưa tìm ra được chút manh mối gì thì đường dây này đã dứt rồi.
Ngô Phi Sĩ đáp :
- Không hẳn như vậy. Theo nhận xét của lão phu thì bọn người của Ưng Vương hiện giờ chưa đi đâu. Họ chưa làm cho chúng ta chết hết được là chẳng cam lòng.
Tư Mã Thiên Võ :
- Tiền bối nói đúng lắm. Tiểu tử rất lấy làm lo là hiện giờ chúng ta hãm mình ở nơi tuyệt cốc, nếu tiểu tử là địch nhân tất nghĩ ngay đến phương pháp gươm không dính máu...
Ngọc Yến Tử hỏi :
- Tiểu ca thử nói nghe! Dùng cách gì đối phó với chúng ta?
Tư Mã Thiên Võ đáp :
- Hỏa Công.
Ngọc Yến Tử nói :
- Cái đó có thể lắm.
- Trừ phi địch nhân trên núi không lý đến việc tiêu diệt bọn ta, nếu họ đánh hỏa công dù mình chẳng bị đốt cháy cũng bị chết ngạt.
Ngọc Yến Tử thấy gã phân tích tinh vi bất giác đem lòng kính phục. Cô chỉ mãi trông gã thiếu niên trước mắt nghi biểu khác thường mà quên cả những điều nguy hiểm chung quanh.
Đột nhiên phía trên một tràng cười the thé vọng xuống. Tiếp theo một chấm lửa như sao xa rớt xuống cách mặt đất chừng ba bốn trượng bỗng biến thành ngọn lửa bừng bừng.
Tuy trong lòng mọi người đã biết trước, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Ngọc Yến Tử la lên :
- Quả nhiên họ đánh hỏa công.
Bùi lửa lúc rớt xuống mặt đất, khói bốc ra tứ phía. Chỉ trong khoảnh khắc đáy hang mờ mịt. Ba người nhảy lên chỉ sợ khói lửa bắn trúng.
Ngô Phi Sĩ phất tay áo bào. Một luồng tụ phong xô ra quạt khói lửa phải dừng lại. Nhưng hỏa tinh ở trên sườn núi không ngớt liệng xuống. Trong lúc nguy cấp. Ngô Phi Sĩ nhìn Tư Mã Thiên Võ lớn tiếng :
- Tiểu ca ở lại đây tiếp tục dùng chưởng lực cản trở hỏa thế. Lão phu cùng Ngọc cô nương chạy đi kiếm xem có đường thông lộ nào ra khỏi tuyệt cốc được chăng?
Tư Mã Thiên Võ gật đầu đáp :
- Vãn bối hiểu rồi.
Ngô Phi Sĩ và Ngọc Yến Tử liền nhảy đi. Tư Mã Thiên Võ huy động chưởng lực ngăn cản thế lửa không để lan tràn, nhưng khí nóng từ bốn phương tám hướng xô tới khiến cho gã toàn thân toát mồ hôi đầm đìa. Càng về sau khói lửa càng mạnh. Toàn thân Tư Mã Thiên Võ bị hãm trong vòng khói lửa. Nếu vừa rồi gã không được uống hai viên “Tiểu Đàn đơn”, nội công không đủ chống chọi thì tất bây giờ biến thành cục than rồi.
Gã bồn chồn trong dạ nghĩ thầm :
- “Ngọc cô nương và Ngô tiền bối đi tìm lối ra nhưng hy vọng rất mong manh. Chỉ trong vòng nửa giờ mà hai vị không trở lại là ta cũng chẳng còn cách gì khống chế ngọn lửa nữa.”
Gã đang ngẫm nghĩ, mắt bị khí nóng nung nấu chảy nước phải nhắm lại. Sau gã mở mắt ra thì thị tuyến phát hiện ra một điều quái dị...
Trong ánh lửa hoặc phù, một bóng trắng xuất hiện tiến về phía Tư Mã Thiên Võ. Bóng trắng bước đi một bước, làn khói dầy đặc lại rẽ ra hai bên.
Tư Mã Thiên Võ trợn mắt tự hỏi :
- Tuyệt cốc này hiển nhiên là tử địa sao còn có người sấn vào làm chi?
Phải chăng tại mình hoa mắt?
Gã dụi mắt nhìn lại thấy bóng trắng tựa hồ quỷ mỵ tiến bước mỗi lúc một gần còn cách gã mấy thước. Tư Mã Thiên Võ bối rối quát :
- Đứng lại!
Bóng trắng liền dừng lại đứng đối lập với Tư Mã Thiên Võ.
Tư Mã Thiên Võ nhìn bóng trắng đầy vẻ thần bí bất giác trong lòng phát khiếp. Gã sợ quá phải cố gắng mới phát ra câu hỏi :
- Các hạ... Các hạ là ai?
Bóng trắng không đáp. Cặp mắt sáng như điện nhìn Tư Mã Thiên Võ không chớp. Gã không chịu nổi mục quang của đối phương phải quay đi chỗ khác. Bóng trắng vẫy tay một cái, khói mù tan đi. Tư Mã Thiên Võ nhìn kỹ lại, nhận ra đối phương thân hình yểu điệu. Đúng là một nữ nhân.
Nữ nhân mặc xiêm áo trắng, y phục rất đặc biệt. Từ cổ trở xuống đến gót chân và cả mặt cũng bịch sa trắng, nên không nhìn rõ tướng mạo. Bạch y nữ trợn mắt lên nhìn Tư Mã Thiên Võ một lát rồi mục quang trở nên lạnh lùng, sau cùng biến thành sát khí giàn giụa.
Tư Mã Thiên Võ ngấm ngầm lo lắng. Đột nhiên Bạch y nữ giơ tay lên.
Chưởng lực ào ạt xô ra, mãnh liệt phi thường mà gã cảm thấy chẳng còn cách nào kháng cự. Gã khiếp sợ quá tung mình lùi lại.
Tư Mã Thiên Võ lùi đến ba bước vẫn chưa thoát khỏi vùng chưởng lực của đối phương, nhưng gã không cam tâm bó tay chịu chết. Gã gầm lên một tiếng toan liều mạng phản kích.
Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng quát của Ngô Phi Sĩ ở ngoài mấy trượng :
- Tiểu Ca! tiểu ca có việc gì không?
Bạch y nữ nghe tiếng đột nhiên thu chưởng về. Tư Mã Thiên Võ cảm thấy áp lực nhẹ bổng, bất giác thở phào một cái.
Trong là khói mờ mịt, gã phảng phất ngó thấy Ngô Phi Sĩ và Ngọc Yến Tử song song nhảy tới.
Bạch y nữ ngửng đầu nhìn quanh bốn phía, bước qua đống lửa, đưa tay sờ vào thi thể của Ưng Vương. Chưa thấy y thủ thế vận lực mà đã vọt ra xa hơn trượng. Tiếp theo tung mình lên không.
Tư Mã Thiên Võ quát lớn :
- Chạy đi đâu?
Gã muốn rượt theo nhưng chậm mất một bước.
Bạch y nữ ôm thi thể to lớn của Ưng Vương mà chạy vẫn nhanh như bay, lúc vọt lên không cũng nhẹ như tên. Chớp mắt đã rời khỏi thị tuyến của Tư Mã Thiên Võ.
Ngô Phi Sĩ và Ngọc Yến Tử chạy tới nơi thấy thần sắc Tư Mã Thiên Võ có điều khác lạ, không khỏi sinh lòng ngờ vực hỏi :
- Người... người đó đưa thi thể Ưng Vương chạy đi rồi...
Ngô Phi Sĩ ngơ ngác hỏi :
- Ai vậy?
Tư Mã Thiên Võ đáp :
- Một người đàn bà mặc xiêm áo trắng, mặt cũng bịt bằng tấm sa trắng. Mụ vừa chạy đi thì hai vị về tới. Thân pháp mụ khiến người ta khó mà hình dung được. Nếu ai chưa mắt thấy, nhất định không tin khinh công mụ tuyệt vời đến thế...
Ngọc Yến Tử và Ngô Phi Sĩ nhìn nhau. Lão Ngô nói :
- Hiện nay khinh công những người cao minh hơn lão phu và Ngọc cô nương không có mấy. Tiểu ca không trông lầm đó chứ?
Tư Mã Thiên Võ gật đầu.
Ngô Phi Sĩ lại nói :
- Vụ này thật là kinh người! Bạch y nữ mà tiểu ca nói đó, dĩ nhiên có mối liên quan mật thiết với Ưng Vương.
Ngọc Yến Tử hỏi :
- Nhưng mụ đem thi thể Ưng Vương đi làm gì?
Ngô Phi Sĩ đáp :
- Cái đó lão phu không thể biết được. Có khi thì trong mình Ưng Vương có lưu lại dấu vết gì đó, mụ sợ bị chúng ta phát giác. Lại cũng có thể mụ còn cứu sống được Ưng Vương.
Lão nói tới đây đột nhiên dừng lại. Cặp mắt lộ tinh quang. Tư Mã Thiên Võ đã ngó thấy tinh quang này ờ mắt chưởng quỹ, trong lòng rất đỗi nghi ngờ, ngập ngừng hỏi :
- Phải chăng tiền bối là...
Ngô Phi Sĩ xua tay quay lại ngó Ngọc Yến Tử hỏi :
- Theo nhận xét của cô nương thì sao?
Ngọc Yến Tử Trầm ngâm đáp :
- Ngô lão sư cho là gã nói dối chăng? Theo nhận xét của ta thì gã không phải là con người bịa chuyện được.
Ngô Phi Sĩ nói :
- Lão phu coi người đã nhiều, cũng nhận thấy gã này rất đáng tin tưởng, nhưng vấn đề đầy vẻ hoang đường. Cứ hình dung mà gã tả thì Bạch y nữ kia rất giống... rất giống...
Ngọc Yến Tử nét mặt âm trầm hỏi :
- Rất giống Yến cung Tây Hậu phải không?
Ngô Phi Sĩ đáp :
- Ngoại trừ Tây Hậu, lão không nghĩ ra được người nào khinh công cao minh đến thế, nhưng sao Tây Hậu lại dời Yến cung tới đây. Đó là chuyện khó hiểu quá!
Ngọc Yến Tử nói :
- Đúng thế! Tại sao người này lại đem thi thể Ưng Vương đi? Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ đó. Còn nhớ Đông cung định đưa trăm tên cung nữ giao cho Hương Xuyên Thánh Nữ. Tây Hậu cực lực phản đối. Sau phát giác ra bọn cung nữ bị tập sát phần nửa do bàn tay Tử Cốc Ưng Vương. Ngô lão sư suy luận những vụ này để tìm ra được manh mối gì chăng?
Ngô Phi Sĩ trầm ngâm không đáp.
Ngọc Yến Tử lại nói :
- Bất luận trường hợp nào thì chúng ta hoài nghi Tây Hậu thì vô lý. Bạch y nữ nhất quyết không phải là Tây cung...
Ngô Phi Sĩ ngắt lời :
- Không kể vụ Tây Hậu đến đây mà là người khác thì chẳng hề tiến vào Tử Cốc được.
Tư Mã Thiên Võ không nhịn được cất tiếng hỏi :
- Phải chăng tiền bối cho câu chuyện mà vãn bối nói đây là hoang đường?
Ngô Phi Sĩ mặt âm trầm đáp :
- Trước đây một khắc lão phu cùng cô nương đi khám xét bốn mặt thì tuyệt cốc này đúng là một nơi tử địa. Nếu không trèo lên đỉnh núi thì chẳng còn lối ra nào khác.
Tư Mã Thiên Võ toan đáp lại, bỗng nghe đánh “vèo” một tiếng. Một điểm hồng quang từ trên bờ vực thẳm rớt xuống, lúc gần tới mặt đất đột nhiên phát nổ một tiếng rùng rợn. Khói lửa phun ra bốn mặt. Mấy người trong hang cảm thấy nóng nảy phi thường. Da thịt toàn thân rát như giao cứa. Hỏa thế lúc trước đã bị Tư Mã Thiên Võ dập tắt rồi, nhưng hỏa tinh lần này lan ra rất mạnh, khó mà khống chế được. Ngọc Yến Tử nói :
- Xem chừng người trên bờ vực cố tình đốt cháy chúng ta. Phải mau tìm biện pháp xông ra rồi sẽ tính.
Ngô Phi Sĩ hỏi :
- Làm thế nào xông ra được?
Ngọc Yến Tử đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi lại :
- Sao không coi hai bên vách núi xem có chỗ nào lên được chăng?
Ngô Phi Sĩ quan sát hình thế xung quanh một lượt rồi đáp :
- Hai bên đều là vách đá dựng đứng. Chỗ thấp nhất cũng ngoài năm chục trượng. Nếu có điểm tựa đạp chân thì nhảy liên tục mười lần mới tới nơi, nhưng nín hơi lâu như vậy e rằng không ai làm được.
Tư Mã Thiên Võ chợt động tâm linh hỏi :
- Nếu tuyệt cốc này là tử địa thì vừa rồi làm sao Bạch y nữ lại lên được?
Ngô Phi Sĩ chau mày hỏi lại :
- Có người đàn bà mặc đồ trắng xuất hiện thật ư?
Tư Mã Thiên Võ gật đầu đưa mắt nhìn Ngọc Yến Tử.
Ngọc Yến Tử nói :
- Thời giờ cấp bách, sao Ngô lão sư không tạm tin gã một lần. Bạch y nữ chạy về phương nào?
Tư Mã Thiên Võ trỏ về phía Đông. Lúc này làn khói càng dầy. Ba người không nghĩ ngợi gì nữa thi triển khinh công chạy về phía Đông. Chỉ trong chớp mắt đã tới cùng đường. Trước mặt hiện ra phiến đá nghìn cân.
Ngô Phi Sĩ ra chiều chán nản nói :
- Té ra chỗ này có đường thông lộ ra ngoài nhưng bị phiến đá vít chặt thì có chắp cánh cũng khó lòng bay qua được...