- Ngươi cải biến hành tàng, mai danh ẩn tích thì tất có chuyện âm mưu?
Chưởng quỹ lại cười đáp :
- Tại hạ có âm mưu thì cũng như Yên bảo chúa đang tiến hành một âm mưu, chẳng khác gì sãi chùa gặp nhà sư.
Địch Nhất Phi không nhịn được tức giận lên tiếng :
- Lão chưởng quỹ kia! Dù lão có cải trang cách nào thì đêm nay Địch mỗ cũng nhất định khám phá cho ra chân tướng...
Chưởng quỹ ngắt lời :
- Nói về cải trang thì họ Địch kia là tay trá hình hạng nhất trên đời. Hiển nhiên giúp Yên Định Viễn mà lại ngấm ngầm cấu kết với Võ Khiếu Thu, lấy tiền của Thủy Bạc Lục Ốc thông đồng với Yên Định Viễn đi hạ sát Thủ phụ. Hành động lắt léo như vậy khiến người ta không thể lường được.
Địch Nhất Phi biến sắc quát :
- Đừng nói bậy!
Yên Định Viễn lờ đi như không nghe thấy, thủng thẳng hỏi :
- Những việc này người đừng hỏi đến hay hơn.
Chưởng quỹ đáp :
- Chúng ta mưu đồ quyền lợi là phải biết điều lắm chứ. Việc gì không can dự đến mình thì dĩ nhiên chẳng hỏi làm chi. Tại hạ bất quá gặp dịp thì nhắc đến mà thôi. Ha ha...
“Soạt” một tiếng! Yên Định Viễn rút bảo kiếm cầm tay. Một làn kiếm khí xô ra rồi hàn quang vọt lên mờ mịt. Tay kiếm của lão tiết ra một làn sát khí ghê người.
Trong đại sảnh, Địch Nhất Phi và Tư Mã Thiên Võ đều bị kiếm khí làm cho kinh khiếp, bất giác lùi lại ba bước.
Triệu Tử Nguyên ẩn ở ngoài sảnh đường, cũng cảm thấy hàn khí thấm vào người khiến chàng phát run.
Chỉ có chưởng quỹ vẫn bỉnh tĩnh như không. Vẻ mặt thản nhiên, lão nói :
- Thanh bảo kiếm này tuyệt hảo! Thanh Tê thần kiếm quả nhiên danh bất hư truyền.
Yên Định Viễn hỏi :
- Ngươi không muốn lấy thanh bảo kiếm này nữa ư?
Chưởng quỹ đáp :
- Bảo kiếm tuy khó tìm nhưng đã lấy hai vạn năm ngàn lạng bạc là đủ rồi.
Hơn nữa người ta đồn cây Thanh Tê là vật bất thường. Ai giữ nó không sớm thì muộn chẳng được chết an lành. Bảo chúa sử dụng thanh bảo kiếm này nên thận trọng thì hơn.
Yên Định Viễn tức giận nói :
- Hai cái rương sắt đó quả nhiên ngươi đã thừa cơ lấy cắp.
Chưởng quỹ không thừa nhận cũng không chối. Lão lẳng lặng chẳng nói gì.
Hồi lâu mới hỏi :
- Số bạc hai vạn năm ngàn lạng không phải là nhỏ, nhưng trong con mắt chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc chẳng thấm vào đâu. Huống chi tiền bạc là thân ngoại chi vật, chẳng lẽ các vị không nhận ra ư?
Địch Nhất Phi hỏi lại :
- Lão cũng nhận ra hai rương bạc đó từ Thủy Bạc Lục Ốc đưa tới chứ?
Chưởng quỹ cười ha hả đáp :
- Vừa rồi lão phu chẳng đã nói là rất quan tâm đến tiền bạc ư? Ha ha!
Yên Định Viễn trầm giọng hỏi :
- Ngươi không đem hai vạn năm ngàn lạng bạc đó đến tiếp tế cho Hương Xuyên Thánh nữ ư?
Chưởng quỹ biến sắc đáp :
- Yên bảo chúa nói vậy là nghĩa làm sao? Tại hạ không hiểu được.
Yên Định Viễn dằn từng tiếng :
- Chưởng quỹ! Ngươi giả điên giả dại thế là đủ rồi. Hãy tiếp một chiêu kiếm của lão phu.
Lão rung tay mặt phóng kiếm đâm tới.
“Véo” một tiếng vang lên. Hàn quang xô ra lạnh toát đè ép ngọn đèn trên bàn mỗi lúc một thấp xuống, sau chỉ còn bằng hạt đậu. Cả tòa đại sảnh biến thành tối om.
Triệu Tử Nguyên hít một hơi khí lạnh nghĩ thầm :
- “Kiếm thuật của lão này đã đến trình độ kinh người, tưởng không kém gì Bạch bào nhân.”
Chưởng quỹ sắc mặt ngưng trọng. Lão hít một hơi chân khí từ từ phóng chưởng đón đỡ.
Bỗng nghe đánh choang một tiếng. Một làn hắc quang từ ngoài sảnh đường bắn thẳng vào. Luồng hắc quang này lơ lửng trên không chuyển đi một vòng, tựa hồ như có mắt, nhằm bắn vào bảo kiếm trên tay Yên Định Viễn.
Yên Định Viễn là một tay võ học đại gia thấy làn hắc quang xô tới rung động thanh kiếm. Chớp mắt hắc quang và thanh kiếm đụng nhau. Yên Định Viễn loạng choạng lùi qua mé tả hai bước. Làn hắc quang cũng bị thanh kiếm đánh bật ra bay chênh chếch về mé hữu.
Ngọn nến lại cao lên. Trong sảnh đường trở lại sáng sủa.
Mọi người trợn mắt nhìn vào bức vách mé hữu thấy cây búa lớn đen sì cắm vào đó sâu đến ba phân. Cán búa hãy còn rung động.
Tư Mã Thiên Võ rung lên buột miệng la :
- Quỷ Phủ môn! Quỷ Phủ môn ở Điền Tây!
Mấy tiếng này khác nào sét nổ. Ai nấy đều kinh hãi thất sắc. Triệu Tử Nguyên ở ngoài cũng co rúm lại. Chàng đã hai lần nhìn thấy Quỷ Phủ môn điều động tử thi. Thật là một công phu kỳ tuyệt. Cây búa đen chính là tiêu chí của Quỷ Phủ môn ở Điền Tây.
Trong sảnh đường bầu không khí cơ hồ nghẹt thở. Canh khuya tịch mịch.
Ngoài cửa lớn trang viện một bóng người thấp thoáng như quỷ mị. Người này bịt mặt bằng khăn đen mình mặc bào đen chậm chạp tiến vào. Bước chân trầm trọng của người mới đến cùng y phục màu đen khiến mọi người khủng khiếp, không rét mà run.
Triệu Tử Nguyên không dám thở mạnh, chàng tự hỏi :
- “Hắn ư? Sao hắn lại đến đúng lúc này không sớm mà cũng không muộn. Những chuyện đêm nay e rằng mỗi lúc một thêm phức tạp.”
Chưởng quỹ đằng hắng hỏi :
- Ma Vân Thủ! Lão đã đến đấy ư?
Người áo đen che mặt không đáp, lừ lừ bước tới trước mặt mọi người.
Yên Định Viễn vẻ mặt ra chiều khác lạ chắp tay hỏi :
- Đại soái vẫn bình yên chứ?
Người áo đen lạnh lùng đáp :
- Mấy năm nay Yên huynh khổ công rèn luyện, không một khắc nào giải lao, nên chiêu “Hàng Giang Thùy Điểu” áp dụng vào thanh kiếm đã đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Yên Định Viễn nói :
- Chiêu “Cửu Quỷ Tống Phủ” của Đại soái mới thật thần sầu quỷ khốc, lấy đầu người ở ngoài mấy dặm như không.
Lão dừng một chút rồi hỏi :
- Có điều tại hạ chưa hiểu vì lẽ gì Đại soái lại cản trở tại hạ dùng kiếm để đối phó với tên chưởng quỹ này?
Tư Mã Thiên Võ đứng bên thấy Yên Định Viễn xưng hô người áo đen một điều Đại soái, hai điều Đại soái, còn lão chưởng quỹ lại kêu hắn bằng Ma Vân Thủ, gã không sao hiểu được? Gã không biết người áo đen mang hai danh hiệu “Ma Vân Thủ” và “Quỷ Phủ đại soái” nên mới kinh ngạc.
- Thế thì kỳ thiệt! Chẳng lẽ tại hạ sống hay chết phải do các hạ làm chủ hay sao?
Người áo đen đáp :
- Không may mà tình hình đúng thế thật. Lão phu không muốn ngươi chết thì dĩ nhiên ngươi không thể chết được.
Chưởng quỹ cười khanh khách hỏi :
- Lão nói thế là nghĩa làm sao? Chẳng lẽ lão không muốn cho tại hạ không sống được ư? Ma Vân Thủ! Lão ngông cuồng thái quá!
Người áo đen bật tiếng cười âm trầm hỏi :
- Ngươi căn cứ vào đâu mà kêu ta bằng “Ma Vân Thủ” hoài.
Chưởng quỹ không đáp, tự nói một mình :
- Linh Võ tứ tước, Yến Cung song hậu, Ma Vân Thủ... những cao nhân này tưởng chỉ là tiếng đồn không ngờ lại có người thật. Các hạ xuất hiện ở đây còn không phải là điều chứng minh đích xác nhất hay sao?
Người áo đen giương mắt lên chiếu ra những tia hung quang, hỏi :
- Ngươi còn biết những chuyện gì về lão phu nữa?
Chưởng quỹ đáp :
- Cái đó khó nói lắm. Túc hạ há chẳng phải đồng thời còn làm Quỷ Phủ đại soái ở Quỷ Phủ môn tại Điền Tây nữa ư? Người võ lâm nghe đến tên đều tái mặt.
Hai danh hiệu tập trung vào một mình túc hạ, đến tại hạ cơ hồ cũng không tin.
Lão nuốt nước miếng rồi hỏi :
- Những tử thi dưới trướng Đại soái có đi theo không?
Người áo đen đáp :
- Lát nữa ngươi sẽ hiểu...
Hắn không thủ thế mà người đã dời đến trước bức tường rút cây búa đen lớn để vào lòng bàn tay như đồ chơi.
Một cái cất tay, một câu nói của người áo đen đều thần bí kỳ dị không ai tưởng tượng được.
Địch Nhất Phi bước ra một bước chấp tay nói :
- Tại hạ là Địch Nhất Phi, ngưỡng mộ thần công của Đại soái đã lâu...
Người áo đen ngắt lời :
- Lão phu đã nghe Yên Định Viễn nhắc tới ngươi, một mình đang đêm lẻn vào chùa Thiếu Lâm lấy cắp đoạn kiếm. Đó quả là một kiệt tác.
Địch Nhất Phi gật đầu. Vẻ đắc ý lộ ra ngoài mặt.
Người áo đen quay lại ngó Tư Mã Thiên Võ hỏi :
- Gã tiểu tử này là...
Yên Định Viễn đáp :
- Gã là người thừa kế của Tư Mã Đạo Nguyên. Ha ha! Lão phu kiếm gã đến có chút việc.
Người áo đen ủa một tiếng. Mắt chiếu ra những tia thần quang kỳ dị.
Yên Định Viễn hỏi :
- Sao Đại soái không cho để cho tên chưởng quỹ này xuống địa phủ chầu Diêm Vương?
Người áo đen đáp :
- Chỉ vì lão phu hiện giờ chưa thể xác định hắn đã biết được bao nhiêu điều bí mật. Cả Bảo chúa cũng chắc cũng hiểu. Đêm hôm ấy hắn là một trong những người mục kích màn kịch đó.
Yên Định Viễn chưa kịp nói thì chưởng quỹ đã hỏi ngay :
- Đêm nào?
Người áo đen dằn từng tiếng :
- Ngươi còn giả ngây giả dại ư? Ngươi đã mục kích những chuyện xảy ra đêm ấy ở Thúy Hồ. Việc này xảy ra cách đây hai mươi năm chẳng lẽ ngươi quên sạch rồi ư?
Chưởng quỹ lộ vẻ cổ quái đáp :
- Không quên được... không quên được... vụ đó tại hạ còn nhớ nguyên như mới xảy ra đêm qua.
Triệu Tử Nguyên ẩn bên ngoài nghe mấy người nhắc tới chuyện Thúy Hồ, trái tim chàng tựa hồ chìm xuống. Chàng ngó người áo đen tự hỏi :
- “Hắn nhắc tới chuyện Thúy Hồ, chẳng lẽ hắn cũng liên quan đến vụ này?”
Chàng nghĩ tới đây bất giác liên tưởng đến hôm trước đã nghe Hương Xuyên Thánh Nữ đề cập tới ba tay cao thủ đương thời vây đánh Tạ Kim Ấn.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng phát giác ra quái sự. Ngẫu nhiên chàng ngó thấy trên con đường nhỏ phía sau trang viện một cỗ xe bồng màu xám đang tới. Cỗ xe ngựa tiến rất mau mà không phát ra tiếng động. Triệu Tử Nguyên ẩn mình dưới mái hiên, ở trên cao trông xuống rất rõ ràng. Những người trong sảnh đường đang tiếp tục nói chuyện, dường như chưa phát giác ra cỗ xe bồng đi tới phía sau trang viện.
Chàng tự hỏi :
- “Cỗ xe bồng đến đây vào lúc này khiên cho người ta phải nghi ngờ. Không hiểu chủ nhân trong xe là Hương Xuyên Thánh Nữ hay mụ Nữ Oa tại tòa Lục Ốc tại Thủy Bạc?”
Hương Xuyên thánh nữ và Nữ Oa cưỡi cỗ xe bồng giống hệt nhau nên Triệu Tử Nguyên mới không phân biệt được.
Người ngồi trên xe đầu đội nón trúc, vai khoác áo tơi. Mặt bị vành nón che đi quá nửa không sao nhìn rõ có phải là Mã Ký hay Tô Kế Phi giả danh Mã Tranh.
Người dong xe chợt ngửng đầu lên, ở đằng xa nhìn về phía Triệu Tử Nguyên vẫy tay.
Triệu Tử Nguyên giật minh kinh hãi biết hành tung của mình đã lọt vào mắt hắn. Chàng chỉ sợ hắn thanh trương nên trong lòng xao xuyến, tung mình vọt về phía hậu điện. Chàng gần tới cỗ xe bồng mới nhìn rõ người trên xe là Tô Kế Phi giả danh Mã Tranh. Vậy người ngồi trong xe đúng là Hương Xuyên Thánh Nữ không còn nghi ngờ gì nữa. Triệu Tử Nguyên yên dạ được một chút khẽ hỏi :
- Tô đại thúc! Đại thúc đã đến đây ư?
Chàng biết Tô Kế Phi là chỗ quen biết với sư phụ, nên thấy y trong xe chàng rất yên tâm.
Tô Kế Phi thần sắc nghiêm trọng hỏi :
- Tử Nguyên, ngươi ẩn trong trang viện này lâu chưa? Vừa rồi có người áo đen bịt mặt vào đại sảnh phải không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Có đấy. Ngoài người áo đen còn lão chưởng quỹ ở tiệm rèn, Yên Định Viễn và Địch Nhất Phi nữa.
Tô Kế Phi hỏi :
- Người chưởng quỹ ở tiệm rèn ư? Phải rồi! Lão đã đến là hay...
Y trầm ngâm một chút rồi tiếp :
- Thánh Nữ muốn nói với ngươi mấy câu. Ngươi cứ theo lời dặn của Thánh Nữ mà làm được không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Được!
Thanh âm trong như tiếng nhạc vàng từ trong xe vang lên :
- Triệu công tử! Công tử đã được người mặc áo trắng tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên truyền thụ “Phù Phong kiếm pháp” cho. Hôm qua có phải lão dẫn công tử đến ngoài trướng để thử kiếm với ta không?
Triệu Tử Nguyên không ngờ Thánh Nữ hỏi câu này. Chàng sửng sốt đáp :
- Đúng thế.
Thánh Nữ lại nói :
- Thế thì phải rồi. Lão muốn coi “Bình Phong Phách” của ta nghiên cứu có khắc chế được “Phù Phong kiếm pháp” không, nhưng lão lại chưa thân hành tìm tới động thủ là một điều ra ngoài sự tiên liệu của ta.
Rồi Thánh Nữ đi vào chính đề :
- Hiện giờ không cần nói chuyện này vội. Công tử trở lại ẩn mình trong trang viện, chừng nửa giờ sau tìm cơ hội liệng vào sảnh đường một vật mà ta giao cho...
Triệu Tử Nguyên ngạc nhiên hỏi :
- Vật gì?
Rèm xe vén lên. Một cánh tay trắng như ngà từ từ đưa ra. Năm ngón tay trắng như tuyết cầm một cái bọc.
- Liệng cái này vào trong đại sảnh ư? Trong bọc đựng gì? Tại sao Thánh Nữ muốn tại hạ làm thế?
Cánh tay ngọc rụt vào trong xe rồi không thấy trả lời.
Tô Kế Phi nói :
- Hiền điệt bất tất phải hỏi nhiều. Cứ thế mà làm đừng để lỡ việc, rồi sau sẽ tính.
Dứt lời y vung roi cho ngựa kéo xe chạy như bay lướt qua bên mình Triệu Tử Nguyên dông tuốt...
Triệu Tử Nguyên đứng ngẩn ra hồi lâu, dòm lại cái bọc trên tay. Chàng muốn mở bọc ra coi, nhưng lại bỏ ngay ý niệm này.
Chàng quay về nhảy lên hiên nhà, bỗng nghe lão chưởng quỹ đang nói :
- ... Bộ mặt dùng khăn đen che đi, đừng tưởng tại hạ không nhận được...
Người áo đen ngắt lời :
- Ngươi mà nhận ra lão phu là không may rồi.
Chưởng quỹ hỏi :
- Tại sao vậy?
Người áo đen lạnh lùng hỏi lại :
- Lão phu hỏi ngươi đêm hôm ấy ngươi ở giữa Thúy Hồ có chạm trán Bang chúa Cái bang là Long Hoa Thiên không?
Chưởng quỹ trầm ngâm đáp :
- Tại hạ gặp rồi. Các hạ hỏi làm chi?
Người áo đen không đáp tự nói một mình :
- Nếu vậy thì lão khất cái đó tự nói ra đã đến Thúy Hồ là sự thực. Thực ra hôm ấy ta không nên sơ ý buông tha y mới phải.
Tư Mã Thiên Võ từ nãy chưa mở miệng bây giờ không nhịn được liền tiến lại nhìn chưởng quỹ xá dài cất giọng đau đớn hỏi :
- Lão trượng đề cập đến biến cố ở Thúy Hồ, vụ này liên quan đến vụ thảm án cả nhà tiểu tử. Tiểu tử muốn xin lão trượng cho biết tình hình đã mắt thấy được chăng?
Chưởng quỷ nhìn gã hỏi lại :
- Phải chăng lệnh tôn là Tư Mã Đạo Nguyên?
Tư Mã Thiên Võ gật đầu đáp :
- Cả nhà tiểu tử mười tám người bị Chức Nghiệp Kiếm Thủ hạ sát trong thuyền đêm hôm ấy. Chỉ có gia phụ và tiểu tử là thoát nạn...
Chưởng quỹ nghiêm giọng nói :
- Công tử lầm rồi. Lệnh tôn chết ngay đêm hôm ấy.
Tư Mã Thiên Võ la thất thanh :
- Nhưng... nhưng Yên bảo chúa nói là gia phụ bị y cầm tù trong hắc lao. Vừa rồi y còn đem chuyện này ra uy hiếp tại hạ, bắt phải đi hành thích Trương thủ phụ...
Chưởng quỹ cười nhạt :
- Đó là họ Yên bịa chuyện để lợi dụng công tử. Hắn chỉ cần công tử đi giết Trương Cư Chính. Có thế người thiên hạ mới công nhận Tư Mã Thiên Võ đã hạ thủ, còn Yên Định Viễn vẫn đứng ngoài cười thầm.
Yên Định Viễn biến sắc lên tiếng :
- Nói bậy! Nói bậy!
Tư Mã Thiên Võ dường như tỉnh ngộ hỏi :
- Sao lão trượng lại xác định là gia phụ chết rồi?
Chưởng quỹ đáp :
- Lệnh tôn nổi tiếng võ lâm gần ba chục năm. Võ công của lão nhân gia tuy cao cường nhưng chẳng thể nào sống sót dưới lưỡi kiếm của Chức Nghiệp Kiếm Thủ Tạ Kim Ấn. Theo chỗ lão phu biết thì kiếm pháp họ Tạ ghê gớm lắm. Nếu lão chưa giết công tử có khi vì hắn sinh lòng bất nhẫn, để cho Tư Mã Đạo Nguyên còn người nối dõi.
Tư Mã Thiên Võ ngắt lời :
- Tiểu tử không tin như vậy. Đã làm Chức Nghiệp Kiếm Thủ thì làm gì còn nhân tính? Hắn buông tha tiểu tử chẳng lẽ hắn không sợ ngày sau tiểu tử trả thù?
Yên Định Viễn quát :
- Câm miệng đi! Các ngươi một già một trẻ sắp chết đến nơi còn chuyện gì mà lắm thế.
Chưởng quỹ thản nhiên hỏi :
- Các vị có muốn ta kể một thiên cố sự chăng?
Lão nói tới đây không hiểu vô tình hay cố ý đảo mắt nhìn ra ngoài đại sảnh dường như đang chờ đợi cái gì.
Triệu Tử Nguyên ngó thấy động tâm tự hỏi :
- “Phải chăng lão đợi cái bọc vải này?”
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì một quái sự nữa xuất hiện ở trước mắt: trên đường nhỏ ở phía sau trang viện hai hàng phi tần cung trang từ đằng xa đủng đỉnh đi tới. Hai hàng người này mỗi hàng có đến chục tên. Phía sau hai hàng thiếu nữ cung trang là một cỗ kiệu nhỏ rất xinh xắn do bốn tên đại hán khiêng đi.
Cỗ kiệu này rất hoa lệ, xung quanh dát từng chuỗi ngọc lưu ly màu xanh biếc. Ánh trăng chiếu vào thành lấp loáng, màu sắc rất rực rỡ. Hai bên kiệu kẹp hai cái đòn sơn đỏ. Trên chóp kiệu là một con phụng hoàng chế bằng mã não và kim diệp. Trong bụng con phụng đặt một ngọn đèn hồng khiến cho mình nó sáng rực. Cỗ kiệu chuyển động, cánh phụng rung rinh trông lóa mắt. Đứng đằng xa ngó chẳng khác gì chim phượng thật.
Cỗ kiệu đi đến phía sau trang viện thì dừng lại. Bọn thiếu nữ cung trang dường như đã ngó thấy Triệu Tử Nguyên ẩn ở dưới mái hiên. Ả đi đầu đưa tay vẫy chàng.
Triệu Tử Nguyên giật mình kinh hãi tự hỏi :
- “Vụ này là thế nào đây?”
Chàng không suy nghĩ nữa tạm thời đặt cái bọc vải trắng xuống thềm nhà rồi thi triển khinh công như con mèo lướt tới trước kiệu.
Ả phi tần khẽ hỏi :
- Nơi đây có phải là trang viện của cố Tư Mã Đạo Nguyên không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Chính phải.
Phi tần lại hỏi :
- Công tử có thấy lão già ra dáng chưởng quỹ và một người áo đen che mặt vào nhà này không?