Hán tử cao lớn đứng bên người áo lục tức giận hét lớn :
- Lão là cái thá gì mà lại hách với bọn ta như vậy?
Thị tuyến gã vô tình đụng vào mục quang sắc bén của Tư Mã Đạo Nguyên, bỗng gã run lên không nói thêm được nữa.
Gã áo lục đảo mắt quanh một lượt rồi đáp :
- Thế cũng được! Bọn tại hạ ưng chịu như vậy.
Gã nói câu này bằng giọng rất thấp tỏ ra đã chịu lép vế. Sáu tên đồng bạn của gã lộ vẻ ngạc nhiên không hiểu sao gã áo lục lại ra chiều khiếp nhược với đối phương như vậy?
Tư Mã Đạo Nguyên hỏi dằn từng tiếng :
- Có phải tám vị đều là nanh vuốt của căn nhà xanh ở Thủy Bạc phái đi không?
Lão kêu bằng “nanh vuốt” kể ra cũng khó nghe, nhưng lão lại nhấn mạnh chúng là người ở căn nhà xanh tại Thủy Bạc, nên không xảy ra cuộc phản ứng mãnh liệt.
- Câu hỏi này thật đáng tức cười. Giữa bọn tại hạ và căn nhà xanh không có mối liên quan gì với nhau. Tôn giá căn cứ vào điều chi mà đuổi bóng bắt gió, xưng xưng nói ra như vậy...
Tư Mã Đạo Nguyên ngắt lời :
- Vậy các vị cũng biết căn nhà xanh ở Thủy Bạc tại địa phương nào chứ?
Câu nói sắc bén này khiến đối phương chưa kịp nghĩ tới. Gã áo lục run lên, ngơ ngác hỏi lại :
- Tại hạ đã nói đã biết chỗ đó bao giờ?
Tư Mã Đạo Nguyên lạnh lùng nói :
- Các hạ chỉ kiếm cách chống chế, trả lời không rành mạch. Xem chừng vụ này lão phu chẳng thể bỏ qua, mà phải can thiệp mới được.
Gã áo lục hỏi :
- Tôn giá can thiệp bằng cách nào?
Tư Mã Đạo Nguyên đáp :
- Giản dị lắm. Lão phu còn ở đây là không để các vị sát hại Không Động nhị kiếm một cách tùy tiện được.
Người áo lục nổi giận đùng đùng nói :
- Nếu tôn giá sợ sống lâu mỏi mệt thì cứ việc can thiệp vào.
Tư Mã Đạo Nguyên chỉ cười mà không nói gì, tựa hồ chẳng coi lời hăm dọa của gã áo lục vào đâu.
Lâm Cảnh Mại khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Thịnh ý của các hạ thật đáng cảm động. Câu chuyện bữa nay anh em Lâm mỗ có đủ lý lẽ, tưởng không đến nỗi để cho họ tùy tiện băm vằm mổ xẻ. Xin các hạ cứ lên đường...
Tư Mã Đạo Nguyên xua tay ngăn cản Lâm Cảnh Mại không để y nói tiếp.
Lão quay sang bảo gã áo lục :
- Vừa rồi lão phu đứng bàng quan thấy các hạ vừa cất tay đã thi triển thủ pháp “Cửu Chuyển Phất Huyệt” uy hiếp những đại huyệt của địch nhân và bức bách đối phương không trả đòn được. Công lực của các hạ so với những tay cao thủ hạng nhất võ lâm cũng không chịu kém. Các hạ là nhân vật như vậy mà để người ta lợi dụng thật là đáng tiếc!
Gã áo lục cười nữa miệng đáp :
- Nếu lão sợ thì nên cụp đuôi...
Gã chưa kịp nói hai chữ “cút đi” đột nhiên trước mắt sáng lòa. Một luồng bạch quang lạnh buốt xô tới. Tư Mã Đạo Nguyên đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Gã áo lục hỏi :
- Lão chuẩn bị dùng kiếm chăng?
Tư Mã Đạo Nguyên khẽ vuốt lưỡi kiếm đáp :
- Hai chục năm nay lão phu đã gói kiếm, chẳng lẽ vì mấy tên quỉ mỵ mà xóa bỏ lời thề?
Gã áo lục tức mình hỏi :
- Hiển nhiên lão đã rút kiếm ra, sao còn bảo là gói kiếm?
Tư Mã Đạo Nguyên ngắt lời :
- Lời thề gói kiếm là cốt để không dùng kiếm giết người. Tuy lão phu rút kiếm ra nhưng không muốn để kiếm dấy máu của bảy vị.
Gã áo lục ngơ ngác hỏi :
- Thế ra lão muốn ỷ vào thanh kiếm để hăm dọa cho chúng ta khiếp sợ rồi bỏ chạy chăng?
Tư Mã đạo Nguyên lạnh lùng hỏi lại :
- Các hạ tưởng lão phu không làm được thế ư?
Gã áo lục đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rộ rồi quay lại nhìn sáu tên đồng đảng hỏi :
- Các ngươi có nghe rõ không? Vị đại kiếm khách này không dám dùng đao kiếm động thủ mà chỉ cầm kiếm khoa lên cho chúng ta sợ hãi bỏ chạy. Ha ha! Trong thiên hạ lại có chuyện hoang đường đến thế ư?
Gã nói rồi cười ngặt cười nghẹo, còn thiếu chảy nước mắt nước mũi.
Hắn tử cao lớn kịt mũi hỏi :
- Nếu quả chúng ta gặp phải địch nhân mới rút kiếm ra đã sợ cướp đường mà chạy thị liệu còn dám qua lại giang hồ nữa không?
Một đại hán khác nói :
- Không chừng lão này mắc bịnh điên khùng hay là lão bị loạn trí?
Lâm Cảnh Mại và Mai Thượng Lâm đứng bên cũng cảm thấy Tư Mã Đạo Nguyên nói khoác quá chừng. Chúng nghĩ rằng lão vì tình thế cấp bách mà phải thốt ra chuyện hoang đường như vậy.
Tư Mã Đạo Nguyên lạnh lùng đằng hắng một tiếng. Tiếng đằng hắng của lão tỏ ra rất khinh đời. Thị tuyến mọi người đều chăm chú nhìn vào mặt lão.
Lúc này vầng thái dương lên đến giữa rời. Tư Mã Đạo Nguyên vuốt túm dây thao buộc ở chuôi kiếm rồi từ từ phóng trường kiếm ra... Trường kiếm đưa ra rất chậm chạp, chẳng có vẻ chi kỳ dị. Bỗng nghe có tiếng u ú quái gở vang lên. Kiếm phong vù vù không ngớt. Khí lạnh bao phủ quanh người.
Bảy hán tử ở phía đối diện đồng thời cảm thấy một luồng sát khí ghê gớm từ thanh kiếm của đối phương toát ra ào ạt xô tới...
Luồng sát khí kỳ dị này xô ra đột ngột. Gã áo lục cùng đồng bạn đứng ở ngoài xa mười bước cũng cảm thấy như đứng trước tử thần vì bất cứ lúc nào đối phương mà phóng kiếm đâm tới là chúng sẽ bị uổng mạng một cách dễ dàng.
Lúc này bọn bảy người chẳng ai bảo ai đều nảy ra cảm giác quái dị, tựa hồ hoàn toàn mất hết sức kháng cự, để mặc cho người muốn chém muốn mổ thế nào cũng mặc. Sở dĩ họ có cảm giác như vậy là vì làn sát khí của đối phương rất quái dị.
Lâm cảnh Mại đứng bên bất giác cũng toát mồ hôi lạnh ngắt. Hắn nghĩ thầm :
- “Vị này tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên mới đưa kiếm ra đã có luồng sát khí bức bách mọi người phải bó tay, không ai còn chút chí phấn đấu nào nữa. Theo chỗ ta biết thì khắp thiên hạ chỉ có hai ba người đến được trình độ này. Chẳng lẽ lão là...”
Hắn nghĩ tới đây không dám suy nghĩ thêm nữa.
Bảy hán tử kia mặt mày thất sắc, mồ hôi trán không ngớt nhỏ giọt.
- Phải chăng tiền bối là Chức Nghiệp Kiếm Thủ đã mất tích hai mươi năm nay, húy hiệu là Tạ Kim Ấn?
Chỉ trong khoảng khắc, bọn cao thủ tưởng chừng bị một chùy đánh mạnh vào trước ngực và mắt lộ vẻ cảnh giới.
Cả Không Động nhị kiếm cũng cảm thấy hãi hùng. Mai Thượng Lâm lẩm bẩm :
- Tạ Kim Ấn! Chức Nghiệp Kiếm Thủ Tạ Kim Ấn lại bí mật xuất hiện! Võ lâm khó lòng tránh khỏi một phen gió tanh mưa máu!
Tư Mã Đạo Nguyên cười lạt :
- Ông bạn coi lầm rồi.
Câu này lão phủ nhận mình là Tạ Kim Ấn.
Lâm Cảnh Mại và Mai Thượng Lâm thấy lão phủ nhận không phải là Tạ Kim Ấn thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng.
Gã áo lục không nói câu gì, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Sau gã vẫy tay một cái sáu tên đồng bọn liền trở gót chạy đi như bay.
Khi bảy người mất hút rồi, Lâm Cảnh Mại thở phào một cái nhẹ nhõm rồi từ từ xoay mình lại. Đột nhiên hắn phát giác ra một chuyện quái gở.
Phía sau hắn không còn thấy bóng Tư Mã Đạo Nguyên đâu nữa. Chưa đầy chớp mắt mà lão đã mất hút. Không Động nhị kiếm ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng kinh hãi. Sau một lúc lâu Lâm Cảnh Mại mới lên tiếng ấp úng hỏi :
- Tam đệ! Tam đệ có nhìn thấy Tư Mã Đạo Nguyên đi rồi không?
Mai Thượng Lâm ngớ ngẩn như người chưa nghe rõ. Miệng gã lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ trên đời có người khinh công ghê gớm đến thế ư? Chẳng lẽ trên đời lại có kiếm thủ thần sầu quỷ khốc như vậy?
Lâm Cảnh Mại chưa hết kinh hãi nói :
- Người đó quả nhiên mới cầm thanh kiếm trong tay đã đủ khiến cho bảy đại hán võ công không vừa bở vía phải bỏ chạy. Chẳng phải Tạ Kim Ấn tái xuất thì còn ai vào đấy nữa?
Mai Thượng Lâm nói :
- Nhưng vừa rồi y không nhận là Tạ Kim Ấn. Vả lúc trước, lão sử thủ thức “Phong Khởi Vân Dũng” đúng là thủ thức của Tư Mã kiếm môn. Chẳng lẽ y vừa là Tạ Kim Ấn vừa là Tư Mã Đạo Nguyên?
Lâm Cảnh Mại nhăn nhó cười nói :
- Tiểu huynh càng nghĩ càng thêm bối rối. Theo hai việc chúng ta gặp sáng sớm bữa nay thì vụ nào cũng làm cho ta phải điên đầu. Nhất là hai chủ nhân của hai cỗ xe bồng lại càng mờ mịt.
Mai Thượng Lâm nói :
- Hai nữ nhân thần bí ngồi trong xe chúng ta đều trông thấy cả rồi. Một người là Hương Xuyên Thánh Nữ, còn người nữa sắc mặt lợt lạt như xác chết ngồi trong cỗ xe kia...
Lâm Cảnh Mại vội ngắt lời :
- Không kể đến nữ nhân đó là ai. Điều quái dị là cả hai mụ đó dường như đều không muốn cho người ta nhìn rõ chân tướng. Chúng ta vì nhất thời động tính hiếu kỳ mà nhị sư đệ phải uổng mạng một cách hồ đồ. Ngoài ra còn tám hán tử lạ mặt cũng theo sau định hạ sát chúng ta, may nhờ Tư Mã Đạo Nguyên giải vây mình mới thoát nạn.
Mai Thượng Lâm nói :
- Nếu nhân vật tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên lại đúng là Chức Nghiệp Kiếm Thủ Tạ Kim Ấn thì chẳng thà mình chết ngay dưới bàn tay bọn hán tử lạ mặt kia còn hơn sống chung với hắn. Nhất là lúc hắn đẩy kiếm xô ra một luồng sát khí rùng rợn khiến mình khó chịu hơn bị hạ sát...
Gã chưa nói dứt, đột nhiên một bóng xám thấp thoáng. Một lão già mặc áo đoạn mầu huyền lối ngoại năm mươi tuổi chạy tới.
- Tạ Kim Ấn... Tạ Kim Ấn... Ha ha! Ta không tin trên đời có chuyện mượn xác hoàn hồn.
Lâm Cảnh Mại và Mai Thượng Lâm đưa mắt nhìn nhau. Mai Thượng Lâm bỗng xông ra trước mặt lão áo đoạn vái chào nói :
- Thưa lão tiên sinh...
Lão áo đoạn cất tiếng lạnh lùng ngắt lời :
- Hai ngươi hãy lắng tai mà nghe. Mai đây các ngươi trở về sư môn hay bôn tẩu giang hồ thì bất cứ ai hỏi tới lão nhị các ngươi chết về duyên cớ gì, tuyệt đối các ngươi không được tiết lộ những điều mắt thấy tai nghe bữa nay. Các ngươi đã nhớ chưa?
Lão nói liền một hồi mà câu nào cũng để ra lệnh cho Không Động nhị kiếm.
Hai gã Lâm, Mai rất đỗi ngạc nhiên, nói không ra lời. Sau một lúc Mai Thượng Lâm ấp úng hỏi :
- Lão tiền bối nói cái gì không được tiết lộ?
Lão áo đoạn chẹn họng :
- Không cho các ngươi tiết lộ một chữ nào về những chuyện đã trải qua bữa nay. Chẳng lẽ lão phu còn phải dặn các ngươi đến lần thứ hai?
Lão nói bằng giọng kiên quyết. Giả tỷ Mai Thượng Lâm còn giữ tính nết cũ thì đã động thủ một phen rồi sẽ nói chuyện, nhưng bữa nay gã gặp nhiều quái sự, chẳng khác gì chim phải tên không dám hành động lỗ mãng.
Lâm Cảnh Mại hỏi :
- Theo ý tiên sinh thì bọn tại hạ phải tạo ra một thiên cố sự hoang đường để nói về cái chết của tệ nhị đệ để bịp sư môn và lừa dối đồng đạo võ lâm hay sao?
Lão áo đoạn gật đầu đáp :
- Đại khái là như vậy?
Lâm Cảnh Mại hỏi :
- Xin lão tiên sinh cho hay động cơ nào đã thúc đẩy anh em tại hạ phải hành động như vậy?
Lão áo đoạn không đáp.
Mai Thượng hỏi xen vào :
- Phải chăng lão tiên sinh có liên quan đến những chuyện xảy ra bữa nay?
Lão mặc áo đoạn lớn tiếng :
- Nói bậy! Từ giờ ngươi còn bạ đâu nói đấy là phải nếm mùi cay đắng. Lão phu cảnh cáo ngươi trước để ngươi coi chừng.
Giọng nói cùng nét mặt lão biến thành hung dữ đáng sợ. Mai Thượng Lâm không khỏi xao xuyến trong lòng.
Lâm Cảnh Mại hít một hơi chân khí hỏi :
- Nếu Lâm mỗ không chịu thì sao?
Lão áo đoạn ngửa mặt lên trời cười khẩy đáp :
- Gặp trường hớp bất đắc dĩ thì lão phu đành phải hạ sát hai ngươi.
Lâm Cảnh Mại cười nói :
- Bữa nay sao anh em tại hạ lại nghe nhiều người đòi hạ sát? Lão tiên sinh là lần thứ ba rồi đó!
Lão áo đoạn đằng hắng một tiếng hỏi :
- Ngươi tưởng lão phu không làm được chăng?
Lâm Cảnh Mại hỏi sang chuyện khác :
- Xin lão tiên sinh cho biết đại danh?
Lão áo đoạn đáp :
- Lão phu là Yên Định Viễn.
Lâm Cảnh Mại lộ vẻ ngạc nhiên, ấp úng hỏi :
- Mới đây trên giang hồ đồn đại có vị Bảo chúa họ Yên kế tiếp cựu Bảo chúa Triệu Phi Tinh ở Thái Chiêu bảo. Phải chăng lão tiên sinh là tân Bảo chúa?
Yên Định Viễn nở nụ cười âm thầm đáp :
- Kể ra ngươi cũng biết khá nhiều đấy.
Lâm Cảnh Mại đột nhiên như trái bóng xì hơi. Hắn tự than :
- Trời ơi! Chắc mình gặp vận xúi rồi. Nếu không thì sao bữa nay toàn gặp những hung thần?
Rồi hắn cúi đầu chán nản đáp :
- Yên bảo chúa đã dặn thì bọn tại hạ chỉ biết vâng lời, ngoài ra không còn cách nào khác.
Yên Định Viễn nói :
- Thế là ngươi cũng cơ trí biết đường lựa gió theo chiều, thực không hổ đứng đầu Không Động tam kiếm. Các ngươi về Không Động nói ta có lời hỏi thăm lệnh Chưởng giáo Cốc chân nhân, bảo lão đừng quên lời đã hứa hẹn với lão phu ngày trước.
Lâm Cảnh Mại nói :
- Cái đó Lâm mỗ dĩ nhiên sẽ trình sư phụ.
Yên Định Viễn nói :
- Đáng lẽ lão phu hạ sát hai ngươi, nhưng nghĩ tình giữa lệnh Chưởng giáo và lão phu đã có mối liên quan đặc biệt, nên hãy để đó. Lão phu đi đây!
Lâm Cảnh Mại nghi ngờ hỏi :
- Yên bảo chúa còn điều chi dạy bảo?
Yên Định Viễn hỏi ngay :
- Sáng sớm hôm nay nay ngươi có thấy một thiếu nữ cưỡi ngựa hoa câu mình mặc áo tía lợt qua đây không?
Mai Thượng Lâm đáp :
- Có! Mấy giờ trước đây, bọn tại hạ cùng cô ta qua cầu gỗ ở phía trước.
Sau thấy cô ta đi cùng gã thiếu niên ngồi trên cỗ xe bồng.
Yên Định Viễn chấn động tâm thần tự hỏi :
- “Gã thiếu niên nào? Phải chăng là tên đó?”
Hắn nghĩ đến đây, sực nhớ đến nhiều chuyện gấp, tung mình vọt đi.
Yên Lăng Thanh ngồi trên lưng ngựa rong ruổi, thỉnh thoảng lại quay đầu ngó lại Triệu Tử Nguyên đi sau. Hai người đi được chừng bốn giờ thì mặt trời vừa đúng ngọ.
Vũ trụ nóng như thiêu như đốt, trên mặt đường không người qua lại. Chim chóc cùng côn trùng đều im phăng phắc tựa hồ đang bị nghẹt thở. Vó ngựa tới đâu bụi vàng tung bay đến đó. Triệu Tử Nguyên vừa đi vừa đưa tay áo lên lau mồ hôi. Chàng lớn tiếng gọi :
- Yên cô nương! Xin cô đi thong thả lại một chút, tai hạ chạy bộ theo ngựa hít bụi nhiều lắm rồi.
Yên Lăng Thanh “hừ” một tiếng đáp :
- Có thế mới đáng kiếp!
Tuy nàng nói vậy nhưng cũng thả rời dây cương cho ngựa bước chậm lại.
Triệu tử Nguyên tăng gia cước lực vượt lên đi ngang với đầu ngựa.
Hai người đi chừng nửa giờ nữa thì tới đường quan đạo.
Yên Lăng Thanh liếc nhìn Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Ngươi còn đi được nữa không?
Triệu Tử Nguyên cười đáp :
- Đi không được cũng phải đi. Tại hạ đang thích ngồi xe cho khoan khoái thì cô nương lại bắt về Thái Chiêu bảo. Tấm thân đã chẳng phải của mình thì ai bắt nếm mùi đau khổ cũng đành phải chịu...
Yên Lăng Thang lạnh lùng hỏi :
- Ngồi xe khoan khoái ư? Khi ngươi đến căn nhà xanh ở Thủy Bạc mới biết là khổ sở chịu không nổi.
Nàng thấy Triệu Tử Nguyên thản nhiên như không, bất giác khịt mũi một tiếng nghĩ thầm trong bụng :
- “Gã tiểu tặc này chẳng biết trời cao đất dày. Gã tưởng nhà xanh ở Thủy Bạc là nơi vui thú lắm. Mình cũng chẳng thèm nói với gã chi cho mệt.”
Triệu tử Nguyên nói :
- Bây giờ đã trưa rồi, cô nương có mở lượng từ bi tìm vào quán rượu nào cho nghỉ ngơi một lúc và ăn một bữa rồi hãy thượng lộ được không?
Yên Lăng Thanh đảo mắt nhìn bốn phía đáp :
- Năm ngoái ta đã đi qua đây còn nhớ trong vòng trăm dặm không có thị trấn nào. Ngươi muốn tìm quán ăn uống nghỉ ngơi thì phải đi nửa ngày nữa mới có. Phía trước cách đây không xa lắm có một quán đá bán trà nước cho khách qua đường. Chúng ta tới đó tạm nghỉ chân một lúc.
Nàng dứt lời giục ngựa đi nhanh.
Triệu Tử Nguyên lật đật theo sau. Chẳng mấy chốc quả nhiên đã nhìn thấy ở phía xa xa một ngôi quán đá bên đường.
Quán đá này chiếm một khu đất chường mười mẫu. Nóc quán góc cong lên.
Cột đá chập chùng coi rất hùng vĩ.
Khi hai người đến gần cảm thấy tình trạng có điều không ổn.
Trong quán hành khách tụ hội kẻ đứng người ngồi ít ra là đến hơn một chục.
Người nào cũng ăn mặc theo kiểu võ sĩ trên chốn giang hồ. Yên Lăng Thanh cau mày hỏi :
- Lạ thiệt! Sao bữa nay cùng một lúc lại có nhiều người vào quán thế này? Chẳng lẽ nơi này xảy ra chuyện gì?
Triệu Tử Nguyên cũng sinh lòng ngờ vực, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như chẳng có việc gì. Chàng đáp :
- Việc gì thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Chúng ta vào uống chung trà rồi lại lên đường.
Chàng dứt lời chợt để mắt ngó tới một thiếu phụ trung niên xinh đẹp đang ngồi trên một cái trống đá ở mé hữu. Chàng ấp úng hỏi :
- Yên cô nương! Chúng ta có nên vào không? Hay là tiếp tục thượng lộ?
Yên Lăng Thanh ngạc nhiên hỏi lại :
- Sao! Ngươi sợ rồi ư?
Triệu Tử Nguyên hỏi lại :
- Sợ gì?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Nếu ngươi không có lòng úy kỵ thì sao ba hồi bảo vào quán nghỉ, ba hồi lại thay đổi chủ ý bảo đi liền? Người sợ rước vạ vào mình chứ gì?
Triệu Tử Nguyên không sao được, đáp :
- Đã vậy đành để tùy cô nương định đoạt.
Yên Lăng Thanh dừng lại xuống ngựa. Nàng buộc ngựa vào cành cây trước quán, rồi hai người cất bước đi lên năm bực đá. Hơn hai chục con mắt đều nhìn chằm chặp vào cặp thanh niên nam nữ này.
Triệu Tử Nguyên bị bao nhiêu người dòm ngó không giữ được vẻ tự nhiên.
Chàng nhìn mọi người chắp tay nói :
- Chào các vị. Bọn tại hạ qua đường khát nước, chỉ cần xấp giọng và nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường ngay.
Mọi người trong quán đáp lại bằng con mắt lạnh nhạt, chẳng ai nói gì, cả vẻ mặt niềm nở cũng không có.
Triệu Tử Nguyên không khỏi chán nản. Bỗng nghe một người xẵng giọng :
- Muốn uống nước thì vào mà uống. Còn nói gì lắm thế?
Chàng đưa mắt nhìn xem ai nói câu này thì thấy một đại hán tướng mạo hung dữ, thân thể cao lớn. Gã ngồi trên trống đá coi như tượng sắt, khí độ lấn át mọi người.
Triệu Tử Nguyên không muốn gây chuyện thị phi, tuy thấy đối phương nói vô lý chàng cũng không nổi giận.
Nhưng Yên Lăng Thanh đến sau chàng lại là cô gái được nuông chiều, chỉ quen sai khiến bọn nô tỳ thì cô nhịn làm sao được? Cô chớp mắt mấy cái, trong lòng đã nghĩ ra một kế hoạch.
Triệu Tử Nguyên tự mình bước tới bên thùng nước, thò bầu vào múc uống ừng ực một hồi.
Yên Lăng Thanh tức giận hỏi :
- Ngươi không lấy cho ta một bầu để giải khát ư?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Có chứ! Có chứ!
Chàng vội múc một bầu đem lại cho Yên Lăng Thanh. Yên Lăng Thanh đón lấy bầu nước nhưng chưa uống ngay, nàng ghé vào tai Triệu Tử Nguyên khẽ nói :
- Gã đại hán vừa nói đó là Nhâm Hắc Quỳ, một tay anh chị phe Hắc Đạo ở Tấn Nam. Gã đối với ngươi vô lễ như vậy, lát nữa ta sẽ làm cho gã mất mặt với mọi người để ngươi hả dạ.
Triệu Tử Nguyên nhíu cặp lông mày chưa kịp mở miệng. Yên Lăng Thanh lại nói tiếp :
- Hai hán tử ngồi bên trái Nhâm Hắc Quỳ là tên thủ hạ rất đắc lực của hắn kêu bằng Hồ đương gia, La đương gia. Những người ngồi phía sau là Lưu đảo chúa ở Lưu Công đảo. Kỳ Lam ngũ nghĩa và Bang chúa bang Trúc Phiệt ở sông Hoàng Hà là Lục Xuyên Đình. Người ngồi đối diện với Nhâm Hắc Quỳ thủy chung hai mắt nhắm nghiền như lão tăng nhập định là Thanh Xam Văn Sĩ.
Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp :
- Ngươi đừng thấy Thanh Xam Văn Sĩ bộ dạng ủ rũ mà coi thường hắn. Hắn là một tên độc hành đại đạo nổi tiếng hai miền nam bắc sông Đại Giang tên gọi Tiền Tiểu Long. Chắc ngươi cũng đã nghe danh.
Triệu Tử Nguyên thấy nàng nhận định từng nhân vật rõ như người trong nhà thì không khỏi ngấm ngầm bội phục, nghĩ thầm :
- “Yên cô nương ít qua lại giang hồ mà sao cô biết nhiều nhân vật như vậy?”
Bỗng nghe Yên Lăng Thanh nói tiếp :
- Chà! Những người này đều là nhân vật có tai mặt trong võ lâm, nổi tiếng hào kiệt một phương. Không ngờ họ tụ hội ở đây, chắc là có chuyện gì. Chúng ta sắp được coi một màn náo nhiệt.
Triệu Tử Nguyên lẳng lặng không nói gì, thỉnh thoảng chàng lại quay đầu đi tránh cặp mắt của người đàn bà ngồi mé hữu thạch đình.
Yên Lăng Thanh tay cầm bầu nước nhẹ nhàng cất bước đi về phía bàn đá ở giữa quán. Lúc nàng bước qua bên Nhâm Hắc Quỳ, đột nhiên trượt chân ngã gọn vào lòng hắn.
Nhâm Hắc Quỳ thấy mùi hương thơm nghe ngào ngạt xông vào mũi. Trong lúc hoang mang hắn vô tình đưa tay đỡ lấy mình Yên Lăng Thanh. Đột nhiên hắn cảm thấy bên mặt mát lạnh thì ra bầu nước trong tay nàng đã đổ hết vào mặt hắn.
Nhâm Hắc Quỳ chẳng khi nào ngờ tới Yên Lăng Thanh chơi khăm mình vố này, hắn không kịp đề phòng, nửa người trên bị ướt sạch. Những giọt nước như hạt châu từ đầu tóc hắn rớt xuống.
Yên Lăng Thanh đứng vững người rồi nói :
- Xin lỗi! Xin lỗi nhé!
Tuy miệng nàng xin lỗi, nhưng trên môi nở nụ cười khoái trá khiến ai trông cũng biết ngay nàng không có thành ý chi hết.
Nhâm Hắc Quỳ mắt lộ hung quang. Hắn là tay thủ lĩnh phe Hắc đạo ở Ký Bắc mà bị một cô gái chơi khăm một vố trước mặt bao nhiêu cao thủ thì cô quả là lớn mật!