- Thế vừa rồi phải ngươi ngồi uống rượu trong nhà đại sảnh?
Triệu Tử Nguyên vội hỏi lại :
- Uống rượu ư? Tại hạ mới tới đây, còn thì giờ đâu mà ngồi uống rượu?
Chẳng lẽ chính mắt cô nương đã trông thấy tại hạ uống rượu?
Yên Lăng Thanh nghiến răng đáp :
- Đúng thế!
Triệu Tử Nguyên cười hỏi :
- Lúc ấy tại hạ cũng ăn mặc thế này ư?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Không phải. Toàn thân ngươi mặc đồ đen. Mặt ngươi cũng bịt khăn đen.
Triệu Tử Nguyên ngẩn người ra nói :
- Té ra là lão.
Yên Lăng Thanh tức giận hỏi :
- Rõ ràng là ngươi. Ngươi còn đổ tránh nhiệm cho ai?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
- Cô nương có điều chưa rõ. Lúc tại hạ đến đây gặp một người xuống núi. Người đó nói có mối thân thù đại hận với Tổng quản trong quí Bảo.
Yên Lăng Thanh cười lạt nói :
- Ngươi bịa chuyện hay lắm!
Triệu Tử Nguyên nghiêm nghị đáp :
- Những câu tại hạ nói toàn là sự thật, sao cô nương lại không tin?
Yên Lăng Thanh hỏi :
- Lúc ngươi ngồi uống rượu trong sảnh, gia phụ đã động thủ với ngươi.
Triệu Tử Nguyên cười lạt hỏi :
- Chỉ một chiêu mà tại hạ giết chết được lệnh tôn chăng?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Chưa chắc.
Triệu Tử Nguyên tức mình hỏi :
- Vậy tại hạ đã giết lệnh tôn như thế nào?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Tình hình về sau ta không rõ lắm. Nhưng lúc gia phụ ra chiêu, gia phụ còn rõ chiêu thức của ngươi là “Thương Lãng tam thức”.
Triệu Tử Nguyên kinh hãi hỏi :
- “Thương Lãng tam thức” ư? Cô nương không nghe lầm chứ?
Nên biết khắp thiên hạ chỉ có Kim Đỉnh Tước và Triệu Tử Nguyên là hiểu “Thương Lãng tam thức”. Nếu còn người thứ ba nào sử dụng kiếm pháp này thì không nên chuyện.
Yên Lăng Thanh đằng hắng đáp :
- Ta không điếc tai đui mắt thì còn nghe lộn làm sao được?
Triệu Tử Nguyên thấy nàng nói quyết đoán lại càng không hiểu. Chàng hỏi :
- Nhưng người kia và tại hạ mặc áo khác nhau, cô nương không nhận ra hay sao?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Cái đó thì khó gì. Lúc ngươi giết người mặc áo đen, sau ngươi cởi ra rồi giả vờ làm bộ thương xót với ta.
Triệu Tử Nguyên cười lạt nói :
- Tại hạ không biết nói thế nào nữa. Cô nương nhất định buột tội sát nhân cho tai hạ, mà tại hạ phủ nhận việc giết người.
Yên Lăng Thanh cười lạt nói :
- Ta từng nghe gia phụ bảo ngươi đã có ý thu hồi Thái Chiêu bảo từ lâu. Bậc đại trượng phu đã dám làm là dám nói. Sao ngươi dám phủ nhận trước mặt ta là hàng nữ lưu?
Triệu Tử Nguyên nghiêm nghị đáp :
- Đúng thế! Tại hạ quả quyết thu hồi Thái Chiêu bảo mà chuyến này về đây để hành động. Ngờ đâu...
Yên Lăng Thanh tức giận ngắt lời :
- Ngờ đâu ngươi về tới thì bao nhiêu người khác ở Thái Chiêu bảo đều chết hết phải không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Đúng thế!
Yên Lăng Thanh hằn học nói :
- Rõ ràng ngươi đã hành động bây giờ lại đổ tội lên đầu kẻ khác. Ở đây ngoài ngươi ra không còn ai nữa, ngươi ngụy biện thế nào cũng vô dụng.
Yên Lăng Thanh đã chính mắt ngó thấy người áo đen thi triển “Thương Lãng tam thức”, lại tai nghe tiếng Yên Định Viễn hô danh tự Triệu Tử Nguyên, nên nhận định đúng một trăm ba chục người ở Thái Chiêu bảo đều do tay chàng sát hại.
Triệu Tử Nguyên tức giận nói :
- Yên cô nương! Sức nhẫn nại của tại hạ cũng chỉ đến một mức độ nào thôi. Cô đừng bức bách người ta thái quá.
Yên Lăng Thanh thét lên :
- Ta bức bách ngươi thì đã sao? Ta biết bản lãnh ngươi tiến bộ nhiều lắm, có thể nói hiện giờ dưới mắt ngươi không còn ai. Ngươi cứ giết quách ta đi là xong.
Nàng càng nói càng tức, phóng ra những chiêu rất độc địa và nhắm vào những bộ vị trọng yếu trên người Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên không thể nhịn được nữa cũng quát :
- Cô cần nghe lẽ phải một chút!
Chàng vung tay thành vòng tròn phóng chưởng đánh ra.
Nên biết hiện nay Triệu Tử Nguyên bản lãnh phi thường. Kiếm thức của Yên Lăng Thanh hung hãn đến đâu, chàng chỉ vung tay một cái là phong toả được.
Yên Lăng Thanh ngẩn người ra nói :
- Triệu Tử Nguyên! Ta đánh không lại ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ rằng ta không trả được mối thù bữa nay thì cũng như thanh kiến này.
Thanh trường kiếm bị bẻ gãy làm hai.
Yên Lăng Thanh hằn học giậm chân một cái rồi chạy xuống núi.
Triệu tử Nguyên la hoảng :
- Yên cô nương...
Yên Lăng Thanh chạy vun vút đến lưng chừng sườn núi, thấp thoáng hai cái rồi không thấy đâu nữa.
Triệu Tử Nguyên thở dài tự hỏi :
- “Mối hiểu lầm này ta biết giải thích cách nào với nàng cho rõ được?”
Chàng thừ người ra ngẫm nghĩ, trong lòng chán nản vô cùng tự hỏi :
- “Công việc đêm nay đúng là do người áo đen làm ra. Nhưng hắn là ai vậy?”
Chàng nhăn tít cặp lông mày lẩm bẩm :
- Người đó biết sử “Thương Lãng tam thức”. Chẳng lẽ là Kim Đỉnh Tước?
Rồi chàng lắc đầu tự nhủ :
- “Không có thể! Không có thể. Người áo đen kia mà là Kim Đỉnh Tước thì khi gặp ta khi nào còn làm ra vẻ thần bí? Đây chắc là Yên Lăng Thanh cố ý buộc tội cho ta nên bịa ra như vậy. Nhưng nếu không phải Kim Đỉnh Tước thì nhân vật nào trên chốn giang hồ đủ bản lãnh giết được Yên Định Viễn?”
Ban đầu chàng nghĩ đến Ma Vân Thủ, Võ Khiếu Thu, nhưng hai người này cùng một bè với Yên Định Viễn thì khi nào họ lại giết lão?
Chàng nghĩ tới Tạ Kim Ấn rồi chàng lại lắc đầu tự nhủ :
- “Không có thể! Không có thể. Họ Tạ bị đẩy xuống vực thẳm thì còn sống thế nào được? Nhưng ngoài ba người này, ai hạ sát được Yên Định Viễn?”
Triệu Tử Nguyên nghĩ mãi không tìm ra đáp án. Mục quang chàng bỗng ngó vào người Yên Định Viễn thấy lão đầy mình máu tươi mà nét mặt vẫn bình thản. Bất giác chàng động tâm liền khẽ xoa mặt Yên Định Viễn. Chàng muốn bật tiếng la.
Nguyên gương mặt này tuy chàng chưa được thấy qua nhưng teo lời đồn thì giống Tư Mã Đạo Nguyên. Chàng không khỏi hít một hơi khí lạnh tự hỏi :
- “Tư Mã Đạo Nguyên ư? Phải Chăng Yên Định viễn là Tư Mã Đạo Nguyên hóa trang?”
Nên biết chàng chưa quen mặt Tư Mã Đạo Nguyên không dám khẳng định, nhưng tại sao Yên Định Viễn lại tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên thì chàng không thể nào biết được. Chàng phát giác ra vụ này trong lòng mừng thầm, như chẳng khác người đi vào quãng mây mù sâu đến năm dặm. Chàng hối hận lẩm bẩm :
- Vừa rồi sao ta không chú ý đến điểm này! Nếu Yên Lăng Thanh hiểu rõ tình trạng trước mắt phải hay hơn không?
Chàng nghĩ tới đây, trong đầu óc nảy ra một kết luận: sự việc đêm nay nói liên quan đến người áo đen, lại liên quan cả đến Yên Lăng Thanh. Cả hai người vừa mới rời khỏi đây, chàng chỉ cần kiếm được một là vụ thảm sát ở Thái Chiêu bảo này sẽ tìm ra được đáp án. Triệu Tử Nguyên lập tức băng mình xuống núi.
Trời đã đúng ngọ, chàng vẫn chưa tìm thấy bóng Yên Lăng Thanh và người áo đen đâu, liền vào tòa tiểu trấn ở phía trước.
Tòa tiểu trấn này không đông người. Triệu Tử Nguyên tìm khách đếm chẳng khó khăn gì, nhưng lúc chàng tiến vào, bên trong đã đông người. Triệu Tử Nguyên ngồi vào một bàn vắng vẻ ở tận đầu. Chàng chỉ lấy rượu cùng thực vật rồi đảo mắt nhìn quanh một lượt, cũng chẳng thấy Yên Lăng Thanh đâu.
Lát sau tiểu nhị đem rượu thịt tới. Triệu Tử Nguyên vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, nhớ lại nẻo đường mình vừa đi qua không lối về thì hai người kia không thể đi nẻo khác được. Chàng định ăn xong tiếp tục rượt theo.
Bỗng nghe thấy vó ngựa lộp cộp. Hai người kỵ mã chạy đến dừng lại trước cửa quán. Hai hán tử ăn mặc kỳ dị tiến vào.
Triệu tử Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thấy người đi trước là Địch Nhất Phi, còn người đi sau lớn tuổi hơn không hiểu là ai. Dường như hai người này có việc gấp. Chúng vừa vào cửa đã kêu lấy đồ ăn om sòm.
Triệu Tử Nguyên nghiêng người sang một bên. May ở chỗ trong quán nhiều người mà trong lòng Địch Nhất Phi đang có việc gấp nên sơ ý không ngó thấy chàng. Bỗng nghe Địch Nhất Phi nói :
- Nhị ca! Cửu gia không chạm trán bọn họ ư?
Người được kêu là nhị ca đáp :
- Không!
Địch Nhất Phi thở dài nói :
- Vụ này nếu chúng ta làm không trôi để phiền đến đại giá Cửu gia thì thật là phiền! Hỡi ơi!
Nhị ca xua tay ngắt lời :
- Hãy chờ gặp Cửu gia rồi sẽ bàn.
Địch Nhất Phi không nói nữa. Tiểu nhị đem đồ ăn vào. Địch Nhất Phi cùng nhị ca ăn thật mau nhưng hai người không uống một giọt rượu.
Triệu Tử Nguyên Nghĩ bụng :
- “Địch Nhất Phi là người Man Di. Nhị ca mà hắn nói dĩ nhiên là huynh đệ đồng bào. Hắn nhắc tới Cửu gia ra chiều rất tôn kính không hiểu cửu gia là nhân vật nào?”
Chàng cảm thấy công việc trước mắt rất nhiêu khê, vì Địch Nhất Phi đã nói nếu công việc này không chót lọt... bọn họ định làm việc gì? Chàng định truy tung Địch nhất Phi rồi sẽ tính.
Địch Nhất Phi cùng nhị ca ăn cơm rồi tính trả tiền đi ngay.
Triệu Tử Nguyên chờ hai người đi rồi cũng trả tiền ra đi.
Nhị ca cùng Địch Nhất Phi ra khỏi điếm lên ngựa cho chạy thật lẹ về phía đông. Triệu Tử Nguyên theo sau ở phía xa xa. Đi chừng được hơn hai mươi dặm, Địch Nhất Phi cùng nhị ca cho ngựa đi thong thả lại vì phía trước là một tòa huyện thành. Hai người ruổi ngựa tiến vào.
Triệu Tử Nguyên chạy theo sau thấy người đi lại trên phố rất náo nhiệt. Nhị ca cưỡi ngựa đi trước Địch Nhất Phi theo sau tiến vào một khách điếm. Khách điếm này coi có vẻ lịch sự, nhưng trước cửa vắng teo vì bị họ thuê bao hết cả rồi.
Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :
- “Vị Cửu gia nào đó có vẻ bề thế lắm mới mướn hết cả tòa khách điếm. Ta thử ngó xem hắn là nhân vật thế nào.”
Lúc này hãy còn sớm, chàng không tiện tới khách điếm dòm ngó liền đi quanh đến một quảng trường. Trong quảng trường rất đông người, chàng liền vào ngó thì thấy một lão khất cái đang nhìn quần chúng nói chuyện.
Triệu Tự Nguyên động tâm tự hỏi :
- “Té ra là Phi Phủ Thần Cái. Lão đến đây làm chi?”
Phi Phủ Thần Cái đã phát giác ra Triệu Tử Nguyên nhưng giả vờ như chưa ngó thấy. Lão đưa mắt ra hiệu, Triệu Tử Nguyên hiểu ý đi sang mé tả thì thấy có đám bán thịt bò. Người ngồi trong đó là Cái bang Bang chúa Long Hoa Thiên.
Triệu Tử Nguyên chắp tay nói :
- Bang...
Long Hoa Thiên rất cơ cảnh. Lão thấy Triệu Tử Nguyên đi tới liền nổi tiếng cười để ngắt lời :
- Nhân sinh hà sử bất tương phùng? Lão đệ đến vừa may. Chúng ta hãy uống mấy chung.
Triệu Tử Nguyên thấy vẻ mặt Long Hoa Thiên có điều khác lạ biết là tất có nguyên nhân, cũng cố ý cười đáp :
- Xin bồi tiếp! Xin bồi tiếp!
Long Hoa Thiên đẩy ghế lại, kêu lấy thêm chén đũa, lại mua thêm hai cân thịt bò.
Triệu Tử Nguyên khẽ hỏi :
- Tiền bối đến đây lúc nào?
Long Hoa Thiên đáp :
- Trưa nay mới tới. Còn tiểu ca?
Triệu Tử Nguyên nói :
- Tại hạ vừa đến.
Long Hoa Thiên liền hỏi :
- Tiểu ca ngẫu nhiên qua đây ư?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tại hạ rượt theo hai người mà chưa thấy tông tích đâu, không ngờ lại chạm trán Địch Nhất Phi.
Long Hoa Thiên hỏi :
- Vì vậy mà tiểu ca theo tới đây ư?
Triệu Tử Nguyên gật đầu.
Tiểu nhị đưa chén đũa vào. Triệu Tử Nguyên rót rượu cho Long Hoa Thiên rồi tự rót cho mình một chung.
Long Hoa Thiên nâng chung nói :
- Nào! Chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.
Long hoa Thiên đảo mắt nhìn quanh hai lượt rồi hỏi :
- Tiểu Ca định rượt theo ai?
Triệu Tử Nguyên thuật lại chuyện vừa xảy ra ở Thái Chiêu bảo.
Long Hoa Thiên chau mày ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Tiểu ca! theo nhận xét của lão phu thì bất tất phải theo hai người.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Tại sao vậy?
Long Hoa Thiên hỏi lại :
- Nói ra có lẽ tiểu ca không tin. Tiểu ca có biết người áo đen đó là ai không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tại hạ nghĩ mãi không ra.
Long Hoa Thiên ngần ngừ một lúc rồi nói :
- Việc tiểu ca muốn đoạt lại Thái Chiêu bảo đã nhiều người biết rồi.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tại hạ không chú ý đến điểm này.
Long Hoa Thiên nói :
- Tiểu ca không chú ý nhưng người ta đồn đại không phải ít. Ngoài Tư Mã Đạo Nguyên, chỉ một người đặc biệt chú ý.
Tiệu Tử Nguyên hỏi :
- Ai vậy?
Long Hoa Thiên đáp :
- Tạ Kim Ấn.
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần buột miệng hỏi :
- Chẳng lẽ lão không chết thật ư?
Long Hoa Thiên đáp :
- Lão phu không dám khẳng định y chưa chết, nhưng theo tình hình trước mắt mà xét thì lão còn sống có nhiều thành phần hơn.
Triệu Tử Nguyên giật mình hỏi :
- Tiền bối căn cứ vào đâu mà nói vậy?
Long Hoa Thiên đáp :
- Lão phu căn cứ vào hai điểm. Một trong số võ lâm hiện nay những cao thủ hạ sát Tư Mã Đạo Nguyên thật không có mấy. Ma Vân Thủ và Võ Khiếu Thu tuy đủ khả năng, nhưng cùng một phe có lý đâu họ tàn sát lẫn nhau?
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
- Tại hạ cũng nghĩ thế.
Long Hoa Thiên lại nói :
- Do đó mà đoán thì Tạ Kim Ấn là người duy nhất đủ khả năng.
Triệu tử nguyên động tam hỏi :
- Tại sao lão lại hạ thủ Thái Chiêu bảo?
Long Hoa Thiên thở dài đáp :
- Chắc là lão biết mình đã thiếu nợ tiểu ca và lệnh đường quá nhiều. Nay lão nghe tiểu ca có ý thu hồi Thái Chiêu bảo nên lão làm giúp tiểu ca.
Triệu Tử Nguyên vẻ mặt ngưng trọng hỏi :
- Tiền bối nói rất có lý, còn điều thứ hai thì sao?
Long Hoa Thiên lại hỏi :
- Tiểu ca đã biết Thái Chiêu bảo bị hủy về tay ai rồi chứ?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Dĩ nhiên là lão.
Long Hoa Thiên cười đáp :
- Thái Chiêu bảo đã do tay lão hủy diệt thì bây giờ lão cướp lại cho tiểu ca.
lý lẽ này có đúng không?
Triệu Tử Nguyên lẳng lặng không nói, nhưng nhận thấy lời giải thích của Long Hoa Thiên rất chính xác. Long Hoa Thiên dừng lại một chút rồi tiếp :
- Đó toàn là lời lão phu phỏng đoán, còn đúng hay không tiểu ca đừng để dạ. Có điều nếu Tư Mã Đạo Nguyên trước kia không chết mà mạo xưng Yên Định Viễn để xuất hiện trên chốn giang hồ thì vụ này khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Triệu Tử Nguyên trầm ngâm hỏi :
- Theo nhận xét của tiền bối thì sao?
Long Hoa Thiên lắc đầu đáp :
- Về vụ này lão phu không biết gì hết nên không thể phỏng đoán. Có điều Tư Mã Đạo Nguyên ngày trước hành động rất đàng hoàng, sau khi giả danh Yên Định Viễn, hành vi lại lầm lỗi. Có một thời gian dường như lão dùng danh nghĩa Chức Nghiệp Kiếm Thủ để xuất hiện. Vụ này tất có duyên cớ.
Triệu Tử Nguyên gật đầu nói :
- Đúng thế! Huống chi lão lại cùng phe đảng với Ma Vân Thủ và Võ Khiếu Thu. Tại hạ còn nghe đồn bọn họ ba người có mối liên hệ với Yến Cung song hậu. Điểm này đối với toàn thể võ lâm rất bất lợi.
Long Hoa Thiên uống một hớp rượu rồi hỏi :
- Đúng thế. Tiểu ca có biết sự thực sắp được chứng minh?
Triệu Tử Nguyên động tâm hỏi :
- Sự thật gì?
Long Hoa Thiên Thấp giọng xuống đáp :
- Bữa nay có một đại nhân vật ở Nữ Chân tới đây. Nghe nói nhân vật này có liên quan đến Yến cung.
Triệu tử Nguyên giương mắt lên hỏi :
- Đại nhân vật ở Nữ Chân là ai?
Long Hoa Thiên vẻ mặt nghiêm trọng đáp :
- Chỉ nghe bọn họ kêu bằng Cửu gia. Theo lời báo cáo của bọn thủ hạ thì người này là một cao thủ thiếu niên ở Nữ Chân. Gã này hàng tứ tư ở Nữ Chân vương triều tên gọi Huyền Hoa.
Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi :
- Huyền Hoa ư! Tên này nghe lạ quá!
Long Hoa Thiên cười đáp :
- Bọn Nữ Chân với chúng ta thành thế đối nghịch nên không mấy ai biết rõ.
Huyền Hoa là nhân vật thế nào chẳng những tiểu ca chưa nghe thấy mà cả lão phu đã đi khắp hai miền nam bắc sông Đại Giang cũng không nghe thấy bao giờ.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Tiền bối có biết Huyền Hoa đến đây vì việc gì không?
Long Hoa Thiên trầm ngâm đáp :
- Nghe nói người đó hóa trang vào quan ải giấu kín hành tàng, nhưng sau bị bọn ta thám ra được. Hiện nay các cao thủ hội tụ tại đây rất đông đảo, ai cũng muốn giết gã, nhưng gã rất cơ cảnh, vào điếm rồi không xuất hiện nữa. Căn cứ vào những tin tức thu lượm được thì có thể bọn Ma Vân Thủ ngấm ngầm liên lạc với chúng. Những nhân vật như Ma Vân Thủ mà để họ mua được thì võ lâm Trung Nguyên nguy ngập quá chừng.
Triệu Tử Nguyên da mặt xám xanh nói :
- Tiền bối nói vậy khiến tại hạ nhớ tới một việc.
Long Hoa Thiên hỏi :
- Việc gì?
Triệu Tử Nguyên nghiêm nghị đáp :
- Ma Vân Thủ đã hết sức giúp đỡ bọn Tây Hậu mà cũng là Ngụy Tôn Hiền.
Bọn họ đã liên lạc với Huyền Hoa, vãn bối lo rằng Huyền Hoa cũng dính líu vào vụ Ngụy Tôn Hiền. Nếu đúng thế thì thiên hạ nhà Đại Minh khác nào trứng để đầu đàng.
Long Hoa Thiên biến sắc nói :
- Có thể lắm! Có thể lắm!
Đột nhiên lão dừng lại vì giữa lúc ấy một thiếu niên ăn mặc theo kiểu nho sinh đi tới. Thiếu niên này khí độ hiên ngang, lại gần chắp tay nói :
- Hai vị chuyện trò khiến tại hạ cũng cao hứng muốn nhập cuộc, chắc hai vị không phản đối.
Long Hoa Thiên đằng hắng đáp :
- Không sao! Không sao!
Thiếu niên nho sinh mỉm cười nói :
- Tại hạ là Lâm Cao Nhân mấy đời ở miền Hải Nam hẻo lánh, từng nghe đại danh Cái bang đã lâu. Thật là tam sinh hữu hạnh.
Long Hoa Thiên động tâm nghĩ thầm :
- “Gã này mấy đời ở Nam Hải thì gã biết tên Cái bang là chuyện thực, nhưng sao gã lại mon men đến đây? Trong vụ nầy tất có điều ngoắt ngoéo.”
Long Hoa Thiên trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn đáp :
- Không dám, không dám.
Lâm Cao Nhân quay lại nhìn Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Một lần do thám Thiên lao, hai lần đại náo phủ Cửu Thiên Tuế Ngụy Tôn Hiền. Chắc vị là Triệu Tử Nguyên đại hiệp, Triệu huynh?
Gã hô Triệu Đại hiệp lại kêu Triệu huynh khiến Triệu Tử Nguyên bẽn lẽn mỉm cười đáp :
- Không dám. Tại hạ là Triệu Tử Nguyên.
Lâm Cao Nhân nói :
- Vãn danh bất như kiến diện. Triệu huynh là con rồng trong loài người. Tại hạ được biết bậc anh hùng như Triệu huynh lấy làm sung sướng vô cùng.
Long Hoa Thiên hỏi ngay :
- Lâm huynh ngẫu nhiên qua đây hay còn có việc gì trọng yếu.