Quái vật dang rộng tứ chi, lướt giữa khu rừng như sóc bay nhào về phía Vệ Tuân, chúng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bỗng nhiên trong đầu Vệ Tuân vang lên một giọng nữ dịu dàng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Tiểu Tuân, đến đây, đến chỗ mẹ này."
Âm thanh của mẹ trong trí nhớ Vệ Tuân kéo theo những đoạn ký ức tuổi thơ hạnh phúc ngắn ngủi.
"Tiểu Tuân không cần phải sợ, mau đến với mẹ."
Mẹ giang hai tay ra, mỉm cười âu yếm, chờ Vệ Tuân đến lăn vào lòng bà.
Nhưng thứ lao đến lại là một cái cờ hướng dẫn du lịch!
Đầu cột cờ đâm xuyên ngực, "mẹ" bị mũi nhọn làm bị thương thê thảm tru lên, biểu hiện đau buồn không dám tin, lệ rơi đầy mặt.
Người có lòng dạ sắt đá thấy cảnh này e rằng cũng sẽ do dự, nhưng Vệ Tuân lại gằn giọng cười.
"Mẹ yên tâm."
Vệ Tuân nói khẽ: "Con không sợ."
Cột cờ đâm xuyên qua cơ thể con quái vật. Trong phút chốc, da thịt của "mẹ" bị lột ra hoàn toàn, lộ ra máu thịt đỏ tươi, từ người biến thành quái vật có hình dạng như trẻ sơ sinh bị lột da. Sự thay đổi này thậm chí có thể dọa cho người khác sợ vỡ mật. Đồng tử Vệ Tuân đột nhiên hơi co lại, nhưng không phải vì sợ hãi.
Mà là hưng phấn!
Vụt!
Một con quái vật khác nhân cơ hội nhào về phía Vệ Tuân, hàm răng sắc nhọn hung ác cắn vào tay phải đang cầm cột cờ của hắn, trực tiếp cắn đôi cổ tay hắn. Máu đen chảy ra - răng của nó có độc!
Nhưng Vệ Tuân lại bình tĩnh đổi cột cờ sang tay trái, cột cờ xuyên qua màn mưa đánh bay con quái, không để ý đến việc trên nanh vuốt quái vật toàn là máu thịt của hắn! Quái vật gào thét thảm thiết, âm thanh đinh tai nhức óc bên tai Vệ Tuân liền hóa thành một giọng nam bình tĩnh nghiêm nghị.
"Tiểu Tuân, tự làm khổ mình là biểu hiện của kẻ yếu."
Là giọng nói của anh trai. Khi Vệ Tuân còn bé từng thầm muốn tự hại để nếm thử cảm giác đau đớn thì bị anh trai nghiêm khắc ngăn cản. Người đàn ông có ngoại hình tương tự Vệ Tuân nhưng lớn tuổi và nghiêm túc hơn vươn tay:
"Lại đây, đưa dao cho anh."
Vệ Tuân dùng sức vung "dao". Nhìn thấy "anh trai" cũng bị lột da biến thành quái vật, Vệ Tuân lại càng cười vui vẻ:
"Anh trai anh nhìn xem, em mạnh lên này."
Hình như khi đổi sang tay trái cờ hướng dẫn du lịch có sức mạnh lớn hơn, lớp ngoài cứng rắn của quái vật đối với hắn chẳng khác gì đậu hũ non. Hoàn toàn không thể ngăn cản công kích của Vệ Tuân. Miêu Phương Phỉ trước đây còn muốn viện trợ, bây giờ đến cô còn thấy choáng váng!
Vệ Tuân không chút nương tay tàn nhẫn đánh hết phát này đến phát khác lên người quái vật, da thịt nhớp nháp bắn tung tóe. Giờ phút này hắn càng cười càng hưng phấn, trong mắt chỉ còn quái vật!
"A -- "
Con quái vật có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, cờ hướng dẫn du lịch có sức mạnh vượt trội, chiến đấu đẫm máu như cường giả (*). Trò chơi du lịch này còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn cả tưởng tượng của Vệ Tuân!
"Éc -- "
Con quái vật bị cột cờ luân phiên đánh trúng gần như đã xẻ làm đôi. Nó thê thảm gào thét, giãy giụa muốn chạy vào rừng sâu nhưng lại bị cột cờ của Vệ Tuân đâm xuyên qua!
Đùng.
Hai quái vật bị cột cờ xuyên qua ngã xuống đất. Con phía sau còn đang bất lực giãy giụa, con phía trước đã bị Vệ Tuân dùng búa đập cho toàn thân nát nhừ, biến thành một bãi máu thịt đỏ tươi nhớp nháp.
Trận chiến kịch liệt kết thúc, Vệ Tuân thở nhẹ. Hắn dần khôi phục từ trạng thái hưng phấn, thậm chí còn chưa hết thòm thèm.
Tuy nhiên sau khi bình tĩnh lại, cái mùi nồng nặc như mùi tanh của cá ươn nửa tháng phả vào mặt làm Vệ Tuân run rẩy hắt hơi một cái. Lúc chiến đấu vẫn luôn tươi cười, giờ lại lộ ra vẻ kinh hãi.
"Hắt xì!"
Tiếng hắt xì không lớn nhưng lại khiến Thạch Đào sợ tới mức run rẩy.
Vệ Tuân rất hài lòng với "thú cưỡi" trong trận chiến vừa nãy, hắn an ủi vỗ vỗ bả vai Thạch Đào, thuận tiện chà luôn vết máu hôi thối dính trên tay.
"Đi gϊếŧ nó."
Con quái vật bị cột cờ đâm xuyên vẫn còn đang yếu ớt giãy giụa, chưa chết hẳn. Huy hiệu màu bạc hình con bướm đã nguội trở lại, chỉ có hai con quái vật trên đường núi.
Vệ Tuân vỗ vỗ hai tay như gà mái, không muốn máu trên tay dính vào người, càng không muốn cầm chân ở nơi hôi hám này.
Chân của Thạch Đào yếu đến mức suýt ngã xuống đất. Đầu óc gã trống rỗng, tiếng cười phấn khích điên cuồng của Bính Cửu khi tàn sát quái vật vang vọng bên tai.
Tên, tên điên Bính Cửu, đồ tể Bính Cửu --
Hắn gọi mẹ và anh trai -- lẽ nào Bính Cửu thật sự tự tay gϊếŧ người nhà?!
Thật đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.
Quái vật có gì mà sợ, Bính Cửu mới là đáng sợ kìa!
"Đi gϊếŧ.. cô ta... "
Âm thanh ma quỷ của Bính Cửu quanh quẩn bên tai gã.
Hắn, hắn muốn gϊếŧ ai?
Miêu Phương Phỉ sao?
Không, không thể nào, Bính Cửu không phải vừa mới cứu Miêu Phương Phỉ sao?
Có thể --
Có thể Bính Cửu chính là điên khùng như thế!
Toàn thân Thạch Đào căng cứng như tảng đá, Bính Cửu lại vỗ vỗ bờ vai gã -- đây là đang thúc giục!
Miêu Phương Phỉ, chạy mau!
Nội tâm Thạch Đào gào thét trong im lặng. Trải qua trận chiến kinh khủng vừa nãy, gã bị Bính Cửu dọa sợ vỡ mật, tự biết bản thân hoàn toàn không có cách phản kháng Bính Cửu.
Cho dù bây giờ Bính Cửu bảo gã đi gϊếŧ người, có lẽ Thạch Đào cũng sẽ nói gì nghe nấy, gần như là nối giáo cho giặc!
Mau trốn đi, Miêu Phương Phỉ, chạy mau --
Đáng tiếc Miêu Phương Phỉ không nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng ở đáy lòng Thạch Đào, ngược lại còn nhào đến. Cả vai và mặt mũi của người phụ nữ đều là máu, cô cầm dao đâm con quái vật nhỏ dưới vũng nước như điên. Vị trí con dao đâm đến toàn là vùng trọng yếu, sự tàn nhẫn đó khiến lòng người phát rét.
Dao đâm không thủng cơ thể quái vật, Miêu Phương Phỉ liền nhặt lên cờ hướng dẫn du lịch trên nền đất, hai tay nắm chặt hung hăng xông tới đâm vào đầu quái vật!
Con quái vật nhỏ co giật một hồi, cuối cùng cũng không động đậy nữa. Miêu Phương Phỉ tung đòn kết liễu rồi kiệt sức ngã xuống đất thở hổn hển, nhưng lại gắng gượng bò đến hai tay dâng cờ hướng dẫn du lịch lên giao cho Bính Cửu.
"Cảm, cảm ơn ngài đã cứu tôi."
Giọng Miêu Phương Phỉ khàn khàn, có chút đau đớn cong người về phía trước, nhưng ngữ điệu vẫn rất nghiêm túc.
"Mạng tôi là của ngài."
Vệ Tuân chú ý tới toàn bộ lòng bàn tay của Miêu Phương Phỉ đều bị phỏng. Du khách không thể sử dụng cờ hướng dẫn du lịch, cưỡng chế sử dụng sẽ bị trừng phạt.
Bị rơi xuống nước bùn, lại dính đầy máu thịt và óc quái vật, cờ hướng dẫn du lịch bẩn đến không đành lòng nhìn thẳng. Mặt mũi Vệ Tuân tràn đầy ghét bỏ, may là hắn có thể thu hồi cờ hướng dẫn du lịch vào trâm cài, không cần tự tay cầm.
Sau khi thu hồi cờ hướng dẫn du lịch, trong đầu Vệ Tuân vang lên một âm thanh.
【 Ngài đã gϊếŧ chết "thi hài cáo bay", thu được tranh minh họa "thi hài cáo bay", tiến độ thu thập tranh 1/4 】
【 Cáo bay, tên khoa học là sóc bay đỏ trắng, cũng gọi là tùng miêu nhi, phân bố tại Myanmar, Thái và các vùng Tứ Xuyên, Quảng Tây, Vân Nam của Trung Quốc. Ban ngày ẩn náu, hoạt động về đêm, có thể lướt đi giữa rừng. 】
【 Thi hài cáo bay, quái vật đẳng cấp năm sao, biến chủng vì bị cương thi cắn bị thương. Răng, móng và máu đều rất độc, chỉ có dịch mật của thi hài cáo bay mới có thể giải. 】
【 Tương truyền, thầy cản thi ở Tương Tây đi đường vào ban đêm thường sẽ gặp phải nguy hiểm, nhiều thế hệ trưởng thôn Thiết Bích nắm giữ bí quyết thuần hóa cáo bay, cáo bay có trí tuệ có thể đi theo hành động cùng đội cản thi, cảnh báo trước cho thầy cản thi. Cáo bay bị thuần hóa vô cùng trung thành, thậm chí còn có thể hy sinh chính mình khi cần thiết cho chủ nhân tranh thủ thời gian. 】
【 Ngài đã mở ra khu tham quan mới: Núi rừng sóc bay, tiến trình 10% 】
【 Hướng dẫn du lịch ưu tú luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho khách sạn, ví dụ như chủ động mở ra những khu tham quan mới có thể thu được lợi nhuận! Cố lên, khi khu tham quan mới được hoàn thiện hơn phân nửa, ngài sẽ đạt được đồng vàng khích lệ, khi khu tham quan mở cửa thành công sẽ được khách sạn tặng thưởng! 】
【 Tích, ngài đã gϊếŧ chết thi hài cáo bay, đạt được oán hận của thi hài cáo bay. 】
Một cảm giác ớn lạnh đầy ai oán bao trùm như có gì đó thật sự tồn tại bên cạnh Vệ Tuân. Hắn nghi ngờ phán quyết của khách sạn, tại sao Miêu Phương Phỉ gϊếŧ chết cáo bay nhưng lại tính lên người hắn?
Là bởi vì hắn tạo ra sát thương lớn nhất, hay là vì Miêu Phương Phỉ dùng cờ hướng dẫn du lịch gϊếŧ chết cáo bay?
Thi hài cáo bay kịch độc. Vệ Tuân nhìn tay phải của mình, chỗ bị cáo bay cắn bị thương đã bắt đầu thối rữa thành màu đen. Nhưng Vệ Tuân chỉ cảm thấy có chút ngứa.
Mà Miêu Phương Phỉ đã đau đến toàn thân run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt tái xanh, xem ra sắp chết đến nơi. Mặc dù cô có kinh nghiệm phong phú, đã nhanh chóng tự mình nuốt vào mấy viên thuốc giải độc tự chế và đắp gạo nếp lấy từ túi du lịch. Gạo nếp có thể loại bỏ độc từ tử thi nhưng lại không thể giải trừ hoàn toàn chất độc khủng khϊếp của "thi hài cáo bay".
Đối với loại độc đặc biệt này, thường thì bản thân chất độc chính là thuốc giải độc.
Miêu Phương Phỉ có nghiên cứu về các chất độc, khi Bính Cửu ra lệnh cho cô đi khoét túi mật, trái tim của Miêu Phương Phỉ cũng đang đập loạn xạ. Cô biết rõ đây là thứ thuốc duy nhất có thể cứu lấy mạng sống của mình!
Vào thời điểm khoét ra túi mật như trái nho lớn màu đen, trong nháy mắt khát vọng sinh tồn như khống chế toàn bộ thân thể cô, khiến Miêu Phương Phỉ muốn lập tức uống ngay một giọt mật. Nhưng --
Đè xuống khát vọng sôi trào và đau đớn dữ dội, Miêu Phương Phỉ thành thật đưa túi mật cho Bính Cửu.
Nếu là trong quá khứ, dưới sự uy hϊếp của tử thần, Miêu Phương Phỉ có thể thừa dịp Bính Cửu bị thương tấn công hắn để cướp đoạt túi mật.
Nhưng Bính Cửu vừa cứu mạng cô.
Dù là xuất phát từ mục đích gì, Miêu Phương Phỉ vẫn biết ơn như cũ. Cô thiếu Bính Cửu một mạng. Cho dù Bính Cửu một giọt mật cũng không bố thí, bỏ mặc cô chết đi, Miêu Phương Phỉ cũng không có bất kỳ lời oán hận nào.
Với lại --
Nhìn thấy tay phải của Bính Cửu ở phía đối diện bị cắn tới máu chảy lênh láng, nửa cánh tay biến thành màu đen do trúng độc nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút dao động, Miêu Phương Phi không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Cho dù cô có ra tay thì có lẽ cũng không đánh lại Bính Cửu.
Vẫn là nên sống thành thật.
Vệ Tuân liếc nhìn toàn thân bê bết máu của Miêu Phương Phỉ, lại chán ghét nhìn túi mật tanh hôi dính đầy máu.
Cái quái gì vậy, còn muốn hắn đích thân đi lấy mật cho à?
"Cô lấy mật ra."
Vệ Tuân "nô dịch" Miêu Phương Phỉ không chút áp lực, dù sao mạng của người này cũng là của hắn, nên làm chút chuyện nhỏ đi.
Sao còn bất động ra đó?
Miêu Phương Phỉ sững sờ tại chỗ. Nhưng sau khi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú khiến cô sợ run cả người của Bính Cửu, cô ngay lập tức cúi đầu xử lý túi mật.
Cho dù Miêu Phương Phỉ vô cùng kinh ngạc, động tác lấy mật của cô vẫn gọn gàng điêu luyện như cũ. Chẳng mấy chốc mật màu xanh đen đã rơi vào trong chiếc lọ nhỏ cỡ đầu ngón tay.
Cô dùng sức mạnh ý chí lớn nhất từ trước đến giờ để kiềm chế bản thân, giao bình mật cứu mạng ra cho Bính Cửu.
...
Vệ Tuân nhìn thứ mật xanh đậm đến phát ra ánh sáng không rõ màu sắc trong lọ. Mùi hôi thối xen lẫn thảo dược nồng nặc tản ra một loại mùi như cá trích đóng hộp thối rữa, quả thật y chang độc dược làm người khác ngạt thở của giáo sư Snape trong Harry Potter.
Không thể nào không thể nào, cái này thật sự có thể giải độc sao? Sách minh họa hẳn là lừa hắn rồi.
Nếu không phải tay phải đã nát đến mức nhìn thấy được cả xương, Vệ Tuân tuyệt đối sẽ không đụng vào thứ đồ này!
"Nếm thử chút đi."
Vệ Tuân bĩu môi khẽ nói, vẫn là cố gắng vùng vẫy giãy chết. Hắn đã sớm cảm thấy cái khách sạn này đếch phải thứ tốt đẹp gì, không phải là muốn nhân cơ hội hạ độc hắn đi.
Mật này thật sự có thể uống??
Hắn không tin.
Nhưng không ngờ Miêu Phương Phỉ sau khi nghe được lời nói của hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm hắn, hai con mắt như đang phát sáng!
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tuân: Có độc, thứ này nhất định có độc -- Miêu Phương Phỉ, cô thử trước một chút đi.
Miêu Phương Phỉ:!! Hu hu! Tôi nghe được cái gì thế này! Hắn cho tôi giải độc trước! Gớt nước mắt, hướng dẫn viên tốt như vậy là thật sao!
Xin lược bỏ một đoạn danh sách cảm ơn của tác giả...
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
- --------------------
(*) Ban đầu mình muốn để là "kẻ mạnh", nhưng thôi nghĩ lại nên để "cường giả". Nghĩ ra được từ khác thì mình sẽ thay.