Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 32-2: Say đắm Tương Tây (32-2)

“Thụ táng là một phong tục mai táng cổ xưa, có thể được chia đại khái thành “Phong táng”, “Quải táng”, “Không táng” và “Huyền không táng”(*), cái đầu người này không được khảm vào thân cây mà là treo lơ lửng trên cành cây, thuộc loại ‘quải táng’.”

(*) Phong táng: Còn được gọi là “chôn cất ngoài trời”, là phương thức mai táng phong hóa, bao gồm chôn trên cây, chôn trên vách đá, chôn trong hang động, v.v. Phong tục này tồn tại ở Trung Quốc, Thái Lan và một số quốc gia Đông Nam Á trong thời kỳ đầu.

Không táng: Là một phương thức mai táng như sau: đầu tiên người ta đào một cái hố lớn trong nghĩa trang, treo quan tài vào đó, sau đó đặt các xà nhà bằng gỗ lên rồi phủ cát ngải lên trên. Đây là một kiểu mai táng được lưu truyền từ tôn giáo.

Huyền không táng: treo quan tài của người chết trên các vách núi dựng đứng. Đây là phương thức mai táng cổ xưa ở Trung Quốc.

“Quải táng là phong tục mai táng của các dân tộc thiểu số ở Quảng Tây, Quý Châu và Tương Tây, họ tin rằng những đứa trẻ được nữ thần sinh nở Hoa Bà phụ trách đón đưa, nếu đứa trẻ chết trước khi lên năm thì không “Còn hoa”, để đưa linh hồn đứa trẻ về với nữ thần Hoa Bà thì xác của đứa trẻ sẽ được quấn lại và treo trên cành cây để cầu mong cho nó được đầu thai một cách suôn sẻ.”

Bách Hiểu Sinh nói: “Đầu phụ nữ không tấn công Bính Cửu mà chỉ dụ gã đến gần cổ thụ có thể là do nó bị mắc kẹt trên cây, từ đây chắc chắn nó không phải là lệ quỷ Bình Bình. Mà cậu cũng đã phân tích Vua Cáo Bay xác sống có thể là người giám hộ của quỷ nhi trông coi mộ quỷ nhi theo lệnh của Bình Bình.”

“Cáo Bay xác sống có thể tạo ra ảo giác thính giác nên đầu phụ nữ chưa chắc là đầu phụ nữ, nhưng trong ảo ảnh của nó vẫn tồn tại cây vợ chồng suy ra có khả năng cổ thụ chính là vật trung gian của phong ấn, tuy Vua Cáo Bay xác sống có thể ngụy trang nhưng không làm cổ thụ lẫn những thứ trên cây biến mất được. Có thể đầu phụ nữ là giả nhưng những thứ treo trên cây đều là thật.”

“Tóm lại, con quái vật mà Bính Cửu đối mặt là Vua Cáo Bay xác sống, còn cái cây này rất có thể là ngôi mộ thực sự của quỷ nhi.”

Bách Hiểu Sinh vừa dứt lời thì một khẩu súng bắn tên lửa đã xuất hiện trên vai Bính Cửu, tên lửa oanh tạc cây vợ chồng phun ra một màn sương mù dày đặc, tiếng gào rống chói tai thảm thiết của Vua Cáo Bay xác sống vang vọng khắp sảnh ảo.

“Hay quá, ngài thật là giỏi!”

Thạch Tiêu đã hoàn toàn kính phục Bách Hiểu Sinh, đám đông xung quanh cũng kinh ngạc cảm thán. Vô số bình luận [?????] chạy như bay trên màn hình phát sóng vì chẳng ai hiểu vì sao Bình Bình lại đột nhiên biến thành Vua Cáo Bay xác sống, tất cả như rơi vào cơn lú.

Bởi đâu phải ai cũng não to như Bách Hiểu Sinh.

Quả thật bài phân tích này… rất có giá trị.

Thạch Tiêu thầm kinh ngạc trong lòng, tư duy logic và óc phân tích tỉ mỉ của Bách Hiểu Sinh đã mang lại rất nhiều lợi ích cho anh ta. Thạch Tiêu trộm nhìn Bách Hiểu Sinh, lại thấy hắn vẫn không bị quấy rầy bởi những lời cảm thán xung quanh mà cúi đầu bình tĩnh tiếp tục ghi chép.

[Bính Cửu rất xui xẻo, chú ý điểm này.]

Sao cơ…

Đôi mắt Thạch Tiêu mờ mịt và không biết nói gì, nhưng rất nhanh anh ta đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Bị tên lửa oanh tạc thế mà Vua Cáo Bay xác sống vẫn sống trơ trơ, tiếp sau đó là trận chiến khốc liệt giữa Bính Cửu và Vua Cáo Bay xác sống đã thu hút toàn bộ sự chú ý của khán giả, dù màn sương mù dày đặc bao phủ chiến trường khiến họ không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng với những khán giả thâm niên coi màn hình mosaic thì chỉ cần âm thanh là đủ, đôi lúc thoáng thấy thân hình to lớn đáng sợ ẩn hiện trong làn sương thì bọn họ lại ồ lên rôm rả.

Chỉ nghe âm thanh thôi cũng có thể cảm nhận được trận chiến này khốc liệt và đẫm máu đến nhường nào! Con chó săn dưới chân Thạch Tiêu nằm xuống nhìn chằm chằm vào màn hình phát ra tiếng gầm gừ đầy cảnh giác, tai Thạch Tiêu khẽ nhúc nhích, là một thợ săn lão luyện nên anh ta có thể nghe thấy rõ những tiếng gầm đau đớn phát ra từ Vua Cáo Bay xác sống.

Bính Cửu đang thắng thế.

Thật khó tin nhưng tình hình chiến đấu đúng là vậy, vì không thể rời khỏi cây vợ chồng và bị phong ấn nên Vua Cáo Bay xác sống không phải là đối thủ của Bính Cửu, có thể cuối cùng cả hai đều bị thương nặng nhưng chắc chắn Bính Cửu sẽ chiến thắng.

Thạch Tiêu tin vào khả năng nắm bắt tình hình chiến đấu của mình, anh ta vô thức nhìn sang Bách Hiểu Sinh để xem phân tích nhưng chẳng thấy hắn viết gì trên miếng da dê cả. Hắn cầm chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng trong tay, lúc này Bách Hiểu Sinh đang hướng chiếc đồng hồ bỏ túi vào màn hình phát sóng trực tiếp và xoay kim đồng hồ.

Cuối cùng kim đồng hồ quả quýt chỉ vào ‘2 giờ rưỡi’.

2 giờ rưỡi sáng, đây là thời gian ở Đắm say Tương Tây.

“Ngài Bách, Bính Cửu sẽ thắng phải không?”

Nhìn hành động của hắn, Thạch Tiêu chợt thấy bất an vô cớ. Anh ta theo thói quen mà hỏi Bách Hiểu Sinh, nhằm hy vọng nhận được lời khẳng định khiến mình yên tâm.

Nhưng Bách Hiểu Sinh lại lắc đầu.

“Tôi không chắc.”

Bách Hiểu Sinh nói: “Phải đợi đến 3 giờ sáng mới biết.”

3 giờ sáng? 3 giờ sáng là sao chứ?

Thạch Tiêu nhạy bén phát hiện đây đã là lần thứ hai Bách Hiểu Sinh nhắc đến mốc 3 giờ sáng, anh ta đăm chiêu suy nghĩ. Bấy giờ trên màn hình phát sóng xuất hiện một luồng ý kiến trái chiều, có người dùng giọng điệu quái đản bình luận rằng Bính Cửu rảnh rỗi nên sinh nông nổi, một hướng dẫn viên cỏn con như gã mà đòi g!ết chết Vua Cáo Bay xác sống sao? Hành trình Đắm say Tương Tây khó đến mức ngay cả những hướng dẫn viên chính quy mạnh mẽ còn không dám khai phá các điểm tham quan mới, Bính Cửu là cái thá gì mà muốn chơi lớn, làm vậy có khác gì tự đào mồ chôn mình chứ?

Không chỉ một bình luận mà vô số bình luận khác cũng nhao nhao hùa theo, ngay cả đám đông trong sảnh ảo cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ:

“Tôi cá là Bính Cửu điên rồi! Nếu gã chết, chẳng phải du khách trong đoàn cũng toi đời luôn sao?”

“Thì đấy! Phải biết sức của mình gánh được tới đâu chứ? Gã khinh địch quá rồi.”

“Đến tên lửa còn không làm gì được Vua Cáo Bay xác sống, chẳng biết gã lấy đâu ra can đảm mà chiến tiếp vậy?”

“Ngộ nhỡ Bính Cửu thua…”

“Bính Cửu sẽ không thua.”

Nếu là người khác khẳng định thì bọn họ sẽ nhao nhao cãi lại, nhưng ngẩng đầu mới thấy người vừa lên tiếng là Bách Hiểu Sinh! 

Bách Hiểu Sinh thờ ơ trước đám đông nhốn nháo, thản nhiên lặp lại: “Nếu không có chuyện bất ngờ, Bính Cửu sẽ thắng.”

“Phạm vi chiến đấu gần cây vợ chồng mà Vua Cáo Bay xác sống vẫn chưa được giải trừ phong ấn, nó tồn tại là nhằm bảo vệ mộ quỷ nhi trong khi Bính Cửu đang mang tàn hồn của quỷ nhi, hơn nữa tàn hồn này rất thân thiết với gã.”

“Trong trường hợp này, Vua Cáo Bay xác sống không thể đả thương được Bính Cửu nên sẽ bị gã g!ết chết. Nếu chờ đến lúc nhiệm vụ tại điểm tham quan thứ hai kết thúc, quỷ nhi được siêu độ, phong ấn của Vua Cáo Bay xác sống được giải trừ, muốn g!ết chết nó thì độ khó của việc hoàn thành nhiệm vụ khai phá điểm tham quan mới sẽ tăng lên gấp bội.”

“Bính Cửu nắm bắt thời gian rất chính xác và đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, dù tôi tham gia vào hành trình lần này thì tôi cũng không làm tốt bằng gã.”

Chất giọng bình tĩnh của Bách Hiểu Sinh dần lấn át tiếng ồn ào xung quanh, mọi người đều cảm thấy có lý. Nhìn hình ảnh chiến đấu đang được phát sóng trực tiếp, dù bị sương mù dày đặc che khuất không thể nhìn thấy cảnh tượng cụ thể nhưng quả thật nãy giờ chỉ có tiếng gầm thét của Vua Cáo Bay xác sống, cùng loáng thoáng giọng Bính Cửu nói mấy câu như ‘im mồm coi’ các thứ.

Nếu, nếu là vậy… Bính Cửu sẽ thắng thật ư?

Làm sao mà hướng dẫn viên hạng bạc cỏn con, lại có thể hoàn thành nhiệm vụ khai phá điểm tham quan trong hành trình Đắm say Tương Tây kia chứ???

Khán giả cảm thấy tam quan(*) của mình đảo điên hết cả rồi.

(*) Tam quan là một từ gốc Hán (Hán tự: 三观) thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới. Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm: Thế giới quan hay vũ trụ quan; Nhân sinh quan và Giá trị quan (theo meta.vn)

“3 giờ sáng, có phải là lúc Bính Cửu giảm SAN lần đầu không?!”

Đúng lúc này, Thạch Tiêu – người vẫn đang trầm tư lặp đi lặp lại mấy từ ‘3 giờ sáng’ bỗng hô lên. Anh ta thở khó nhọc nhìn Bách Hiểu Sinh, giống như không dám tin vào suy đoán của bản thân bởi nó quá ly kỳ và khủng khiếp.

“Đúng vậy.”

Bách Hiểu Sinh gật đầu: “Vào cái đêm cả lữ đội đến nghĩa trang Tiểu Long, khi đến nhà chính để lấy túi vải batik lúc 3 giờ sáng, Bính Cửu đã có một khoảng dừng đáng ngờ trong 5 phút.”

“Loại trừ các yếu tố khác, có 35% khả năng 3 giờ sáng là lần đầu tiên Bính Cửu bị giảm SAN.”

“Không, không thể nào. Như vậy có nghĩa từ ngày đầu tiên, thời gian đếm ngược tử vong của Bính Cửu vẫn luôn thấp hơn ba ngày ư?!”

Thạch Tiêu vẫn không tin nổi mà lẩm bẩm: “Sao có thể… Sao có thể chứ???”

Thật ra là hoàn toàn có thể!

Vì nếu không phải luôn nằm trong trạng thái thời gian đếm ngược tử vong thấp, thì sao Bính Cửu mạnh được như vậy hửm? Do hình ảnh phát sóng trực tiếp của gã bị chặn suốt, nên khán giả mới không phát hiện ra dị hoá trên người gã đã đến mức nào.

Thạch Tiêu có vài người bạn làm hướng dẫn viên nên hiểu khá rõ về hướng dẫn viên, sau khi nhận ra thời gian Bính Cửu bị giảm SAN và nghĩ kỹ lại thì anh ta bỗng rùng mình. Còn lờ mờ cảm thấy Bách Hiểu Sinh đã quá để ý Bính Cửu, đến 5 phút tạm dừng của Bính Cửu vào lúc 3 giờ sáng mà hắn cũng nắm rõ!

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, càng khiến Thạch Tiêu sầu lo hơn về mối nguy trước mắt.

“Biết là thế nhưng chỉ cần điểm của Bính Cửu còn nhiều, tăng thời gian đếm ngược tử vong lên vùng an toàn thì gã sẽ không bị giảm mất 10 điểm SAN cố định mỗi ngày mà.”

Thạch Tiêu nói cầu may nhưng Bách Hiểu Sinh không đáp lại, hắn đang đong đếm thời gian.

Chỉ còn 20 phút nữa là đến 3 giờ sáng.

Thạch Tiêu chưa bao giờ cảm thấy 20 phút lại lâu đến vậy, suốt 20 phút này tiếng gầm thét của Vua Cáo Bay xác sống ngày càng yếu, hình dáng khổng lồ của nó thỉnh thoảng xuất hiện với những vết thương máu chảy đầm đìa, thắng thua chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đống bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp quay ngoắt 180 độ, tiếng nghi ngờ Bính Cửu dần nhỏ xuống, nhiều người bắt đầu xun xoe spam chúc mừng Bính Cửu chiến thắng.

Có điều Thạch Tiêu vẫn không rời mắt khỏi kim đồng hồ quả quýt đang nhích từng giây trong tay Bách Hiểu Sinh, cuối cùng…

3 giờ sáng.

Tiếng gào thảm thiết của Vua Cáo Bay xác sống chợt im bặt, màn hình phát sóng trực tiếp cũng lặng ngắt như tờ.

“Hay lắm, Bính Cửu đã xử đẹp con quái vật kia rồi!”

Có người trầm trồ khen ngợi, có người vỗ tay phấn khích, chuyện lấy yếu thắng mạnh tiêu diệt quái vật này dù chứng kiến ở đâu cũng khiến adrenaline trong người sôi sục, nhiệt huyết dâng trào.

Thạch Tiêu chợt thấy Bách Hiểu Sinh cầm bút lông, viết một dòng lên miếng da dê.

[Bính Cửu rơi vào tình trạng giảm SAN nghiêm trọng, tỷ lệ tử vong lên tới 65%.]

Thạch Tiêu đọc xong thì xây xẩm mặt mày, não thiếu oxy khiến anh ta thở hổn hển, mới hay mình đã nín thở một lúc lâu. Dường như có tiếng muỗi vo ve vang lên trong đầu, anh ta há miệng nhưng phát hiện cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn vô cùng khó nghe.

“Tỷ lệ tử vong lên tới 65%… cũng chưa chắc Bính Cửu sẽ chết phải không?”

“Ừm.”

Bách Hiểu Sinh nói: “Trước đó Bính Cửu đã vượt qua trạng thái tiêu cực, tôi đoán lần này gã có 35% cơ hội nhưng với điều kiện Vua Cáo Bay xác sống vẫn bị phong ấn, không làm phiền Bính Cửu.”

“Chắc chắn sẽ không!”

Thạch Tiêu như chết đuối vớ được cọc: “Nhiệm vụ đầu tiên tại điểm tham quan thứ hai chưa bắt đầu, Vua Cáo Bay xác sống không thể giải trừ phong ấn được. Bính Cửu còn giữ tàn hồn quỷ nhi nên dù thế nào gã cũng sẽ không chết, miễn vượt qua được cơn sóng gió này thì Bính Cửu nhất định sẽ sống sót…”

“Gào gào!!!”

Thạch Tiêu còn chưa dứt câu thì tiếng gầm thét của Vua Cáo Bay xác sống đã vọng ra từ màn hình phát sóng, một bóng đen lao khỏi màn sương mù dày đặc ngã nhào xuống suối, máu tươi lập tức lan ra mặt nước xung quanh.

Đó là Bính Cửu!

Tình thế đảo ngược trong chớp mắt khiến cả bọn chẳng kịp trở tay, tiếng gào rống của Vua Cáo Bay xác sống chói tai và kỳ quái lạ thường khác hẳn với tiếng kêu yếu ớt trước đó, màn sương mù bị nó cuốn đi để lộ một con quái vật khổng lồ với vẻ ngoài đáng sợ. Nó đang lột lớp da cứng rắn rách nát thê thảm xuống, thay bằng lớp xương ngoài cứng cáp hơn.

Vua Cáo Bay xác sống đã được giải trừ phong ấn!

Sao lại vào lúc này chứ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!!

“Như tôi đã nói ban nãy, Bính Cửu rất xui xẻo.”

Giọng Bách Hiểu Sinh nhẹ như gió: “Vận may là thứ cực kỳ quan trọng với hướng dẫn viên.”

Trong khi nói, hắn đã gạch bỏ tỷ lệ tử vong là 65% rồi thay bằng 95%.

95% có khác gì người sắp chết đâu chứ?

Đầu óc Thạch Tiêu trống rỗng, trơ mắt nhìn Vua Cáo Bay xác sống đang gào rống khi được giải trừ phong ấn, nó phát rồ xé nát cây vợ chồng rồi đi về phía Bính Cửu với vẻ hung tàn.

Bính Cửu vẫn nằm dưới suối, im lìm như đã chết.

“Đứng dậy, đứng dậy nhanh lên!”

Mọi người vô cùng lo lắng, bất kể ở phần bình luận hay khán giả trong sảnh ảo thì lòng ai cũng nóng như lửa đốt.

“Mẹ kiếp dậy đi trời, chết đến nơi rồi!!!”

“Dậy đi Bính Cửu, mau đứng dậy đi mà!!!!”

Bọn họ không muốn chấp nhận Bính Cửu – người giống hệt một chiến thần vừa rồi – lại chết theo cách này!

Hơn nữa nếu hướng dẫn viên chết, các du khách trong chuyến hành trình sẽ xong đời theo. Không ai cho họ biết thông tin về nhiệm vụ mới, không có hướng dẫn viên thì cuối cùng cũng diệt đoàn thôi.

“Dậy đi Bính Cửu, mau đứng dậy đi!”

Bất kể họ điên cuồng hét to đến đâu Bính Cửu cũng không nghe được. Lúc nhìn thấy Vua Cáo Bay xác sống tiến đến gần Bính Cửu, chi trước khổng lồ đáng sợ như lưỡi hái đâm thủng ngực nhấc bổng gã lên, vô số người đã không thể chịu nổi mà rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp ngay lúc đó, có người nhắm nghiền mắt. Ngay cả anti ưa cà khị cũng im như thóc tiếc thương cho một hướng dẫn viên sắp chết, cũng buồn thay cho cả một lữ đội sắp diệt đoàn.

Vài khán giả yếu lòng rơi nước mắt, gian nan vất vả lắm mới đi được đến đây với đầy đủ thành viên nhưng giờ lại tan đàn xẻ nghé. Thử hỏi mấy ai chấp nhận được? Ai mà chấp nhận được cơ chứ?

Tay chân Thạch Tiêu bủn rủn, anh ta chết trân nhìn chằm chằm màn hình phát sóng. Chưa đến giây cuối cùng, Bính Cửu chưa tắt thở, anh ta tuyệt đối không tin Bính Cửu chết!

Chẳng phải vẫn còn 5% cơ hội sao? Biết đâu Bính Cửu sẽ sống, nói không chừng còn có bước ngoặt nào đó. Nhưng khi thấy chi trước như lưỡi hái của Vua Cáo Bay xác sống đâm thủng ngực nhấc bổng Bính Cửu lên thì lòng Thạch Tiêu như tro tàn, chết lặng trong nỗi tuyệt vọng.

“Thôi, xong đời rồi!”

Xong rồi, Bính Cửu toi mạng, lữ đội kết thúc, em trai anh ta cũng tiêu tùng.

Mọi thứ chấm hết, không còn cách nào nữa, Bính Cửu chết rồi…

“Gì vậy?”

Đúng lúc này Bách Hiểu Sinh đột nhiên thốt lên một câu, tay hắn quơ cực nhanh vào không khí bật một màn hình nhỏ chiếu lại hình ảnh vài giây trước lúc Vua Cáo Bay xác sống đâm thủng ngực nhấc bổng Bính Cửu, tốc độ chỉnh chậm xuống thành 0,5.

Hành động của hắn lập tức thu hút sự chú ý của Thạch Tiêu, tim anh ta đập loạn xạ, muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng. Thạch Tiêu nín thở nhìn chăm chú vào gương mặt của Bách Hiểu Sinh, thấy hắn chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc rồi cuối cùng như bừng tỉnh.

Ngón tay gõ một cái, hình ảnh dừng lại ngay đoạn Vua Cáo Bay xác sống vừa đâm thủng ngực nhấc bổng Bính Cửu, zoom tối đa và chỉnh tốc độ xuống thấp nhất, có thể lờ mờ nhìn thấy cánh tay rũ xuống của Bính Cửu vừa xẹt qua chi trước như lưỡi hái của Vua Cáo Bay xác sống có kẹp thứ gì đó màu vàng giữa các ngón tay.

Thứ đó quá nhỏ, dù zoom hết cỡ cũng chỉ thấy có ánh sáng vàng le lói. Bách Hiểu Sinh lấy kính lúp ra soi, trước mắt chợt hiện lên một hàng chữ mà chỉ mình hắn mới đọc được.

[Ting, qua đánh giá, mức độ tương đồng giữa vật phẩm mục tiêu với đạo cụ vòi hút của côn trùng là 56%, với đạo cụ ống tiêm là 40%, với những vật còn lại là 4%.]

[Ước lượng sơ bộ, xác suất có chức năng hút máu cơ bản là 95%, xác suất có chức năng đặc biệt như ẩn thân và giảm đau là 50%, xác suất có chức năng hi hữu như chuyển hóa sinh mệnh là 3%, xác suất có tất cả các chức năng trên là 0,001%.]

[Nhận xét đề xuất: Có ai lại để ý đến một con muỗi hút máu chứ, vo ve~]

Màn hình phát sóng dường như đứng yên, Vua Cáo Bay xác sống đang định xé xác Bính Cửu đột nhiên bất động tỏ vẻ mờ mịt, chi trước như lưỡi hái chụm lại trước người khiến Bính Cửu cứ thế treo lủng lẳng lắc qua lắc lại trên đầu lưỡi hái của nó. Có điều Vua Cáo Bay xác sống giống như không nhìn thấy gã.

Bính Cửu chẳng khác gì con muỗi nhỏ đậu trên chi trước của con quái vật, dù con muỗi đang lén lút cướp đi mạng sống của nó nhưng Vua Cáo Bay xác sống chẳng thèm để ý hệt như bị mù. Bởi vì mấy ai quan tâm khi bị muỗi chích đâu chứ?!

Trong lúc tất cả khán giả vẫn đang bối rối khó hiểu, hoặc khiếp sợ ngỡ ngàng thì Bách Hiểu Sinh đã cất kính lúp, gạch bỏ xác suất tử vong vừa rồi.

Trận chiến này Bính Cửu đã thắng đậm, còn cắn nuốt Vua Cáo Bay xác sống và trở nên mạnh hơn. Có thể thoát ra khỏi trạng thái giảm SAN sâu như vậy, Bách Hiểu Sinh có linh cảm rằng ngay cả khi giá trị SAN của Bính Cửu giảm xuống mức thấp nhất, thời gian đếm ngược tử vong về 0 và dị hoá hoàn toàn, gã vẫn có thể sống sót rời khỏi hành trình này.

Hiện giờ ai nấy đều kinh hãi ngó đăm đăm vào màn hình phát sóng trực tiếp với vẻ khó tin, ngay cả Thạch Tiêu cũng không chú ý tới hành động của hắn. Bách Hiểu Sinh gấp qua gấp lại miếng da dê mà mình vừa viết bằng bút lông màu tím, cho đến khi nó tạo thành một khối lập phương nhỏ rồi chà vào đầu ngón tay, khối lập phương lập tức biến mất.

***

Biển Quỷ, Thái Bình Dương.

Vùng biển bão táp đang dâng lên những ngọn sóng khổng lồ cao hàng trăm mét, sấm chớp vang rền như tiếng gào thét của quỷ dữ, tia chớp sáng chói xé toạc màn đêm phản chiếu mặt biển sục sôi. Từng cơn sóng dữ nhấp nhô đổ ập xuống, đỉnh của một pháo đài đá lớn nhô lên khỏi mặt nước ngay giữa Biển Quỷ.

Pháo đài đá lớn được xây bằng một loại đá có màu xanh thẫm đáng kinh ngạc, bức tượng đá phủ đầy con hà và rong biển toát ra một bầu không khí ô uế nồng nặc, khiến người ta có cảm giác lo lắng ghê tởm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

R’lyeh, nơi mà Cthulhu “Great Old One” trong thần thoại đang đánh giấc ngủ say, đến khi bị các du khách làm phiền thì trồi lên mặt biển Thái Bình Dương sau tháng 3 năm 1925. Không ai có thể vượt qua hàng phòng thủ hình thành bởi những cơn sóng dữ khi đã làm phiền giấc ngủ của Great Old One, nhưng vào lúc này, một con thuyền mang phong cách cổ xưa trông như thuyền buồm ba vát thời Trung cổ lặng lẽ xuất hiện trên biển.

Con thuyền lướt đi nhẹ nhàng và uyển chuyển trên đỉnh sóng như một chú chim hải âu, không một con sóng lớn nào có thể nhấn chìm nó. Sấm sét cùng những tia chớp chói lọi đánh vào chiếc thuyền buồm, đám quái vật đáng sợ dưới đáy biển trèo lên thân thuyền cố gắng lật úp và phá hủy nó. Nhóm hành khách với những màu tóc khác nhau trên thuyền đang cố gắng làm dịu cơn sóng dữ và chiến đấu với quái vật, thi triển đủ loại chiêu thức trông y hệt như phép màu.

Nhưng khi con quái vật y hệt tòa lâu đài dưới đáy biển sâu trồi lên mặt nước, tình hình trận chiến cũng bước vào thời điểm nguy cấp nhất. Trái ngược với vẻ ngoài to lớn của con quái vật, chiếc thuyền buồm ba vát đơn độc nhỏ bé lắc lư sắp lật nhào.

Vào thời khắc vô cùng ly kỳ này, khi tất cả mọi người đang gào thét cầu nguyện trong tuyệt vọng thì một ánh sáng mờ ảo như hoàng hôn của ngày tận thế bất ngờ xuất hiện, bao trùm lấy chiếc thuyền buồm. Thoáng chốc đám quái vật hoảng sợ chìm xuống biển sâu như gặp phải thiên địch, từng con sóng kinh hoàng lắng xuống, sấm chớp cũng không còn ngoại trừ cơn mưa tầm tã, tình huống nguy cấp đã hoàn toàn được dẹp yên sau vài giây.

“Fuck!”

Người nước ngoài suýt chút nữa rơi xuống biển ướt sũng, anh ta kinh hồn bạt vía văng tục một câu, bất mãn chỉ cây quyền trượng trong tay về phía cột buồm vẫy mấy cái: “An, nếu cậu cứ đi chậm thế này chúng ta sẽ làm mồi cho cá mất!”

“Tóm lại cậu đang làm cái quái gì thế?”

“Mất tập trung chút thôi, không được à?”

Một giọng nam lạnh lùng thiếu kiên nhẫn phát ra từ cột buồm đáng sợ như một con sư tử đang ngủ say bị quấy rầy, người nước ngoài khẽ rụt cổ hậm hực hừ một tiếng: “Rồi rồi, cậu là nhất.”

Một lúc sau anh ta lại tò mò: “An, mà sao cậu lại mất tập trung thế?”

“Ha ha, đừng nói đang đọc tin nhắn của người yêu nhé?! Omg, chiến binh nào mà gan lì dám yêu đương với cậu vậy hả?”

Người nước ngoài tự nói từ cười, nhưng người canh gác trên cột buồm không thèm đoái hoài đến anh ta. Trên cột buồm đầu tiên của chiếc thuyền buồm ba vát, nơi để người quan sát đứng có một người đàn ông cực kỳ cao lớn đang dựa vào cột buồm, một con chim ưng đang đậu trên vai anh, nó nghiêng đầu, đôi mắt vàng tò mò nhìn vào tờ giấy giữa các ngón tay của người đàn ông.

Những ngón tay mảnh khảnh được bao bọc trong găng tay chiến đấu xoa vào nhau, miếng da dê lập tức biến thành tro trên tay anh. Người đàn ông đưa tay vén lọn tóc ướt đẫm nước mưa trước trán ra sau, khí chất lạnh lẽo toát ra từ người anh khiến con chim ưng trên vai kinh hoảng.

“Bính Cửu ‘sống lại’ sao?”

Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt tối đen, cáu gắt bực bội. Giọng anh lạnh lùng, ẩn chứa sát khí tàn nhẫn.

“Phiền chết đi được, lại phải giết gã thêm lần nữa.”