Chương 8: Đến ngôi sao mẹ xa vắng
Hội trường trung tâm có sức chứa gần một nghìn người dần dần bị lấp đầy, những người bị gọi đến
đây đều đang nhìn Trần phu nhân đang ở trêи đài.
Hôm nay bà mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm, mái tóc luôn được búi cao buông xõa, càng làm cho hình
ảnh của bà trở nên dịu dàng và gần gũi, sau
lưng bà là ánh sáng của hành tinh xanh phản chiếu, càng làm cho bà trông dịu dàng hơn.
——Nhưng bài phát biểu khai mạc của bà lại nặng nề đến không ngờ. “Năm 2544 sau Công nguyên, tàu
Voyager xuất phát. Năm 2567 sau công nguyên, chúng ta rời khỏi vòng của Laplante, rời khỏi khả năng
phạm vi truyền tín hiệu… và hoàn toàn rời khỏi quê hương.”
“Nhưng thực tế, vào năm thứ hai chúng ta xuất phát, ở đất mẹ đang chìm trong thảm họa nghiêm trọng
kia đã không còn ai trả lời cuộc gọi của chúng ta nữa.”
“Chúng ta không biết liệu còn đồng bào nào còn sống sót trêи đất mẹ không, cũng không
biết liệu Voyager có thể đến đích cuối cùng hay không, nhưng chúng ta luôn ghi nhớ bản thân có
trách nhiệm nặng nề, và sẽ không bao giờ bị lung lay bởi nỗi cô đơn vô tận ——chúng ta là hạt giống
của nền văn minh, mang theo tia sáng hy vọng cuối cùng, chèo thuyền trong vũ trụ bao la.”
Tiếng vỗ tay như sấm nổ ra trong hội trường.
Bà dừng lại, rồi nói tiếp: “Chúng ta đã du hành trong vũ trụ trong 137 năm, 1,12 triệu năm ánh
sáng. Đi qua 232 thiên hà, chúng ta đã bay lơ lửng trêи 56 tiểu hành tinh. Dừng lại, cho đến ngày
nay, tàu vũ trụ đã thay 4 thế hệ nhà khoa học lỗi lạc và binh lính, kết quả nghiên cứu khoa học của
chúng ta cũng vô cùng rực rỡ——cho dù đó là lĩnh vực lực lượng Vangel, lĩnh vực trường lực Dieskau,
hệ thống Lucia, hoặc là kế hoạch ‘vô hạn’, hoặc là máy móc neuron, đều là sự kiện tiến triển quan
trọng trong khoa học của con người.”
Bà mỉm cười: “Mười ngày trước, một vụ tai nạn hạt nhân quy mô lớn đã nổ ra ở khu nhất. May mắn là
chúng tôi đã làm xong mọi thứ ở khu thứ sáu. Dưới sự cứu giúp, năm mươi ba người thí nghiệm đã
thoát khỏi nguy hiểm. Mà cái đáng để chúng ta cổ vũ là, mặc dù thí nghiệm có sai sót ở phần cuối do
vận hành không đúng cách, nhưng kết quả đạt được là không thể nghi ngờ —— công nghệ tổng hợp hạt
nhân thế hệ thứ ba đã hoàn thiện, chúng ta đã bước vào kỷ nguyên năng lượng không giới hạn.”
Sau một lúc im lặng ngắn, hội trường nổ ra những tràng pháo tay nhiệt liệt hơn.
Ông Lambert và các cộng sự của mình đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi bất ngờ: “Thật không thể
tin được, ông thật tuyệt vời!”
Trần phu nhân đợi mọi người cổ vũ xong rồi mới tiếp tục: “Hôm nay, tôi với những người phụ trách
các lĩnh vực nghiên cứu khoa học khác nhau đã
có một buổi gặp gỡ. Nói một lúc, cuối cùng, chúng tôi tin rằng chúng ta đã đủ điều kiện để hạ cánh
xuống một hành tinh có thể sinh sống và thiết lập căn cứ của con người. Và ý kiến của quân
đội– ” bà mỉm cười, “Tất cả chúng ta đều biết rằng quân đội cũng không thể chờ đợi thêm
nữa.”
Mọi người cũng cười, nhìn về phía Nguyên soái Sjoss đang ngồi ở phía bên kia.
Tâm trạng của Nguyên soái tất nhiên rất tốt, vẻ mặt không còn nghiêm túc như những lúc khác, gật
đầu với ai nhìn mình.
Sau khi cười, họ lại nhìn Trần phu nhân, ánh mắt của họ khác hẳn lúc mới bắt đầu.
Vừa rồi thì rất ngạc nhiên với kết quả của khu thứ nhất, nhưng bây giờ lại vừa mong đợi vừa lo
lắng. Theo lời của vừa rồi của Trần phu nhân, kế hoạch tiếp theo của Voyager đã được tiết
lộ.
Quả nhiên, Trần phu nhân trịnh trọng nói: “Vì vậy, tôi chính thức khởi xướng một cuộc
bỏ phiếu ở đây. Nếu hơn 2/3 thành viên của Voyager đồng ý, thì ngày mai chúng ta sẽ lại ra khơi,
bay vào không gian phi hành, tiến tới nơi gần nhất có thể sống được, tiếp tục thực hiện nỗ lực đầu
tiên để xây dựng cơ sở con người trêи một hành tinh mới.”
Vòng tay giao tiếp của mọi người sáng lên và giao diện được chiếu trước mặt họ.
Lăng Nhất nhìn vào giao diện.
Mặc dù từ lúc tỉnh dậy nhận thức của cậu về mọi thứ đều trống rỗng, nhưng cậu đã nhanh chóng học
hỏi tiếp thu, chỉ trong mười ngày mà cậu đã có thể hiểu đầy đủ các từ thông dụng.
“Lâm Tư,” cậu gọi tên Lâm Tư, “Hành tinh kia có đẹp như trái đất không?” Lâm Tư nhấp vào “Đồng ý”
trêи giao diện của mình và nói với cậu: “Hầu như trêи các hành tinh đều không có gì cả.”
Lăng Nhất nghiêng đầu và nói, “Vậy thì tại sao chúng ta phải đến đó?” Đây là một câu hỏi khó trả
lời.
Cuối cùng, Lâm Tư nói: “Bởi vì vũ trụ quá lớn, còn chúng ta thì rất nhỏ bé.”
Lăng Nhất: “Hành tinh này cũng rất nhỏ.”
“Nhưng nó có thể bảo vệ chúng ta”, Lâm Tư nói với cậu “Chúng ta cứ đi như này mãi sẽ gặp nguy hiểm,
giống như hố đen đó. Nhưng chúng ta có thể an toàn trêи một hành tinh phù hợp. Để phát triển và
phát triển khoa học của chúng ta, cho đến một ngày chúng ta không còn sợ hãi bất kỳ mối nguy hiểm
nào trong vũ trụ nữa.”
Lăng Nhất gật đầu và nhấn đồng ý. Lâm Tư nhìn cậu.
—— Thật ra anh không phải là người giỏi diễn đạt, thậm chí có khi lời nói của anh quý hơn vàng,
nhưng dù người nào đối diện với đôi mắt đẹp tràn đầy khó hiểu kia, lại không cam lòng để cho cậu cứ
bối rối như vậy.
Quá trình bỏ phiếu diễn ra không lâu, chỉ trong vòng 10 phút đã kết thúc và 98% số người đã đồng ý.
Kế hoạch được thông qua, họ có thể nhìn thấy vùng đất đã mất từ lâu trong một thời gian ngắn.
Trần phu cũng nói rõ thêm về các điều kiện mà họ hiện có, tương lai của tàu vũ trụ chắc chắn là rất
tươi sáng. Ngoài ra, bà còn thông báo rằng sẽ có một bữa tiệc mừng lớn cho quận đầu tiên vào tối
nay – để kỷ niệm sự khởi đầu của kỷ nguyên năng lượng không giới hạn.
Sau khi tan cuộc, Lâm Tư rời sảnh trung tâm cùng với Lăng Nhất và đi thẳng đến khu
thứ ba.
Mặc dù anh có quan hệ không tốt với Nguyên soái Sjoss, nhưng anh lại rất quen thuộc với khu ba, bởi
vì người thí nghiệm của hai giai đoạn “vô hạn” đều đang phục vụ quân độ ở khu ba sau khi cải tạo
xong, với lại, anh cũng cần phải đến đây để lấy dữ liệu theo dõi. Tất cả các khía cạnh chức năng
của cơ thể được sửa đổi đã được cải thiện rất nhiều, nó không thích hợp để huấn luyện với binh
lính bình thường, vì vậy nó có khu vực độc quyền riêng.
Lăng Nhất tò mò nhìn môi trường ở đây.
Giống như các khu khác, khu thứ ba cũng được làm bằng vật liệu kim loại màu trắng bạc, với sảnh
rộng, hành lang và thang máy mở rộng về mọi hướng, nhưng bầu không khí ở đây nghiêm túc
hơn.
Những người đi ngang qua họ đều mặc quân phục tiêu chuẩn màu đen, trêи vai có đeo những chiếc phù
hiệu quân hàm đại diện cho cấp bậc quân nhân, lưng thẳng, trang bị vũ khí và khuôn mặt không chút
biểu cảm.
Lăng Nhất hỏi anh: “Khu ba cũng nghiên cứu khoa học giống như khu của anh à?”
“Họ hộ tống khoa học” Lâm Tư nói: “Tuần tra tàu định kỳ, khai thác tài nguyên trêи hành tinh, đảm
bảo sự an toàn của tàu vũ trụ. Sau khi hạ cánh trêи hành tinh, vai trò của họ sẽ còn lớn hơn.”
Lăng Nhất hỏi, “Say này em cũng làm mấy cái này sao?”
“Danh tính của em thuộc về quân đội, nhưng nếu em thích làm cái khác thì tôi sẽ cố gắng hết sức để
đấu tranh tự do cho em.”
Lâm Tư nói xong thì thầm nghĩ trong lòng,
Để một đứa trẻ lớn lên bình thường quả thực còn lâu mới đơn giản như giao nó cho quân đội huấn
luyện mỗi ngày.
Cậu cũng nên được tiếp xúc với tất cả các khía cạnh của kiến thức để đưa ra lựa chọn hướng đi trong
cuộc sống giống như trường học trêи trái đất có thể cung cấp.
Lâm Tư tính toán rằng vì dự án “vô hạn” bị chặn nên theo sự sắp xếp công việc gần đây, anh có thể
phân bổ nhiều thời gian cho nhóc con này.
Lăng Nhất được anh dắt đi thì ngoan ngoãn đi theo, đi đến một cánh cổng kim loại rộng ít nhất năm
mét, trêи đỉnh cổng có treo một tấm biển nhỏ viết “vô hạn”
Hệ thống nhận dạng mắt được bật và một thông báo sẽ hiển thị bên dưới. Khu 6, Lâm Tư, cấp phép SS,
được phép đi qua.
Có bảy cấp độ quyền hạn và tính bảo mật trêи tàu vũ trụ. Từ cấp D đến SSS, quyền lực cao nhất chỉ
thuộc về nguyên soái Sjoes và Trần phu nhân, còn người phụ trách một khu vực như Lâm Tư và Trịnh
Như thì thấp hơn một cấp.
Cánh cổng kim loại chậm rãi tách ra hai bên, trước mặt hiện ra một sân huấn luyện
rộng lớn gấp mấy lần hội trường trung tâm, được phân chia rõ ràng thành nhiều khu vực, có nhiều tàu
đổ bộ nhỏ và máy dò đậu ở rìa.
Lúc này, tổng cộng có khoảng hai trăm người ở tất cả các khu vực của sân tập.
Tiếng mở cửa không nhỏ, bọn họ đều chú ý tới Lâm Tư đi vào.