Chương 56
BT: em có beta bỏ xót thì mọi người cho em xin lỗi, có thời gian beta khá là giới hạn (80 Chương
trong 1 tuần ????)
Sau khi Lăng Nhất bị ngã, tất cả các cuộc gọi đều không ai trả lời, người
phụ trách phòng điều khiển chính hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức gửi một
tin nhắn cho Trần phu nhân.
Tàu thám hiểm rời đi đã gần tám năm, ai cũng nghĩ cuối cùng họ cũng đã an toàn trở về, nhưng không
ngờ lại xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy. Hiện hệ thống Lucia đã buộc phải ngừng
hoạt động và tàu du hành không thể liên hệ với hệ thống này. Video trước đó của Lăng Nhất đã
tiết lộ một số thông tin hạn chế. Mọi người không biết chi tiết là gì và không biết nên thực hiện
các biện pháp như thế nào.
Người phụ trách lau mồ hôi trêи khóe trán, trong lòng lo lắng, mắt nhìn chăm chăm vào
màn hình bên kia, phát hiện ba phút trước tàu thám hiểm đã gửi nhật ký qua——hẳn là người vừa nói
chuyện với hắn ta gửi. Xem như là có thể được coi là một giải pháp cho tình huống hiện tại.
Hắn chuyển tiếp nhật ký, sau đó mở tệp và xem.
Trần phu nhân và Nguyên soái cũng vậy, bọn họ xem với vẻ mặt của họ đều cực kỳ nghiêm túc.
Sự thất bại của Lucia có vẻ kỳ lạ và độc hại, cần phải được xử lý. Quả thực là một điều tuyệt vời
khi tìm thấy một hành tinh có thể sinh sống hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại có một loại virus mạnh
chưa được biết đến trêи hành tinh này ——họ không thể không tưởng tượng được đến những ngày mà virus
Berlin hoành hành.
Quá khứ là không thể chịu đựng được, không ai muốn trải nghiệm lại nó, nhưng hai nhà lãnh đạo tàu
vũ trụ đã đạt được thỏa thuận với ý tưởng của Thượng tá —— là, không bao giờ từ bỏ một hành tinh
nào đó.
Không từ bỏ hành tinh này có nghĩa là họ đã quyết định chiến đấu chống lại virus.
Nhiệm vụ chống lại virus đương nhiên thuộc về khu sáu. Còn ai sẽ chịu trách nhiệm về
tình hình chung này nữa? —— đương nhiên đó là Lâm Tư. Anh đã từng làm việc ở phòng thí
nghiệm Wilkins và từng nghiên cứu thành công việc phát triển vắc xin của virus Berlin thế hệ
thứ ba. Mọi người biết rằng không thể giao nhiệm vụ này cho người khác.
Hiệu quả công việc của Voyager cực kỳ nhanh chóng, lệnh hủy ngủ đông của Lâm Tư được ban hành ngay
lập tức.
Mọi người đều phải viết đơn trước khi đóng băng. Trong đơn đăng ký có mục người sở hữu quyền
hủy đóng băng, mà Lâm Tư lại điền tên Lăng Nhất vào. Nói cách khác, nếu một ngày anh tan
băng, điều đó có nghĩa là có hai trường hợp, một là Lăng Nhất đã trở lại, hai là tàu du hành có
chuyện gì đó trọng mà cần anh giải quyết.
Trong cabin đông lạnh, nhiệt độ từ từ tăng lên theo một đường cong đã định trước, chất lỏng đông
đặc được rút ra và tiêm vào dịch thể, toàn bộ quá trình
diễn ra rất lâu, sau năm giờ, cơ thể Lâm Tư dần ấm lên, ý thức dần trở nên rõ ràng.
“Anh trai.” Tô Đinh trông chừng anh, nhìn thấy anh tỉnh dậy thì ngay lập tức gọi tên.
Tám năm đủ để một cô gái trẻ trở thành một người phụ nữ trưởng thành, Tô Đinh cũng không ngoại lệ,
trông cô ấy điềm tĩnh và thanh thoát hơn trước khi anh ngủ đông.
Nhưng tình huống lúc này không thể thao thao bất tuyệt ngồi ôn lại chuyện được, Lâm Tử mở mắt ra,
anh vẫn còn choáng váng, ý chí đang buộc đầu óc quay trở lại, sau khi được Tô Đinh hỗ trợ, anh nhìn
quanh bên ngoài nhưng chỉ nhìn thấy Tô Đinh và một số nhân viên trước của anh, không thấy bóng dáng
của Lăng Nhất đâu cả.
Anh trông lạnh lùng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh đã ngủ tám năm, lần này có việc rất khẩn cấp cần anh.” Tô Đinh nói. Tám năm.
Vẫn còn trong giới hạn thời gian ước tính của tàu thám hiểm.
Lâm Tư thở phào nhẹ nhõm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh đã tưởng tượng ra những tình huống khác
nhau mà anh sẽ phải đối mặt sau khi tỉnh dậy, hoặc là Lăng Nhất quay lại, hoặc không quay lại. Hoặc
khi anh tỉnh lại thì đã hơn mười năm trôi qua, hay mấy chục năm trôi qua mà Lăng Nhất vẫn chưa trở
về, hoặc cậu đã bị chôn vùi cùng đoàn thám hiểm ở ngoài biển sao kia rồi.
Bây giờ chỉ mới tám năm trôi qua, anh vẫn còn hy vọng lớn. Nhưng anh vẫn hỏi: “Đoàn thám hiểm đã
trở về chưa?”
“Cũng chính là nguyên nhân này…” Tô Đinh đang nói thì Trần phu nhân đã tự mình đến đây.
“Lâm, cậu tỉnh rồi” bà bước nhanh “Tôi đã gửi hồ sơ cho cậu rồi, xem đi.” Lâm Tư mở thiết bị đeo
tay và nhận tài liệu, khi nhìn thấy đó là nhật ký của tàu thám hiểm, đôi mắt anh lạnh lẽo. Càng
xem, áp suất không khí xung quanh anh càng giảm xuống một cách đáng sợ.
Sau khi đọc phần quan trọng nhất, anh nhíu mày để giữ bình tĩnh.
Trần phu nhân nhìn anh: “Nguyên soái và tôi đã quyết định giao việc này cho cậu.”
“Tôi có hai yêu cầu” anh ấy nói “Thứ nhất, Đánh thức tất cả các thành viên của Wilkins rồi khởi
động lại giai đoạn thứ ba của kế hoạch vô hạn
“Giai đoạn ba vô hạn tôi có hiểu được” Bà nói “Nhưng Wilkins thì…cậu biết tình trạng của họ mà.”
“Tôi có thể chọn cách quên đi quá khứ thì họ cũng làm như vậy được” Lâm Tư nói “Họ là những người
giỏi nhất rồi.”
Người thường cũng chỉ là người thường, họ chỉ biết rằng tình hình này là khẩn cấp, chỉ những chuyên
gia như Lâm Tư và Tô Đinh mới có thể xác định mức độ rủi ro của loại vi rút này.
Phòng thí nghiệm Wilkins là đội hàng đầu đối phó với loại virus này. Họ quen thuộc với nhau và có
kinh nghiệm. Ba trăm sinh mạng trong tàu thám hiểm đang dần bị chết, Không thể chậm trễ giây phút
nào. Rất có thể sẽ tìm ra cách đối phó với nó, càng nhanh càng tốt. Đây là điều duy nhất cần phải
thực hiện, không phải lập một nhóm tạm thời được tập hợp bởi các học giả xuất sắc khác.
Mặc dù … toàn bộ nhân viên phòng thí nghiệm đó không đứng về lập trường của Tàu du
hành, thậm chí còn ghét Tàu du hành.
Vào giây cuối cùng của cuộc đấu tranh chống lại virus Berlin, họ đã bị tàu du hành cưỡng ép rời
khỏi trái đất. Sau đó, bắt tiếp tục nghiên cứu để xoá sổ virus khỏi tàu Voyager, nhưng số vacxin
đó, không bao giờ gửi được đến cho trái đất nữa rồi.
Sau đó, virus đột biến bốn lần và trái đất sụp đổ.
Những trêи tàu du hành mang theo món nợ máu của bốn trăm triệu người. Trần phu nhân suy nghĩ một
chút, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Ngoài phòng thí nghiệm Wilkins còn có một số nhân sự khác, hầu hết đều là những tài năng trẻ
xuất sắc trong lĩnh vực này, trong số đó có những người mà lúc đó Wilkins không thể
tìm được, chỉ là khi virus đến họ đã theo người du hành rồi.
Lúc đầu, Diệp Sắt Lâm khó có thể tổ chức toàn bộ phòng thí nghiệm trong bối cảnh hỗn loạn như thế,
nhưng bây giờ để tổ chức lại Wilkins thì chỉ cần chọn người từ một danh sách dài và nhấn OK là
được.
Sau khi ngủ đông kết thúc, Trần phu nhân lảng tránh và để họ ở một mình. Ngoại trừ người có liên
quan, không ai biết Lâm Tư đã nói gì, cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng, chỉ biết
rằng sau ngày hôm nay, sự việc diễn ra khẩn trương.
Thiết bị tối tân quý giá có liên quan trong nhà kho đã lâu không được dùng tới, bất kể lớn hay nhỏ,
đều được chuyển lên tàu nhỏ, thậm chí khu hai cũng báo động. Mọi người dỏng tai lên quan sát tình
hình, vì sợ rằng khu hai sẽ giật mất máy va chạm của họ.
*
“Anh không nên đến đó trước.” Tô Đinh nói, “Còn quá sớm … Chúng ta vẫn chưa biết virus lây lan như
thế nào, mặc dù thiết bị bảo vệ rất toàn diện
—”
“Lăng Nhất đang ở bên trong.” Lâm Tư ngắt lời cô “Em ấy bất tỉnh cách đây 11 giờ và bây giờ vẫn
không liên lạc được.”
Lâm Tư dừng lại, giọng kìm nén: “Em ấy đã ở một mình trong tàu thám hiểm trong ba năm qua.”
Một con vật nhỏ nhắn xinh đẹp tỉ mỉ như vậy, anh nhìn cậu lớn lên từng chút một, bị oan ức một chút
cũng sẽ khóc, Lâm Tư không thể tưởng tượng được cậu đã phải chịu đựng nhiều như thế nào để quay lại
được đây.
Cũng không chỉ đơn giản là chỉ một mình trong một con tàu này… Lăng Nhất đã giữ virus lây nhiễm đó
trong ba năm trong người.
Tô Đinh có thể cảm nhận được cảm giác này, mím môi: “Được rồi, anh chú ý an toàn, em ở đây tổ chức
giai đoạn ba của vô hạn.”
Lâm Tư “ừ” một tiếng.
Đây là nhóm đầu tiên, anh đưa 14 người rời khỏi tàu Voyager và bắt đầu xây dựng một phòng thí
nghiệm sinh học cấp 5 gần tàu thám hiểm trong không gian sâu.
So với những người lính trong đoàn thám hiểm, nhóm người này hoàn toàn khác biệt, họ đã vượt qua
Ebola và không sợ virus Berlin. Họ sẽ cố gắng hết sức để phòng tránh, và họ sẽ không may
mắn bị chết giống như những người trong tàu thám hiểm. Trước khi biết tình hình cụ thể, theo
mô tả của nhật ký của con tàu thì họ tạm đặt tên virus là “virus màu tím”
Tủ hút, buồng áp suất, hệ thống cung cấp oxy độc lập, quần áo bảo hộ kín mít, chống tia cực tím
mạnh… Nếu tàu thám hiểm đối mặt với vi rút tím giống như người mặc áo mưa cố chống lũ thì Phòng thí
nghiệm Wilkins gần giống như đang cưỡi tàu ngầm —— Chưa kể, họ còn một đống kiến thức lý thuyết cực
kỳ phong phú.
“Máu toàn thân… Nghi ngờ là vi rút panphagous.” Một phụ nữ lật xem nhật ký và nói.
(* Một loại virus tác giả tự nghĩ ra)
“Khả năng lây lan mạnh và diễn biến của bệnh rất ngắn, tôi nghĩ khả năng cao là do virus
filovirus*.” Đồng nghiệp của cô cho biết.
(*Họ Filoviridae, một thành viên của Mononegavirales, là ngôi nhà phân loại của một số
loại virut có liên quan hình thành các hạt virut truyền nhiễm dạng sợi và mã hóa bộ gen của chúng
dưới dạng RNA đơn âm. Hai thành viên trong gia đình thường được biết đến là virus Ebola và virus
Marburg. )
“Đó là một con quỷ tương tự như virus Berlin.” Một giọng nói cất lên. Ngay khi nói đến virus
Berlin, bầu không khí của toàn bộ con tàu nhỏ trở nên nặng nề, cho đến khi có người mở miệng lần
nữa phá vỡ thế bế tắc: “Lâm Tư, cậu nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ nó là virus di truyền.” Lâm Tư nói, “Nhật ký mà chúng ta nhận được không phải do hệ thống
thông minh của tàu vũ trụ tự động tạo ra, mà do con người ghi lại.”
“Không thể nào.” người phụ nữ lên tiếng “Ai mà sống ba năm dưới loại virus này?”
“Người đó là người thí nghiệm thử nghiệm của dự án (Vô hạn), từng thu được một số đột biến rất bất
thường trong bức xạ hố đen.” Lâm Tư che giấu danh tính của Lăng Nhất. Vào thời điểm này, việc nhắc
đến Diệp Sắt Lâm lần nữa không thích hợp. Nó sẽ khơi dậy cảm xúc mất kiểm soát trong họ. “DNA của
người đó đã được ban tặng một hoạt tính nhất định, nó luôn dần thay đổi theo chiều hướng thuận lợi
… Có hai trăm người trêи tàu vũ trụ đã trải qua quá trình biến đổi thể chất của ‘Vô hạn’, nhưng
diễn biến của căn bệnh chỉ dài hơn so với người bình thường. Người đó đã sống được ba năm, vì vậy
tôi nghĩ rằng virus màu tím là virus di truyền, nếu không điều này sẽ không xảy ra.”
“Chúa ơi” cô lắc đầu không tin, “Trong ba năm bị bệnh bạch cầu hay nhiễm virus di truyền … không ai
có thể chịu được nỗi đau như vậy, chắc hẳn sẽ suy sụp tinh thần nhỉ?”
Lâm Tư không nói, trông anh ấy bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng thực tế thì không phải như vậy
Rõ ràng là virus màu tím tấn công mọi tế bào rồi phá vỡ chúng. Tất cả các cơ quan và mô của cả
người sẽ biến thành máu đục. Chuyện xảy ra với một người lạ, nhưng nó thậm chí còn khiến người phụ
nữ phải thốt lên, huống chi anh thân với Lăng Nhất như vậy.
Một số điều không thể tưởng tượng được. Sự trói buộc hình thành trong nhiều năm sẽ
khiến nỗi đau của một người trải qua gấp trăm lần trái tim của người khác.
Con tàu bay lượn trêи cửa hầm của đoàn thám hiểm, họ tiến vào bên trong tàu thám hiểm với đầy đủ đồ
bảo hộ. Lần này, họ chủ yếu là để thu thập các mẫu virus và lấy đi phần cứng cốt lõi của Lucia đang
có vấn đề, sau đó sử dụng hệ thống Vivian do khu năm cung cấp cài, cài đặt vào để khôi phục hoạt
động bình thường của tàu thám hiểm.
Vừa bước vào phòng điều khiển chính, Lâm Tư nhìn thấy Lăng Nhất ngất xỉu trêи mặt đất, anh nhanh
chóng bước lên phía trước.
May mắn, vẫn còn thở.
Thân nhiệt của cậu rất thấp, hơi thở yếu ớt, mắt nhắm nghiền, không thể nhìn ra dấu hiệu sinh tồn.
Lâm Tư nâng người trêи của Lăng Nhất lên, cậu không có phản ứng, giống như một con mèo nhỏ đã chết,
mềm mại dựa vào trong vòng tay anh.
Thời gian của cậu đã trôi qua 8 năm, còn của anh thì vẫn vậy. Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, đôi
lông mày vẫn tinh xảo và đẹp đẽ như hồi trước, nhưng cơ thể đã cao hơn, cậu quá nặng và anh không
thể chịu nổi.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, thà rằng anh trực tiếp bỏ Lăng Nhất vào cabin đông
lạnh để ngủ cùng anh tám năm còn hơn.
Ánh mắt Lâm Tư thay đổi cảm xúc mấy lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nở một nụ cực kỳ nguy hiểm,
cười như không, trong mắt những người quen biết anh.
“Chờ em tỉnh dậy tôi sẽ phạt em.”