Đóa Hoa Của Riêng Em

Chương 3

15,

Tài liệu của học sinh giỏi hữu ích hơn bất kì tài liệu ôn tập nào.

Tháng tiếp theo, tôi càng cố gắng học tập, tổng kết những phương pháp giải đề, kì thi lần thứ hai được xếp thứ 8.

Tin đồn tôi gian lận tự biến mất, mối quan hệ của tôi và Lục Thì Dật ngày càng trở nên thân thiết.

Kết quả danh hiệu học sinh cấp thành phố đã có, mặc dù ban tự nhiên không bầu cử tôi là học sinh ba tốt, nhưng giáo viên ban xã hội lại đề cử tôi là học sinh xuất sắc, tôi vẫn được vinh danh như đã định.

Khi biết kết quả, thầy Trương đã đập luôn chiếc cúp “giáo viên ưu tú” của mình trong văn phòng.

Sau tháng 11, nhà trường tổ chức đại hội thể thao, trên đường tôi đi lấy nước, đột nhiên nhìn thấy thầy Trương và Hàn Kỳ Kỳ đang lén lén lút lút cùng với một người nào đó ở đằng sau phòng học.

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó chạy vào phòng học ở tầng 1, sau đó ngồi xổm xuống mở phần ghi âm của điện thoại lên.”

“Thầy Trương, hiện tại điểm của Kỳ Kỳ không đủ để vượt qua kì thi đại học trong nước, lần trước tôi cũng nói với ngài rồi, tôi muốn nâng thành tích trong trường của con bé lên, làm đẹp học bạ của nó, sau này đưa nó ra nước ngoài học tập dễ dàng hơn.”

“Tôi hiểu, để lên thành tích xuất sắc thì rất khó, nhưng thành tích bình thường trong trường thì tôi có thể giúp được.”

“Cảm ơn thầy rất nhiều, bây giờ những gia sư tôi tìm ở ngoài cũng không ổn lắm. Tốt nhất là thầy giúp tôi bố trí vài học sinh giỏi dạy kèm nó, nếu nâng cao được thành tích của nó thì tốt quá, trước kia…”

“Con bé Hứa Yểu đó rất không nghe lời, không nói nữa, tôi đã đuổi nó khỏi ban tự nhiên rồi, để tôi chọn một người khác dạy Kỳ Kỳ.”

“Cô gái đó luôn khiến bé con nhà tôi không vui.”

“Yên tâm đi, sau này tôi sẽ tìm cơ hội để dạy dỗ con bé kia, dạy dỗ nó một chút cũng không phải chuyện gì khó.”

“Được, được, chiếc đồng hồ này ngài cứ nhận lấy đi.”

“Thật ngại quá, khiến Hàn tổng tốn kém rồi.”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”

Sau khi tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, vừa ra đến cửa lớp thì nghe thấy một giọng nói.

“Nghe lén như vậy không sợ bị phát hiện à.”

Tóc gáy tôi dựng hết cả lên, ngẩng đầu, hóa ra là Lục Thì Dật.

“Làm mình sợ muốn c h ế t, cậu ở đây làm gì?” Tôi tròn mắt hỏi.

“Cậu còn hỏi mình à?” Cậu ấy dở khóc dở cười, “Muốn làm phóng viên, trước hết phải học được những kiến thức cơ bản đã, cửa phòng cậu còn chưa đóng, cứ ngồi xổm nghe lén như vậy không sợ người ta đi qua nhìn thấy sao?”

“Hả?” Tôi há miệng, “Vậy có ai nhìn thấy mình không?”

“Đồ ngốc, đương nhiên là không có.” Cậu ấy khoanh tay trước ngực, “Mình ở đây canh gác cho cậu mà.”

16,

Ngày hôm sau, khi đang tập thể dục giữa giờ, đài phát thanh bỗng nhiên phát ra một đoạn ghi âm.

Nhân vật chính của đoạn ghi âm là chủ nhiệm Trương của ban tự nhiên và phụ huynh của Hàn Kỳ Kỳ.

Lục Thì Dật, quản lý ban phát thanh nói đây là một sự cố.

“Nhặt được một chiếc bút ghi âm.” Cậu ấy xòe tay ra, “Chỉ là tò mò nghe xem bên trong là gì, không ngờ lúc đó lại quên tắt micro.”

Mà lúc đoạn ghi âm này được phát ra, có người ghi lại rồi tung lên mạng, chưa đầy nửa giờ đã lên hotsreach.

Tất cả giang cư mận đều biến thành Sherlock Holmes, những học sinh cũ cũng quay lại tố cáo thầy Trương, tố cáo thầy phân biệt đối xử giữa học sinh có tiền và không có tiền. Mà đoạn ghi âm này cũng ảnh hưởng đến gia đình Hàn Kỳ Kỳ.

“Đây không phải chỗ bán đồng hồ giả sao?”

“Tôi cũng từng mua phải hàng giả ở nhà này, họ nói đó là đồ cũ, nhưng thực chất đều là đồ giả.”

Có người đứng lên tố cáo công ty của Hàn Gia, c ông an vào cuộc, lại tra ra Hàn gia không chỉ sản xuất và buôn bán hàng giả mà còn dính líu đến tội rửa tiền.

Nhà trước cũng bắt tay vào điều tra xem Hàn Kỳ Kỳ có nằm trong nhóm b ạo l ực h ọc đ ường không, vậy là tra ra những bạn học nữa kia, họ khóc lóc rồi nói rằng Hàn Kỳ Kỳ đã cho họ đồng hồ và nhờ họ b ắt n ạt tôi.

Từ đó Hàn Kỳ Kỳ không khác gì con chuột lang thang trong trường, không bao lâu thì nghỉ học.

Người buồn nhất có lẽ là thầy Trương, ông ta không ngờ chiếc đồng hồ mà ông ta nâng niu, trân trọng bấy lâu nay lại là hàng giả.

17,

Buổi chiều ngày thứ hai sau khi Hàn Kỳ Kỳ nghỉ học, tôi gặp Thẩm Sâm ở cửa nhà.

Anh ta nói xin lỗi tôi.

“Tôi không biết cô ta lại là người như vậy, lúc nào cũng nhắm vào cậu, thật ra tôi cũng rất ghét cô ta.” Anh ta luống cuống, “Xin lỗi, Yểu Yểu, chúng ta làm lành nhé?”

Khi nói lời này, trên tay anh ta đang cầm chai dâu tây mà tôi ưa thích.

Nhưng nhìn hộp sữa ấy, tôi lại nhớ đến kiếp trước, có một hôm tôi đi công tác về, nhìn thấy hộp sữa vốn nên ở trong tủ lạnh lại ở trên bàn, còn có một vết son mờ mờ trên miệng chai.

Phòng ngủ và phòng tắm tràn ngập mùi hương khó tả, có thể nhìn ra được hai người sau khi vui sướng còn không chịu dọn dẹp.

Từ khi sống lại, tôi không bao giờ uống sữa dâu nữa.

Cơn buồn nôn ập đến đột ngột, tôi vội vã quay đầu, nôn hết ra.

Thẩm Sâm bị dọa sợ, vội vàng chạy đến vuốt lưng giúp tôi nhưng bị tôi kịp thời ngăn lại.

“Xin lỗi.” Tôi cố gắng bình tĩnh lại, “Tôi không thích loại sữa này nữa rồi.”

“Vậy… tôi đổi loại khác cho cậu nhé?” Anh ta lắp bắp.

Tôi lắc đầu.

Không đổi được.

Cũng không quay lại được.

“Thẩm Sâm,” Tôi mỉm cười, “Chúng ta vẫn không nên gặp nhau nữa thì hơn, chúc cậu thi cử đỗ đạt, vạn sự như ý.”

“Là vì Lục Thì Dật sao?” Anh ta đột nhiên hỏi.

“Hả?”

“Cậu thích Lục Thì Dật nên mới chuyển sang ban xã hội, hai người còn là bạn cùng bàn, cậu ta còn đưa cậu về đúng không!?” Anh ta cất cao giọng nói.

“Thẩm Sâm, Lục Thì Dật và tôi chỉ là bạn, tôi cũng từng nói rồi, hiện tại tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập ngày ngày tiến lên.”

“À…” Anh ta cười lạnh.

“Trúc mã không thắng nổi trời giáng đúng không?” Anh ta ném chai sữa sang một bên, “Không ngờ cậu là loại người như vậy.”

(*) Trời giáng: Người bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời (kiểu kiểu vậy @@)

“Lục Thì Dật có rất nhiều người thích, cậu không phải lựa chọn duy nhất của cậu ta.” Mặt anh ta tối sầm.

“Hứa Yểu, nếu không chọn tôi, nhất định cậu sẽ hối hận.”

18,

Sau hôm đó, tôi và Thẩm Sâm giống như hai người xa lạ.

Anh ta dường như có nhiều năng lượng hơn, dốc sức học tập chăm chỉ, điểm thi cũng ngàng càng tốt hơn, nhiều khi còn thấy dì Thẩm cố ý khoe khoang.

“Với thành tích này, có thể tùy ý chọn những trường 985 trên cả nước rồi.”

Kết thúc học kì 1, điểm thi của tôi đứng top2 toàn khối.

Học kì hai cũng nhanh chóng trôi qua, tháng một, tháng hai, tháng ba, tháng tư, tháng năm, cuối cùng cũng đến tháng sáu, tháng thi đại học.

Tôi cảm thấy mình thi không tệ, sau khi thi xong, tôi so đáp án với Lục Thì Dật, cũng đã ước tính được điểm số của mình.

Nếu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ cùng nhau học Bắc Đại.

Điểm thi đúng như chúng tôi dự đoán.

Lục Thì Dật đứng thứ nhất toàn thành phố, còn tôi xếp hạng tám, cả hai chúng tôi đều được các trường đại học gọi điện tuyển sinh.

Tôi chọn ngành báo chí ở Bắc Đại, Lục Thì Dật chọn ngành lịch sử cùng trường.

Nghe nói Thẩm Sâm thi cũng không tệ, được chọn vào trường đại học 985 tốt nhất ở địa phương, trường này tốt hơn một chút so với trường kiếp trước anh ta học.

Nhưng nghe nói sau khi thi đại học anh ta bị ốm, ngay cả chuyện nhập học cũng đều do dì Thẩm xử lý.

Thật trùng hợp, bữa tiệc nhập học của Thẩm Sâm và tôi được tổ chức ở cùng một nhà hàng, cùng một ngày.

Thẩm Sâm và dì Thẩm cùng đứng ở cửa phòng tiệc đối diện phòng tiệc của tôi, trên gương mặt dì Thẩm tràn đầy niềm vui nhưng Thẩm Sâm thì ngược lại, thậm chí còn không thèm cạo râu, cả người bơ phờ.

“Haiz, chọn trường còn không quan trọng bằng chọn ngành, tôi đã cẩn thận chọn ngành cho Thẩm Sâm rồi, học kinh tế, sau này mới kiếm được nhiều tiền.” Lúc nói lời này, dì Thẩm còn nhìn sang nhà chúng tôi, “Trong trường năm nay có hai người học Bắc Đại, học cái gì mà báo chí, cái gì mà lịch sử, những ngành đó cho dù là trường đại học tốt nhất cả nước, sau này cũng không tìm được việc làm.”

Nghe xong, mẹ tôi định nhảy lên combat nhưng bị tôi ngăn lại.

“Đây là người nào vậy, chẳng hiểu tại sao ngày xưa mẹ có thể làm bạn với bà ta được, trường khác làm sao có thể so được với Bắc Đại chứ?”

“Mẹ đừng chấp nhặt với dì ấy nữa.” Tôi vỗ lưng mẹ, cho bà đỡ tức.

“Nói cho các người biết, sau này các cô gái muốn lấy Tiểu Sâm nhà tôi sẽ phải xếp hàng tìm nó, giờ tôi cũng đang lo lắng không biết nên chọn con dâu thế nào đây…” Dì Thẩm tiếp tục nói.

Càng nói càng kích động, dì Thẩm kéo tay Thẩm Sâm, “Tiểu Sâm, không phải mẹ bảo con mang theo giấy báo trúng tuyển đến sao? Mau lấy ra cho các dì nhìn đi.”

Thẩm Sâm lắc đầu, ánh mắt của anh ta vô tình chạm ánh mắt của tôi.

Không hiểu sao, trong đôi mắt ấy chỉ có buồn bã.

“Hả? Con lắc đầu cái gì?” Dì Thẩm lục túi của Thẩm Sâm, nhưng cầm không chắc tay, tất cả đồ vật trong đó đều rơi ra.

Có một dì tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ dì Thẩm nhặt đồ rơi vãi trên mặt đất, “A, đây là giấy báo nhập học đúng không? Viết cái gì vậy? Vô tinh…?”

“Gì vậy?” Có vài người đến gần, có người che miệng vì quá kinh ngạc.

“Tiểu Sâm, cháu không sinh được con, sau này có lẽ khó tìm vợ lắm.”

“Các người nói linh tinh gì thế!” Dì Thẩm đoạt lấy tờ báo cáo kia, “Cái này, chuyện này…” dì không tin được, quay đầu lại, “Tiểu Sâm, đây là cái gì? Con làm kiểm tra từ bao giờ vậy?”

“Haiz, mọi người đừng hiểu lầm, thằng bé làm giả đó.” Dì Thẩm vội nói với mọi người.

“Không phải giả.” Thẩm Sâm đột nhiên nói, “Con bị mắc bệnh vô tinh, không thể có con.”

“Con nói bậy gì thế!” Dì Thẩm tức giận đập cho anh ta một phát, “Con đi vào ngay cho mẹ.”

Thẩm Sâm cười tự giễu, bước ra ngoài, không quan tâm đến tiếng hét của dì Thẩm.

19,

Đột nhiên, tôi nhận ra một việc.

“Thẩm Sâm!” Tôi đuổi theo.

Anh ta quay đầu lại, đôi mắt ngân ngấn nước, khàn khàn nói.

“Yểu Yểu.”

“Anh nhớ ra chuyện kiếp trước rồi đúng không?” Tôi không cảm xúc nói.

Anh ta không trả lời, đột nhiên xông lên ôm chặt tôi.

“Anh, anh mơ một giấc mơ rất dài…” Nước mắt của anh ta chảy xuống, nói năng cũng lộn xộn, “Trong mơ, anh, anh phản bội em, anh cứ nghĩ đứa con trong bụng con ả kia là của anh, nhưng đứa bé không phải của anh, còn hại em bị ả ta đẩy xuống cầu thang, anh còn không chạy đến cứu em… Về sau, anh mới phát hiện đứa bé không phải của anh, anh cãi nhau với cô ta, sau đó cô ta cầm kéo lên, đ â m vào ngực anh…”

Thì ra là vậy.

Kiếp trước Thẩm Sâm cũng không đi kiểm tra.

Nhưng tôi đã đi kiểm tra rồi.

Kết quả cho thấy tôi không có vấn đề gì về sinh sản, nhưng còn chưa kịp nói với Thẩm Sâm, tôi đã phát hiện anh ta vượt quá giới hạn với Hàn Kỳ Kỳ.

“Xin lỗi, xin lỗi Yểu Yểu, đây chỉ là một giấc mơ thôi đúng không?”

Anh ta khóc òa lên, “Anh sẽ không đối xử với em như vậy đâu, chắc chắn anh sẽ không đối xử với em tệ như vậy, chúng ta còn cơ hội, hiện tại vẫn kịp, chúng ta có thể bắt đầu lại.”

“Lần này, chúng ta cùng nhau sống thật tốt, được không?”

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.

“Thẩm Sâm, cả hai chúng ta đều biết, đó không phải là mơ.”

“Chảy m á u là thật, đau đớn cũng là thật, toàn bộ đều là cảm giác chân thực của tôi.”

“Nếu anh không nhớ ra, không biết gì, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn bè bình thường.”

“Nhưng giờ anh đã nhớ lại, chúng ta cũng không thể làm bạn bè được nữa.”

“Tôi không muốn mang theo sự th ù h ận của kiếp trước đến kiếp này, làm người xa lạ đã là ranh giới cuối cùng của tôi.”

“Hi vọng lần này, anh sẽ trở thành một người tốt.”

Có thể nói tôi là người máu lạnh, tôi cũng không thương hại anh ta.

Nếu như anh ta có khả năng sinh con, đứa bé kia thật sự là của anh ta, vậy thì ở kiếp đó, anh ta sẽ cùng Hàn Kỳ Kỳ vui vẻ ở bên nhau.

Đừng bao giờ khiến bản thân mình chịu khổ hoặc đánh đổi cả mạng sống để đổi lấy sự thương hại từ một người đàn ông.

Bởi vì, sự hối hận muộn màng so với tương lai tươi đẹp, căn bản không đáng một xu.

20,

Đêm đó, mẹ của Thẩm Sâm khóc ầm ĩ rất lâu, khóc to đến mức cả xóm đều nghe được.

9h tối, cửa sổ phòng tôi bị ai đó ném hòn đá vào.

Tôi mở cửa ra xem, thì ra là Lục Thì Dật.

Cậu ấy cầm bó hoa nhỏ trên tay, đứng dưới ánh đèn đường, giống như chàng hoàng tử trong thế giới cổ tích.

Tôi nhanh chóng thay quần áo rồi chạy xuống nhà.

“Tại sao không nhắn tin chứ? Thời đại nào rồi còn chơi trò gõ cửa?” Tôi cười.

“Chỉ là muốn thử xem cậu có nghe thấy không thôi.” Cậu ấy nhún vai.

Hai chúng tôi nhìn nhau cười.

“Ngày mai mình sẽ đi du lịch với ba mẹ, hẹn gặp mặt ở Bắc Đại nhé.”

Tôi gật đầu, “Ừa.”

“Hoa này là…?”

Cậu ấy ho nhẹ, “Hoa này là hoa thủy tiên, vừa nãy đi ngang qua một cửa hàng vô tình nhìn thấy, cảm thấy khá hợp với cậu, nên mình mua tặng cậu.”

Cậu ấy tặng hoa cho tôi.

“Mình còn chưa nói với cậu, chúc mừng cậu trúng tuyển Bắc Đại.”

“Như nhau thôi.” Tôi cười nhận lấy.

“Ừm, ngủ sớm đi, hẹn gặp ở Bắc Đại.”

Nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, tôi nhớ lại lời cậu ấy nói.

Cậu ấy nói, ý nghĩa của loài hoa này rất hợp với tôi, nhưng lại chưa nói ý nghĩa với tôi.

Tôi mở điện thoại ra tìm.

Rất nhanh kết quả đã hiện ra.

[Ý nghĩa của loài hoa Alstroemeria.]

[Thân thiết.]

[Mong được gặp lại.]

Còn có.

[Tái sinh.]

21,

Tháng 9, tôi đến khoa báo chí của Bắc Đại báo danh.

Buổi đầu tiên, một vị giáo sư già nói với chúng tôi.

“Nếu sau này các em muốn kiếm được nhiều tiền, giờ chuyển ngành vẫn còn kịp.” Thầy cười.

“Là một nhà báo, các em phải nhớ một điều, đó là ý thức và trách nhiệm với xã hội.”

Để học báo chí, cần có rất nhiều kĩ năng.

Phỏng vấn, viết, soát lỗi, sản xuất video…

Tôi loay hoay quên cả trời đất, mà Lục Thì Dật bên kia cũng bận rộn không kém.

Cậu ấy vẫn là người có sức ảnh hưởng trong trường, ở một nơi nhiều nhân tài như vậy, nhưng cậu ấy vẫn tỏa sáng như cũ.

Thậm chí bạn đại học của tôi biết tôi với cậu ấy là bạn học cấp ba, họ còn nhờ tôi giới thiệu để được làm quen với cậu ấy.

Tôi hào hứng bừng bừng đến hỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy kiên quyết từ chối.

“Tại sao cậu lại từ chối, cô gái ấy rất tốt mà?”

“Không muốn làm quen.”

“Rất nhiều cô gái muốn hỏi, cậu muốn tìm bạn gái như thế nào?”

Cậu ấy không ngẩng đầu, “Không muốn tìm.”

“Tại sao?” Tôi không hiểu.

“Không phải cậu cũng không tìm đó sao?” Cậu ấy nói.

“Đó là vì mình quá bận rộn mà.”

“Mình cũng vậy.” Cậu ấy gấp sách lại, “Mình cũng rất bận.”

Cứ như vậy, mãi cho đến năm 4 Lục Thì Dật vẫn chưa có bạn gái.

Bắt đầu có người hoài nghi xu hướng giới tính của cậu ấy, nhờ tôi hỏi có phải cậu ấy thích đàn ông hay không.

Tôi nghĩ một chút, “Chắc là không đâu…?”

“Nếu không phải thì là thích cậu.” Mấy bạn nữ nói, “Thật đấy, ngoài cậu ra, cậu ấy chẳng gần gũi bạn nữ nào.”

Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận được lời mời từ một trường nước ngoài, tôi chọn qua đó học cao học, còn Lục Thì Dật thì chọn ở lại trường học thạc sĩ.

Ngày tôi rời đi, Lục Thì Dật ra sân bay tiễn tôi.

Lúc chia tay, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Thật ra tôi biết rất rõ.

Bận học hành, không có thời gian yêu đương chỉ là cái cớ tôi kiếm cho bản thân mình thôi.

Kiếp trước bị tổn thương quá sâu, cho nên kiếp này không dám vượt quá giới hạn đó.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Nếu là người trước mắt, tôi cảm thấy mình có thể thử một lần nữa.

Tôi véo lòng bàn tay, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Lục Thì Dật.” Tôi nhìn đôi mắt đẹp như tranh vẽ của cậu ấy, nói từng chữ, “Cậu có thích mình không?”

Cậu ấy ngây người một lúc, sau đó cười.

“Yểu Yểu, cậu có biết vì sao phim truyền hình có thể quay đến mấy trăm tập không?”

“Cái gì cơ?”

“Vì họ không lên tiếng khi trong lòng có điều muốn nói.”

“Cậu nói thẳng như vậy, thì làm gì còn phim để chiếu nữa.”

“Đừng nói lung tung nữa.” Tôi sốt ruột, “Tóm lại cậu có thích mình không, không thích thì thôi.”

“Ài ài ài, mới vậy đã tức giận rồi?” Cậu ấy cười giữ chặt tôi, “Chỉ là mình cảm thấy hơi đáng tiếc.”

“Vốn dĩ mình đã mua vé máy bay chuyến tiếp theo rồi, đợi đến đó cho cậu một bất ngờ.”

Tiếp đó, cậu ấy lấy từ trong túi áo ra một chiếc kẹp sách in hình hoa thủy tiên.

Cùng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi.

“Anh yêu em.”

22,

Tôi và Lục Thì Dật yêu xa ba năm.

Ba năm sau, tôi trở thành một phóng viên và quay về Trung Quốc.

Hai năm sau nữa, Lục Thì Dật tốt nghiệp tiến sĩ và ở lại trường làm giảng viên, chưa đầy hai năm, anh đã được đề bạt lên phó giáo sư.

Tôi từ đầu đến cuối vẫn giữ vững sơ tâm của một phóng viên, mọi thứ tôi đăng tải đều là sự thật, vì vậy tôi đã đạt được một số giải thưởng vinh dự trong ngành.

Còn Lục Thì Dật, anh được mời làm khách mời của một chương trình lịch sử, trong chương trình liên tục xuất khẩu thành thơ, từ đó về sau được mệnh danh là “Lục Thần Lịch Sử” vì lối nói chuyện vừa hóm hỉnh vừa hùng hồn đó.

Tôi nhớ lại lúc mình mới chuyển sang ban xã hội, anh từng nói với tôi, hẹn gặp nhau trên đỉnh vinh quang.

Nhiều năm sau, chúng tôi đều đứng trên đỉnh vinh quang trong lĩnh vực của mình, không chỉ ngắm nhìn mà còn khám phá hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác.

Một năm nữa trôi qua, hai chúng tôi kết hôn.

Lại một năm nữa, đến mùa thi đại học, chúng tôi được trường cũ mời về diễn thuyết.

Trùng hợp là, khi tôi đang đợi Lục Thì Dật mua nước, tôi tình cờ gặp Thẩm Sâm.

Trên tay anh đang bế một đứa trẻ.

Thấy tôi, anh ta bước đến.

“Anh vẫn luôn theo dõi em trên TV.” Anh ta cười.

“Mấy năm nay, chắc là em sống rất tốt.”

Tôi gật đầu.

“Mấy năm nay, anh dạy học ở vùng núi, đây là đứa trẻ anh nhận nuôi.”

Chúng tôi nói chuyện thêm một chút, sau đó anh ta dẫn đứa bé rời đi.

Lúc này, Lục Thì Dật trở về, anh híp mắt nhìn bóng người vừa rời đi, “Thẩm Sâm? Anh ta tới làm gì? Tìm em hả?”

Tôi bật cười, “Vô tình gặp thôi, vậy mà giáo sư Lục cũng ghen tị sao?”

Anh hừ nhẹ.

“Này.” Tôi kéo tay áo anh, “Năm đó anh mua hoa cho em ở tiệm kia đúng không?”

Anh lẩm bẩm nhìn tôi.

“Nói em ngốc đúng là không sai, em cảm thấy ở tiệm hoa đó có thể mua được à?”

“Hả?”

“Đóa hoa kia là anh mua trên mạng, tìm khắp nơi mới mua được đó.”

Tôi mở to mắt, “Oa, Lục Thì Dật, có phải anh đã thích em từ lúc đó rồi đúng không?”

Ai ngờ anh ấy lại đỏ mặt, sau đó nắm lấy tay tôi.

“Đi thôi, đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.”

SOS.

Thì ra sau khi kết hôn anh ấy sẽ xấu hổ.

Không hề giống giáo sư Lục lạnh lùng trong truyền thuyết được.

Sau khi trở lại trường, tôi mới biết mình là huyền thoại của trường suốt ngần ấy năm.

Tôi nghĩ nghĩ một chút, sau đó đặt bút viết vài từ.

“Vì yêu thích, cho nên mới cố gắng hết mình.”

“Tin tưởng chính mình, tôi chờ bạn trên đỉnh vinh quang.”

(HẾT)