Diệp Vinh Thu lái xe nhanh như tên bắn, chẳng mấy mà tới bên ngoài thành Vũ Xương. Nhật ngụy vốn thủ ở cổng thành không biết đã đi đâu, cả thành Vũ Xương ầm ĩ những tiếng reo hò, so với thôn Lương còn náo nhiệt hơn.
Không có ai thủ thành, Diệp Vinh Thu trực tiếp lái xe vào thành, chạy tới nơi ở của Chu Thư Quyên.
Trong thành Vũ Xương rất loạn, đã có đoàn quân đi vào thành, khắp đường đều là dân chúng và binh lính. Loa đài trên đường một lần nữa phát thanh: “9 giờ sáng ngày 15 tháng 8, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện..”
Giặc Nhật đóng trong thành Vũ Xương bị đoàn quân áp giải đi ra ngoài, dân chúng dọc đường điên cuồng ném đồ về phía họ, binh lính vất vả giữ trật tự: “Đừng đánh! Đừng đánh! Giặc đã đầu hàng! Đừng đánh nữa!”
Đột nhiên, một người phụ nữ cầm dao thái xông về phía quan quân Nhật Bản bị áp giải, tên quan quân kia sợ đến mức lập tức trốn sau lưng chiến sĩ Trung Quốc, dùng tiếng Trung trúc trắc lớn tiếng nói: “Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng! Đừng giết tôi!”
Một chiến sĩ vội vã xông lên giữ lấy tay người phụ nữ cầm dao: “Bình tĩnh một chút! Tên ấy là tù nhân chiến tranh quan trọng, phải đưa ra tòa án quân sự, không thể giết ở đây!”
Người phụ nữ kia không quan tâm vùng vẫy, nức nở khóc to: “Tôi phải báo thù cho con trai tôi! Để tôi giết nó! Đừng cho tên súc sinh này đi!”
Nhiều người chạy tới giữ lấy người phụ nữ kia, lấy con dao trong tay cô ra.
Mọi người vui vẻ chúc mừng trên đường cái, có người tóc tai bù xù khóc to. Giặc Nhật tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, những giây đầu tiên, họ hả lòng hả dạ muốn báo thù cho thân nhân bằng hữu đã chết đi của mình, nhưng giây tiếp theo, họ phải buông vũ khí trong tay xuống. Nhật sẽ phải chịu phạt cho những tội ác của mình, nhưng đó là chức trách của tòa án quân sự, còn đau thương lưu lại lòng dân chúng họ, vĩnh viễn không thể tiêu trừ.
Diệp Vinh Thu liều mạng nhấn còi, người dân đổ hết ra đường, cản đường lái xe của anh. Anh không thể làm gì hơn là lớn tiếng kêu to: “Nhường đường một chút! Nhường đường một chút! Tôi có việc gấp!”
Cũng may mà anh đang mặc quân trang trên người, quân hàm trên vai lại không nhỏ, dân chúng cho rằng anh tới đây làm việc, mọi người thấy vậy liền nhường đường cho anh.
“Quan quân! Các anh định đưa giặc đi đâu? Có bắn chết bọn nó không?” Một người dân chạy tới bám vào cửa xe Diệp Vinh Thu.
Lại có nhiều người xông tới, một lần nữa cản đường Diệp Vinh Thu: “Đúng vậy đấy quan quân, sẽ bắn chết giặc chứ? Không thể thả bọn nó được!”
Đoạn đường này đông người, anh thấy dân chúng không chỉ điên cuồng thóa mạ giặc mà còn bao vây tấn công Hán gian. Họ đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng ngày này cũng tới. Bởi giặc đã đầu hàng, dựa theo hiệp ước quốc tế, quân đội Trung Quốc không những không được công kích quân đội Nhật mà còn phải bảo vệ cho họ không bị dân chúng tức giận giết chết, giao chúng cho tòa án quân sự thụ lý và phán quyết. Bởi vậy nên dân chúng oán hận ngập đầu không thể làm gì hơn là phát tiết lửa giận với những tên bán mình theo giặc.
Ba tên Hán gian lớn bị dân chúng Ngạc Nam hận nhất theo thứ tự là Thành Huyền, Phương Cửu Như và Yamadera Kou, Thành Huyền đã sớm ôm của dẫn quân của mình trốn vào trong núi, Phương Cửu Như bởi tháng trước có xung đột với giặc nên đã bị giặc sát hại, còn Yamadera Kou, cũng chính là Hắc Cẩu, hiển nhiên sẽ trở thành mục tiêu của dân chúng. Diệp Vinh Thu không dám tưởng tượng nếu Hắc Cẩu bị dân chúng tức giận bắt lại sẽ như thế nào! Tuy hắn là đảng viên ngầm, nhưng anh biết giải thích sao với dân chúng đang mê muội phẫn nộ ngập đầu đây?
Giờ anh chỉ có thể cầu mong, mong đám Chu Thư Quyên đã đưa Hắc Cẩu đi ẩn nấp! Tuyệt đối đừng cho hắn ra đường.
“Quan quân, nhất định phải giết bọn chúng báo thù cho người nhà chúng tôi!!!”
Dân chúng cứ mãi dây dưa, Diệp Vinh Thu không nhịn được nữa, đành phải phanh xe lại, lấy chìa khóa ra rồi chạy xuống xe.
“Tôi không quản chuyện của giặc! Đừng tìm tôi!” Diệp Vinh Thu bỏ lại đám dân chúng ồn ã dây dưa, chạy tới nơi ở của Chu Thư Quyên.
Còn chưa chạy được bao xa, đột nhiên phía trước có một đám đông ồn ồn ã ã, dân chúng vây xem che kín đường. Anh nhảy lên nhìn xung quanh, thấy trong đám đông có quân đội. Diệp Vinh Thu không biết lần này lại là tên giặc nào bị vây bắt, giờ khẳng định không thể đi đường này, anh đành phải rẽ sang đường khác.
“Pằng!” Đột nhiên một tiếng súng vang lên, khiến tất cả mọi người hoảng sợ, có vài người từ trong đám đông tản ra ngoài, có người bỏ xem náo nhiệt trốn vào ngõ nhỏ.
Diệp Vinh Thu lấy làm kinh hãi, dừng bước lại.
“Bỏ súng xuống!” Tiếng súng ban nãy vang lên làm đám đông im bặt lại, Diệp Vinh Thu nghe thấy được bên trong có tiếng người kêu gọi đầu hàng: “Nếu không bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ nổ súng!”
“Tôi có thể đi với các anh! Các anh giết tôi cũng không sao! Nhưng tôi nói thật! Giờ các anh phải lập tức tới sân bay ngăn giặc lại! Trễ nữa sẽ không kịp đâu!” Trong đám đông vang lên tiếng gào đến lạc giọng, Diệp Vinh Thu ngẩn ra, vội vã chen vào trong đám đông.
Người bị vây quanh, chính là Hắc Cẩu!
“Mày đang nói cái gì đấy! Giặc đã đầu hàng rồi, chiến tranh kết thúc rồi!”
“Đừng nghe tên Hán gian này nói bậy nữa, đừng cho nó chạy! Bắt nó lại!”
“Giết nó đi! Giết nó đi!”
Hắc Cẩu bị đoàn người tức giận vây bắt, mọi người không ngừng nhổ nước bọt và ném đá về phía hắn. Một mình hắn phải đối diện với một đội quân Trung Quốc, hơn mười họng súng tối om đang chĩa vào người hắn. Nếu không phải bởi dân chúng vây xung quanh quá gần, các chiến sĩ sợ nổ súng sẽ gây ngộ thương thì trên người hắn đã đầy lỗ đạn bắn rồi. Mà lúc này trong tay hắn ôm một khẩu súng tự động, bên hông giắt một cây súng lục và hai quả lựu đạn, phát súng ban nãy hắn bắn lên trời, muốn cảnh cáo mọi người nhường đường cho mình, đáng tiếc không ai tránh ra. Sự phẫn nộ của dân chúng đã vượt khỏi giới hạn sinh tử.
“Mau bỏ vũ khí xuống đất!” Một quan quân Trung Quốc chĩa súng về phía hắn, ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Tôi đếm ngược từ ba, nếu anh không đầu hàng tôi sẽ nổ súng bắn!”
“Tôi không phải Hán gian!” Ngoại trừ phẫn nộ và oan ức ra, Hắc Cẩu càng cảm thấy bất đắc dĩ, “Bành Sở Hành biết tôi!” Bành Sở Hành là tên của tham mưu trưởng.
Lần này tới quan quân trước mặt hắn cũng nở nụ cười: “Anh mà không phải Hán gian thì tôi là giặc Nhật! Ba! Hai!”
Hắc Cẩu gần như tuyệt vọng! Đây là lần thứ hai trong ngày hắn bị người ta chĩa súng vào người mình.
Sáng nay trung tá Nhật Yamazaki tới tìm hắn, vừa thấy hắn Yamazaki đã cầm súng chĩa vào trán hắn. Bao nhiêu năm như vậy, Hắc Cẩu làm đảng viên ngầm thu hoạch được không ít tin tình báo, phá hỏng vô số hành động của quân Nhật, cho dù hắn ngụy trang tốt tới bao nhiêu thì cuối cùng giặc cũng đã hoài nghi hắn.
Năm ngoái họ phá căn cứ thí nghiệm vi khuẩn Okamoto cho xây ở gần mỏ Hoàng Thạch, nhưng Okamoto vẫn không vì vậy mà buông tha ý định sử dụng vũ khí sinh học. Hơn một năm qua giặc vẫn tiếp tục tiến hành nghiên cứu vũ khí sinh học, Hắc Cẩu cũng không ngừng điều tra, hắn liên tục dẫn người đi phá hỏng các căn cứ thí nghiệm, cứu hơn trăm người Trung Quốc bị bắt đi làm vật thí nghiệm. Nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản được dã tâm điên cuồng của Okamoto. Từ lúc Okamoto tới Vũ Xương bị cụt mất một chân, dã tâm của ông ta càng bành trướng, chỉ tàn sát mới có thể phát tiết hận ý trong lòng ông ta.
Năm 1938, quân Nhật ném bom sinh học xuống Trùng Khánh. Hắc Cẩu nghe được tin Okamoto sai người chế tạo máy bay chiến đấu chuyên dụng cho bom sinh học. Vài tấn bom sinh học đã được đưa tới sân bay quân Nhật xây dựng ở Vũ Xương, ông ta muốn đánh một trận cuối cùng.
Hắc Cẩu muốn lập tức ngăn cản, lại bị trung tá Yamazaki bắt lại. Hôm nay loa phát thanh tin Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện, chuyện đầu hàng này có lẽ dân chúng Trung Quốc còn thấy ngạc nhiên nhưng các quan quân Nhật đã sớm có dự liệu từ trước. Sau khi Mỹ ném hai quả bom nguyên tử xuống Hiroshima thì chút hy vọng cuối cùng của Nhật cũng đã tan vỡ. Chúng đã thua, những tên quan quân thông minh đã bắt đầu tìm đường lui cho mình.
Cuối cùng Yamazaki thả Hắc Cẩu đi, đồng thời cho hắn xem điện báo Okamoto gửi tới, hy vọng Hắc Cẩu có thể dự họp tòa án quân sự giúp ông ta giải vây. Okamoto đã sớm biết tin Nhật Bản đầu hàng, nhưng ông ta vẫn yêu cầu giấu nhẹm tin tức, đồng thời ra lệnh cho thành viên đội cảm tử của Nhật lập tức đi tới sân bay, lái phi cơ chiến đấu tới thượng nguồn Ngạc Nam ném bom. Ông ta cũng biết đây là con đường chết, nhưng vẫn muốn ném bom sinh học xuống, để hàng triệu nhân khẩu ở Ngạc Nam này chết cùng ông ta.
Hắc Cẩu lập tức lên đường muốn ngăn cản, nhưng còn chưa rời khỏi Vũ Xương đã bị đoàn người cản lối.
“Một!” Quân quân Trung Quốc kia mất kiên nhẫn, đang muốn ra lệnh nổ súng, đột nhiên một người mặc quân trang từ đám đông chạy vọt tới, che trước mặt Hắc Cẩu: “Dừng tay! Không được nổ súng!”