Lăng Thược bị ảnh chụp kích thích quá mức, từ sợ hãi hoảng hốt biến thành không còn phản ứng.
Lúc này cậu chỉ biết cúi đầu, tóc tai đã lâu không cắt tỉa dài ra không ít, che khuất đôi mắt và nửa khuôn mặt.
Cậu chết lặng, hô hấp mỏng manh, như thể những người xung quanh sống hay chết đều không liên quan đến mình, cứ ngẩn ngơ trong thế giới hư vô.
Cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh nhíu mày, mất kiên nhẫn đẩy vai cậu, để cậu tỉnh táo lại. Hắn còn chưa ghi chép được gì, thế mà người này đã bắt đầu giả chết rồi.
“Này, tôi nói gì cậu cũng không phản ứng vậy hả? Chúng tôi đâu có nghi ngờ cậu liên quan gì vụ này…”
Nói xong, hắn nhìn Lăng Thược từ trên xuống dưới, trong lòng có vài suy đoán.
Phạm nhân gầy yếu trước mặt mới vào tù không bao lâu, trên người có nhiều chỗ quái lạ.
Ví dụ như, một mình một phòng giam, không có phạm nhân khác ở chung, hỏi cảnh ngục lý do, bọn họ cũng không biết. Hỏi cảnh ngục trưởng mới có câu trả lời, nói là phía trên có chỉ thị, bọn họ phải tuân theo sắp xếp.
Cái này tạm thời là một điểm đáng ngờ, vì bên họ không tra ra được ai là người đứng sau Lăng Thược.
Bình thường cậu không tiếp xúc với các phạm nhân khác, lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình, thời gian còn lại thì trốn vào phòng giam, không có khả năng biết ai là đại ca nhà tù.
Mà dáng người cậu gầy yếu hiền lành, sau khi vào tù thì bị bệnh nặng, càng thêm yếu ớt gầy gò, công việc thủ công đơn giản còn làm không tốt, chứ đừng nói giết người.
Động cơ gây án duy nhất chỉ có lần đầu trọc đẩy cậu một cái, nhưng động cơ như vậy quá rõ ràng, chẳng ai ngu đến mức vì thế mà phạm tội.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, cậu bị canh chừng nghiêm khắc trong phòng y tế, một đống camera quan sát cả ngày lẫn đêm, hoàn toàn không có cơ hội phạm tội.
Các cảnh sát nghĩ mãi không ra, càng điều tra càng bế tắc, đành phải thẩm vấn Lăng Thược trước.
Bọn họ đặt câu hỏi liên tục, làm đầu óc Lăng Thược vốn không tốt đau đến mức muốn nứt ra, mấy người trước mặt bắt đầu nhân lên, biến thành những cái bóng rậm rạp khắp nơi.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, Lăng Thược lại hôn mê bất tỉnh.
Nhóm cảnh sát bất đắc dĩ nhìn nhau, họ rất muốn nhanh chóng phá án, nhưng chỉ có thể vội vàng gọi nhân viên y tế đến hỗ trợ. Tình huống bất ngờ buộc họ ngừng lấy khẩu cung.
Cảnh sát trẻ tuổi cầm tài liệu ghi chép thông tin các phạm nhân, lẩm bẩm: “Đội trưởng, mấy người này thường hay bắt nạt phạm nhân mới, biết đâu là do ai đó nhân cơ hội giết người?”
Người được gọi là đội trưởng gật đầu, thiếu kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lăng Thược, sợ cậu đúng lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy là một vụ án nhỏ, nhưng bọn họ không tra được bất cứ kẽ hở nào, chỉ có thể tìm kiếm manh mối thông qua Lăng Thược, hoặc Lăng Thược thừa nhận là cậu làm, là bọn họ có thể kết án, không cần mất thêm thời gian.
Bọn họ cần phải phá được một vụ án mạng, để đổi lấy cơ hội thăng chức.
Nếu phạm nhân này cứ không chịu phối hợp, bọn họ chỉ đành tìm biện pháp khác nhanh nhất để giải quyết vụ án.
Mãi đến nửa đêm, Lăng Thược bị gió lạnh thổi vào người mới tỉnh lại.
Bốn phía tối om, những người chướng mắt không còn ở đây.
Xung quanh cậu lại trở nên trống rỗng, hoang tàn.
Cậu đột nhiên cảm thấy, bị người ta bao vây tra hỏi cũng tốt, ít nhất cậu không cô đơn.
Ổ chăn ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, Lăng Thược rùng mình một cái, kéo chăn lên, bọc kín toàn bộ cơ thể.
Phòng bệnh cậu nằm không phải loại phòng đơn, trước đó cảnh ngục cũng bảo giường ngủ khan hiếm, nhưng vì sao phòng bệnh to như vậy lại chỉ có mình cậu?
Duỗi tay không thấy năm ngón, Lăng Thược vẫn cố mở to mắt nhìn vào bóng đêm, muốn nhìn ra thứ gì đó.
Một cái hôn bỗng rơi xuống bên má, cậu hét ầm lên, vội chùm chăn che kín đầu.
Cảm xúc lạnh băng còn vương trên má, Lăng Thược điên cuồng chà sát mặt mình.
Động tác tự ngược này rất nhanh đã bị một bàn tay khác ngăn lại.
Áp lực đè nặng tâm trí cậu, cả người và chăn đang run rẩy đều bị ôm vào trong lòng.
Một tiếng thở dài truyền đến, nhiệt độ cơ thể Lăng Thược tụt xuống, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa sau lưng