Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 3: Tử Huyệt !


- Ha ha ha... Cô em đây nghĩ cô gái yếu đuối mỏng manh kia có thể giúp em sao? Nực cừơi thật đấy_ Tên đại ca cừơi mỉa mai rồi giựt hết cúc áo trên áo cô gái.
- Á... Tránh ra, tránh ra..._ Cô gái yếu ớt chống cự nhưng tất cả đều vô dụng.
- Bất cứ điều gì sao?_ Lúc này bỗng nhiên Băng lên tiếng hỏi.
- Phải, phải bất cứ điều gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm_ Cô gái gật đầu liên lục như thể sợ Băng sẽ bỏ đi vậy.
Nhận đựơc sự cam kết của cô gái đó Băng mới bắt đầu bứơc về phía này.
- Ể, định tham gia chung à, nhưng mà... Khuôn mặt cô em chưa đủ tiêu chuẩn của anh đâu_ Tên đại ca lên tiếng khinh bỉ khi thấy Băng bứơc đến gần. Bọn đàn em cũng cùng bật cừơi khinh bỉ.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp đó khiến bọn chúng không tin vào mắt mình. Tên đại ca chẳng hiểu vì sao ngất xỉu.

- Con ranh, mày làm gì đại ca tao vậy hả?_ 1 tên trong đó tức tối xông lên.
Nhưng Băng chỉ vừa đưa tay lên là hắn ta cũng ngất xỉu y chang tên đại ca kia. 3 tên kia há hốc mồm kinh ngạc, bọn chúng cũng chẳng hiểu tại sao mọi ngừơi lại đột nhiên ngất đi như vậy. Cô gái kia cũng ngạc nhiên không kém gì bọn họ.
- Bọn mày còn nhìn gì nữa, còn không mau xông lên trả thù cho đại ca_ Tên mập mạp to tiếng quát nạt 2 ngừơi kia.
Mặt dù không hiểu là xảy ra chuyện gì nhưng bọn chúng vẫn hùng hổ xông lên. Nhưng chúng còn chưa kịp làm gì cả. Và kết quả... Cũng bị ngất đi như 2 ngừơi kia.
5 tên du cô bị cô xử chưa đến 1 phút đồng hồ. Mà động tác duy nhất mà cô xử dụng là đưa tay lên...Quả là con mẹ nó biến thái mà.(0.0)
- Cô... Cô làm sao có thể..._ Cô gái kia vẫn còn trừng mắt kinh ngạc, thậm chí cô còn không thể thấy rõ Băng đã làm gì nữa mà.
- Tử huyệt_ Ngắn gọn đáp, khuôn mặt Băng vẫn lạnh lùng, không cảm xúc như vậy.
- Tử huyệt sao?
- Huyệt á môn và huyệt bách hội đều nằm ở vùng sau cổ, đây là 2 trong 36 huyệt nguy hiểm trên cơ thể ngừơi, nếu để ý, không cần dùng lực cũng có thể hạ bọn chúng_ Nếu là có liên quan đến kiến thức thì Băng đột nhiên lại nói nhiều kinh khủng.
- Nhưng mà tớ còn không thể thấy đựơc là cậu đã chạm tay vào cổ bọn chúng đấy, họ còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu hạ rồi_ Đây chính là đều cô thắc mắc nãy giờ.
- Là do bọn chúng quá chậm_ Băng bình thản đáp.
"Chứ không phải do cậu quá nhanh hay sao"_ đây chính là tiếng lòng của cô.
- Dù sao thì cũng cảm ơn cậu vì đã cứu tớ, sau này nếu có cần gì thì cứ tìm tớ nhé, tớ tên là Thanh Ngân_ Ngân nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng của mình, vui vẻ nắm tay cô chào hỏi.

- Bây giờ tôi không cần gì cả, khi nào cần tôi sẽ tìm đến cô_ Băng rút tay mình ra rồi nói, cô không quen tiếp xúc thân mật với ngừơi lạ cho lắm.
Nói xong, cô quay ngừơi định đi về.
- Mà này, tớ chưa nói địa chỉ mà, làm sao cậu liên lạc với tớ đựơc_ Ngân tốt bụng nhắc nhở.
- Nguyễn Ngọc Thanh Ngân, trừơng Trung học Phổ thông Đồng Thanh, lớp 11 A 5, mã số 12_ Băng đọc 1 đống như học thuộc lòng.
- Hở? Làm sao cậu biết_ Ngân ngạc nhiên hỏi.
- Bảng tên_ 2 từ ngắn gọn xúc tích đã giải thích tất cả.
Lúc này Thanh Ngân mới nhớ ra là cô đang mặc đồng phục. Nhưng mà... Áo bị đứt hết cúc rồi. Làm sao về nhà đây nhỉ? Hèn chi nãy giờ cứ cảm thấy mát mát sao ấy.
Đang trong tình trạng tiến thoái lữơng nan, chẳng biết phải làm gì mới đựơc. Bỗng nhiên 1 chiếc áo khoác màu xanh đựơc ai đó trùm lên đầu cô.
Ngân nhìn quanh thì chỉ thấy mình Băng ở gần đó.
- A, quên mất, Cậu tên gì vậy?_ Vội vã hỏi tên, sợ cô đi mất hút.
- Phạm Ngọc Băng Băng_ Băng đưa tay lên chào rồi cũng đi mất.
Băng Băng sao? Cậu ấy cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài nhỉ?
Ngân mặt áo khoác lên ngừơi rồi cũng bắt taxi về nhà.

....
Băng về nhà chuẩn bị bài tập cho ngày mai. Kì kiểm tra này cô phải lọt vào đựơc top 3.Trừơng Kings có 1 ưu ái khá lớn dành cho top 3, đó chính là miễn tất cả các học phí. Còn đối với hạng 4 và 5 thì chỉ đựơc miễn 1 nửa học phí.
Chính vì thế, cô cần phải cố gắng hơn nữa. Cô không muốn mình trở thành gánh nặng cho dì. Dì cô tuy đã 34 tuổi nhưng vẫn chưa có lấy 1 tấm chồng, lí do là dì ấy còn phải lo cho 1 đứa cháu như cô.
…….
Hôm sau, Băng tỉnh dậy với 1 tâm trạng thoải mái khó tả. Đêm qua, không hề có giấc mơ nào đến làm phiền cô. Không ngờ lại có 1 ngày cô đựơc ngủ ngon như vậy.
Ngay từ lúc cô 6 tuổi, cô đã bắt đầu thấy những hình ảnh lạ lùng trong giấc mơ của mình. Và chắc chắn những hình ảnh đó sẽ xảy ra trong tương lai, dù gần hoặc xa. Mẹ cô gọi khả năng này chính là Tiên Đoán.
Nhưng cô vẫn chưa thể điều khiển nó theo ý muốn của mình. Cô không thể thấy những tương lai mà mình muốn thấy.
Lát sau, Băng thu dọn cặp sách rồi đi bộ đến trừơng. Thật ra thì cô vào học trừơng Kings là do mong muốn của ba mẹ mình. Mặc dù không hiểu lí do nhưng chắc chắn 1 ngày nào đó cô đã tìm đựơc.
Dù sao thì cô cũng chỉ muốn làm 1 học sinh cấp E bình lặng mà thôi. Và cô sẽ sống như 1 học sinh yếu đuối đến hếp những năm cấp 3 này. Dù sao thì cô cũng không muốn bị vứơn vào quá nhiều rắc rối. Cô ghét rắc rối.