Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 65: Hoặc từ đây lăn ra ngoài, hoặc để ta đá ngươi lăn ra ngoài!

"Ưm..."

Diệp Kinh Mộng khẽ rên nhẹ lên một tiếng, xoay xoay người.

... Nàng đang ở đâu nhỉ...

Một loạt những hình ảnh câu nói ùa vào trong đại não của nàng, làm nàng nhận thức mọi chuyện đang diễn ra.

Không! 

Nàng nhớ lại mình đang cùng Độc Lão Quái chiến đấu, hắn tung ra một đám sương mù màu đỏ, sau đó cố gắng chạy thoát... nàng nhớ lại từng đợt lửa nóng ngọ nguậy trong cơ thể nàng, cảnh trườn bò trên người nam nhân mà nàng bất đắc dĩ nhận làm chủ nhân... những tiếng nỉ non không tự chủ, từng cảnh điên loạn, những tiếng cầu xin khẩn thiết của nàng. Cái đau đớn hoan lạc, từng cảm xúc được thăng hoa... 

Xấu hổ đến cực điểm a... Cầu trời cầu trời đây chỉ là một cơn ác mộng...

Nàng mở choàng mắt, thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh ngắt, cả người đau nhức.

Một tấm áo được cẩn thận đắp lên trên người nàng, che đi bên dưới là một mảnh toán loạn, chất lỏng tung tóe, ám muội cực điểm...

Vậy là không phải mơ...

Diệp Kinh Mộng có chút hốt hoảng, tâm loạn như ma...

...

Đám người Diệp Phàm lúc này đã tới thành phố Nam Phong.

Cung Vô Song đang lái xe thì nhận được chuông điện thoại.

Nhìn đến tên người gọi tới, nàng có chút lần chần, thế nhưng vẫn nhấn nút đồng ý trên tai nghe bluetooth.

Trong lúc đó, Diệp Phàm dùng thần thức quét qua Âm Dương Phủ, nhận ra Diệp Kinh Mộng đã tỉnh lại, bèn truyền âm cho Linh Nhi.

"Linh Nhi, thay ta truyền thụ Âm Dương Luân Hồi Quyết cho Mộng Nhi, bảo nàng ta đang xử lý chút chuyện, xong xuôi liền vào thăm nàng"

Hắn có thể trực tiếp truyền âm qua cho Diệp Kinh Mộng, thế nhưng hắn trông qua vẻ mặt hốt hoảng của nàng, không dám xác định hiện tại có phải là thời gian thích hợp để nói chuyện không.

Nghĩ ngợi, hắn rốt cục vẫn lựa chọn nhờ Linh Nhi làm người truyền tin, bản thân mình tạm thời lảng tránh một hồi, để cho nữ nhân có chút thời gian đơn độc để hồi phục tinh thần.

Bên này, Cung Vô Song nghe xong điện thoại, lãnh dung hiện lên một tia sốt ruột, đạp chân ga tăng tốc.

"Lão bà, thế nào?"

"Tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Nhận ra được sự biến đổi bất chợt của nàng, Cung Hàn Nguyệt cùng Diệp Phàm cùng lúc lên tiếng hỏi.

"Tình trạng của gia gia chuyển biến xấu, Đại bá vừa mới nói có lẽ không chống qua được ngày hôm nay"

Diệp Phàm nghe xong, lông mày khẽ nhíu lại.

Một đời trước, hắn nhớ không sai, hẳn là phía trước năm mới Cung Thiên Vũ mới bỏ mình, tình toán ra cách hiện tại còn gần ba tháng nữa.

Thế tại sao...?

Chả lẽ, đây là hiệu ứng cánh bướm?

Cung Ngọc, Tô Hàn, hai người các ngươi nhanh như vậy đã mất kiên nhẫn rồi sao?

Còn may hôm nay hắn tới, nếu không liền hối hận.

Cung Thiên Vũ vẫn luôn lấy hắn làm tôn tử mà đối đãi, một đời trước cũng không vì hắn vô năng mà ghét bỏ.

Đối với Cung Thiên Vũ, hắn là thật lòng tồn tại kính yêu, nguyện ý gọi một tiếng gia gia.

Nói đi nói lại, vẫn là do kiếp trước hắn vô năng cùng ngu muội, cũng may mà từ một khắc hắn trở về kia, bánh xe vận mệnh đã thay đổi.

Diệp Phàm nhếch miệng, nhìn như đang cười, chỉ là nụ cười này nhìn giấu diếm ngập trời sát khí.

Cung Vô Song thượng vị đã lâu, đối với khí tràng xung quanh rất mẫn cảm, nhận ra có điều thay đổi, không cầm quay sang nhìn hắn một cái.

Hắn càng ngày càng thần bí nha, nàng nghĩ.

Ban nãy hắn nói qua với nàng, thủ phạm hạ độc nàng cũng không phải là người thường, vì vậy giết chết hắn cảnh sát cũng sẽ không can thiệp.

Chợt, Cung Vô Song cảm giác hắn và nàng không phải là người cùng một thế giới.

Trong chớp mắt, nàng có cảm giác, Diệp Phàm cao không thể với...

Diệp Phàm nhạy bén bắt được cái nhìn của nàng, quay sang khoe răng.

"Lão bà, ngươi nhìn ta như vậy, tiểu tâm tai nạn xe cộ" - hắn cười tự luyến mà nói.

Diệp Vân Phi cùng Cung Hàn Nguyệt ngồi phía sau nghe những lời này cũng không cấm cười khúc khích.

Cung Vô Song vội vã tránh đi, giả bộ đang chuyên chú nhìn đường, thế nhưng nội tâm không tự chủ thở nhẹ ra một cái.

Cảm giác vừa rồi, sau câu nói tự luyến cùng nụ cười của Diệp Phàm, tiêu tán mất tăm.

Hẳn là nàng nghĩ nhiều mà thôi... Rốt cục mấy ngày này Diệp Phàm biểu hiện khác với trước đó khi hai người đi lãnh chứng quá nhiều...

Cung Vô Song không hề nhận ra, bất tri bất giác, trong tiềm thức của nàng, đã có một tia ý lại cùng lưu luyến Diệp Phàm, vì vậy mới có tâm trạng lo được lo mất như vừa xong.

...

Kế tiếp không ai nói chuyện, thoáng chốc hơn hai chục phút liền qua, bốn người lúc này đã dừng xe trước cổng lớn của Cung gia phủ đệ.

Diệp Phàm vừa xuống xe, việc đầu tiên là tản ra thần thức, định vị phòng của Cung Thiên Vũ

Hắn cần trong thời gian ngắn nhất nhìn xem bệnh tình của Cung Thiên Vũ đã nguy kịch đến bực nào.

Cung Hàn Nguyệt tâm hữu linh tê, không hẹn cũng mở ra thần thức, tìm tòi gia gia mình.

Luận y thuật, nàng không bằng Diệp Phàm.

Vậy nhưng tốt xấu cũng là Ma Đế nhãn lực, muốn nhận biết tình trạng cơ thể của gia gia mình tốt xấu như thế nào liền dễ dàng.

Thần thức hai người đảo quanh toàn bộ phủ đệ, lập tức tìm thấy được Cung Thiên Vũ lúc này đang nằm trong một căn phòng lớn phía đông, toàn thân dây dợ chằng chịt, xung quanh là một đám máy móc thiết bị.

Phía bên ngoài, vài ba cái bác sĩ đang chụm đâu lại thảo luận cái gì đó.

Nhìn qua tình trạng như vậy, liền có thể thấy tình huống không lạc quan.

Đối diện về phía tây, trong một căn phòng khác, hai vợ chồng Cung Ngọc cùng Tô Hàn đang ngồi nói chuyện.

Cười lạnh, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt cũng không chờ hai người sau, vội vã rảo bước vào trong phủ đệ.

Chỉ là hai người còn chưa đi được vài bước, từ lối đi, xuất hiện một cái thiếu niên cản đường.

Thiếu niên áng chứng 20 tuổi, thân thể cao lớn, ăn mặc một bộ đồ thể thao bó sát người

Từng đường cơ bắp trên người hắn như muốn bạo căng áo quần mà khoe ra chúng chứa đựng bao nhiêu sức mạnh.

Khuôn mặt tràn ngập dã tính cùng bất cần đời, khí thế giống như cái côn đồ đầu đường xó chợ, nếu không phải một thân ăn mặc đắt tiền, khẳng định có người thật sự nhìn nhầm.

Hắn nheo nheo mắt lại, liếc qua Diệp Phàm một chút dời đi, chăm chú vào Cung Hàn Nguyệt.

"Hàn Nguyệt muội, ngươi về nước lúc nào, tại sao không thông báo cho ca?"

Hắn giọng nói ngả ngớn, không kiêng kị mà đảo mắt trên dưới, cố ý dừng lại thật lâu tại những vị trí tư mật của nàng.

Cung Hàn Nguyệt sắc mặt phát lạnh, nàng không nhớ chính xác lần cuối cùng có một cái nam tử cũng nhìn nàng như vậy đã bị nàng tra tấn đến chết như thế nào.

Ma Đế uy nghiêm, không dung khinh nhờn.

Cho dù hắn có là nhi tử của Đại bá đi chăng nữa.

Cung Hàn Nguyệt đối với Cung gia, trừ gia gia, phụ thân cùng tỷ nàng là ít nhiều có tình cảm, còn lại đối với nàng chỉ là người xa lạ.

Phải biết rằng tại Ma tộc, tu sĩ có thể nói là lục thân không nhận, bất kỳ ai đều có thể giết.

Nàng tuy không mất đi sơ tâm, thế nhưng trong mắt nàng chỉ có ai nàng nhận là thân nhân, mới là thân nhân.

Cùng chung huyết thống, điều này đối với nàng cái rắm cũng không bằng.

Cung Hàn Nguyệt giơ tay lên, vừa định cho nam tử một ít giáo huấn, phía sau liền có thanh âm lạnh rét vang lên:

"Cung Thành, ngươi tốt nhất tránh qua một bên! Gia gia bệnh tình đang nguy kịch, ta không có thời gian tại đây nghe ngươi lải nhải!"

Nam tử - chính là Cung Thành - nghe được thanh âm này, ánh mắt theo phản xạ liền luống cuống dời khỏi người Cung Hàn Nguyệt, tỏa định vị trí thanh âm vừa rồi phát ra. 

Nhận được ra Cung Vô Song đang nhanh chóng tiến lại, lãnh dung thiếu đi một tia kiên nhẫn, hắn vội vã cười trừ:

"Vô Song muội, ngươi cùng Hàn Nguyệt muội muốn vào thăm gia gia, thân là huynh trưởng ta đương nhiên không dám cản đường..."

Nói đến đấy, hắn đưa mắt dừng ở Diệp Phàm trên người, đầy khinh miệt nói:

"Vậy nhưng bỗng nhiên có một cái dã tiểu tử không biết từ đâu chui ra, ăn mắc một thân trang phục thiếu đứng đắn, lại muốn cùng các ngươi vào thăm gia gia, tha thứ cho ca, bất quá ta không thể nào không nghi ngờ mục đích của hắn khi tới đây!"

Hắn nói nghe qua uyển chuyển, tuy nhiên ở dây không có ai là người ngốc.

Cung Thành nói là Diệp Phàm, thế nhưng cố nhiên hắn có thể nhìn ra Diệp Phàm cùng hai tỷ muội quan hệ không cạn, nếu không cũng sẽ không được tham gia trong trường hợp này.

Nếu vậy, hắn còn có thể nói ra những lời này, hiển nhiên là muốn chĩa mũi nhọn vào hai tỷ muội.

Hay nói trắng ra, Cung Thành đang muốn biểu đạt sự nghi ngờ của hắn đối với việc hai người lúc nào không tới, lại đúng lúc gia gia nguy cấp liền đi qua.

"Cung Thành, ngươi câm miệng cho ta! Hắn là vị hôn phu của ta, cũng là người gia gia muốn gặp mặt! Bây giờ yêu cầu ngươi tránh ra!"

Cung Vô Song thanh âm giá rét, trên mặt hiện lên một mạt tức giận.

Nàng tâm lạnh.

Gia gia đang nằm trên giường bệnh thoi thóp, bất kỳ lúc nào cũng có thể ly trần mà đi.

Vậy nhưng các thúc thúc cùng bá bá đến lúc này vẫn không quên tâm tư chia cắt gia sản.

Nàng tâm tư tinh tế bực nào, làm sao còn không biết một màn này là Đại bá chủ mưu sắp đặt.

Nếu không, lấy tính cách của hắn, nếu đã thực sự muốn thông báo cho Cung Vô Song tới, cũng liền không để Cung Thành làm càn như thế này.

Không đúng!

Đại bá...

"Cung Khải đúng là tính toán thật hảo. Đầu tiên thông báo cho Vô Song gia gia bệnh nặng, làm cho nàng quay về Cung gia. Hắn chắc chắn rằng ta sẽ xuất hiện, vì gia gia vẫn luôn muốn gặp ta, ta lại còn có một mặt thân phận là vị hôn phu của Vô Song, về tình về lý đều sẽ phải tới. Thế rồi hắn liền sai ngươi đứng ở phụ cận cổng lớn, chờ chúng ta đến liền càn quấy. Theo tư liệu hắn tra được ta là cái phế vật vô năng, vì vậy hắn còn sai ngươi nhục mạ ta, để cho ta chủ động mất kiềm chế mà tấn công ngươi, sau đó ngươi liền danh chính ngôn thuận đánh cho ta nửa tàn. Hắn từ đó cũng có một cái lý do gượng gạo để chèn ép Vô Song, lại thêm với sự liên thủ của Tam cô ngươi, hoàn toàn chiếm đoạt quyền thừa kế của nàng... cùng Hàn Nguyệt... Ta nói nhưng chính xác?"

Diệp Phàm nãy giờ lẳng lặng đứng một bên nhìn Cung Thành, bất chợt lên tiếng.

Hắn một đời trước chỉ thấy Cung Ngọc cùng Tô Hàn đợi sau khi Cung Thiên Vũ chết liền tìm cách đoạt nốt phần tài sản thừa kế của Cung Vô Song, cũng không từng nghĩ sâu xa thêm.

Thế nhưng một màn trước mặt, lại thêm với việc Cung Khải trước đó gọi điện báo tin, làm hắn lập tức nhìn ra một bức tranh kế hoạch đơn giản nhưng hoàn mỹ.

Nói vậy, Cung Thiên Vũ bệnh tình bỗng nhiên biến nặng, Cung Khải cũng không thoát khỏi quan hệ.

Còn một chút, hắn vẫn chưa nhìn thấu, đó là kẻ đứng sau màn việc sát thủ Chạng Vạng đến ám sát hồi hôm cùng với Độc Lão Quái hạ độc muốn Cung Vô Song chết đi.

Hắn đã lục soát hồn Độc Lão Quái trước đó, thế nhưng chỉ đến được một mấu tin tức hữu dụng, đó là cố chủ tới từ một nơi thần bí, nơi mà theo như Độc Lão Quái biết đến, đó là Tông Sư đi đầy đất, Đại Tông Sư nhiều như chó chạy trên đường, Thiên Sư mới miễn cưỡng gọi là cao thủ.

Xem ra, tu võ giới trên Địa Cầu cũng không xuống dốc như Mạc Kình Thiên nói chuyện sao!

...

Cung Thành nghe được Diệp Phàm nói chuyện, ánh mắt co rút, tim đập hẫng nhịp một cái!

Tên này, đến cùng là ai? Tại sao đối với kế hoạch của phụ thân hắn lại rõ ràng như vậy?

Hắn có chút chột dạ, thế nhưng nghĩ tới mệnh lệnh Cung Khải dặn dò, vẫn căng da đầu, nói chuyện:

"Ngươi nói cái gì ta không hiểu! Đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"

Nói tới đấy, hắn nhớ tới Diệp Phàm vóc người mảnh khảnh thế kia, hẳn là không luyện tập qua võ. 

Lập tức tự tin bạo lều quay về với hắn, Cung Thành đôi tay ôm ngực, nhìn Diệp Phàm cười kinh bỉ, nói:

"Một câu, tiểu tử ngươi chọn đi! Hoặc từ đây lăn ra ngoài, hoặc để ta đá ngươi lăn ra ngoài!"

(Chương xong)