Đô Thị Thiếu Soái

Chương 77: Người mù kỳ lạ

Mưa liên tục ba ngày không có dấu hiệu tạnh, Sở Thiên ngoại trừ đi tới trường ra, chủ yếu là ở trong quán rượu Vong Ưu. Ngày thứ tư, Sở Thiên thật sự quá buồn bực, cộng thêm ngày mai là cuối tuần được nghỉ, thế là ăn tối xong một mình cầm cây dù chậm rãi đi dạo không có mục đích. Bất tri bất giác đi tới đại lộ Đông, Sở Thiên chợt nhớ tới ông già mù kéo đàn nhị mà Khương Tiểu Bàn từng nói, hứng thú lên, muốn đi tìm hiểu một chuyến, xem ông ta có còn ở đó không.
Hôm nay có chút lạnh, trên đường cũng không có ai, Sở Thiên thầm nghĩ, thời tiết ngày, người thế này, ông già mù chắc không ra ngoài. Đang lúc vô cùng thất vọng, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng đàn nhị từ con phố truyền đến. Sở Thiên vui mừng, thời tiết xấu thế này, chẳng lẽ ông già mù vẫn thật sự ra ngoài kéo đàn? Sở Thiên nhấc chân đi theo tiếng đàn, ở đầu phố quả nhiên nhìn thấy ông già mù trong truyền thuyết.
Mù lòa.
Một ông già mù kéo đàn nhị ở đầu phố
Một người mù không có gì bắt mắt, một người mù kéo đàn nhị ở đầu phố không có gì bắt mắt.
Nhưng Sở Thiên đã nhìn ông ta suốt một tiếng hai mươi mốt phút, tính từ lúc ở quán rượu Vong Ưu ăn cơm xong tới chỗ này.
Thật sự làm Sở Thiên chăm chú nhìn không phải là bản thân người mù này, cũng không phải là khúc nhạc thê lương phát ra từ đàn nhị hồ người mù kéo, mà là trong cái chén mà Khương Tiểu Bàn nói đang đặt mười mấy tờ tiền giá trị lớn hằng trăm đồng.
Trong chén của một người mù kéo đàn nhị hồ như có mười mấy tờ tiền giá trị lớn trăm đồng, làm sao không thể làm người ta hiếu kỳ, làm sao không thể làm người ta dừng chân quan sát?
Sở Thiên thầm chấn động đồng thời cũng tràn đầy hiếu kỳ vô cùng. Hắn muốn xem, người mù này dựa vào cái gì có thể làm người ta đặt nhiều tiền như vậy. Càng muốn biết, có bao nhiêu kẻ ngốc có thể bỏ ra tiền giá trị lớn cả trăm đồng.
Đêm dần dần khuyên, gió càng mạnh, mưa dần mờ mịt.
Ông già mù vẫn kéo "Bá Vương Biệt Cơ" rung động đến tâm can, trên mặt mang đầy sự tự say mê của mình. Cho dù nước mưa quét qua đôi má khô quất của ông, cho dù trên phố dường như không có người qua, ông đều dạt dào hứng thứ, giống như không hề biết Sở Thiên đang ngồi xổm bên cạnh nhìn ông lâu như vậy.
Sở Thiên vẫn tựa về bên cạnh, kiên trì nhẫn nại, cho dù đôi chân có mấy phần mềm nhũn, cho dù trên người có mấy phần lạnh lẽo, vẫn cố chấp như ông già mù kéo nhị hồ.
Lúc một giờ bốn mươi bốn phút Sở Thiên ở bên cạnh ông già mù, một người đàn ông trung niên không biết từ đâu xuất hiện, móc ra ví tiền, dùng ngón tay thon dài kẹp lấy hai trăm đồng đặt vào trong bát của ông già mù, dùng đá đè lên. Tay ông ta linh hoạt như vậy, nụ cười trên mặt dưới ánh đàn lờ mờ lộ ra đặc biệt quỷ dị
Sở Thiên há miệng thành chữ "o" mắt mở to như cái chiêng. Thời buổi này thật sự có nhiều người ngốc như vậy, thật sự có người cho ông già mù tờ tiền giá trị lớn trăm đồng?
Tờ tiền giá trị trăm đồng trong chén ông già mù xào xạc vang lên trong gió lạnh. Tiếng tờ tiền giá trị lớn sảng khoái này, lại giống như vô tri và vô năng xem thường Sở Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Người đàn ông trung niên ngồi xổm ở đó, sau khi nghe xong nữa khúc "Bá Vương Biệt Cơ" nhìn chăm chú ông già mù thật lâu, mới cười nói với ông già mù:
- Ông già, giúp tôi kéo khúc "Thiện Trang viện lưu biệt" của Tô Thức, thế nào?
Tiếng đàn nhị hồ của ông già mù đột nhiên dừng lại, đột ngột dừng lại tựa hồ phá tan sự yên tịnh của đại lộ. Tay phải kéo nhị hồ cảu ông không tự chủ được run lên một chút, trên mặt lại không hề biến sắc, nhàn nhạt nói:
- Người hảo tâm xin thứ lỗi, lão già cổ hủ không kéo được khúc nhạc đó. Nếu không thì "Tinh trung báo quốc" dòng nhạc hiện đại, cũng thê lương, cảm động lòng người vô cùng.
Người đàn ông trung niên lắc đầu, mang mấy phần vẻ nham hiểm, nói:
- Đáng tiếc tôi chỉ muốn nghe "Thiện Trang viện lưu biệt" của Tô Thức. Tôi tin ông biết, cũng biết ông nhất định biết, đúng không?
Sắc mặt ông già mù không hề thay đổi, bình thản giống như ao tù nước động, tựa hồ không nghe hiểu lời nói của người trung niên.
Người đàn ông trung niên lại cười quỷ dị, gõ nhẹ, nhẹ nhàng nói:
- Mười ngày xuân thời hàn khí không ra khỏi cửa, không biết giang liễu đã dao động thôn, hơi nghe thấu băng cốc chảy ào ào, tận lực thả cho đi cỏ xanh không còn dấu vết, mài mẫu vườn hoang lưu ở trong ta, nửa bình rượu đục đợi quân hâm nóng, ngày này năm trước đường quan ải, mưa phùn hoa mai đang mất hồn. Vương mù, ngay cả ca từ ông yêu thích nhất cũng quên chứ?
Ông già mù thở dài, ngẩng đầu nói với Sở Thiên đang nghe hoàn toàn không hiểu gì:
- Người thanh niên, cậu nghe nhị hồ của ông cả đêm, cũng nên đi về nghỉ ngơi sớm đi.
Mặt người trung niên cũng nhìn qua, thấy Sở Thiên bên cạnh, có chút nghi ngờ nói:
- Người trẻ tuổi này là?
Sở Thiên đứng dậy phủi nước mưa, để người mình trở nên khô ráo một chút, nhàn nhạt nói:
- Người qua đường, nhàm chán, xem kẻ ngốc nào cho ông già mù tờ tiền giá trị trăm đồng.
Người trung niên biết Sở Thiên đang mắng mình là kẻ ngốc, nhưng không tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Ai đi cũng không được. Ông già mù, bọn tôi tìm ông suốt ba năm, từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, từ Thượng Hải tới Quảng Đông, từ Quảng Đông tới thành phố này. Ông lại trốn tránh giữa ban ngày ban mặt, chúng tôi không tìm ra, quả thật làm tôi khâm phục. Tối nay nếu ông giao ra ngọc đá Vô Danh, tôi giữ cho ông toàn thây, cho ông thoải mái, bằng không bầm nát thây ông, làm ông sống không bằng chết.
Lúc này Sở Thiên biết tình thế nghiêm trọng, biết mình vì xem kẻ ngốc đã kết quả đưa mình vào trong vòng ân oán chẳng biết tại sao. Nghe khẩu khí của người trung niên, hình như là trong tay ông già mù có món bảo bối gì. Người trung niên này đưa ra tình thế bắt buộc, hơn nữa cho cũng chết, không cho cũng chết, chỉ là mức độ tra tấn khác nhau. Xem ra mình phải tranh thủ chuồn đi, chẳng may chết khó hiểu ở đầu đường thế này thì phí. Mình chỉ là hiếu kỳ đến xem thử, chết thế này, quả thật không đáng.
Sở Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, làm bộ ra vẻ không biết gì nói:
- Nếu hai vị có ân oán phải giải quyết, vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tôi đi ngủ trước.
Nói xong, vừa ngẩng đầu chuẩn bị chạy về đầu bên kia mấy bước, thì đâm sầm vào một thân hình rắn chắc. Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy một người vạm vỡ, con mắt sắc bén, bất cứ kẻ ngốc nào cũng biết người này là luyện võ. Sở Thiên quả thật không muốn ra tay, thế nên vội lui lại. Người đàn ông to lớn không đuổi theo, chỉ là ngay chỗ giao lộ, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt làm người ta cảm thấy sát khí bừng bừng.
Ông già mù đột nhiên lên tiếng, dường như cảm nhận được tình thế khó xử của Sở Thiên, nói:
- Người thanh niên, qua đây, trốn sau lưng ông, lúc này cậu chạy không thoát rồi. Thiên Khung Tú Hổ sẽ không để ai sống sót.
Sở Thiên quay đầu lại, nhìn thấy ông già mù lúc này đã đứng lên. Trên gương mặt khô quắt phóng ra một loại kiên nghị, trên người phát ra nhuệ khí chưa từng nhìn thấy. Lúc này, Sở Thiên lại tin ông già mù có thể bảo vệ hắn, nên từ từ lui tới phía sau ông già mù. Ánh mắt hắn quét qua toàn cảnh, tự mình quả thật không muốn ra tay, trong lòng chờ đợi ông già mù đánh bại bọn họ hay cảnh sát thần hộ mệnh của nhân dân nhanh chóng xuất hiện.
Người trung niên mỉm cười, ánh mắt lóe ra ánh sáng mùa xuân, hiện ra vẻ không tầm thường, nói:
- Vương mù, nếu nhìn thấy tôi chính là Trương Dương Phong đại ca của Thiên Khung Tứ Hổ, thì ông nên thoải mái giao ngọc đá Vô Danh ra, đừng lãng phí thời gian và sức lực của bọn tôi. Ông đã trốn suốt ba năm rồi, tối nay bất luận thế nao cũng trốn không thoát. Huống hồ ông đã già như vây, trốn chui trốn nhủi có ý nghĩa gì chứ?
Rõ ràng y nói trắng ra ông già mù không chết cũng không có ít lợi gì.
Vương mù không có chút sợ hãi, thản nhiên nói:
- Ngọc đá Vô Danh không có bí mật gì, nếu có tôi sớm đoán ra rồi, hà tất trốn các ông?
Trương Dương Phong lắc đầu:
- Có bí mật không, tôi không quan tâm, tôi chỉ biết ngọc đá trên người ông, chỉ biết viên ngọc đá này có người muốn mua, chỉ biết viên ngọc đá này có thể mang đến của cải rất tốt cho bọn tôi.
Sở Thiên đột nhiên hứng thú, muốn biết, của cải rất tốt là cái khái niệm gì, nói:
- Khối ngọc đá đó đáng bao nhiêu tiền?
Trương Dương Phong nhìn Sở Thiên, cười lạnh một tiếng, nói:
- Thằng nhóc, nói ra hù chết mày, 5 triệu.
Sở Thiên hít khí lạnh vào, 5 triệu, quả nhiên rất có giá trị, chẳng trách hô đánh hô giết.
Vương mù hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường:
- Ngọc Vô Danh là bảo vật gia truyền nhà họ Vương tôi, tôi làm sao có thể cho bọn chó ông chủ văn vật này?
Sở Thiên lại thầm suy nghĩ khó hiểu, ông chủ văn vật? Hắn nhớ tới những lời nói của Hồng Diệp, không biết giữa mấy người có quan hệ nhất định không.
Lúc này, cũng không biết có phải là Sở Thiên cảm động ông trời hay không, một chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới, nhìn thấy bọn Sở Thiên đêm khuya đứng trên đường, từ từ dừng lại. Sở Thiên trong lòng mừng như điên, chú cảnh sát thật là tốt, thời khắc quan trọng lại xuất hiện thần kỳ. Người trung niên chau mày, vỗ tay, một người đàn ông to khỏe xông ra, chặn xe cảnh sát chạy tới, vỗ của sổ xe nói:
- Thiên Khung Tứ Hổ làm việc, nhanh tránh ra.
Cảnh sát tuy không biết Thiên Khung Tứ Hổ là thứ gì, nhưng nghe tên, cũng biết là một tổ chức xã hội đen. Đối với ân oán xã hội đen, ngoại trừ cấp trên có lệnh, bằng không mặc kệ không hỏi bọn họ mày sống tao chết. Thế là, chiếc xe cảnh sát - niềm hy vọng Sở Thiên không nói tiếng nào, lại quay đầu rú còi mà đi, tốc độ so với lúc đến nhanh gấp bội, tựa như sợ nhìn thấy án mạng xảy ra.
Lòng của Sở Thiên quả thật chìm tới đáy cốc, nhưng cũng không biết làm sao, chỉ dám hung hăng chửi thầm một tiếng: "Thế phong nhật hạ, nếu mình bây giờ ra tay, trừ phi giết sạch cái gì Thiên Khung Tứ Hổ, bằng không bọn họ theo dấu vết năng lực và nhẫn nhại của ông già mù, sớm muộn mình không ngừng phiền toái. Đáng tiếc mình từ lâu không giết người, bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi, bây giờ chỉ có thể chờ Vương mù đánh bại bọn Trương Dương Phong, mình có thể nhẹ nhàng thoát thân, không cần dấn vào vòng ân oán này".
Lúc này, Trương Dương Phong dẫn ba người đàn ông to lớn từ từ bao vây xung quanh, rõ ràng bọn họ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Sắc mặt của Trương Dương Phong cũng từ từ trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Vương mù, rượu mời không uống uống rượu phạt, đừng trách bọn tôi lòng dạ độc ác, cho ông biết cái gì sống không bằng chết.
Tay của Trương Dương Phong nhẹ vung lên, trong tay hiện ra một con dao sắc bén, dưới ánh sáng lạnh như băng, rõ rằng đặc biệt lóe sáng. Giữa lúc đó, ba người đàn ông còn lại trong tay cũng lộ ra con dao.