Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 2: Huyền mệnh

1. Âu Dương Huy

Đêm khuya, quán bar vô cùng đắt khách, Âu Dương Huy đứng dưới ánh đèn yếu ớt, dựa vào lan can hút thuốc.

Cảnh vật như tranh vẽ, bóng đêm đầy mê hoặc, bóng dáng cao gầy như bước ra từ trong tranh, không ít các cô gái trẻ tuổi đi ngang qua quăng ánh mắt mập mờ về phía y.

Âu Dương Huy không chớp mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn khói, khói thuốc lượn lờ như đang thiêu đốt.

Một chiếc xe taxi chậm rãi đến gần, dừng lại trước mắt y.

Lăng Tiêu mở cửa xe bước xuống, hai tay khoanh trước ngực, khí thế hào hùng đứng trước cửa xe, gió đêm phất qua, tấm vải che món đồ duy nhất (quần lót tứ giác) trên người hắn phần phật phần phật bay phấp phới như lá cờ trong gió.

Tài xế quay cửa kính xe xuống: “Tám mươi lăm đồng, cám ơn.”

Lăng Tiêu mặt dày vô liêm sỉ ném trả câu này cho Âu Dương Huy: “Tám mươi lăm đồng, cám ơn.”

Âu Dương Huy nhã nhặn ngậm điếu thuốc, móc ra tờ một trăm trong ví da thật đưa cho tài xế: “Không cần thối.”

Tài xế taxi vui sướng chạy đi, gương mặt Lăng Tiêu căng cứng, dùng thái độ không nhanh không chậm để che giấu sắc mặt lúng túng của mình: “Tôi nghe Tiểu Lưu nói, cậu biết xem tướng?”

Xem tướng = xem số mạng = biết phá giải = biết đổi vận = biết trừ tà… Đầu óc Lăng Tiêu chạy lộc cộc lộc cộc, rất nhanh đã tính toán xong kết luận có lợi với mình.

Âu Dương Huy = cứu tinh!

Tiểu Lưu! Tôi vô cùng cảm ơn cậu, không, phải cảm ơn tám đời nhà cậu!

Âu Dương Huy nhả điếu thuốc ra, suy nghĩ một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, “Tôi chỉ là dân nghiệp dư, bình thường thích xem vài quyển sách liên quan đến huyền học mà thôi, trình độ gà mờ.”

Không thể nào! Tôi còn định tạm thời ôm một chân phật nên ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, kết quả cậu nói với tôi cậu chỉ là gà mờ?!

Thoáng chốc sắc mặt Lăng Tiêu thay đổi bất ngờ: “Vậy cậu gọi tôi ra đây làm gì?”

Một quyển sách thật dày được đưa qua, Lăng Tiêu há miệng run rẩy nhận lấy, mở ra: “Giám định và thưởng thức phong cách Châu Âu?!”

“Cậu cầm lấy tham khảo một chút đi.” Âu Dương Huy cười rạng rỡ, “Vừa lúc có một người bạn đưa tôi cuốn này, tôi giữ lại cũng chẳng để làm gì nên cho cậu mượn xem.”

Giữ lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng cứ ném cho tôi! Cảm xúc của Lăng Tiêu ngổn ngang trong lòng, lật tới lật lui nhìn một hồi sau đó mới lật ra tờ thứ nhất, một chữ kí như gà bới đập vào mắt.

Chữ viết đỏ rực, rồng bay phượng múa, nhìn không ra đó là chữ gì, đúng là người cao phú soái, rất cá tính!

“Để ở nhà trọ, đừng mang đến công ty, miễn cho nhiều người đụng chạm.” Âu Dương Huy ra hiệu lật ra sau cuốn sách, Lăng Tiêu lật qua xem, xém chút nữa lọt tròng.

Tám ngàn đồng, là sách mới vừa nhập khẩu…

Thứ này không phải sách, rõ ràng là mấy đống tiền lương của hắn!

Lăng Tiêu cung kính cầm lấy sách, nhìn về phía Âu Dương Huy.

Âu Dương Huy khoát tay: “Hẹn gặp lại.” Vờ như không thấy cơ thể bán nude của Lăng Tiêu

“Chờ đã!” Lăng Tiêu giơ chân trần sải bước tiến lên, “Cho tôi cái quần!”

Âu Dương Huy nhả khói thuốc, quay người đi vào trong quán bar cầm một cái quần tây cao cấp đi ra, Lăng Tiêu nhận lấy quần, nhìn về phía Âu Dương Huy, hi vọng vị đại gia cao phú soái này có thể mở mang đầu óc.

Này, nhìn cách ăn mặc dở dở ương ương của tôi, ít nhất cậu cũng phải hỏi tôi vài câu chứ!

Âu Dương Huy hít một ngụm khói rồi lại nhả ra, y đối mặt với ánh mắt sốt ruột của Lăng Tiêu, chỉ phun ra hai chữ: “Gặp lại sau.” Rồi xoay người rời đi.

“Chờ chút!”

“Hửm?”

“Còn giày! Quần áo!”

Âu Dương Huy lại đi vào, cầm theo một cái túi đi ra, “Ở trong này.”

Lăng Tiêu nhận lấy cái túi, bực mình nói: “Dọn cho tôi một phòng, bổn thiếu gia muốn qua đêm ở đây!”

“Tại sao?”

“Ở… Ở chỗ tôi có thứ gì đó! Không an toàn!” Thế nên anh hai à, làm ơn cho tôi qua chỗ cậu tránh nạn đi mà!

“Thứ gì?

“Thứ không sạch sẽ!”

Âu Dương Huy nhã nhặn cười ra tiếng: “Ma quỷ? Ha ha! Bây giời là thời đại khoa học, ngài Lăng, có phải cậu làm việc mệt quá rồi không?”

“Nó có thật!” Lăng Tiêu ấm ức trong lòng, nếu không phải tình thế nghiêm trọng thì tôi cần gì để trần truồng chạy ra ngoài chứ! Giày còn chưa mang đây này! Cũng may tôi bình tĩnh, tắm rửa xong còn kịp mặc quần lót lên! Tôi có thành ý như thế sao cậu không nhìn ra chứ?!

“Cậu gặp rồi? Bộ dáng thế nào? Nam hay nữ? Mặt có trắng không? Đen dài thẳng?”

“Ừm… Không…” Dưới một loạt câu hỏi của Âu Dương Huy, sức tưởng tượng của Lăng Tiêu được phát huy triệt để, hình tượng Sadako tóc đen dài thẳng tràn ngập trong đầu…

ĐMN… Thật đúng là phá hủy kế hoạch tương lai của tôi mà! Sau này tìm bạn gái nhất định phải tìm người cắt tóc ngắn! À không đúng, đen dài thẳng cũng không nhất định là tóc! Không chừng người anh em này đang mô tả một người đàn ông? Hầy, trình độ ngữ văn quá cao! Rốt cuộc trong câu của cậu có bao nhiêu hàm ý vậy?!

Lăng Tiêu cố gắng vặn vẹo hình ảnh Sadako với mái tóc đen dài thẳng, cố gắng gượng ép tưởng tượng của bản thân thành người đàn ông kia.

“Không gặp? Vậy sao cậu khẳng định có thứ không sạch sẽ tồn tại?” Âu Dương Huy học theo Lăng Tiêu khoanh hai tay trước ngực.

Một người mặc đồ lịch sự, một người bán nude dở dở ương ương, lại còn làm cùng một động tác, phải nói phẩm vị với đẳng cấp phân ra rõ rệt.

Khí thế quanh người Lăng Tiêu lập tức giảm mạnh, không cam lòng yếu thế lườm y một cái, suy nghĩ trong lòng gió nổi mây phun, làm cách nào để lấy lại thể diện trình độ văn học của mình, cứu chủ mặt mũi còn sót lại.

Âu Dương Huy không cho hắn thời gian suy nghĩ, vẫy tay một cái, một chiếc taxi chạy ngang qua vội ngừng lại.

Lệnh đuổi khách cực kỳ rõ ràng.

Gương mặt Lăng Tiêu đen như đáy nồi, hờn dỗi mở cửa xe nhưng không đi vào.

Âu Dương Huy hiểu ý, từ từ móc ra tờ một trăm từ túi da thật, thì thầm vài câu với tài xế sau đó nhướn nhướn mày với Lăng Tiêu

Lúc này Lăng Tiêu mới cây ngay không sợ chết đứng lên xe.

Xe khởi động, Lăng Tiêu quay cửa kính xe xuống, không nhịn được hỏi một câu: “Nửa đêm còn gọi điện thoại cho tôi, cậu không sợ gây rối lúc tôi ngủ sao?” Nếu trái lại cậu điện muộn mười phút! Mười phút đấy tôi đã chết cmnr!

Âu Dương Huy cũng cây ngay không sợ chết đứng nói: “Xin lỗi, quán tính nghề nghiệp.”

Đối với y đêm là ngày, ngày là đêm, hay cho một sinh vật tao nhã sáng ngủ tối dậy!

Lăng Tiêu kìm nén tức giận đầy bụng, tìm tiền lẻ lúc đi xe về còn dư mua một chén rượu lớn, ngoạm miếng thịt to ở quán ăn bên ngoài, bóp tiền và chìa khóa đều để ở trong nhà trọ, hắn không dám đi xa, đợi khí ánh sáng trắng dần lộ ra trên bầu trời, hắn mới bấm gọi điện thoại cho chủ nhà, nhờ chủ nhà cùng mình lên lầu kiểm tra phòng một chút.

2. Chủ cho thuê nhà trọ

Chủ nhà ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ chạy tới.

Mặc dù trên danh nghĩa là chủ cho thuê nhà nhưng ông ta không chỉ quản lý mỗi tòa nhà này, toàn bộ khu vực ngoại ô thành phố không biết có bao nhiêu nhà do ông ta quản lý, bận rộn nhiều việc khiến ông ta thường xuyên đau đầu.

Lăng Tiêu nude ¾ cơ thể, nửa người dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần tứ giác, tay trái cầm quần tây cao cấp, tay phải cầm túi lớn, lúc xuất hiện trước mặt chủ nhà, bệnh đau nửa đầu của ông ta lại tái phác.

“Ngài Lăng, cậu đây là…” Anh giai à! Muốn trả phòng thì ít nhất cũng phải mặc quần áo vào đi chứ!

“Chủ nhà!” Vẻ mặt Lăng Tiêu nghiêm túc, “Nhà của ông không sạch sẽ!”

Một tiếng xột xoạt vang lên, một túi rác từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng ngay bên cạnh Lăng Tiêu, một đống cơm thừa canh cặn tràn ra đầy đất.

“Này! Lầu hai! Đã nói không được tùy tiện vứt rác mà! Muốn ném thì ra chỗ thùng rác mà ném!” Chủ nhà gào mồm ngẩng đầu lên nhìn lầu hai.

Dễ nhận ra khách trọ trên lầu không ngờ chủ nhà sẽ tới, một vài tiếng động rất nhỏ vang lên, cửa sổ lén lút đóng lại.

Chủ nhà lắc đầu, nhặt túi rác lên: “Cậu đợi tôi chút.” Rồi rẽ ngoặt ra ngoài ném túi rác đi.

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn, hắn kinh hồn táng đảm, vội vàng chuồn đi núp cạnh cửa chống trộm, bên trên cửa chống trộm là thềm ban công lầu hai, đây là khu vực an toàn, nếu không ai chú ý sẽ không nhìn thấy.

Chợt lạch cạch một tiếng, cửa chống trộm mở ra, Bạch Nguyệt với Lý Trình ngẩng đầu, trong nháy mắt hóa đá sững sờ ngay tại chỗ.

Lăng Tiêu ngại ngùng giật nhẹ quần tứ giác, cười gượng hai tiếng: “Chào buổi sáng.”

Chủ nhà hùng hùng hổ hổ quẹo trở về, ông ta gật đầu xem như chào hỏi với Bạch Nguyệt và Lý Trình rồi chuyển sang Lăng Tiêu: “Chuyện cậu nói không sạch sẽ là sao?”

Bạch Nguyệt ngắm nhìn Lăng Tiêu một chút, Lý Trình thờ ơ lôi kéo Bạch Nguyệt, bước chân vững vàng đi ra ngoài.

“Đừng nhiều chuyện.” Lý Trình thì thầm nhắc nhở.

Bạch Nguyệt nhếch miệng, cũng không nói gì nữa.

Trong hành lang vẫn tối như vậy, chủ nhà bịt mũi, xấu hổ rút ra một túi rác ẩm ướt giấu ở một góc hẻo lánh, ném ra ngoài cửa, ông ta định lát đi ra ngoài thì tiện tay ném đi.

Lư Mộng Mộng vừa đúng lúc ôm chồng sách đi xuống lầu, nhìn thấy túi rác, cô nhíu mày.

Chủ nhà vội vàng giải thích: “Tôi sợ quên, định lát nữa ra ngoài thì tiện tay cầm đi bỏ luôn.”

Lúc quẹo lên cầu thang, Lăng Tiêu quay đầu nhìn, lúc Lư Mộng Mộng vừa đi ra cửa chống trộm, chủ nhà xoay người nhặt túi rác lên, mở cửa đi ra ngoài.

Hầy, thật ra khoảng cách từ đây đến thùng rác cũng chỉ có vài chục bước, tại sao có vài người không muốn đi thêm vài bước cơ chứ…

Sau khi cảm khái, Lăng Tiêu rất sinh động miêu tả lại toàn bộ chuyện tối qua cho chủ nhà.

Chủ nhà nghe xong thì cười ha ha: “Đám thanh niên các cậu thật biết đùa!”

“Không tin thì ông đi xem đi!” Lăng Tiêu không phục, mặc dù hắn nói không gặp bất cứ thứ gì nhưng cảm giác lại cho hắn biết hắn thật sự gặp quỷ.

Cửa phòng không khóa, chủ nhà không cần móc chìa khoá ra mà cứ thế vặn nắm cửa.

Ánh nắng rực rỡ, căn phòng nhỏ sáng trưng dưới ánh nắng mặt trời.

Chủ nhà rất tận tâm đi vào nhà vệ sinh, ông ta thử mở đèn, đèn không có vấn đề, sờ sờ cửa, cửa cũng không có vấn đề, ông ta dạo xong một vòng, hói: “Quỷ đâu?”

Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt: “Có thể bọn chúng chỉ xuất hiện ban đêm…”

“Há!” Chủ nhà vỗ Lăng Tiêu an ủi, đột nhiên điện thoại của ông ta vang lên, chủ nhà ừ hử ừ hử vài tiếng rồi cúp máy, “Chàng trai à, nhớ chú ý nghỉ ngơi, tôi đi đây, có người còn đang tìm phòng đấy.”

“Chủ nhà!” Lăng Tiêu tuyệt không buông cọng cỏ cứu mạng này, “Lầu trên có ai ở không?”

“Lầu sáu có một nhà đấy.”

“Ý tôi là phòng ngay trên phòng tôi ấy. có ai ở không?” Hắn chỉ chỉ trần nhà.

“Không có.”

“Mấy ngày trước có thằng nhóc nào đó chạy bộ trên lầu, tối hôm qua tôi còn nghe thấy tiếng nước mà!”

Chủ nhà lại cười, vỗ vai Lăng Tiêu: “Được, tối nay tôi đến lần nữa, để mở mang tầm mắt.”

Cửa đóng lại, Lăng Tiêu lẻ loi trơ trọi ngồi trên mép giường, ánh nắng ấm áp xua đi cảm giác lạnh lẽo, Lăng Tiêu không phục chạy tới nhà vệ sinh kiểm tra một vòng, lại chạy tới ban công nhìn một vòng, tất cả đều bình thường.

Hắn tuyệt đối không tin tà, tức giận nằm trên giường, muốn ngủ những ngủ không được, hắn trở mình một cái ngồi dậy, quyển sách bìa cứng trị giá tám ngàn đồng đang nằm trên bàn, Lăng Tiêu buồn bực ngán ngẩm mở mắt ra liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi sáng, muốn mình ở lại nhà trọ đáng sợ này à, được rồi, đi làm vẫn tốt hơn…

3. Trần Tam

Giữa trưa, Trần Tam đến xem phòng.

Chủ nhà dẫn anh ta lên lầu năm, lầu năm còn hai căn phòng trống, rộng rãi thoáng mát, ánh nắng dồi dào, Trần Tam nhìn trái nhìn phải, tỏ vẻ không hài lòng: “Còn gì nữa không?”

“Còn chứ, chúng ta lên lầu xem một chút.”

Lầu sáu từng xảy ra một vài chuyện, mặc dù chuyện sau đó đã bị ép xuống, lời đồn xung quanh cũng giảm bớt, nhưng không biết tại sao khách đến xem nhà đi tới đi lui mấy vòng cũng không muốn ở lầu 6.

Có lẽ có thứ gọi là giác quan thứ sáu nhỉ?

Lúc ấy chủ nhà đi công tác ở vùng khác tròn một năm, hoàn toàn không biết gì về chuyện ở lầu 6, mà tất cả người quản lý đều nhất quyết ngậm miệng không nói, cũng không xem thời sự đưa tin, thoạt nhìn có lẽ bị nhân vật tai to nào đấy ép xuống.

Cũng đúng, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ không coa ai đến ở nữa.

Một tầng có tám hộ, chủ nhà đang lo nhìn chỗ nào đó ở giữa tầng, đột nhiên Trần Tam chuyển vòng trên hành lang, chỉ vào cánh cửa: “Phòng này có ai ở không?”

“Có, có một hộ.”

Trần Tam chỉ một cánh cửa khác: “Phòng này thì sao?”

“Không có.”

“Tôi muốn vào xem một chút, được không?”

Chủ nhà thoải mái móc chìa khoá ra, mời Trần Tam vào xem phòng.

Phòng đơn, ánh nắng dồi dào, chỉ có điều vì lâu rồi không có người ở nên khắp nơi bị một lớp bụi dày bao trùm.

Trần Tam rất hài lòng: “Tôi chọn phòng này!”

Mặt chủ nhà vui như hoa nở, thành thạo lấy giấy ra tính tiền, Trần Tam trả tiền xong hỏi: “Xung quanh có chỗ nào uống rượu không?”

“Có, con đường ở ngay bên ngoài đều là hàng quán.”

“Ồ!” Trần Tam liếm môi, vui vẻ nhướng mày.

Nhìn Trần Tam có vẻ là một người đàn ông hào sảng, chủ nhà có ấn tượng không tệ với anh ta, vì thế ông ta quan tâm nhắc nhở: “Bên ngoài có hai khu chợ, ở đó có bán đủ loại bàn ghế giường sô pha, cái gì cũng có, giá tiền cũng hợp lý, anh có thể qua đó nhìn một chút.”

“Được!”

“Nếu muốn bỏ rác thì từ lầu này rẽ một cái sẽ gặp thùng rác.”

“À à, được.”

Cửa đóng lại, chủ nhà rời đi, Trần Tam thong thả bước ra ban công, đứng trong ánh nắng như có điều suy nghĩ.

4. Lăng Tiêu

 Ông chủ lớn đưa một hộp quà cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu trợn tròn mắt, ánh đỏ hồng hồng cộng màu vàng rực rỡ, chỉ cần nhìn thôi đã biết tiền đóng gói thôi đã chi không ít.

Ông chủ vung tay lên: “Đi, mau đưa nó cho ngài Âu Dương Huy.”

Hay lắm, bắt đầu dùng quà cáp để thu mua khách hàng à?

Tiểu Lưu chờ ông chủ đi xa mới thần bí dán lại gần: “Lần trước lúc đến quầy rượu đưa bản thảo thiết kế, ông chủ tự mình tiếp đãi, nghe nói khách khen loại trà này không dứt miệng, trò chuyện một lúc không hiểu tại sao lại cùng ông chủ xem chỉ tay tướng mạo, xem cực kỳ chính xác đó.”

Lăng Tiêu khịt mũi coi thường, gì mà gà mờ, xem ra kỹ thuật lừa đảo của tên khốn kiếp kia đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. 

*Lô hỏa thuần thanh/炉火纯青 – lú huǒ chún qīng (lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục.

Nguồn: https://www.facebook.com/notes/tieng-trung-thuong-mai/thành-ngữ-tục-ngữ-tiếng-trung/675329199146040/

“Anh ta có chỉ điểm vài câu cho cậu không? Chừng nào phát tài cũng đừng quên anh em này nhé.” Hai mắt Tiểu Lưu tỏa sáng.

“Nếu cậu có hứng thú như vậy thì tự mình đi tìm hắn đi!”

“Tôi đi rồi nhưng anh ta không tính cho tôi.” Tiểu Lưu bày vẻ mặt đau khổ.

Ố ồ, xem ra gà mờ còn biết sĩ diện, tích chữ như vàng! Càng làm ra vẻ thần bí, thôi đi!

Đã xem thấu bản chất giai cấp, Lăng Tiêu cảm thấy sức sống lại ào tới, cái gì mà mặc quần sịp chạy rông giữa đêm đều là mây bay! Khí thế hùng hồn cầm theo hộp quà, trên đường đi hắn nghĩ cứ tùy tiện đưa cho con nhân viên phục vụ là được.

Vừa đi tới cửa, hắn mới biết mình đến nhầm giờ.

Cửa quán bar đóng chặt, trên chốt cửa treo một cái bảng hiệu viết hai chữ thật to: “Đi ngủ”. Đù, ngay cả bảng hiệu cũng cá tính thật!

Liếc nhìn thời gian kinh doanh, từ chín giờ tối đến chín giờ sáng, bên dưới còn viết một hàng chữ nhỏ, “Lâu lâu mở cửa lúc ba giờ chiều.”…

Lăng Tiêu cầm hộp quà rời đi.

Lầu trên của quán bar là phòng ngủ xa hoa của Âu Dương Huy, y đứng trước cửa sổ, lặng lẽ dõi theo bóng hình Lăng Tiêu càng lúc càng xa.

Bận rộn cả ngày, buổi chiều Lăng Tiêu tan tầm đúng giờ, lúc tan tầm hắn lại nghĩ tới việc ở nhà trọ, cảm giác bất ổn lại dấy lên trong lòng lần nữa, hắn nhanh chóng bấm số điện thoại của chủ nhà.

Chủ nhà rất sảng khoái trả lời chắc chắn sẽ đến sau khi tiếp khách xong.

Lúc xế chiều, một tầng ánh sáng đỏ sậm bao phủ lên khu nhà trọ, ngay khi màn đêm buông xuống, sắc trời dần dần tối đi, như đang báo đến giời bọn chúng làm việc!

Lăng Tiêu bắt đầu gấp gáp, nhưng không quan trọng, lần này đặc biệt hơn, vì hắn đang chờ bọn chúng xuất hiện!

Tới đi! Tao không sợ bọn mày đâu! Chờ chủ nhà tới, hai đấu một không sợ đánh không lại?!

Lăng Tiêu ngồi trên mép giường, cảnh giác nhìn bốn phía, máy đun nước ở một góc hẻo lánh bỗng nhiên sôi ùng ục ùng ục bong bóng bốc lên khiến Lăng Tiêu bị dọa giật bắn mình.

Bong bóng ngừng, máy đun nước yên lặng.

Lăng Tiêu vẫn chưa hoàn hồn, đi qua cầm nó lên lắc lắc, nó lại ùng ục ùng ục bốc lên mấy cái bong bóng, lại lắc lắc, bong bóng không nổi lên nữa, lúc này Lăng Tiêu mới yên tâm thoải mái trở về chỗ ngồi.

Chỉ ngồi yên cũng không phải cách hay, hắn muốn mở máy tính nhưng nhỡ đâu có thứ gì đó leo ra từ màn hình thì sao. Ừm, đọc sách, đọc sách!

Sờ lên vỏ sách vừa cứng vừa nặng, Lăng Tiêu thay lòng đổi dạ, nhìn sách này có thể làm vũ khí lại còn có thể làm khiên! Nếu “nó” dám ra đây! Hừ! Nhìn xem ông đây có đập chết mi không!

Thùng thùng thùng, cửa bị gõ vang, tay Lăng Tiêu run lên, vô tình đụng phải cái chén, cái chén xoảng một tiếng vỡ nát trên mặt đất.

*Chỗ tiếng gõ cửa tui nghĩ là cửa nhôm nên mới để vậy.

“Cậu Lăng? Cậu Lăng?” Chủ nhà nghe thấy tiếng động, cứ tưởng bên trong xảy ra chuyện gì, tiếng gõ cửa càng gấp gáp hơn.

Bước chân của Lăng Tiêu như đi trên mây đi qua mở cửa.

“Mới nãy tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ, sao thế, có chuyện gì à?” Chủ nhà rất có trách nhiệm hỏi thăm.

“Vỡ ly ấy mà, không có gì đâu.” Lăng Tiêu ngại ngùng cười cười, mời chủ nhà vào phòng trọ.

Cửa mở sẵn, như thể sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Chủ nhà cảm thấy buồn cười, ông ta ngồi xuống ghế con rồi nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi tối.

Có thêm một người, Lăng Tiêu như được tiếp thêm sức mạnh, hắn nhanh nhẹn thu thập mảnh vỡ, mở cửa nhà cầu, cuối cùng ngồi đợi thứ kia xuất hiện.

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Lăng Tiêu, chủ nhà cũng gấp gáp theo, hai người ngồi đối mặt nhau, vẻ mặt trang nghiêm nói chuyện phiếm câu được câu mất.

Trò chuyện một lúc lâu nhưng vẫn chưa có bất cứ động tĩnh nào, Lăng Tiêu đứng ngồi không yên, hắn vội chạy tới nhà vệ sinh nhìn.

“Chắc nó đi làm trễ rồi?” Tầm trạng của chủ nhà cũng dần thả lỏng, vỗ đùi cười ha ha.

Vẻ mặt Lăng Tiêu đau khổ, lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên chợt có tiếng nước ào ào truyền đến từ trên lầu!

Đến rồi! Đến rồi!

Lăng Tiêu đã chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, hắn dán bên cửa, chỉ chỉ trên lầu: “Trên lầu không có người ở! Nhưng lại có tiếng nước!”

Chủ nhà lại phình bụng cười to lần nữa: “Sáng nay có một ông chú mới vào ở! Hẳn là anh ta đang tắm.”

Vãi sh*t?! Có người mới vào ở?!

Chủ nhà quay lại ngồi xuống ghế con, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu buồn bực ngồi xuống mép giường.

Tiếng nước ào ào ngừng lại, chủ nhà lại đi qua xem một vòng: “Có vẻ anh ta tắm xong rồi.” Rồi nhìn vẻ mặt phức tạp của Lăng Tiêu, tốt bụng nói, “Hay tôi đi với cậu lên lầu gặp anh ta một chút nhé.”

Lên đến lầu sáu, gõ cửa không được bao lâu, một ông chú lưng hùm vai gấu đầu ướt sũng quàng khăn mặt xuất hiện trước măt bọn họ…

Lăng Tiêu nằm trên giường, cảm thấy như mình bị người ta đùa giỡn.

Rốt cuộc chỗ đó có vấn đề, tại sao lúc mình muốn nó xuất hiện thì nó không xuất hiện? Chẳng lẽ hôm nay nó xin nghỉ?!

Trên lầu không còn tiếng lăn bi, không còn tiếng chạy nhảy của con nít, ngay cả tiếng nước ào ào cũng có lý do hợp lý để xuất hiện.

Lăng Tiêu không ngủ được, hắn đứng lên đi dạo một vòng, xác định không có bất cứ thứ gì, tất cả đều bình thường.

Hắn ủ rũ cúi đầu ngồi xuống ghế.

Quyển sách “dát vàng” giá tám nghìn đồng đang lẳng lặng loé sáng nằm trên bàn, tấm danh thiếp tinh xảo thì nằm bên cạnh toả sáng lấp lánh như dạ minh châu.

Lăng Tiêu bật đèn, cầm sách lên nhìn.

Hình ảnh trong sánh 《 Giám định và thường thức phong cách Châu Âu 》 rất nhiều, từ tạo hình khối chi đến bề ngoài, thậm chí cách trang trí lan can cũng có, chữ bên trong còn được dịch sang tiếng Anh, thuyết minh cực kỳ kỹ lưỡng, sau khi xem thiết kế còn có thể học tiếng Anh, đối với một người thi rớt tiếng Anh như bạn học Lăng mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cuốn sách giáo khoa rất có giá trị.

Quyển sách vừa dày vừa đẹp vừa chất lượng thế này, đáng tiếc lại bị chữ ký như gà bới kia chà đạp.

Lăng Tiêu lật ra tờ đầu tiên, xoay tới xoay lui nhìn nét chữ đỏ rực, nhìn mãi cũng không biết đó là chữ gì, chiếm hết một tờ giấy trắng, chợt nhìn, trông có vẻ giống phù chú.

Chật, là thầy bói gà mờ thì chỉ biết vẽ phù chú gà mờ thôi!

Trong lòng Lăng Tiêu thầm rủa xả, sách dày thế này không biết đến bao giờ mới đọc xong, chi bằng cứ mang lên công ty, không chừng lúc vẽ bản thảo có thể tìm được chút linh cảm!

Dù sao trong công ty có tủ cá nhân, cất trong đó rồi khoá lại chắc không sao đâu nhỉ!

A! Còn bút ngòi vàng! Hầy, thôi để lần sau mang cả sách theo trả luôn!

5. Âu Dương Huy

Âu Dương Huy gọi điện thoại tới bộ phận thiết kế của công ty Giang thị, y muốn hỏi xem bản thiết kế vẽ đến đâu rồi.

Mặc dù có số điện thoại của Lăng Tiêu nhưng Âu Dương Huy là khách hàng, y ký hợp đồng với ông chủ Giang ngay từ đầu. Ông chủ Giang thì giữ chức nghiệp vụ viên, nếu khách hàng muốn tư vấn thiết kế, trừ phi được ông chủ yêu cầu, nếu không thì phải thông qua truyền đạt của nghiệp vụ viên để thiết kế.

Đây là quy tắc trong ngàng, Âu Dương Huy hiểu.

Có vẻ như ông chủ Giang hơi ngượng ngùng nên trực tiếp mời Âu Dương Huy sang công ty một chuyến.

 Không ngoài dự đoán, sau khi y đi qua ông chủ Giang tự mình đãi khách, đám người cao tầng bồi tiếp, đủ loại món ngon sơn hào hải vị được gọi đến, Âu Dương Huy cũng khách sáo ngồi xã giao một lúc.

“Tiểu Âu này.” Ông chủ Giang thân mật tiến tới, “Tiểu Lăng bị bệnh nên xin nghỉ phép mấy ngày nay, khiến cậu chờ lâu rồi, nếu cậu cần gấp thì tôi sẽ sắp xếp cho cậu một nhà thiết kế khác, đảm bảo tối mai sẽ đưa phương án tới cửa nhà cậu!

Âu Dương Huy mỉm cười: “Tôi không vội, chỉ là mấy ngày nay không thấy cậu ấy nên tôi đến hỏi một chút.”

“Tiểu Âu quan tâm nhà thiết kế của công ty chúng ta như vậy, lão Giang may mắn thật đấy!” Sau đó cụng ly uống rượu.

Bầu không khí vui vẻ hài hòa, duy chỉ có điều không ai nói rốt cuộc Lăng Tiêu bị bệnh gì.

Sau khi ăn uống no nê, ông chủ Giang mời Âu Dương Huy tham quan công ty, quy mô của công ty rất lớn, nhà thiết kế không dưới trăm người, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Âu Dương Huy thuận miệng hỏi một câu: “Ngài Lăng làm ở vị trí nào?”

Ông chủ Giang dẫn y đi, nơi làm việc của Lăng Tiêu vô cùng sạch sẽ, như thế từ xưa tới nay chưa từng có ai ngồi ở vị trí này.

“Ây da, Tiểu Âu à, cậu nhìn xem đây đều là đồ tốt cả, chỉ ngâm một chút đã tỏa mùi thơm, cậu cầm lấy nếm thử đi.” Ông chủ Giang cầm lấy hộp quà được đóng gói cẩn thận đặt bên cạnh chỗ ngồi của Lăng Tiêu đưa cho y.

Là lá trà cao cấp, đáng tiếc Lăng Tiêu bị bệnh, không đi đưa được.

Ngăn kéo của Lăng Tiêu đóng không kỹ, ông chủ Giang tốt bụng đóng lại hộ nhưng hình như nó bị kẹt, vì thế ông ta kéo ra rồi lại đóng lại.

Cứ kéo ra đóng lại như thế, Âu Dương Huy nhìn thấy một cuốn sách tinh xảo, một cây bút ngòi vàng và một tấm danh thiếp xa hoa nằm trong ngăn kéo…

Nguy rồi!

Âu Dương Huy lén lút lấy điện thoại ra, bấm số Lăng Tiêu.

Bên kia truyền đến tiếng chuông êm tai nhưng chờ mãi lại không ai nghe máy, Âu Dương Huy để điện thoại xuống, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt.

Mấy ngày trước y nhìn thấy ấn đường Lăng Tiêu biến thành màu đen, gương mặt như sắp chết, y đưa cho hắn danh thiếp với bút chu sa nghĩ có thể trấn tà, mấy ngày sau y chợt có linh cảm nên bấm ngón tay tính toán, không thể nào! Giờ chết của hắn là vào đêm khuya ngày hôm đó! Vì thế y bất đắc dĩ gọi điện thoại cứu hắn một mạng, đưa cho hắn phù chú trấn tà, nhưng cmn nhà hắn, tên ngu ngốc kia lại mang toàn bộ bùa hộ mệnh đến công ty!

Đây không phải muốn chết sớm sao!

Được rồi, là tự hắn muốn chết, không liên quan tới mình, không cứu được là vì hắn tới số!

Âu Dương Huy bình tĩnh bước ra ngoài công ty, tâm trạng không chút tập trung lấy điện thoại ra gọi lại số kia những vẫn không ai nghe máy.

Dừng! Chuyện này liên quan gì tới mình! Chỉ cần tìm người thiết kế lại dự án là được!

Y thờ ơ xóa danh sách cuộc gọi, dãy số của Lăng Tiêu cũng biến mất.

Ngồi trên ghế dài ven đường một lúc, y lấy điện thoại ra chơi trò chơi, chơi được một lúc lại mở danh sách cuộc gọi, vô thức nghĩ tới một dãy số sau đó ấn xuống nhưng một lát sau lại cảm thấy không đúng lắm nên xóa sạch, y dứt khoát tìm trong ghi chép cuộc gọi nhưng lúc mở ra danh sách thì mới nhớ ra mình đã xóa từ lâu, xong lại phát hiện mình không lưu số đối phương.

Một dãy số ngắn ngũi trở thành chướng ngại không thể trèo qua.

Hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Âu Dương Huy mở trò chơi, tiếp tục chơi như không có việc gì, nhưng không biết tại sao trước kia dùng mánh khóe luôn thuận lợi qua cửa, bây giờ lại liên tục thí mạng trên đường, tiếp đó nằm trên mặt đất GAME OVER.

Âu Dương Huy cảm thấy không may mắn, y đóng trò chơi lại, mở trò Tetris.

*Tetris: Xếp gạch.

Khối vuông nhỏ chậm rãi rơi xuống từ phía trên, tốc độ càng lúc càng nhanh, ngón tay Âu Dương Huy thuần thục bấm bấm, điểm số kéo lên cao dần, liên tục tăng nhanh, cho đến khi khối lập phương dần chồng chất thành một hình dạng.

Hình quan tài.

Tay Âu Dương Huy run lên một cái, ngón tay bấm trượt nhanh, một loạt khối gạch rơi xuống chất cao như núi, dòng chữ GAME OVER lại xuất hiện.

Dòng chữ màu đỏ như máu khắc trên quan tài.

Họa sát thân…

Âu Dương Huy tắt điện thoại, móc một điếu thuốc ra chậm rãi hút, nhận lấy kích thích từ nicotin, y mới có thể kềm được suy nghĩ đang lao nhanh trong đầu.

“Ồ? Ngài Âu?”

Âu Dương Huy ngẩng đầu, Tiểu Lưu bày vẻ mặt vui vẻ cầm phần cơm gà rán xuất hiện…

Âu Dương Huy đứng dưới phòng cho thuê nhìn điện thoại, mười giờ rưỡi tối.

Đèn đường tắt ngóm, khắp nơi tối như mực.

Nhìn hoàn cảnh nơi này thật sự không dám khen ngợi, rõ ràng thùng rác ở ngay bên ngoài nhưng trước cửa tòa nhà lại chất một đống rác, mặt đất ẩm ướt trộn lẫn các loại nước thải phản xạ ánh sáng lập lòe, ruồi muỗi ong ong ong bay khắp nơi.

Mùi hôi thối nồng nặc.

Âu Dương Huy nhíu mày đẩy cửa nhưng cửa chống trộm bị khóa, hắn không vào được.

Dùng lời ngon tiếng ngọt để đánh đổi, nịnh nọt tới mức Tiểu Lưu nở hoa trong bụng, Tiểu Lưu là bạn của Lăng Tiêu, lúc Lăng Tiêu dọn nhà có nói với cậu ta, thật trùng hợp là cậu ta biết hắn ở đâu.

Nhưng cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi, còn tầng lầu cụ thể, ở phòng nào thì Tiểu Lưu hoàn toàn không biết gì cả.

Bạch Nguyệt với Lý Trình đã sớm làm xong việc nên tan tầm về sớm, bọn họ tuân thủ quy tắc đi vào từ cửa chính tòa nhà, làm như không thấy Âu Dương Huy đứng bên cạnh.

Âu Dương Huy nhìn qua bóng dáng một đen một trắng, y có cảm giác khí tức trên người hai người này có gì đó rất lạ.

Cửa chống trộm mở ra, ngay lúc nó sắp đóng lại, Bạch Nguyệt đứng giữ cửa hỏi y: “Cậu không vào à?”

Các hộ gia đình trong một tòa nhà thường không quen biết nhau, người dân ở ngoài thành phố cũng thường xuyên di chuyển liên tục, vì thế chuyện một vài gương mặt lạ xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.

Lý Trình lén lút kéo nhẹ Bạch Nguyệt, nhắc nhở cậu ta đừng nhiều chuyện.

Âu Dương Huy mỉm cười: “Cám ơn nhưng không cần đâu.”

Ngay lúc cửa sắp khóa lại, Âu Dương Huy chợt cảm nhận được gì đó, vội hỏi một câu: “Hai người biết ai tên Lăng Tiêu không?”

Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Có gặp qua nhưng không tự giới thiệu, cho dù Lăng Tiêu đứng trước mặt Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt cũng chưa chắc ghép tên của hắn với người trước mặt.

Trong hành lang tối om, Lý Trình xoay tay, một quyển vở thật dày xuất hiện từ hư không, anh ta không cần ánh sáng vẫn có thể lật xem trong bóng tối.

Quả nhiên có tên Lăng Tiêu, thời gian là hơn mười hai giờ tối nay, nhưng người này không thuộc sự quản lý của bọn họ, Lý Trình khép vở lại, tay vừa động, quyển vở đã biến mất.

Bạch Nguyệt tò mò: “Vẫn chưa xong việc à?”

Lý Trình lạnh nhạt nói: “Không, chỉ là kiểm tra đối chiếu một chút thôi.”

Bạch Nguyệt cười: “Hiếm khi thấy cậu chăm chỉ như vậy.”

Lý Trình cười lạnh: “Tôi vẫn luôn chăm chỉ, do cậu không phát hiện đó thôi.”

Đúng lúc này Trần Tam đi xuống lầu, nhìn thấy hai người đi lên thì tránh qua một bên để bọn họ đi qua, Bạch Nguyệt đi trước nên lúc Trần Tam nhìn thoáng qua cậu, anh ta đột nhiên vươn tay túm lấy Bạch Nguyệt, cảnh giác nói: “Ngươi là ai?”

Bạch Nguyệt cười: “Hộ gia đình mới chuyển vào.”

“Lầu nào?”

“Lầu sáu.”

“À, tôi cũng thế…” Trần Tam lén lút sờ cổ tay Bạch Nguyệt, ừm, có mạch đập, là người, nhưng có thật cậu ta là người không? Cảm giác không giống lắm…

“Cảm phiền cho qua.” Lý Trình không khách khí chen giữa hai người, ngăn cách Bạch Nguyệt với Trần Tam.

“Thật xin lỗi.” Trần Tam khách khí.

“Không sao.” Bạch Nguyệt cũng khách khí.

Ngoài cửa, Âu Dương Huy đang lo lắng không biết có nên tìm chủ nhà hỏi hay không, chợt cửa mở, Trần Tam ngâm nga hát đang ra ngoài tìm quán rượu đi tới.

Có lẽ nên hỏi một chút, dù sao cũng hơn là không có manh mối. 

Âu Dương Huy gọi anh ta lại: “Anh này, cho hỏi… Anh có biết Lăng Tiêu ở phòng nào không?”

“Hả? Lăng Tiêu?” Trần Tam nghiên nghiên đầu, nhớ tới một thanh niên đi cùng với chủ nhà gõ cửa phòng mình nửa đêm mấy ngày trước, “À! Có! Cậu ta ở ngay dưới phòng của tôi!”

Lầu năm, phòng 501.

Cửa chống trộm đang mở, lòng Âu Dương Huy như lửa đốt xông vào, Trần Tam ngoẹo đầu nhắc nhở: “Này, bên trong không mở đèn, cậu mở điện thoại chiếu đường đi!”

Tiếng nói quanh quẩn trong hành lang, tiếp theo đó là tiếng đóng cửa, hoàn toàn bị bịt kín trong bóng tối hỗn độn…