Cẩn thận quan sát xung quanh một lần, cảm giác không có gì đập vào mắt mình sau đó Trương Dương mới rời đi. Mặc dù đối diện giao lộ, nhưng Trương Dương vẫn hết sức cẩn thận, dù sao, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, hơn nữa, vết thương trên đùi Lưu Bưu vẫn chưa khỏi.
Cả con đường này đều là bán y phục, hơn nữa, đều là hàng chất lượng kém giá rẻ. Chính điều này lại hợp với tâm ý của Trương Dương, bây giờ tiền cũng chỉ còn lại hơn bốn trăm, nếu muốn mua nhãn hiệu gì gì đó, có lẽ mua một bộ y phục cũng không đủ.
Trương Dương tốn hơn hai trăm nguyên, rất nhanh liền chọn hai bộ thoạt nhìn không dẫn tới sự chú của người khác lại là y phục quần chúng, vóc người Lưu Bưu hắn tự nhiên là đẹp đẽ chỉnh tề rồi, mặc y phục loại nào thì liếc mắt là thấy ngay.
Trương Dương tự mình ở trong phòng thay quần áo đem y phục mặc vào sau đó lập tức từ trong cửa hàng trang phục đi ra, hắn đột nhiên nghĩ đến,hẳn là cũng phải đem Lưu Bưu cõng tới đây, bởi vì, Lưu Bưu cũng cần thay bộ y phục tức cười trên người xuống.
Đột nhiên!
Trương Dương toàn thân tóc gáy dựng đứng, đồng tử co lại, cả người toát ra mồ hôi lạnh. Bởi vì, đối diện trạm dừng xe có một số cảnh sát dùng xe tải chuyên dụng, ở trên viết dòng chữ "Phòng chống bao động". Thân xe che trước vị trí Lưu Bưu, bất quá, vẫn có thể nhìn thấy đầu. Mấy cảnh sát đội mũ tựa hồ đang tra hỏi Lưu Bưu.
Trương Dương giả trang người xem náo nhiệt, lúc này, đã có rất nhiều người vây xung quanh xe cảnh sát xem náo nhiệt.
"làm sao vậy,ta không thể ngồi chỗ này?" Lưu Bưu vẻ mặt mang thái độ chống đối nhìn cảnh sát đối diện với hắn, hắn hoàn toàn quên mất mình đang chạy trốn.
"Tiên sinh, mời ngài xuất trình chứng minh thư!" Tính tình cảnh sát lại rất tốt, bất quá, vẻ mặt lại cũng rất nghiêm túc.
"Lão tử chính là không cho ngươi xem đó, ngươi có thể làm gì nào?" Lưu Bưu vẻ mặt kiêu ngạo, Trương Dương chứng kiến đành lắc đầu. Ôn con này vẫn nghĩ hắn vẫn còn là tiểu bá vương trong trường học.
"Tiên sinh, mong ngài phối hợp. Chúng ta đang chấp hành công vụ!"
"Không mang, lão tử đi dạo trên đường mang cái chứng minh thư đầu "uồi" kia làm gì!"
"Vậy mời ngươi theo chúng ta đi một chuyến…"
"**, ngươi dựa vào cái gì….."
"Đồng chí cảnh sát, người này thoạt nhìn kỳ lạ, hay là đem hắn đi hỏi rõ ràng cho xong!"
"Đúng vậy đúng vậy…. Vừa nhìn đúng là người xấu."
"Nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia đều không giống người tốt…"
"Ta thấy có chút giống từ trong bệnh viện tâm thần chạy ra. Có người mặc y phục như vậy sao?"
Người dân xung quanh liến thoắng nói. Nói đến nỗi Trương Dương đầu đầy mồ hôi, đích xác, bộ dáng hiện tại của Lưu Bưu thật sự không giống một người tốt, bộ mặt kiêu ngạo thực sự là người khác nhìn là thấy ghét,quỷ gặp là quỷ chê.
Lão đại, ngươi không thể thấp giọng một chút sao?
Chúng ta đang chạy trốn a!
Trương Dương thầm kêu khổ, rất rõ ràng, Lưu Bưu đã cùng cảnh sát náo loạn rồi, hắn vạn vạn lần không thể ra mặt, nếu không, hai người đều chạy không thoát.
"Lão tử là người Đông Quốc đường đường chính chính, ngồi ở đây chờ xe, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta?" Thấy người dân vây quanh giúp cảnh sát nói, hai cảnh sát trẻ tuổi trong đó liền đi tới bắt người. Lưu Bưu nhất thời gào thét nói.
"Đầu tiên, hành vi của ngươi khả nghi. Y phục ngươi mặc khẳng định không phải của ngươi. Còn nữa, ngươi không cách nào chứng minh thận phận của ngươi, nếu ngươi bây giờ có thể chứng minh thân phận của ngươi, chúng ta sẽ lập tức đi, xin lỗi, bây giờ ngài phải cùng chúng ta đi một chuyến. Bảo vệ nhân dân trừ bỏ phần tử phạm tội là chức trách của chúng ta. Chúng ta tuyệt đối sẽ không nghi oan cho người tốt, càng sẽ không buông tha một kẻ xấu nào!" Lão cảnh sát lúc đầu cùng Lưu Bưu nói chuyện vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói với Lưu Bưu.
"**, Ngươi là cái gì. Ngươi chẳng nhẽ không chơi gái? Ngươi chẳng nhẽ không đánh bạc? Ngươi chẳng nhẽ không thu tiền trà nước? Ngươi thề đi, ngươi đứng trước những người này thề đi a!"
"Mang đi!" Lão cảnh sát vẻ mặt tái mét lạnh lùng nói. Sự ương bướng không phục tùng của Lưu Bưu khiến cho hắn rất mất mặt. Hơn nữa, mấy lời này của Lưu Bưu lại có mấy người có thể đánh vào lương tâm của mình nói cả đời không chơi gái, đánh bạc, ăn hối lộ. Đặc biệt là nghề nghiệp đặc thù giống như bọn họ, đã khó lại càng tăng thêm khó.
"Ngươi thề đi, thề đi…. Đại gia sẽ không buông tha cho ngươi, ta nhớ kỹ phù hiệu cảnh sát của ngươi, bà mẹ nó, nếu ta phát hiện ngươi chơi gái,đánh bạc, ăn hối lộ ta sẽ giết ngươi, đánh què một chân của ngươi. Lũ chó các ngươi khi dễ người tàn tật……."
Chứng kiến Lưu Bưu bị mấy cảnh sát lôi lên xe vẫn hùng hùng hổ hổ,Trương Dương không khỏi lau mồ hôi trên mặt, hắn thực sự có chút không hiểu tại sao cảnh sát lại tìm được Lưu Bưu, Lưu Bưu mặc dù ăn mặc kỳ lạ cổ quái, nhưng, cũng không đến nỗi tùy tiện để trêu chọc cảnh sát. Huống chi, giọng nói Lưu Bưu vốn là giọng bản địa, không có cảnh sát lại ngu xuẩn đến nỗi không có việc gì lại tra xét chứng minh thư một người bản địa.
Trừ phi, có hành động?
Chẳng nhẽ là người của Mãi Mãi Đề đã bắt đầu tỏa ra phụ cận thành phố truy sát bọn họ rồi?
Chẳng nhẽ cảnh sát vùng này đều đang phối hợp với bọn chúng?
Đột nhiên, trái tim Trương Dương đập mạnh kịch liệt, hắn nhớ đến, trong thành phố từ quáTrà Truyện đến lúc cảnh sát giữ trật tự ở trên đường quốc lộ…. Hiển nhiên, thế lực của Mãi Mãi Đề đã có thể ảnh hưởng đến ngành công an vùng này rồi, nếu không, động tĩnh lớn như vậy các ngành bộ cường lực của Chính Phủ không thể không có phản ứng.
Nhìn theo xe cảnh sát kéo theo tiếng còi xe lái đi, Trương Dương lập tức nhảy lên một chiếc taxi.
"Sư phó, xe cảnh sát phía trước làm gì vậy a? Kêu đến long trời lở đất!"
"Nga, không rõ lắm, không biết tại sao sáng sớm nay trên đường xe cảnh sát tuần tra nhiều hẳn lên, nghe nói có hai tội phạm đào thoát bên ngoài. Cụ thể là ai cũng không biết…. Nga, đúng rồi. Tiểu huynh đệ đi đâu vậy?"
"Đi tới cục cảnh sát, có lẽ có đầu mối quan trong để viết báo đó."
"A a. Tiểu huynh đệ là ký giả a?" Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
"Còn chưa phải chính thức, đang thực tập, lập tức muốn tác nghiệp,ai!Hiện tại công việc không dễ tìm, tốt nghiệp chẳng khác nào thất nghiệp. Tòa soạn muốn cho chúng ta tìm một chút tư liệu thực tiễn để viết báo. Nếu có thể tìm thấy đề tài viết báo gì quan trọng, có lẽ tòa soạn sẽ quan tâm giữ ta lại."
"Tiểu huynh đệ, ngươi dám chắc được, nếu không, ta cung cấp cho ngươi một bài báo? Tài xế taxi rất vui vẻ nói.
"Khục khục….Bài báo gì?" Trương Dương nhìn chằm chằm xe cảnh sát phía trước đang nhắc nhở giấy phép lái xe nói.
"Thì viết về sự khó khăn của tài xế taxi chúng ta. Bây giờ có phí xăng dầu, phí kèm thêm, phí quản lý hiệu xe, phí cầu đường, phí này phí nọ, còn để cho người ta sống nữa hay không a.Ta thấy, người hoàn toàn có thể viết về sự ngọt bùi cay đắng của tài xế taxi chúng ta, ta cam đoan ngươi sẽ nổi danh trong cả nước. Tòa soạn các ngươi khẳng định cũng sẽ giữ ngươi lại…."
"Ân ân, ta ở chỗ này phỏng vấn một chút sau đó sẽ tìm tư liệu thực tế về taxi…. Nga…. đến rồi. Dừng lại ngay cửa, ta phỏng vấn bảo vệ trước…. Bao nhiêu tiền?"
Lúc này, xe cảnh sát ở phía trước không xa đã tiến vào một chiếc cổng lớn,trước cổng đề biển "Đội phòng chống bạo động huyện H thành phố C tỉnh C".
"Tiểu ca, còn nói tiền cái gì, tài xế taxi chúng ta coi trọng nhất là nghĩa khí, đây là danh thiếp của ta, lúc ngươi cần phỏng vấn thì gọi điện cho ta. Ta sẽ triệu tập các huynh đệ liên quan cung cấp tư liệu thực tiễn cho ngươi. Thế nào?" Tài xế vẻ mặt hào sảng.
"Ân ân…. Được được, sau khi ta phỏng vấn sẽ gọi điện cho ngươi. Cám ơn tài xế đại ca, hẹn gặp lại nha!" Trương Dương nhận tấm danh thiếp mặt ngoài trang trọng của tài xế taxi rồi đút trong túi, thấy tài xế kia a a cười ngây dại, phảng phất như lập được công lớn.
Thấy xe taxi rời đi, Trương Dương không nhịn được sờ sờ cả người trên dưới, chẳng nhẽ mình thật sự rất giống ký giả mới vào nghề?
Ân, sau này làm ra vẻ mắt đưa lên trên, tốt nhất làm một bản ký sự, văn kiện, camera gì gì đó cầm ở trên tay. Có lẽ sau này ngồi xe taxi cũng không cần tốn tiền a…..
Ở Đông Quốc. Ngành chấp pháp bình thường đều tương đối náo nhiệt. Đội phòng chống bạo động ở trong huyện này cũng không ngoại lệ, dòng người đi tới đi lui như mắc cửi, mặc dù có một bảo vệ, trên thực tế cũng không quản chuyện, chỉ là ghi lại một lần số lượng xe đi vào, đối với nhân viên đi vào cơ hồ nhìn cũng không thèm nhìn.
Làm bảo vệ chỗ này căn bản không cần lo lắng mấy tên trộm sẽ tới, cho dù mấy tên trộm ăn mật báo cũng sẽ không ngu ngốc đến mức chạy tới đơn vị cơ quan cường lực này làm mấy chuyện trộm cắp.
Chiếc xe tải cảnh sát chuyên dụng dừng ở tận cùng bên trong chiếc sân của một tòa nhà,tòa nhà có hai tầng, từ xa nhìn thì ở trên treo một tấm biển nhỏ, hẳn là phòng làm việc, phía ngoài có một tòa nhà một tầng. Thoạt nhìn rất cũ kĩ. Bất quá, cửa sổ và cửa đều có hai lớp. Bên trong là một lớp cửa cũ có kết cấu gỗ nguyên chất, sơn sặc sỡ, lớp bên ngoài là cánh cửa sắt hàn lan can sắt, màu đỏ sẫm, thoạt nhìn vô cùng kiên cố, hẳn là nơi giam người bị tình nghi.
Trương Dương không dám tới gần phòng chất vấn, trước tiên ở trong sân tìm một nhà vệ sinh sau đó giả vờ đang xem báo một cách hờ hững, con mắt lại quan sát tình hình xung quanh.
Giữa sân là một không gian thật lớn. Làm bãi đỗ xe. Phía sau căn phòng vừa rồi Trương Dương tiến vào còn một tòa nhà cao ba tầng. Phía trước chính là đất trống, bất quá, đầu kia bãi đất trống là một tòa nhà hơn hai mươi phòng cũ nát bỏ hoang. Trên nóc căn lầu này có một cái xà nhà thật lớn lòi ra, ánh mặt trời chiếu thành một cái bóng nắng rất lớn phía trước căn nhà, tạo nên một hình ảnh như một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.
Vì Trung Quốc trải qua vài cơn bảo khủng hoảng kinh tế rất lớn, những căn nhà cũ nát đã trở thành một nét đặc sắc của Trung Quốc. Nếu một thành thị mà không có vài căn nhà cũ nát khẳng định sẽ bị người ta cười cho. Ít nhất, có được một căn lầu cũ nát tồi tàn chứng tỏ thành thị đó đã từng có kinh tế phát triển. Nếu không có những căn nhà cũ nát tồi tàn thì chỉ có một lý do để giải thích, đó chính là lạc hậu!