Tiếng xương gãy vang lên giữa không gian trống trải trở nên thật thanh thúy.
Mọi người có thể thấy rõ ràng, tuyển thủ da đen bị tuyển thủ Nhật Bản khóa cổ giờ xụi lơ như quả bóng bay xì hơi, cánh tay cứng như thép rủ xuống, vô lực...
Ù ù cạc cạc một hồi, bầu không khí bi thương dần lan ra khắp quyền tràng, sắc mặt của khán giả ngồi xem đều trở nên ảm đạm.
Rất rõ ràng, người da đen này là một tuyển thủ ưu tú, rất có tiềm năng.
Tuyển thủ Nhật Bản từ từ đứng dậy, khom người vái một vái thật sâu với thi thể nằm trên mặt đến rồi chậm rãi đi xuống...
Sau một thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, lại có hai tuyển thủ đi lên, theo như lời người chủ trì nói, trận đấu này được tổ chức để chọn người khiêu chiến với quán quân lần này.
Nói cách khác, quán quân lần này còn chưa xuất hiện thì đã tiến hành đấu để khiêu chiến với quán quân.
"Trương Dương, ngươi nói xem, người da đen kia rõ ràng lợi hại hơn, tại sao lại thua?" Khổng lão nhị lúc này đã hết hứng thú xem trận đấu, dù sao đây cũng chỉ là thi đấu tuyển chọn sơ cấp, chưa có gì đáng xem, hắn không chịu nổi tịch mịch nên quay sang hỏi Trương Dương.
"Rất đơn giản".
"Nói thử xem" Khổng lão nhị mừng rõ nói.
"Có thể khẳng định rằng tuyển thủ Nhật Bản đã nghiên cứu rất kỹ về tuyển thủ da đen, từ khi bắt đầu, tuyển thủ Nhật Bản luôn tỏ vẻ đang đề phòng cái gì đó. Khi ta thấy tuyển thủ da đen vung chân đá thì ta đã hiểu, hóa ra, tuyển thủ Nhật Bản vẫn luôn đề phòng chân của tuyển thủ da đen... Hơn nữa, tuyển thủ Nhật Bản còn tìm được phương pháp để đối phó với thối pháp của tuyển thủ da đen, hắn vẫn luôn dụ dỗ tuyển thủ da đen vung chân đá vào thời điểm mấu chốt nhất, thứ hắn muốn chính là hiệu quả ra một đòn chuẩn xác ngay này…"
"Ồ… Trương Dương, ngươi nói liệu có kẻ nào tìm hiểu về ta không?" Khổng lão nhị giật mình hiểu ra.
"Ngươi tham gia mấy trận đấu rồi?"
"Khoảng năm sáu trận gì đấy."
"Thế chắc là có, ở đây hẳn phải có máy quay ghi lại mọi cảnh, đối thủ của ngươi sẽ dựa vào đấy để phân tích một vài động tác quen thuộc của ngươi".
"Ồ..." Khổng lão nhị như có điều gì phải suy nghĩ, cúi đầu trầm tư.
Tất cả mọi người không còn tâm tình để mà xem tiếp các trận đấu nữa. Đầu tiên là Firman cùng Kara dẫn theo đám vệ sĩ rời đi, lát sau, đám Lưu Bưu không thể kiên nhẫn ngồi xem những trận đấu vớ vẩn này nữa lên đề nghị ra về.
Cuối cùng cả đám lũ lượt rời đi, nhóm Đông Bắc Hổ, Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan cũng đi theo.
Lúc này hãy còn sớm, Đông Bắc Hổ hào phóng nói muốn làm tiệc tẩy trần cho mọi người.
Mọi người đi đến một quán ăn đêm ở gần khu phố người Hoa, quán này do người Trung Quốc mở.
Mà khi cả đám đi tới quán ăn, ngay cả Trương Dương cũng không phát hiện được bọn họ đang bị người ta theo dõi. Phương pháp theo dõi rất khéo léo, giống như thi chạy tiếp sức vậy, trên đường đi luôn có người thay phiên theo dõi, cho dù là nhân tài chuyên nghiệp như Na Na cũng không thể đề phòng được. Dù sao, không ai lại đi chú ý tất cả những người đi đường cùng xe cộ, mà dù có muốn cũng không thể chú ý được hết, nhiều lắm đó.
Tại một tòa nhà xa xa khu phố người Hoa, Firman chính đang đứng trên mái nhà, trong tay cầm ống nhòm quan sát con đường. Quả nhiên không ngoài dự đoán của y, Trương Dương bọn đang tới phố người Hoa để ăn đêm. Đối với người Trung Quốc mới đến nước Mỹ, phần lớn đều có thói quen ăn đêm.
Sau khi đám người Trương Dương đi vào nhà hàng, Firman chậm rãi móc điện thoại ra, kề vào tai nói nhỏ vài câu rồi tắt điện thoại.
Hiện giờ, chuyện không cần y phải giải quyết nữa.
Đêm nay chính là thời điểm giải quyết triệt để Trương Dương cùng Tô Đại Phong, Muhammad Ridwan, Firman không muốn để lại hậu hoạn. Hiện giờ Muhammad Ridwan đã có Trương Dương và Tô Đại Phong làm chỗ dựa, chẳng mấy nữa là đủ lông đủ cánh.
Đối với Firman mà nói, uy hiếp của Muhammad Ridwan so với Tô Đại Phong và Trương Dương thì lớn hơn nhiều. Bởi vì, hắn gần như biết hết tất cả sự vụ bên trong bang Indonesia. Hơn nữa, ở Indonesia cũng có người của chú hắn ở khắp nơi, hắn căn bản không cần bang Indonesia hỗ trợ cũng có thể thành lập được con đường nhập cư trái phép, thậm chí có thể xây dựng được cả một thế lực mới thuộc phe Indonesia.
Hôm nay là lần đầu tiên quyết sống mái với bang Indonesia trong mười năm gần đây, bởi vì lần hành động này Firman đã huy động hơn hai trăm người. Dù sao thì phố người Hoa cũng là nơi ngọa hổ tàng long, mà Đông Bắc Hổ với Muhammad Ridwan cũng không phải loại người dễ trêu chọc.
Đương nhiên, khiến Firman lo lắng nhất chính là vì có Trương Dương, y bố trí người theo dõi trên đường chính là để xác định xem Trương Dương có mang súng trên người không. Đến cả lão Kara cũng cảm thấy e ngại thì chứng tỏ thuật bắn súng của hắn rất đáng sợ.
Firman cũng không định nổ súng giữa phố xá sầm uất, y không có bản sự như lão Kara, dám thuê bắn tỉa đến bắn lén Trương Dương. truyện được lấy tại Trà Truyện
Đây là một quán cơm chính cống, đại sảnh rộng rãi, trang thiết bị đầy đủ. Dĩ nhiên, nói nó chính cống cũng chỉ tương đối mà thôi, bất cứ là món ăn gì của Trung Quốc sang đến Mỹ đều trở thành không chính cống, ít hay nhiều gì cũng có thay đổi, để có thể thích hợp với khẩu vị của người Mỹ.
Bữa ăn đêm này trôi qua một cách nặng nề.
Tô Đại Phong và Đông Bắc Hổ hai người rõ ràng cảm nhận được áp lực, mà có áp lực này chính là vì sự trầm mặc của Trương Dương.
Trương Dương vẫn luôn trầm mặc tỏ vẻ như đang suy nghĩ gì đó, tựa như có tâm sự nặng nề.
Bây giờ Tô Đại Phong càng lúc càng không hiểu Trương Dương, y không rõ người trẻ tuổi này so với lúc cùng ở trên thuyền sao lại như hai người hoàn toàn khác biết. Trương Dương bây giờ tạo ra một áp lực khiến người khác tim đập nhanh, không dám đối mặt với hắn. Ngay cả khi hắn trầm mặc cũng không ai dám nói chuyện...
Vì sao lại xuất hiện cảm giác này?
Những người này đang làm cái gì vậy?
Tô Đại Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lưu Bưu và A Trạch, cả Tiểu Lý Tử nữa, ba người này tạo cho y một cảm giác rất kỳ lạ. Đặc biệt là Tiểu Lý Tử, trên người đầy vẻ yêu dị, một loại ảo giác mãnh liệt như có như không, mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Mà ánh mắt của Đông Bắc Hổ trước sau không rời được người Lưu Bưu.
Đông Bắc Hổ tu luyện công phu khổ luyện, mà chỉ cần nhìn những khối cơ bắp trên người Lưu Bưu liền đủ biết gã là một cao thủ tu luyện công phu khổ luyện tới tận cùng.
"Hắc hắc, nhìn cái gì? Muốn luận bàn một chút à?" Ánh mắt bất thiện của Lưu Bưu lướt trên cơ bắp của Đông Bắc Hổ.
"À... khụ khụ… Có dịp thì nói tiếp...." Thấy bộ dáng kích động của Lưu Bưu, Đông Bắc Hổ vội ho khan. Mặc dù y không biết rốt cuộc Lưu Bưu lợi hại tới mức nào, nhưng trực giác cho y biết y không phải là đối thủ của Lưu Bưu. Người trẻ tuổi này khắp người tràn đầy sức bùng nổ khiến người khác cảm thấy bị áp bức, những bắp thịt cuồn cuộn lại khiến người khác vô duyên vô cớ xuất hiện cảm giác sợ hãi.
"Thật đáng tiếc..." Lưu Bưu nốc một hớp rượu, vẻ mặt thất vọng nhìn cơ bắp của Đông Bắc Hổ.
Trương Dương thì vẫn đau cau mày suy nghĩ, tự hỏi.
"Ta đang nghĩ một vấn đề, rằng, chúng ta đợi lần địa hạ quyền tái này kết thúc phải rời khỏi đây ngay. Ta phải làm một vài việc, bằng không Kara cùng Firman của bang Indonesia quyết sẽ không bỏ qua cho chúng ta... A... Không cần nghĩ cách nữa, ha ha, bọn họ tới rồi. Lưu Bưu, đón khách..."
Trương Dương bỗng mỉm cười.
Ngay khi Trương Dương vừa dứt lời, ở ngoài cửa quán ăn đã có mấy trăm đại hán to con, cởi trần trùng trục, tay vác dao sáng loáng đứng đông nghịt.
Người tuy nhiều, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Đầu tiên có mười mấy hán tử đi vào đuổi những khách hàng ở đại sảnh vào trong bao gian rồi khống chế lại, không để cho bọn họ đi báo cảnh sát.
Thoạt nhìn đám đại hán trần trụi đông nghịt thì có vẻ như rất hoành tráng, nhưng thực tế nhân số cũng chỉ khoảng hai trăm người cùng cởi trần mà thôi. Cả đám tay vác dao ào vào cửa như sóng triều, đội hình có vẻ rất cường đại.
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề.
Ngoại trừ Trương Dương, Na Na còn có đám Tiểu Lý Tử, A Trạch tỏ vẻ dửng dưng ra, Tô Đại Phong, Muhammad Ridwan cùng Đông Bắc Hổ đều trở nên khẩn trương, cả người căng cứng. Bọn họ không ngờ Firman lại trả giá lớn như vậy, phải biết rằng làm ầm mọi chuyện lên thế này nhất định sẽ khiến chính phủ Mỹ ra mặt can thiệp.
Như vậy có thể thấy, bang Indonesia đã quyết diệt trừ phản đồ Muhammad Ridwan này.
Trong quán ăn vẫn yên ắng, Trương Dương không khỏi khâm phục tố chất và năng lực tổ chức của bang Indonesia, nhiều người như vậy mà không hề lộn xộn. Hiển nhiên, đám côn đồ Indonesia gặp ở sân rộng không thể so được với những người này, đây mới là phần tử xã hội đen, thuộc đẳng cấp khác. Khó trách Firman lại không thèm để ý tới sự tồn tại của Đông Bắc Hổ.
Lưỡi đao dưới ánh đèn phản chiếu ra những ánh sáng lấp lánh khiến người khác run sợ.
Hai trăm đại hán này tựa hồ cũng không vội, cứ từng bước từng bước ép tới, bầu không khí như bị đốt cháy lên vậy.
Vừa lúc đó, Lưu Bưu đứng bậy dậy, ra vẻ bất cần đời.
"Đừng, chỗ này không thích hợp để giết người" Bỗng Trương Dương lạnh nhạt nói một câu với Lưu Bưu đang đứng lên.
Nhưng ngữ khí lạnh nhạt của Trương Dương truyền vào tai đám Tô Đại Phong lại khiến họ cảm thấy sống lưng lạnh giá. Đây là một loại ngữ khí coi thường tính mạng.
Rất rõ ràng, Trương Dương căn bản không để việc giết người vào trong lòng, hắn chỉ quan tâm đến địa điểm giết người không phù hợp mà thôi. Chắc nếu đây không phải là một quán ăn Trung Quốc thì hẳn hắn đã ra lệnh giết người.
Đích xác Trương Dương cũng suy nghĩ như vậy. Hiện giờ đang ở trong quán ăn Trung Quốc, nếu như giết người ở đây, quán ăn coi như bị phá luôn rồi....
"Vâng" Lưu Bưu cười gằn rồi đứng dậy khỏi ghế, sau đó đi về phía đám người Indonesia đang tiến tới gần.
"Bưu ca..." Khổng lão nhị lên tiếng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên hắn phát hiện ra thân thể mình không thể nhúc nhích được. Dù cho hắn cố hết sức cũng không cử động được.
Khổng lão nhị vẻ mặt sợ hãi nhìn chung quanh, lúc này hắn mới phát hiện ra Tô Đại Phong và Đông Bắc Hổ tựa hồ cũng gặp tình huống giống mình, mặt để lộ vẻ sợ hãi nhìn xung quanh.
"Từ từ thưởng thức là được, không cần kích động" Tiểu Lý Tử rót đầy cốc bia cho mỗi người, cười nói.
Lúc này, mọi người mới cảm thấy sức mạnh khổng lồ đang trói buộc trên người đột nhiên biến mất. Bọn họ cảm thấy tứ chi của mình đã cử động được.
"Nào, cạn cốc!" Khóe miệng Trương Dương nở một nụ cười, nhấc cốc lên nói.
Mọi người có cảm giác kinh hoảng lúng túng, tay run run nhấc cốc lên uống, xong lại liếc nhìn đôi mắt với ánh mắt khiến người khác sợ hãi của Tiểu Lý Tử.
Mặc dù bọn họ đều là hảo hán giang hồ, nhưng khi gặp phải những chuyện như thế này vẫn khiến họ cảm thấy thất hồn lạc phách. Nó đã vượt quá niềm tin và tư duy của con người.
"Đây là võ công?" Mặt Khổng lão nhị đang tái nhợt dần dần hồng lên, vẻ mặt kích động nhìn khuôn mặt non nớt cho người ta một cảm giác siêu thoát kỳ lạ của Tiểu Lý Tử, thật không hài hòa tí nào.
Mọi người lại chuyển ánh mắt ra đại sảnh, lúc này cả quán ăn đã bị phong tỏa hoàn toàn, cửa bị đóng, rèm cửa cũng bị kéo xuống.
Những người Indonesia đều tỏ vẻ bình tĩnh, bộ dáng thật chuyên nghiệp, hiển nhiên bọn họ đã làm quen những chuyện như thế này rồi, đầu tiên là khống chế những người báo án, sau đó khống chế hiện trường, tạo ra một môi trường có thể "công tác" được...