Đồ Thần Chi Lộ

Chương 41: Bài Hành tại nhất thiên chi hậu đích sát thủ

" Không được, không được….. "

Trương dương cuống quýt lắc đầu,hắn chỉ là một sinh viên,sinh viên cùng với sinh viên trong lúc mâu thuẫn không đến nỗi phải dùng đến súng,trên thực tế.

Trong lòng Trương dương còn không có ý định giết chết Lữ Phi,đối với một sinh viên trong trường,mặc dù trong ý nghĩ bởi vì có một chút sát ý không cách nào không chế,nhưng loại chuyện giết người này trong lòng vẫn còn có ý thức bài xích.

"Ta không còn biện pháp nữa rồi…….."

Lão đầu chậm rãi nằm ngủ ở trên ghế,trong mắt hiện lên một tia thất vọng,tiện tay cầm ở trên bàn một cái lò xo nhỏ màu đen được đánh bóng đặt ở trong bàn tay với đầy vết chai mà vuốt ve,phát ra những âm thanh rất nhỏ.

Rất nhanh,Trương dương lại lần nữa đắm chìm trong thế giới văn tự mênh mông,cơ hồ là một bản năng,quyển sách hắn thấy đầu tiên vẫn là "Tôn tử binh pháp",để cho hắn kinh ngạc chính là quyển sách lậu này lại khiến cho hắn sinh ra cảm giác phi thường kỳ dị,cái cảm giác này không thể nói rõ,cái cảm giác không rõ trước sau vẫn quấy rầy mạch suy nghĩ và linh hồn hắn.

Tất nhiên,không phải sách bên trong thư viện khiến cho hắn sinh ra cảm giác,mà là nội dụng của sách khiến hắn sinh ra cảm giác.

Sau khi xác định được loại cảm giác này,Trương Dương tựa như một người điên, điên cuồng đổi sách mà đọc,đọc xong lại đổi,sự tình khiến hắn càng ngày càng kinh hãi,rất nhiều tác phẩm văn tự từ ngày xưa đều có thể khiến cho hắn sinh ra cộng hưởng với thân thể.

Khiến cho Trương dương cảm thấy quỷ dị chính là,cảm giác dẫn tới sự cộng hưởng có nhiều bất đồng,có sách có thể sinh ra loại cảm giác rục rịch,có sách cũng chỉ là khiến cho thân thể hắn hơi có chút cảm ứng.

Tại sao vậy?

Sự tình tựa hồ càng ngày càng phức tạp,điều này dường như đã thoát khỏi phạm vi hiểu biết của Trương Dương,trên thực tế,đại bộ phận sách ở trên cùng với võ thuật đều không có quan hệ,các tác phẩm văn tự hoàn toàn là một ít hệ tư tưởng hoặc dứt khoát là mang tính cố sự.

Rất nhanh,Trương Dương lấy mấy quyển sách khi đọc có thể sinh ra dục vọng mãnh liệt sắp xếp lại,những bộ sách không có tý phản ứng gì thì đặt lại lên trên giá sách.

Suốt một buổi sáng,Trương dương đều ở trong mênh mông văn tự tìm kiếm những bí mật to lớn cho chính mình,nhưng khiến hắn thất vọng chính là,hắn trước sau vẫn không có cách nào khống chế ý nghĩ giao tranh bên trong thân thể mình,thậm chí đến cả tiếp sau đó,những bộ sách sinh ra cộng hưởng cũng trở lên mờ ảo,mênh mông,cái loại ham muốn rục rịch cũng càng ngày càng nhỏ…….

Chẳng nhẽ thật sự phải học tập từ lúc đầu?

Tư duy của Trương dương từ bên trong biển sách bị lôi kéo ra ngoài,nhìn ngây ngốc một đống tri thức về phương diện võ thuật còn chưa có xem qua.

Đột nhiên!

Trương dương cảm giác được một cỗ sát khí tràn ngập không trung,Trương Dương không khỏi rùng mình một cái,ngẩng đầu nhìn lại phía sau,chỉ thấy đôi mắt đục ngầu của Lão lý đột nhiên sắc bén lại,đang gắt gao nhìn chòng chọc về hướng ngoài cửa.Cả người giống như bức tượng.

Theo ánh mắt của lão Lý nhìn đến,Trương Dương thấy được 3 người mấy hôm trước đã thấy qua,người thanh niên dũng mãnh ngũ quan mang bộ dạng con lai mặc một cái quần jeans,đi một đôi giày thể thao,mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng với phong cách nhìn lên rất tự nhiên.

2 người bảo vệ vẫn đồ tây giày da như trước,khuôn mặt nghiêm túc đi theo phía sau thanh niên,ba người đều hướng đến bên trong Hồ Đồng mà tiến vào.

Họ là ai?Trương Dương không nhịn được liền hỏi,hắn nhớ rõ lần trước khi lão đầu thấy 3 người này thì không có cảm giác sát khí lẫm liệt như bây giờ,mà lúc này,Trương Dương lại bắt bắt đầu hoài nghi lão đầu biết võ công.

Hắn thật sự nghĩ không ra một người không biết võ công tại sao lại tản mác ra loại áp lực và sát khí khiến cho lòng người sợ hãi,đồng thời,loại sát khí này của lão Lý khiến cho Trương Dương nhớ tới lão xử nữ trong thư viện kia,áp lực bọn họ sinh ra làm cho Trương Dương cảm giác phi thường giống nhau.

" Không có gì…."Lão nhân đưa mắt nhìn 3 người biến mất vào bên trong Hồ Đồng,ánh mắt khiến cho lòng người sợ hãi cũng tản mạn đi,thay thế vào đó là vô cùng mệt mỏi.

" Lão Lý,lão thật sự không biết võ công?" Trương Dương vẫn chưa từ bỏ ý định liền hỏi.

Không biết,tại sao lại hỏi như vậy?

Ta thấy lão thỉnh thoảng có thể sinh ra một loại cảm giác làm cho người ta sợ hãi,cái này không phải điều trong sách nói là đặc thù của cao thủ võ lâm sao?

" Ta tin là ngươi xem võng lạc tiểu thuyết nhiều quá rồi,người có phải là cao thủ hay không,ngươi xem bộ dạng ta giống cao thủ sao? "Lão đầu đột nhiên ngồi dậy,một tay cốc đầu Trương Dương rồi mắng to.

"Hắc hắc…….. " Trương Dương sờ sờ đầu cười gượng.

"A a,tuy nhiên lực quan sát của ngươi đúng là rất tốt,nhưng ta thật sự là không biết võ công,ta cho tới bây giờ không cần dùng đao giết người………"

" Giết người……." Sống lưng Trương dương đột nhiên phát lạnh,ánh mắt lão nhân này lúc nói giết người vô cùng bình thản,nhưng ngược lại còn khiến cho Trương dương sinh ra một cảm giác rất sợ hãi.

" Ta giết người,dùng súng!"

Lão nhân hờ hững cười,bí mật này,cả thành phố người biết cũng không nhiều,hôm nay nói cho hài tử mới quen biết không lâu,đột nhiên cảm giác được một sự thoải mái,một sự nhẹ nhõm khi phát tiết bí mật,lão đầu chính mình cũng không hiểu tại sao lại muốn nói cho hài tử này,nhưng câu trả lời của hắn đơn giản là dưới ý thức.

" Ngươi là sát thủ?" Trương Dương mở to mắt,không thể tưởng tượng được một lão đầu yếu ớt trông thấy mỗi ngày lại có thể là sát thủ trong truyền thuyết.

" Coi như vậy đi." Lão nhân mân mê cái lò xo trong tay,ánh mắt vô cùng mờ ảo,phảng phất nhớ lại năm tháng phong vận đã mất.

" Lão trong giới sát thủ đứng hàng thứ mấy?"

" Khặc khặc…….thứ mấy? " Ngươi cũng lại quá coi trọng ta rồi……Lão nhân ho khan đến đỏ bừng cả mặt.

" Không phải trong sách nói,người giống như lão ẩn cư trong thành phố náo nhiệt đều là cao thủ sao?" Trương Dương nói thầm.

" ………" Lão đầu không nói gì.

" Vậy ngươi thế nào thoạt nhìn lại trông rất lợi hại vậy?"

" A a,nếu ngươi hỏi,thì ta nói cho ngươi biết,nếu thật sự có bài danh,ta đoán ta trong giới sát thủ phải đứng đến sau một ngàn…….! "

" Sau một ngàn………." Trương dương bĩu môi,căn cứ vào con số này làm cho hắn không chút hứng thú,nếu một người đứng sau một ngàn người trên bảng,thì có lợi hại thêm nữa cũng không lợi hại hơn chỗ đó.

" Thế nào? Coi thường Lý bá rồi hả?" Lão đầu cười nói không chút mảy may ý nghĩa.

" Không không" Trương Dương vội vàng khoát tay.

" A a,vậy ta hỏi ngươi,trên địa cầu có bao nhiêu quốc gia?"

" Cái này ……không thể tính toán cụ thể được,hôm nay nước này độc lập,hôm sau nước khác độc lập,ước chừng cũng phải hơn 200 ……."

" Ân,cho dù 200,nếu tổng số sát thủ là một ngàn người,vậy thì chia ra mỗi quốc gia có bao nhiêu sát thủ?"

" Năm.." Trương Dương có chút quái lạ,nhưng vẫn thành thật trả lời.

" Ân,là 5 sát thủ,vậy toàn thế giới có bao nhiêu thành phố lớn như thế này?"

" Điều này………"

Trương Dương liền ngơ ngẩn cả người,đây là một vấn đề không có cách nào trả lời được,thành phố lớn như thành phố này trên thế giới thì thật sự có vô số,căn bản không có con số xác định,chỉ tính hết Đông Quốc thành phố lớn so với thành phố này cũng phải trên 300,toàn thế giới quả thực không có cách nào tính toán. Nguồn tại http://Trà Truyện

" Người còn coi thường ta sao? "Lão đầu ha ha cười to.

Lúc này,Trương dương hiểu được ý của lão đầu,lão đầu mặc dù chỉ là sát thủ xếp hạng sau một ngàn người không được lưu truyền,thế nhưng,phạm vi toàn cầu mà nói,coi như là tương đối lợi hại,ít nhất,lão đầu tại thành phố này có thể chính là người lợi hại nhất.

" Lão có súng không? " Trong mắt Trương dương phóng ra quang mang,làm một sinh viên tốt,cả đời Trương Dương đúng là còn chưa chính thức nhìn qua súng,đối với một nam nhân bình thường mà nói,cơ hồ không cảm thấy hứng thú với súng là không đúng.

" A a,nếu một sát thủ không có vũ khí thì cũng không thể xưng là sát thủ được." Lão đầu cười nói.