Đồ Thần Chi Lộ

Chương 308: Sát thủ xa xỉ

"Xoẹt" một tiếng, chùy thủ sắc bén của Lưu Bưu xẹt ra một ánh hàn mang lóe lên trong không trung, chiếc dây buộc chắc chắn lập tức đứt ra làm vài đoạn.

"Đao pháp giỏi... A..."

Lão đầu chứng kiến đao pháp mạnh mẽ của Lưu Bưu không khỏi tán thưởng, ngờ đâu lời của chưa dứt hắn đã thừ cả người ra, thân thể đang nửa nằm cũng ngồi dậy, sững sờ nhìn.

Tiền!

Nhiều tiền!

Rất nhiều tiền!

Một đống tiền tung ra, mặc dù phần lớn còn kẹt ở trong bao, nhưng đoạn hé lộ ra cũng đủ nói cho hắn biết, chỗ này toàn bộ đều là tiền! Hắn năm nay đã hơn sáu mươi, làm một tam lưu sát thủ ưu tú vậy mà cũng là lần đầu tiên thấy nhiều tiền mặt như vậy.

"Lão đầu, thế nào?" Lưu Bưu lắc lắc chùy thủ, vẻ mặt đắc ý. Hắn đang hưởng thụ vẻ khiếp sợ của lão đầu. Hiện giờ Lưu Bưu chỉ hận không thể đem toàn bộ chỗ tiền mặt này vác đến Văn Lý học viện, ném trước cửa để nói cho đám đồng học là mình đã phát tài.

"Ngươi ngươi...các ngươi..." Lão đầu đã vứt béng sự bình tĩnh đặc biệt của một sát thủ, lắp bắp nói không thành lời. Cho dù người nào nếu đột nhiên thấy nhiều tiền mặt như vậy, đầu óc thế nào cũng có chút mơ hồ trong giây lát. nguồn Trà Truyện

"Ha ha, còn nữa...."

Lưu Bưu đắc ý xoay chùy thủ làm thêm một đường nữa, một chiếc bao khác lại được mở ra. Lúc này đây Lưu Bưu muốn một hiệu quả 'hoàn mỹ' hơn, đặc biệt mở tung hoàn toàn chiếc bao, bên trong hàng đống xấp đôla lộ ra, khiến cho người khác phải rung động.

"Chỗ này đều là... ta... ta..." Lão đầu hít sâu một hơi, mở to hai mắt, xem trên mặt đất còn mười mấy cái bao to nữa, chỗ này đã vượt quá trí tưởng tượng của hắn.

"Đương nhiên, còn muốn xem thêm không?" Lưu Bưu đang hoàn toàn đắm chìm trong cái cảm giác hư vinh này, dương dương tự đắc lại muốn đi rạch một bao khác.

"Anh Bưu, anh không cần mở nữa, lão nhân gia cũng tin tưởng rồi, không phiền anh vất vả nữa!" Trương Dương nhìn mấy xấp tiền trên mặt đất bị Lưu Bưu cố ý đá tung lên, buồn bực nói.

"Ô, ha ha..." Lưu Bưu xấu hổ cười, chùy thủ đang vung lên cũng dừng lại.

"Các ngươi lấy từ đâu ra chỗ tiền kia? Cướp ngân hàng ở Somali à?" Lão đầu vẻ mặt khẩn trương, đương nhiên càng thêm hưng phấn, thấy nhiều tiền mặt như vậy, ai có thể không hưng phấn chứ!

"Không phải, đây là bọn ta cướp của đám hải tặc đã bắt cóc lão đấy" Trương Dương nói.

"Bọn chúng có nhiều tiền như vậy sao?" Lão đầu sững sờ.

"Ừm, đống tiền này là ở một làng nhở cách Mogadishu chừng một trăm km tìm được. Xem hoàn cảnh lúc đó phải nói cái làng kia đang định vận chuyển đến một chỗ nào khác nữa, không hiểu vì nguyên nhân gì mà bọn họ đang cần chuẩn bị nhiều tiền mặt như vậy. Ta nghĩ không ai biết điều này, chủ nhân của số tiền này đã chết, giờ đống tài sản khổng lồ này thuộc về chúng ta" Giọng nói Trương Dương có vẻ tự hào. Hắn đương nhiên có tư cách để tự hào, có thể một lần cướp được gần một trăm triệu đô la, cho dù ở một quốc gia giàu có cũng không dễ như vậy, cho nên lần này có nhiều tiền như vậy hoàn toàn là nhờ vận khí may mắn.

"Khó trách, khó trách!" Lão đầu trầm tư một hồi rồi đột nhiên thở dài nói.

"Khó trách cái gì?" Trương Dương hỏi.

"Giờ hoàn cảnh ở trong Somali đang rất khẩn trương, ta đoán gần đây sắp có binh biến... Đám hải tặc này đột nhiên tập trung nhiều tiền mặt như vậy, có lẽ chuẩn bị mua vũ khí của chính phủ Somali. Tháng trước lúc bọn ta tới đây, đã nghe phong thanh rằng lực lượng chính trị ở Somali đang phát sinh biến hóa, chắc hẳn cùng đống tiền này có liên quan... Ha ha, xem ra các ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi..."

"Có chiến loạn sao?" Trương Dương không khỏi khẩn trương, Mogadishu là thủ đô của Somali, mỗi lần binh biến chính quyền đều bắt đầu từ đây. Nếu chiến loạn xảy ra, tiền mặt của hắn để tại đây cũng không an toàn. Tại cái chỗ mà hàng ngàn vạn bộ đội đấu súng với nhau, lực lượng con người trở nên quá nhỏ bé, đến lúc đó thân mình còn lo chưa xong, sức đâu bảo vệ đống tiền nhiều thế kia.

"Ha ha, không cần lo lắng, không có tiền thì không ai chịu liều mạng đâu. Cho nên thời điểm hiện tại, Somali đang rất yên ổn. Đám quân đội này không có tiền mặt sẽ không phát động chính biến. Phải biết rằng mỗi lần phát động chính biến sẽ tạo thêm rất nhiều kẻ thù, cũng không phải ai nắm quân quyền cũng đều muốn đảo chính để đoạt quyền thượng vị, có thể yên ổn nắm giữ quân quyền cũng là tốt lắm rồi" Lão đầu lập tức rõ ràng tâm tư của Trương Dương, giải thích cho hắn. Trương Dương không biết, từ năm 1991 chính quyền của Somali bị 'rơi đài', cả Somali bị các thế lực vũ trang chia cắt. Quốc gia không chính phủ bị chia năm xẻ bẩy, các phe phái đánh nhau liên miên rồi đình chiến, rồi lại đánh nhau. Trải qua sự phân hóa và tổ hợp không ngừng, cuối cùng chia thành bốn thế lực Somaliland, Puntland, Aididland và Mogadishu chia nhau nắm giữ thế cục quốc gia. Liên Hiệp Quốc đã từng mười hai lần muốn hòa giải vấn đề nhưng đều không có kết quả.

Nhưng rồi đến năm 2000, thế cục tương đối bình tĩnh, tiến trình hòa bình tích cực phát triển. Tháng 5, Djibouti chủ trì triệu tập lực lượng vô chính phủ toàn quốc (còn gọi là hội nghị Alta), tháng 7 thông qua hiến chương, tháng 8 tuyển cử tổng thống, các vị thủ lĩnh nội chiến trong vòng mười năm trở lại đây, ngày 27 tháng 8 tân tổng thống Abudy Kaximu đăng cử tuyên thệ nhậm chức, thành lập chính phủ quá độ.

Chính quyền mới thành lập, lần lượt khôi phục trật tự thủ đô, giải trừ dân binh vũ trang, các bộ tộc hòa giải quy về quốc gia chỉnh thể. Mặc dù cả nước vẫn là bị quân phiệt chia cắt, nhưng trật tự của thủ đô và trị an tương đối ổn định. Hơn nữa một số ít tổ chức nhân đạo quốc tế và Liên Hiệp Quốc cũng có trụ sở tại đây. Mặt khác một số quốc gia cũng đóng quân phụ trách an toàn cho Mogadishu. Tóm lại tình hình trị an của Mogadishu khá tốt, đặc biệt là các khách sạn cao cấp, đại bộ phận khách thuê đều là phóng viên tin tức nước ngoài, một số văn phòng đại diện nước ngoài cũng thuê tại đây, do đó sự phòng vệ của chính phủ cũng tương đối nghiêm ngặt.

Đương nhiên quan trọng nhất là lúc phát sinh binh biến, quân phiệt đều tránh cho đánh nhầm vào các tổ chức cơ cấu quốc tế, dù sao các cơ cấu tổ chức đó đều đến vì mục đích xây dựng giúp đỡ Somali.

Điều làm bọn Trương Dương không ngờ đến là một chuyện ngẫu nhiên lại có thể đem dập tắt một cuộc chính biến quân sự từ trong trứng nước.

Nếu thực sự số tiền gần trăm triệu đô la này được đem đến Somali nghèo khổ, cũng thừa sức sở hữu một lực lượng chính trị cùng quân sự lớn. Không thể không nói người này dã tâm quả là đáng sợ, đường nhiên vốn đầu tư lại càng lớn đến mức đáng sợ.

Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi cảm thấy xúc động, tên mập mạp kia có lẽ không bao giờ ngờ đến mình chưa kịp thành công đã chết, hơn nữa lại chết rất bất ngờ, có lẽ đến cả lúc chết rồi hắn cũng không rõ nguyên nhân. Một người đáng lẽ sắp thành một nhân vật hiển hách, cuối cùng cũng không mang theo gì trần trụi trở về với cát bụi, không có nổi bia mộ với thảm cỏ phía trên...

"Lão đầu, lão không vội sao?" Trong lúc mọi người còn đang ngẩn ngơ, Lưu Bưu bất ngờ hỏi.

"Ta vội gì... A..."

Lão đầu giật mình, nhảy bật xuống giường, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn. Trong lúc Trương Dương và Lưu Bưu đang trợn mắt há mồm lão đã phi vào toilet, bên trong lập tức nghe tiếng nước chảy.

Năm phút, thậm chí chưa đầy năm phút, lão đầu quấn khăn tắm, lộ ra cánh tay gầy trơ xương đã từ trong đi ra.

"Trương Dương, mau mau! Lập tức gọi khách sạn mời thợ cắt tóc. À, còn quần áo nữa, một bộ âu phục màu vàng cỡ XX, áo sơ mi trắng cũng cỡ XX, một chiếc cà vạt màu hồng, quần lót cỡ XX, tất đen và tất trắng mỗi loại... một tá. Giày da các loại mỗi đôi đều cờỡ XX mang tới đây. Thắt lưng, bật lửa, điện thoại di động... đều phải tốt nhất!"

"Các ngươi nhìn gì ta?" Lão đầu nói một hơi mới dừng lại, nhìn Trương Dương và Lưu Bưu đang trợn mắt há mồm, hỏi.

"Khụ khụ..." Trương Dương không nói gì, không ngừng ho khan, từ mấy chiếc quần áo vứt trên giường chọn ra một cái, tùy tiện cầm vài xấp đô la nhét vào túi rồi đi ra ngoài.

"Lão đầu, sao lão lại muốn một tá quần đùi, còn cả các loại giày da và tất, lão cần nhiều như vậy làm gì?" Lưu Bưu mở to mắt nhìn lão đầu hỏi.

"Mua nhiều dễ thay thế, chúng ta có thể mặc, lúc cần thay thì ném đi" Lão đầu cầm chiếc lược chải chuốt đám tóc rối loạn trên đầu, lơ đễnh nói.

"Vấn đề quan trọng là mấy chiếc quần đùi cỡ XX, còn cả giày da cỡ XX, cả ta và Trương Dương đều không mặc vừa..." Lưu Bưu buồn bực nói.

"Ồ, ta quên. Dù sao các ngươi cũng có tiền. Mấu chốt chính là giờ không có thời gian ra ngoài chọn mua. Lão đầu ta xưa nay vốn phong lưu, lịch sự tuấn tú trước mặt lão bà rồi, lần này còn có nhiều tiền, đương nhiên không thể tùy tiện được!" Lão đầu soi gương chải chuốt một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, ở địa lao hơn một tháng, râu tóc mặc dù không mọc ra quá dài nhưng rất lộn xộn, nhất định phải để thợ cắt tóc xử lý sau đó mới có thể xuất hiện phong lưu tiêu sái trước mặt lão bà được.

"Dù sao chúng ta cũng có tiền... Lão đầu, đây là tiền của chúng ta, không phải tiền của lão... Mà này, lão định làm gì vậy?" Lưu Bưu đột nhiên khẩn trương.