Cảm giác được sức nặng của tạ trên tay, áp lực của Trương Dương ngày càng lớn. Loại áp lực này khiến chính Trương Dương cũng có cảm giác buồn cười, khó tin, bởi đây là áp lực của sáu mươi triệu nhân dân tệ.
Trương Dương không phải là người chuyên đi đánh cuộc, mà hắn trong lúc chạy trốn cho dù là lưu lạc đầu đường góc chợ cũng không nghĩ tới việc dùng năng lực tính toán để kiếm chút tiền, từ đó có thể thấy được Trương Dương là lần đầu đánh cuộc.
Trương Dương sợ thua, nếu hắn không biết giá trị của lần đánh cuộc này thì hắn sẽ không có cảm giác áp lực này, đáng tiếc là hắn biết, hơn nữa biết hai mươi triệu đã nhanh chóng biến thành sáu mươi triệu.
Trương Dương không phải chuyên gia đánh cuộc, cũng không phải phú hào. Nên đương nhiên tâm lý chuẩn bị của hắn không được tốt lắm, hắn sợ thua, hắn sợ phải trắng tay.
Rất nhiều người có thể không rõ ý nghĩ này của Trương Dương, trên thực tế nó xảy ra hàng ngày, một cách rất bình thường. Có thể ví dụ như một người đánh Locker rất lợi hại, lại tham gia thi đấu game, sau khi đánh cuộc thì kĩ thuật bỗng chốc giảm sút trầm trọng. Rất nhiều người khi bình thường có thể đánh billards thắng quán quân quốc gia, nhưng khi chính thức thi đấu thì gặp phải áp lực nên không thể thi đấu như ý. Áp lực lúc đó là cực lớn.
Thật ra, một số ít trận thi đấu quốc tế, tuy kỹ thuật rất trọng yếu nhưng tố chất tâm lý còn quan trọng hơn rất nhiều. Một người có tâm lý không ổn định thì cho dù kỹ thuật có điêu luyện thế nào cũng không có khả năng chiến thắng.
Suy tính hơn thiệt là một bệnh chung của cả nhân loại.
Trương Dương nhắm hai mắt lại, khiến cho đầu óc đang rối loạn kia tiến vào trạng thái không minh. "A!" Hắn hét lên một tiếng theo bản năng, cả quả tạ đã bị Trương Dương nhấc cao tới đỉnh đầu.
Thân thể Trương Dương như một tác phẩm điêu khắc, đứng sừng sững trên sân đấu không hề nhúc nhích. Cả đại sảnh lúc này im lặng tới cực điểm.
"Bốp bốp bốp..."
"Bốp bốp..."
Tiếng vỗ tay lại tiếp tục vang lên như pháo nổ, mọi người sợ hãi than thở, hiện tại đã là 147kg, nếu ở trong một trận thi đấu quốc tế thì không tính là gì, nhưng đối với các tuyển thu nghiệp dư mà nói đây là một thành tích kinh người. Đương nhiên trong đó còn một nguyên nhân trọng yếu đó là cân nặng của Chu Thiếu và Trương Dương cũng đều xấp xỉ 70kg. Với thể trọng này mà có thể nâng lên được 147kg tạ quả là một thành tích kinh người.
Tiếng vỗ tay nhỏ dần rồi dừng lại.
Đột nhiên mọi người ở đây đều có cảm giác có chút gì đó không ổn, bởi động tác của Trương Dương lúc này vẫn bảo trì tư thế lúc giơ tạ lên, theo quy tắc thì hắn đã có thể buông tạ xuống, tiếng vỗ tay chính là ám hiệu biểu thị hắn đã hoàn thành.
Ánh mắt A Trạch bỗng trở nên sắc sảo.
Vẻ mặt Lưu Bưu cũng trở nên khẩn trương, miệng há hốc thật to. nguồn Trà Truyện
Bất cứ người nào nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy không ổn, bất cứ vận động viên cử tạ nào, cho dù giỏi tới đâu lúc nâng tạ lên đều không thể khống chế được sự run rẩy cho dù là rất nhỏ của tứ chi. Vậy mà hiện giờ Trương Dương như một khối thạch điêu không chút sứt mẻ, tựa hồ cả tạ trên tay cũng đã cùng hắn hợp thành một thể, trở thành một bức điêu khắc vận động viên cử tạ trong công viên.
"Trương Dương sẽ làm được!" Tuyết Liên bỗng có cảm giác kinh hoàng một cách khó hiểu, động tác này của Trương Dương khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng nó tuyệt đối không phải cảm giác tốt, sự sợ hãi xâm chiếm trong mỗi tế bào cơ thể.
"Trương Dương, Trương Dương sẽ làm được!" Vương Yến cũng hô lớn.
Cánh tay của Trương Dương khẽ run lên, hai tròng mắt vẫn đang đóng chặt bất ngờ mở ra, bắn ra một tia chớp màu vàng, nó chợt lóe rồi biến mất. Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiên, nhưng trong lòng mỗi người đều cho rằng nó chỉ là ảo giác mà thôi, hai tròng mắt của một người căn bản không thể bắn ra ánh sáng vàng.
"Bình!" Một tiếng lớn vang lên, tạ đập xuống mặt đất phát ra thanh âm thật lớn mà cũng thật trầm trọng. Ánh mắt Trương Dương khẽ liéc chung quanh một chút, ánh mắt rơi lên người Tuyết Liên cùng Vương Yến, hắn khẽ vẫy tay rồi bước xuống dưới, động tác rất tự nhiên tựa như khồng hề có chuyện gì phát sinh.
Chẳng qua mỗi một người đều cảm nhận được biến hóa của Trương Dương, phảng phất như một loại lột xác vậy. Phần cơ thể lộ ra ngoài mang theo khí lực cường kiện, những vết sẹo ngang dọc giăng đầy cũng không khiến người ta chú ý nữa, mà thay vào đó người ta chú ý tới sự thong dong, bình tĩnh của Trương Dương, mỗi lần giơ tay, nhấc chân đều có khí phách vô cùng.
"Anh Trương Dương, vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy, khiến em sợ quá, sợ anh vĩnh viễn bất động như thế" Trương Dương đi xuống, Tuyết Liên lập tức chạy tới bên người Trương Dương, nắm chặt lấy cánh tay của hắn, nước mắt lưng tròng, vừa rồi quả thực nàng rất sợ.
"Không có việc gì." Trương Dương mỉm cười, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh mai của Tuyết Liên, trong lòng vô cùng kinh ngạc bởi sự nhạy cảm của Tuyết Liên, vừa rồi quả thực là một quá trình phi thường nguy hiểm, Trương Dương lần đầu tiên sử dụng Tiên Đạo Mạn Mạn, thần công xâm chiếm cơ thể tiến vào từng tế bào, thiếu chút nữa là hắn bị hóa đá.
Trương Dương rốt cục hiểu được những bức tượng như tinh thạch bên trong hang động đó, tát cả đều là năng lượng tinh thể hóa, những người đó vì để bảo tồn thần công mà cố ý làm như vậy. Mới vừa rồi lúc Trương Dương vận công thiếu chút nữa đã tự biến mình thành tượng đá.
Năng lượng, mặc kệ là năng lượng gì đều có thể tinh thể hóa, khóe miệng Trương Dương nở ra một nụ cười đầy thâm sâu.
"Gia tăng!" Ngay lúc Trương Dương đang hồi tưởng lại quá trình chuyển đổi năng lượng lúc đó, Chu Thiếu lạnh giọng nói với người thanh nhiên phụ trách thay tạ.
Lúc này, hai người thanh niên phụ trách thay tạ cũng đang nhìn Chu Thiếu; hiển nhiên bọn họ biết Chu Thiếu đã tới cực hạn, nếu mỗi lần tăng 10kg thì Chu Thiếu còn có thể liều mạng nhưng đây là 35kg một lần tăng, dựa theo bản ghi chép bình thường của Chu Thiếu, hắn không hề có bất cứ cơ hội nào có thể nâng được mức tạ sắp tới.
182kg!
Lúc này đã không còn dễ dàng như lúc đầu, bầu không khí trong đại sảnh cũng trầm trọng hơn, rất nhiều người bắt đầu đi tới tận sát sân đấu để quan khán, Vương Yến cùng Tuyết Liên cũng đi tới bên sân đấu. Bất quá, tâm tình của Vương Yến tựa hồ cảm thấy không tốt, thỉnh thoảng cúi đầu trầm tư, thỉnh thoảng lại dõi ánh mắt về phía hai người Trương Dương và Tuyết Liên dò xét, đúng là nàng đang hoài nghi quan hệ giữa hai người bọn họ.
Chu Thiếu tức giận, ra uy một hồi; hai người thanh niên kia sợ run lên, vội vàng lắp thêm tạ rồi yên lặng lui ra.
Người vây xem ở phía sau cũng thở dài, hiển nhiên nhìn ra Chu Thiếu là người trọng thực lực, lúc bình thường đều ở cùng nhau cho dù không cùng quen thân nhưng cũng có biết qua đôi chút.
Lúc này, Chu Thiếu không làm bất cứ động tác gì, haqwns xoa tay vào chậu bột đá rồi đi tới trước tạ, hắn trùng đầu gối xuống. "Yaaa!" Một tiếng thét điên cuồng vang lên, đòn tạ đã được đặt lên vai.
"Bốp bốp...!"
Tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên.
"A...!"
Tạ khẽ hạ một chút đến ngang ngực, gân xanh trên cổ Chu Thiếu cũng nổi lên, hắn điên cuồng gào thét, từng tiếng từng tiếng khiên tinh thần thêm hăng hái, quả tạ nặng nề cứ vậy mà được giơ lên, hai chân lúc này run rẩy kịch liệt, hàm răng cố nghiến chặt mà vẫn va vào nhau.
"Tốt!"
"Bốp bốp bốp …!" Tiếng vỗ tay lại vang lên không ngừng, đến khi Chu Thiếu buông tạ xống tiếng vỗ tay vẫn liên miên không dứt.
"Mời!" Chu Thiếu nhìn Trương Dương, vẻ mặt hắn cũng không vì hoàn thành mức tạ mà cao hứng, từng bước đi hay cử động đều cảm thấy căng cứng, vẻ mặt đỏ bừng. Hiển nhiên hắn đã vô cùng hao tổn thể lực, hoàn toàn là do ý chí kiên cường mà được.
Cả phòng một lần nữa im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên trên người Trương Dương.
Hai tay Trương Dương nhẹ nhàng tách thiếu nữ hắn đang ôm trong lòng ra, ánh mắt tràn đầy tự tin, khí phách ngập trời. Nếu như lúc bắt đầu còn thấp thỏm thì bây giờ Trương Dương đã tràn ngập tin tưởng, cho dù là gia tăng 100kg hắn cũng tự tin có thể giơ lên.
Hiện tại, mỗi tế bào, mạch máu trong cơ thể hắn đều tràn ngập lực lượng.
Lúc này, Trương Dương không hề có làm thêm bất cứ động tác gì, trực tiếp đi tới chỗ tạ, hai hay nắm chặt, trực tiếp nhấc lên bả vai, sau đó dễ dàng giơ lên đỉnh đầu, tiếng vỗ tay tán thưởng chưa kịp vang lên mọi người đã trợn mắt há mồm thấy hắn trở về chỗ ngồi. Ai nấy đều hâm mộ không thôi, hắn đang hưởng thụ sự xoa bóp của một thiếu nữ, đương nhiên trong số này có một cô gái không được vui, hai nắm tay đều đã xiết chặt sau khi nhìn thấy một màn phía sau.
"Còn … còn tăng lên tiếp chứ?" Một người thanh niên cả người run rẩy nhìn Chu Thiếu khẽ nói. Lúc này Chu Thiếu cử động cũng thấy khó khăn, nhưng vẫn ra dấu tiếp tục tăng.
217kg!
Chu Thiếu không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn người thanh niên kia. Hai người kia lại tiếp tục gia tăng thêm tạ.
Từng bước đi của Chu Thiếu vô cùng chậm, vô cùng nặng nề, phảng phất như trên lưng có một khối đá cực nặng đè xuống. Chu Thiếu rất không cam lòng, hắn không rõ tại sao lại phát sinh ra tình huống bây giờ.
Là mình quá kiêu ngạo sao?
Chính mình mất trí sao? Hiển nhiên là không, hết thảy đều bởi vì sự xuất hiện của Trương Dương mà thay đổi. Hắn rất rõ ràng chỉ cần hôm nay hắn nhận thua thì mọi vinh quang, vầng hào quang chiếu lên người hắn đều biến mất.
Chu Thiếu vĩnh viễn cũng sẽ không rõ việc hắn đi tới bước này không phải là Trương Dương mà là tâm lý tham lam, dục vọng của hắn gây lên.
Mọi người cũng dõi nhìn Chu Thiếu, chưa ai chú ý tới tại phía bên cạnh bồn hoa xa xa kia có một người độ tuổi trung niên mặc quân phục đang đứng đó chắp tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên quan sát trận đấu này