Đổ Thạch Sư

Chương 102: Khế ước



Một câu hỏi này thốt ra, Bạch Tử Thạch đầu tiên là kinh sợ, đột nhiên quay đầu sang nhìn Vincent, trong đôi mắt đen của người yêu tràn đầy bao dung và ôn nhu, Bạch Tử Thạch cứ như vậy nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy những điều khó hiểu, Vincent không động, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cũng để cậu tùy ý nhìn như vậy.

Thật lâu sau, Bạch Tử Thạch bỗng thở dài một hơi, như dẹp được một khối đá lớn đè nặng trong lòng vậy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khóe miệng khẽ mỉm cười, cậu gối đầu lên cánh tay Vincent, thoải mái thừa nhận: “Đúng a, chỉ cần chạm vào mao liêu là ta có thể cảm ứng được trong mao liêu có phỉ thúy hay không, thậm chí có thể đoán ra phỉ thúy phẩm chất gì.” Kinh dị chợt lóe lên trong mắt Vincent, sau đó chợt nghe thấy người yêu vừa than thở lại xen lẫn chút ý cười nói: “Nói ra được cảm giác thật là thoải mái hơn.”

Cảm thán xen lẫn trong lời nói làm trong mắt Vincent không kìm được mà dấy lên nồng đậm thương yêu, nhất định là Bạch đã gánh rất nhiều áp lực rồi, loại năng lực này ở Bác Nhã đại lục nếu như bị người khác biết sẽ dẫn đến sóng gió nhường nào, Bạch sẽ bị bao nhiêu người cướp đoạt, chèn ép. Bọn họ tự vấn lòng, nếu ngay từ đầu hắn biết chuyện này, sức hấp dẫn khổng lồ từ năng lực đó e rằng chính bản thân hắn cũng không chịu được.

Nghĩ vậy, Vincent không kìm được nghiêm túc cảnh cáo: “Bạch, chuyện này không được nói với ai khác nữa, ai cũng không được.”

Bạch Tử Thạch rất chấn động, kỳ thực trước lúc cậu nói ra cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Vincent là đệ đệ thành chủ Á Thành. Ở Á Thành, địa vị nhà Karen hoàn toàn tương đương với hoàng gia thời xưa ở Trung Quốc. Huống chi Á Thành đã rơi vào tình trạng như hiện nay, dù hắn đem năng lực của mình nói cho Chrollo, Bạch Tử Thạch cảm thấy mình cũng có thể hiểu được. Đương nhiên, trong lòng cảm thấy thế nào lại là chuyện khác. Thế nhưng bây giờ, phản ứng đầu tiên của Vincent lại là bảo cậu giấu diếm.

Nhận thấy tâm tình cậu chấn động, lần đầu tiên Vincent lộ ra thần sắc hơi sầu muộn: “Ta biết năng lực của ngươi đối với Á Thành hiện giờ mà nói rất hữu dụng, nhưng. . . Bạch, ta không thể, đem năng lực của ngươi nói cho Chrollo ta không làm được. Chrollo từ nhỏ đã bị giáo dục phải lấy Á Thành làm chủ, đó là toàn bộ nhân sinh quan của hắn, gần như hắn làm tất cả mọi chuyện đều đem Á Thành đặt tại vị trí đệ nhất. Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu chuyện này bị a tỷ biết, việc đầu tiên hắn làm chính là đem ngươi đưa vào khu mỏ phỉ thúy, mỗi ngày mỗi ngày bắt ngươi giám định mao liêu, ngay cả cơ hội giả vờ ngươi cũng không có đâu —- không dùng được bất kỳ phương pháp nào —- cho dù ta cầu hắn cũng thế thôi.”

“Bạch, đáp ứng ta, không để bất luận kẻ nào phát giác ra năng lực của ngươi, không để bất luận kẻ nào dùng điểm này để thương tổn ngươi.” Giọng nói của Vincent rất chân thành, Bạch Tử Thạch hiểu rõ băn khoăn của hắn, một bên là Á Thành và Chrollo, bên khác lại là cậu. Hai bên, Vincent đều có trách nhiệm, nếu như hai bên nổi lên mâu thuẫn, vậy thì Vincent đứng giữa nhất định sẽ khó xử cùng thống khổ.

Nâng khuôn mặt người yêu lên, hôn hôn môi hắn, Bạch Tử Thạch mỉm cười: “Từ trước tới nay ta đều không phải người vô tư thiện lương gì. Ta chỉ muốn trong sinh mệnh hữu hạn này có thể yên ổn hưởng thụ cuộc sống, yên ổn cùng ngươi sống chung một chỗ. Ngươi yên tâm, chuyện này trừ ngươi ra sẽ không có bất luận kẻ nào biết.”

“Ừm.” Vincent cười, lại nói tiếp, bạn lữ của mình có năng lực như thế, đối với mình mà nói, thật đúng là một chuyện tốt đến không thể tốt hơn, nhìn khuôn mặt bạn lữ vẫn đầy vẻ ngưng trọng, thú nhân cho Bạch một cái hôn triền miên thật sâu, “Bất quá, bây giờ ta phải gắng bóc lột ngươi mới được. Thăng lên thợ săn cấp 9, cần không ít phỉ thúy đâu!”

Bạch Tử Thạch lườm hắn một cái: “Đừng nói nhảm.” Vincent cười, thân mật dùng mũi cọ cọ đối phương, cuối cùng Bạch Tử Thạch cũng không nhịn được mỉm cười. Bất kể có bao nhiêu lo lắng, cuộc sống vẫn cứ trôi qua từng ngày, không nên vì một chuyện chưa xảy ra mà bỏ lỡ mất phong cảnh quanh mình.

Bạch Tử Thạch thuê một bộ công cụ giải thạch bên ngoài, để chúng trong tiểu viện ở khách sạn đang thuê rồi đem mấy khối mao liêu tìm được giải ra, không thể không nói, tính chất những khối phỉ thúy còn chưa trải qua khai thác này thật sự rất tốt, tổng cộng sáu khối mao liêu, kém nhất là một khối phỉ thúy Thủy Chủng, trong đó cũng có hai khối Thủy Tinh Chủng. Đương nhiên, cũng chỉ là Thủy Tinh Chủng phiêu lục, kém xa loại mãn lục trân quý. Nhưng phỉ thúy giải ra vẫn làm Vincent si mê một hồi, lại nghĩ tới đây là phỉ thúy không có năng lượng, lòng nhất thời tràn ngập tiếc hận, nếu như phỉ thúy tiến hóa có thể tồn tại lâu dài thì tốt biết mấy.

Nhưng, loại tình huống đó pháp tắc không cho phép a. Thở dài một hơi, Vincent nghiêng người đem Bạch Tử Thạch ôm vào lòng, không nghĩ thêm nữa.

Bởi vì đã tìm được một mỏ phỉ thúy, Vincent cho rằng không cần tìm thêm nữa, một năm cũng không tính là dài, nhưng tìm được một mỏ đã là giỏi lắm rồi, tìm nhiều dễ gây chú ý. Vì vậy, toàn bộ thời gian kế tiếp bị thú nhân lấy việc công làm việc tư, dùng làm thời gian du lịch cho hai người.

Là thú nhân hệ phi hành hiếm thấy, tốc độ Vincent cũng không chậm, bọn họ đi tới rất nhiều thành thị nổi tiếng, hiểu thêm về phong tục con người nơi đó, thể nghiệm những phong cách sống khác nhau. Bạch Tử Thạch thấy rất vui vẻ, sở dĩ cậu bằng lòng đi ra khỏi Maca thành, cũng là bởi vì muốn ngắm nhìn phong cảnh của thế giới này, không phải thứ có được từ trong sách, mà là tự mình thể nghiệm. Hiện tại, vì có Vincent, mà nguyện vọng này có thể dễ dàng thực hiện rồi.

Bóng ma chết sớm đã rút đi phân nửa, các chuyên gia nói thân thể cậu đang dần dần thay đổi, sớm muộn sẽ có một ngày cậu giống như những á thú nhân khác trên đại lục này —– ngoại trừ yếu hơn một chút. Bạch Tử Thạch không nói rõ được cảm thụ trong lòng ra sao khi nghe được điều đó, cậu đang bị đồng hóa, thân thể quý giá mà hành tinh mẹ cùng với cha mẹ cho cậu bị cải biến bản chất.

Nhưng. . . Bạch Tử Thạch khẽ cười: ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cội nguồn của mình ở nơi đâu, cho dù có một ngày hoàn toàn biến thành người của một tinh cầu khác, tư tưởng của ta, vướng bận của ta, thủy chung vẫn ở cái tinh cầu lam sắc gọi là địa cầu kia, nơi đó có một quốc gia hồng sắc gọi là ‘Trung Quốc’. (hồng sắc-màu đỏ: ý chỉ màu sắc dân tộc or chủ nghĩa cộng sản j đó)

Một năm sau, Bạch Tử Thạch và Vincent dựa theo ước định trở về Á Thành, giao cho Chrollo một phần kết quả hài lòng, nói thật, Chrollo cũng không ngờ hai người đi chơi mà cũng chơi ra một tòa mỏ phỉ thúy. Hơn nữa, nhìn vị trí địa lý mỏ phỉ thúy này, mặc dù không gần Á Thành, nhưng cũng không thuộc biên cảnh của bất kỳ bộ lạc nào. Á Thành ở trung tâm Bác Nhã, mặc dù chỉ có một thành, nhưng có rất nhiều vùng đất xung quanh Á Thành, mười bộ lạc cũng không dám công khai xâm chiếm. Vì vậy xuất hiện rất nhiều vùng đất tự trị không ai quản lý, thông thường chỉ cần không xuất hiện bộ lạc thứ mười một, thì tài chính những nơi này cũng hoàn toàn tự trị. Đương nhiên, trong đó có rất nhiều nơi sinh tồn phụ thuộc vào Á Thành. Mà chỗ bọn họ tìm thấy mỏ phỉ thúy cũng là một trong rất nhiều thành thị phụ thuộc vào Á Thành.

Đương nhiên, phần kết quả này cũng không thể khiến Chrollo bỏ qua cho Bạch Tử Thạch, nghề phỉ thúy châu báu sẽ phải lên lịch trình. Đương nhiên, đây cũng là việc Bạch Tử Thạch thích làm nhất, vuốt ve những công cụ cậu dựa vào bản vẽ trong trí nhớ làm ra, khóe miệng cậu lộ ra nụ cười vui sướng: “Chào mấy nhóc, đã lâu không gặp”. Tay nghề tuy đã lâu không dùng nhưng chưa từng phai nhạt trong trí óc, mà bây giờ cơ thể cậu cũng chênh lệch rất nhiều so với trước đây. Cậu không vội điêu khắc ngay lập tức, mà dùng một ít phế liệu luyện tập các loại đao công cơ bản. (đao công: kỹ thuật cắt xén, gọt giũa)

Đương nhiên, đây không phải công việc duy nhất của bản thân cậu, Bạch Tử Thạch còn gánh vác trách nhiệm truyền thụ. Toàn bộ người đều được chọn từ tổng công hội đổ thạch sư ra, vô cùng đáng tin. Nguy cơ về mỏ phỉ thúy bọn họ đều biết, sau khi ký tên vào hiệp nghị bảo mật, liền tới đây luyện tập điêu khắc cùng Bạch Tử Thạch, bắt đầu từ cơ bản nhất.

Ngoại trừ làm quen với kỹ thuật của nó, Bạch Tử Thạch còn chuẩn bị thêm thứ khác — bản thiết kế. Thiết kế phỉ thúy đương nhiên cũng phải dung hợp cả những yếu tố địa phương, để rập khuôn sao chép mà nói, mấy đồ án có ý nghĩ tiêu biểu trên Bác Nhã đại lục cơ bản là không có. Vì vậy, gần đây cậu tham khảo rất nhiều truyền thuyết thần thoại về Bác Nhã, phong tục tập quán, cuối cùng thiết kế ra 24 hình vẽ cơ bản. Sau đó lại tự mình bắt đầu luyện tập không ngừng.

Điêu khắc phỉ thúy không phải chuyện dễ dàng. Nhưng tĩnh tâm lại nhìn từng khối điêu khắc mỹ lệ dưới từng nhát đao trong tay mình khắc họa ra vẻ mỹ lệ của nó, đó thật sự là một loại hưởng thụ phi thường phi thường thích thú. Niềm thỏa mãn và vui sướng của tạo vật lắng đọng trong phỉ thúy, trao cho nó linh hồn thật sự, phóng thích mị lực của riêng phỉ thúy, đây chính là công việc của điêu khắc sư, rất lãng mạn duy mỹ.

Đám học đồ ngày này qua ngày khác đều lặp đi lặp lại những huấn luyện đao công cơ bản đơn điệu mà tẻ ngắt, cũng không thấy Bạch Tử Thạch truyền thụ gì, nên tất nhiên sẽ sinh ra một ít nhàn ngôn toái ngữ, bọn họ vốn là đổ thạch sư của công hội đổ thạch sư mà người khác tôn kính, thế mà bây giờ chỉ có thể ở trong không gian bịt kín nhàm chán cầm dao khắc họa lên phế liệu.

Bạch Tử Thạch chú ý tới tình huống này, sau đó cậu chỉ làm một việc. Điêu khắc một mặt dây chuyền phỉ thúy khắc hình ‘Bụi hoa Cưu bầu bạn cùng Tinh Linh Điểu’ tặng cho học đồ Kandy người chăm chỉ chịu khó nhất, thiên phú cũng cao nhất. Bụi hoa Cưu là đóa hoa đại diện cho ‘tình yêu trung trinh không đổi’ trong truyền thuyết Bác Nhã đại lục, không có tính công kích, phi thường mỹ lệ. Nó có người bạn đi kèm là loài vật ‘Tinh Linh Điểu’ (chim Tinh Linh), Tinh Linh Điểu khéo léo nhỏ gọn, nhưng tính công kích rất mạnh. Cả đời sẽ không rời xa bụi hoa Cưu, lúc nào hoa Cưu chết, nó cũng sẽ chết theo, đồng dạng, lúc nào Tinh Linh Điểu chết, hoa Cưu cũng sẽ tàn úa hết khi chim ngừng thở.

Đó là một mặt dây chuyền phỉ thúy phi thường phi thường đẹp, nhìn không ra bất kỳ dấu vết dùng dao điêu khắc nào, giống như là phỉ thúy trời sinh ra đã thế, hoa Cưu cùng Tinh Linh Điểu trông rất sống động, chú chim đứng trên cành hoa Cưu, hơi nghiêng đầu há mỏ, ánh mắt linh động mà vui sướng, tựa như đang cất tiếng hót véo von, bụi hoa tựa như đang dập dờn trong gió, đáp lại tiếng hót êm tai, đẹp như một bức họa đặt ngay trước mắt, kỳ diệu nhất chính là, toàn bộ phỉ thúy đều xanh lục nhạt chỉ có chỗ mắt chim là màu xanh đậm, cả khối phỉ thúy cứ như đang sống. Đây chính là phương pháp điêu khắc thiên nhiên mà Bạch Tử Thạch am hiểu.

Mặt dây chuyền này vừa lấy ra, mấy học đồ nhìn thấy gần như kinh ngạc đến ngây người, cho tới bây giờ bọn họ căn bản chưa từng nghĩ rằng những phương pháp dùng đao khô khan mà vô dụng hiện giờ mình đang luyện tập đến khi học xong, sẽ có thể làm ra thứ mỹ lệ tinh xảo đến vậy. Phỉ thúy đẹp sau khi ra khỏi vỏ bọc ban sơ của nó, ánh hào quang chói mắt cũng đủ hấp dẫn con người rồi, mà bây giờ, phỉ thúy trải qua mài dũa tỉ mỉ, càng mỹ lệ không gì sánh bằng. Chủ yếu nhất là, cho tới nay phỉ thúy đều dành riêng cho thú nhân, không phải không có á thú nhân yêu thích dáng vẻ thanh lãnh cao quý của phỉ thúy, mà là, nó cần thiết cho ai hơn mọi người đều biết. Thậm chí rất nhiều người còn cất dấu một ít phỉ thúy cấp thấp trong nhà làm vật sưu tập. Khi sản phẩm từ phỉ thúy ra mắt, tin rằng vô số á thú nhân sẽ động tâm.

Bạch Tử Thạch rất hài lòng với sự kinh sợ này, những học đồ này cũng không hoài nghi gì nữa, mỗi ngày đều nghiêm túc chuyên chú học tập, tiến bộ rất nhanh. Nửa năm sau, Bạch Tử Thạch đã có thể đem một vài món trang sức nhỏ giao cho bọn họ điêu khắc.

Bọn họ đều đang đẩy nhanh tốc độ, cửa hàng phỉ thúy sắp phải khai trương. Nửa năm, Bạch Tử Thạch tích trữ được không ít trang sức điêu khắc, về phần vòng tay cỡ lớn và các vật trang trí, toàn bộ đều không có. Đó là do cân nhắc đến mức độ tiếp nhận của mọi người —– đồ trang sức ở đây không ít món là phỉ thúy phẩm chất cao, tất cả đều có giấy chứng nhận công hội đổ thạch sư đưa ra —- những phỉ thúy này là phỉ thúy bị vứt đi (tức là phỉ thúy phẩm chất tốt nhưng lúc giải ra trên phỉ thúy có vết rạn nứt dẫn đến năng lượng bị xói mòn hết), mà phỉ thúy bỏ đi thường đều bị rạn nứt phá hỏng, rất khó để làm thành phỉ thúy cỡ lớn. Nhìn từ khía cạnh khác đây cũng là chuyện tốt, tối thiểu những phỉ thúy vứt đi hoặc bị bán rẻ cho người khác sưu tập lại một lần nữa có đất dụng võ.

Khi thành phẩm phỉ thúy châu báu đưa ra, Chrollo cũng cực kỳ cực kỳ yêu thích, Bạch Tử Thạch dứt khoát để tự hắn chọn thứ mình thích nhất, sau đó còn điêu khắc riêng cho hắn một bộ, vì tóc hắn dài, Bạch Tử Thạch còn đặc biệt vì hắn điêu khắc một cây trâm, giúp hắn búi tóc thành kiểu các sĩ tử Trung Quốc thời xưa, làm xong đi ra ngoài hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Chrollo quảng cáo miễn phí làm Bạch Tử Thạch trợn mắt há mồm, một mặt hắn đeo để thăm dò khẩu vị mọi người ở khắp nơi, một mặt trắng trợn thu mua phỉ thúy vứt đi, gợi hứng thú của mọi người lên mức cao nhất, mới hời hợt nói gần đây Á Thành sẽ mở một cửa hàng châu báu chuyên lấy phỉ thúy làm nguyên liệu, còn tiếp nhận đơn đặt hàng. Sau đó chính là lớn tiếng rêu rao, sửa sang mặt tiền cửa hàng.

Sớm đã làm xong những chuyện về phỉ thúy, quyển tập những kiểu dáng châu báu cũng đã được tuyên truyền trong phạm vi rộng, cửa hàng của Bạch Tử Thạch còn chưa khai trương đã được rất nhiều người biết đến. Quả thực trong khoảng thời gian này Á Thành đưa ra không ít thứ thú vị, nên thanh niên thời thượng khi nhắc đến Á Thành thì phá lệ thiên vị. Phương thức giải trí kiểu mới, cải tiến lớn phương tiện internet, dần dần phát triển đa dạng hóa phim ảnh và truyền hình. . . Trang phục càng ngày càng rực rỡ mỹ lệ. . . Tóm lại, Á Thành đã dẫn dắt xu hướng mốt toàn cầu.

Kế hoạch của Chrollo từng bước được khởi động, bây giờ xem ra đã dành được hiệu quả kinh người rồi. Không nói cái khác, chỉ nói thú nhân cường đại bị điều kiện cư trú hậu đãi và thù lao của Á Thành hấp dẫn đến đã không biết bao nhiêu, gia tăng cực lớn lực phòng ngự và lực công kích của Á Thành.

Mà tại thời khắc khẩn trương này, sinh nhật 30 tuổi của Bạch Tử Thạch cũng từ từ đến gần.

Cũng chính tại lúc này, Bạch Tử Thạch cảm thấy gần đây hình như Vincent có gì đó không đúng lắm, giống như có chuyện gì gạt cậu vậy. Đều là lão phu lão thê, đối với thời gian làm việc nghỉ ngơi của nhau họ hiểu cực kỳ rõ, Bạch Tử Thạch dễ dàng phát giác ra vẻ thần bí của người yêu, lúc đáng lẽ đã về rồi lại chưa trở về. Mà dần dần, không chỉ Vincent, ngay cả người chung quanh cũng bắt đầu trở nên kỳ quái, rất nhiều người đều tự dưng cười tươi rói với cậu, còn nói cái gì mà sau này phải thật nỗ lực đó.

Có ý gì? Ngô. . . Bất quá hình như không phải chuyện gì xấu. Bạch Tử Thạch ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là sinh nhật mình? Không đúng, sinh nhật thì nỗ lực cái gì? Vả lại cái ngày sinh kia chỉ là ngày cậu đến Bác Nhã, trước giờ bản thân cũng không biểu lộ bất cứ trông mong gì với ngày sinh nhật đó, bình thường Vincent cũng thuận theo ý mình chỉ tặng quà là xong, trận địa lần này trông có vẻ không giống…

Những nghi hoặc lóe lên trong đầu Bạch Tử Thạch vài lần, cuối cùng cũng không nghiền ngẫm quá sâu, bởi vì hiện tại cậu cũng đang bận một việc — nhẫn. Điêu khắc ra một cặp nhẫn chính là việc quan trọng nhất hiện giờ của Bạch Tử Thạch, cậu tốn rất nhiều thời gian kể từ khi Chrollo đưa tới mao liêu phỉ thúy không tiến hóa được mới cẩn thận chọn ra một khối phỉ thúy Đế Vương Lục, cả khối phỉ thúy tính chất nhẵn nhụi tao nhã, tỏa sáng trong suốt như pha lê, đặt trong lòng bàn tay, thì cả bàn tay đều ánh lên sắc xanh lục xinh đẹp.

Bất kể tinh cầu này có bao nhiêu tôn sùng và yêu thích Mặc Phỉ, trong lòng cậu, phỉ thúy Lão Khanh Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục vẫn thủy chung chiếm cứ địa vị thần thánh nhất. Cậu và Vincent sống chung một chỗ đã lâu, song bởi vì tuổi tác, địa vị bọn họ vẫn chỉ là ‘phu phu chưa kết hôn’. Mà qua nửa tháng nữa chính là sinh nhật 30 tuổi của mình ở Bác Nhã, tức là, bọn họ có thể trở thành bạn lữ chính thức.

Đến lúc đó, sẽ đem cái này hướng Vincent cầu hôn đi. Cặp nhẫn này là tâm ý của Bạch Tử Thạch, mặc dù Vincent có thể không biết tập tục này, nhưng đối với cậu mà nói nó chính là nghi thức quan trọng bậc nhất. Bạch Tử Thạch thoáng mỉm cười: dù sao ngay từ đầu cũng chính là mình lơ mơ cầu hôn mà.

Lại nói tiếp, hình như Vincent chưa hề đề cập gì đến vấn đề chính thức kết khế ước? Bạch Tử Thạch hơi hơi nhướn mày, ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong óc, bỗng nhiên cậu mở to mắt—- chẳng lẽ đây chính là chuyện hắn bận rộn trong khoảng thời gian này? Bạch Tử Thạch hiểu rõ người yêu mình, theo độ tuổi của cậu lớn dần, dục vọng chiếm hữu của Vincent cũng ngày càng tăng, hắn đã sớm muốn trói buộc mình lại, thế mà hiện tại thời gian rõ ràng sắp tới, hắn lại không phản ứng gì, hiển nhiên không hề bình thường.

Thoáng cân nhắc, Bạch Tử Thạch cũng biết Vincent có chủ ý gì. Kinh hỉ! Cặp mắt cậu cong cong lên cười, nhìn hai chiếc nhẫn phỉ thúy một lớn một nhỏ có khắc thú hình của Vincent đã sắp khắc xong trong hộp — mình không phải cũng thế sao? Vậy xem xem rốt cuộc là ai nhanh hơn ai! Nếu như trước khi bị cầu hôn, giành lấy cầu hôn trước cảm giác đó nhất định rất thú vị, Vincent sẽ phản ứng thế nào đây?

Bạch Tử Thạch nghĩ đến hăng say, nhịn không được khanh khách cười một mình.

Quả thật rất thú vị, buổi sáng hôm sinh nhật 30 tuổi của cậu, bị Vincent nhẹ nhàng hôn tỉnh, Bạch Tử Thạch vừa mở mắt đã thấy tình yêu nhà mình tâm tình vui sướng khó kiềm nén nổi, rồi tựa như con búp bê vải bị Vincent an bài hết tất cả, Bạch Tử Thạch bị hắn lấy lý do chúc mừng sinh nhật dẫn đến tòa thành trong Á Thành cử hành gia yến. Đẩy cửa đi vào, người tới đã rất nhiều, nhìn một đôi bích nhân đi vào (một đôi bích nhân: chỉ Bạch vs Vincent đẹp đôi, trai tài trai sắc..), cho dù thoạt nhìn luôn uy nghiêm vô cùng như Chrollo cũng cười cực kỳ ôn nhu.

Một đường đi vào, tất cả mọi người đều nói ‘Chúc mừng’ với hai người, toàn bộ đại sảnh được bố trí ấm áp và vui tươi, Vincent hiểu Bạch Tử Thạch thích gì, nơi này bố trí quả thực làm Bạch Tử Thạch không thể hài lòng hơn được nữa. Nhìn người yêu bên cạnh dường như có chút khẩn trương, Bạch Tử Thạch khẽ cười, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.

Vincent hít sâu một hơi, kéo tay Bạch Tử Thạch đứng ở chính giữa, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười ôn nhu đến cực điểm, cái loại ôn nhu đến sưởi ấm đáy lòng người này làm người ta khó mà tin tưởng nó sẽ xuất hiện trên mặt người luôn lạnh băng như Vincent: “Bạch, hôm nay là sinh nhật ngươi 30 tuổi. . . Ta rất vui, vui từ tận đáy lòng!” Cuối cùng đã chờ đến, rõ ràng bảy năm đối với họ mà nói không tính là dài, nhưng hắn lại thấy như trải qua cả một đời vậy.

“Ta cũng rất vui.” Bạch Tử Thạch dễ dàng cắt đứt lời Vincent, cậu đem hai chiếc nhẫn cất trong lòng bàn tay lấy ra, đem một cái trong đó đưa đến trước mặt đối phương, “Ta đã trưởng thành rồi, Vincent, bắt đầu từ hôm nay ta có thể quang minh chính đại nói ngươi là bạn lữ của ta, có thể không chút khách khí bảo những á thú nhân cứ hướng về phía ngươi chảy nước miếng biến đi mà không cần nghe mấy câu ‘Ngươi chỉ là tạm thời, vẫn chưa phải bạn lữ của Bác Gia’! Thế nên ta rất vui. . . Vincent. . .”

Khoan đã, có phải không đúng lắm không? Lòng thú nhân nhất thời nổi lên một trận nghi ngờ.

“Gả cho ta đi.” Chìa tay ra, Bạch Tử Thạch giơ chiếc nhẫn kia lên, ôn nhu mà mong đợi nhìn Vincent, những lời này cậu sớm đã muốn nói, mặc dù Vincent không hiểu nó có ý gì, còn câu này, “Chúng ta kết khế ước bạn lữ đi.”

Quả nhiên là thế. . . Vincent bất đắc dĩ nhìn người yêu, là cố ý a? Là cố ý a! Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, bất kể vô tình hay hữu ý, người cầu hôn đều là Bạch, đây rõ ràng phải là chuyện của mình chứ?

Song nhìn vẻ mặt cười ranh mãnh của người yêu, tất cả bất đắc dĩ của hắn đều hóa thành sủng nịch thở dài: “Thiệt là. . . đây rõ ràng là lời thoại của ta.”

Ta mặc dù không phải thú nhân, nhưng ta là nam nhân, tất nhiên cũng muốn theo đuổi lão bà, trong lòng Bạch Tử Thạch thầm nhủ, sau đó thúc giục: “Đáp án, đáp án đâu!”

Vincent cúi đầu dùng mũi cọ cọ cậu: “Còn có đáp án thứ hai sao? Tiểu bạn lữ của ta.”

Uy uy uy. . . Tại sao phải thêm một chữ ‘tiểu’? Bạch Tử Thạch rất bất mãn, hậu quả rất nghiêm trọng, chu mỏ cắn một cái lên môi Vincent.

Tiếng vỗ tay rung trời lập tức vang lên, mọi người nhìn đôi tình nhân đứng giữa đại sảnh ôm hôn, bỗng nhiên một loại ấm áp sinh ra từ tận đáy lòng, cảnh tượng này chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta hạnh phúc vô hạn a.

Mười ngón tay giao nhau, hai chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc tương giao rực rỡ — Mặc cho sinh tử biệt ly, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.

.

Chính văn hoàn.