Sau khi Ngư Vi dạy xong, xuống dưới lầu cũng đã hơn năm giờ. Cô gọi điện
cho Sở Phong xin nghỉ làm ở quầy bar một buổi rồi bảo Bộ Tiêu đưa mình
đến chợ hải sản gần đó. Đến chợ, anh không đợi bên ngoài mà nắm tay cô
cùng nhau đi vào. Lúc đến quầy bán tôm cua và các loại cá biển, vì có
rất nhiều chủng loại nên Ngư Vi phân vân mãi không biết nên mua gì, ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn Bộ Tiêu: “Anh muốn ăn gì ạ?”
Bộ Tiêu nghe vậy không nhịn được bật cười, nhìn vào mắt cô: “Không phải là sinh nhật chị dâu cả sao, sao lại hỏi anh muốn ăn gì…”
Ngư Vi từ trước đến giờ luôn là người ‘liều chết’ không bao giờ nhút nhát
hay e thẹn, cô thẳng đuột một câu: “Em chỉ toàn nghĩ đến anh, dĩ nhiên
là hỏi anh rồi ạ.”
Bộ Tiêu nghe xong câu nói của cô lại bị đưa lên tên lửa véo lên trời. Bây
giờ anh mới phát hiện thì ra cô luôn trêu anh, còn đùa bỡn không cho anh ‘ăn’, anh đi phía trước che chắn cho cô nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô dắt theo sau, có chút gian manh kéo âm cuối thật dài: “Anh muốn ăn cá.”
Nếu anh muốn ăn cá vậy thì đơn giản rồi, ở đây khắp nơi đều là cá. Ngư Vi
dừng lại trước một bể kính, nhìn đủ loại cá khác nhau đang lượn lờ bên
trong: “Nhiều như vậy, anh muốn ăn loại nào? Cá sông hay cá biển ạ? Chị
dâu nói trong nhà đã chuẩn bị sẵn cá mú cho bữa tối…”
Đúng lúc đó ở phía sau có một chiếc xe đạp leng keng bấm chuông liên tục, Bộ Tiêu kéo cô lại vòng tay quanh eo ôm cô vào lòng, cằm cọ lên đỉnh đầu
cô, trầm giọng trêu ghẹo: “Anh ăn cá mình nuôi.”
Bàn tay anh lại bắt đầu hư hỏng mò mẫm tới lui nơi thắt lưng cô, Ngư Vi bất giác hiểu ra, trước giờ anh nói ‘kế hoạch nuôi cá’ chính là cái nghĩa
‘trong sáng’ này.
Cuối cùng vì trong nhà đã có cá, nên Ngư Vi chỉ mua ít tôm cua và sò hến,
đặt hết mấy túi đồ vào cốp phía sau, vừa ngồi lên xe di động chợt rung
lên.
Ngư Vi lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Bộ Huy, nhìn thấy cái tên đó, tâm trạng đang phiêu diêu bỗng chốc rơi xuống đất, cô lo lắng mở ra xem
thấy hắn không nói gì, cô mới yên tâm đôi chút.
Bộ Huy chỉ kể lại những chuyện mấy ngày gần đây hắn trải qua rồi hỏi cô
thế nào. Ngư Vi rất bối rối, chuyện cô và Bộ Tiêu ở bên nhau rốt cuộc
nên trực tiếp gặp hắn hay nên nói luôn qua tin nhắn? Có lẽ hắn sắp vào
trận đấu, nói ra lúc này hắn có thể tiếp nhận không?
Bộ Tiêu khởi động cho xe lăn bánh, thấy Ngư Vi nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong đầu hiểu ngay có chuyện gì: “Tiểu Huy tìm em?”
Ngư Vi ngạc nhiên nhìn anh, Bộ Tiêu ngoảnh lại nhìn cô cười cười, cô gật
đầu, nghe thấy Bộ Tiêu điềm nhiên nói tiếp: “Em không cần để ý, đợi nó
về anh nói với nó.”
“Anh biết ạ?” Cô khá kinh ngạc.
“Sao anh không biết chứ, nếu không phải vì giữa chừng nó bắt đầu theo đuổi
em, em thấy anh có thể nhịn đến bây giờ sao?” Lúc Bộ Tiêu nói những lời
này, vẻ mặt anh khá nghiêm túc.
Trong lời nói của anh chứa đựng một thông tin quan trọng, Ngư Vi phân tích
thật kỹ, thì ra anh biết Bộ Huy theo đuổi cô nên mãi không nói cho cô
biết tình cảm của mình, không biết anh đã bắt đầu thích cô từ khi nào?
Ngư Vi cảm thấy anh và cô nên có một lần trò chuyện thật nhiều để hiểu nhau hơn. Khi xe lăn bánh vào cổng Bộ gia, bầu trời đã chuyển sang một màu
tối om, đèn trong sân vườn đã được bật sáng, không khí trong nhà rất vui vẻ ấm cúng. Để mừng sinh nhật bác cả, Long Long mặc một bộ quần áo màu
đỏ đáng yêu vô cùng. Ngư Vi vào bếp nấu cho chị dâu cả rất nhiều món sở
trường, khi tất cả món ăn được bê lên, Diêu Tố Quyên đội vương miện sinh nhật trên đầu, nhìn bánh kem tươi cười rạng rỡ: “Chao ôi, lão yêu bà ta lại tác oai tác quái rồi, đã nhiều năm không có tổ chức sinh nhật thế
này, mọi người không được phép hỏi tuổi đó!”
Bộ Tiêu bật cười, miệng trơn lùi: “Ai mà không biết chị dâu năm nay mười bảy tuổi, chuyện này còn cần phải hỏi sao?”
“Cút, lão Tứ chú lại nói chuyện thừa!” Diêu Tố Quyên mắng, nhưng nghe những
lời như vậy tâm tình rất tốt, lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, mọi
năm sinh nhật chị xong là tới sinh nhật của lão Tứ, năm nay chú định thế nào?”
Lúc này, đèn phòng khách đều đã tắt hết, chỉ còn lại một màu đen nhánh và
những ánh nến nhấp nháy trên bánh sinh nhật. Bộ Tiêu ngồi đối diện Ngư
Vi, trong ánh sáng mờ ảo mông lung chợt sáng chợt tối đó, những góc cạnh trên gương mặt anh càng rõ nét, ánh mắt sâu lắng của anh rơi trên người cô, anh nhướng mày chậm rãi nói: “Năm nay em không về nhà, em và bảo
bối còn có một đêm lãng mạn…”
Cách vòng tròn bàn ăn, Ngư Vi nhìn thấy rất rõ đồng tử của anh không ngừng
lay động theo ánh nến, sáng quắc đầy dịu dàng. Cô biết anh có ý gì,
trước đó anh nói muốn trải qua sinh nhật chỉ có hai người, khóe môi anh
vẽ lên nụ cười bông đùa hệt lão hồ ly, cô có thể nhìn ra anh muốn đêm
đó… ngủ với cô. Anh thật sự hư hỏng đến cảnh giới tối cao mà.
Quả nhiên, nghe thấy mấy lời này, cả nhà ai cũng bắt đầu mắng anh không
đứng đắn, Bộ Tiêu nghe cũng như không, trong tim trong mắt chỉ có người
ngồi đối diện.
Đến tám giờ tối rồi mà trên bàn ăn vẫn còn rất ồn ào náo nhiệt, Diêu Tố
Quyên còn khích lệ Ngư Vi uống chút rượu vang, đến khi dọn dẹp xong cũng đã hơn chín giờ. Diêu Tố Quyên thấy Ngư Vi uống đến khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ bừng hết lên, liền giữ cô lại không cho về: “Buổi tối ở lại đây đi,
đã trễ thế này rồi, vừa vặn căn phòng em ở lúc nghỉ đông vẫn còn nguyên
đồ đạc trong đó.”
Bộ Tiêu ngồi trên ghế mây nghe vậy thong dong nói thêm vào: “Cũng không có người đưa về, ai cũng uống rượu, em ở lại đi.”
Ngư Vi không từ chối, trong lòng cô còn trộm vui mừng. Cả ngày hôm nay thật hạnh phúc, buổi tối đi ngủ cũng có thể ở gần anh như vậy…
Xem tivi một hồi, Ngư Vi đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, lúc đi ngang qua
Bộ Tiêu, anh lén kéo cô lại, mười ngón tay đan vào nhau rồi thì thầm bên tai cô: “Trước khi ngủ, phải nghĩ tới anh,” Ngư Vi lo lắng nhìn xung
quanh, quả nhiên, Phàn Thanh vốn đang xem tivi cũng nhìn thấy anh thì
thầm với cô.
Khuôn mặt Ngư Vi lập tức sung huyết đỏ bừng lên, tim bum bum đập loạn, Phàn
Thanh vô tình nhìn thấy cảnh đó cũng sững người, đôi mắt sau tròng kính
chớp chớp, rối rắm không biết phải làm sao vội quay mặt đi chỗ khác
không nói gì.
Nhưng Bộ Tiêu nào có nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phàn Thanh, hai mắt anh
cứ chăm chú nhìn cô. Ngư Vi rất xấu hổ, nghĩ thầm lá gan anh càng lúc
càng lớn, đúng là làm càn mà, cô vội đi nhanh lên phòng khách trên lầu.
Mãi đến khi tắm rửa nằm lên giường rồi mà Ngư Vi vẫn cảm thấy lo lắng,
không phải Bộ Tiêu muốn đợi Bộ Huy về rồi thông báo với cả nhà sao. Kết
quả bản thân anh lại chẳng thèm giữ bí mật, nếu để ông cụ Bộ nhìn thấy
anh và cô chàng chàng thiếp thiếp trước khi nói rõ mọi chuyện, thì đúng
là không xong rồi.
Tâm trạng cứ lên lên xuống xuống như đi xiếc trên dây, lúc này Ngư Vi mới
lờ mờ nhận ra, dường như anh rất hưởng thụ cảm giác yêu đương vụng trộm
giấu giếm mọi người thế này, quả thật là hư hỏng hết thuốc chữa.
Lúc Ngư Vi đi ngủ chỉ mới hơn mười giờ. Vì đêm nào cô cũng đi làm ở quán
bar, thời gian làm việc và nghỉ ngơi có phần ngày đêm đảo lộn. Giờ chẳng thấy buồn ngủ tẹo nào, cô lăn qua lộn lại hồi lâu, đầu óc tỉnh táo lắng nghe ngôi nhà cổ dần chìm vào màn đêm, tất cả ánh đèn đều tắt xuống
nhường chỗ cho bóng đêm tĩnh lặng và tiếng xào xạt của những ngọn gió
lướt nhẹ qua đám lá cây trong sân.
Ngư Vi cũng không biết mình bị ru ngủ tự khi nào, đang mơ màng chìm vào
giấc ngủ, bỗng nhiên cơ thể bị lật lại, sau đó một sức nặng đè lên.
Cô giật mình bừng tỉnh sợ hãi khẽ kêu lên, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy
ra, cánh môi ấm nóng ẩm ướt đã rơi trên môi cô nuốt trọn tiếng hoảng
hốt.
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Ngư Vi nhìn thấy Bộ Tiêu đang đè trên
người mình, đôi môi vẫn quấn chặt lấy cô. Không biết anh lẻn vào phòng
từ khi nào, không đánh thức cô dậy mà đã nhào lên gặm nhấm…
Vì bị anh làm cho hoảng hốt nên Ngư Vi hờn giận, cô ngọ nguậy cố thoát
khỏi anh, co người chùi vào chăn: “Anh không thể gọi em một tiếng sao
chứ?”
Bộ Tiêu nghe thấy giọng nói cô đượm nồng buồn ngủ, xen lẫn tiếng nũng nịu
trẻ con, càng lọt vào tai càng như tiếng trêu ngươi dụ dỗ khiến anh chỉ
muốn đè cô xuống ức hiếp. Buổi tối anh trở về phòng mình tắm rửa, tắm
xong rồi ngồi đó đếm thời gian đợi mọi người trong nhà ngủ say rồi rạo
rực như con sói xám mò mẫm đi tìm vợ, không ngờ vợ anh lại ngủ say sưa.
“Bảo bối giận rồi sao?” Bộ Tiêu ngắm Ngư Vi đang nằm dưới thân mình, đưa tay giữ chặt cằm cô, hai mắt lóe sáng cười hỏi.
Lúc này Ngư Vi mới lấy lại tỉnh táo, vừa rồi đột nhiên giật mình khỏi cơn
mơ nên hoảng hốt không ít, cứ tưởng có kẻ xấu lẻn vào phòng, giờ hơi thở đã trở lại bình thường, nũng nịu trách hờn: “Anh xấu xa quá.”
Bộ Tiêu thấy cô bĩu môi lẩm bẩm như tự nói với chính mình, bị anh bắt nạt
đè dưới thân đôi mắt ngập nước uất ức nhìn anh, anh mở chăn chui vào, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo thon, chân gác lên quấn chặt chân cô, lồng
ngực anh áp sát lưng cô, đôi môi lả lướt nơi vành tai: “Có muốn đêm nay
anh xấu xa toàn tập cho em xem không?”
Toàn thân Ngư Vi run lên, bàn tay nóng rực của anh mò vào dây áo ngủ, vì đi
ngủ nên cô không mặc gì bên trong, cô trốn anh, nhưng sao có thể trốn
được sức mạnh của người đàn ông đang bị dục vọng thiêu đốt…
“Hơn nửa đêm anh chạy tới phòng em, bị phát hiện thì sao ạ?” Ngư Vi bị anh
vuốt ve đùa nghịch nơi mềm mại tròn đầy, xấu hổ thì thầm.
“Anh khóa cửa rồi.” Bộ Tiêu khẽ mút vành tai cô, cúi đầu kéo dây áo ngủ
xuống, hôn lên đầu vai nõn nà vừa lộ ra, giọng nói trầm đục thô sạn:
“Anh ở đây mà, em sợ gì.”
Ngư Vi bị anh chòng ghẹo toàn thân run rẩy, hơi thở ngày càng nặng nề, thầm nghĩ lẽ nào đêm nay anh quyết ăn cô rồi. Đột nhiên Bộ Tiêu xoay cô lại
đối mặt với mình rồi nhìn thật sâu vào mắt cô, anh không nhịn được khóe
môi cong veo, tựa đầu lên gối nhìn cô mỉm cười.
Rèm cửa sổ chỉ khép hờ một nửa, trăng đêm nay rất sáng rọi ánh bạc xuyên
qua những tán lá ngoài sân rơi lên gương mặt anh, tóc mai đen nhánh, ngũ quan được bao phủ bởi một quầng bàng bạc từng góc cạnh hiện lên rõ ràng sắc nét. Dường như anh biết cô đang nghĩ gì: “Đêm nay, anh không làm gì đâu, anh chỉ muốn nói chuyện với em.”
Anh biết anh chưa thổ lộ hết những tình cảm giấu kín trong lòng mình khiến
cô vẫn còn hoài nghi lo lắng, trước khi cô biết được anh yêu thương và
trân trọng cô đến mức nào mà đã làm chuyện đó thì thật quá tùy tiện.
Anh vén lại tóc mai cho cô để lộ ra khuôn mặt ngây thơ đầy dũng cảm, anh
mỉm cười nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói từng lời: “Với em, anh vô
cùng nghiêm túc, cuộc đời anh cho tới giờ chưa từng nghiêm túc như vậy.”
Tim Ngư Vi như bị giáng một đòn thật mạnh, cô nhìn vào mắt anh cảm thấy
mình sắp chết chìm trong ánh mắt nóng bỏng dịu dàng đó rồi, cô lắng nghe anh nhẹ nhàng nói tiếp: “Nên em đừng bao giờ nói sẵn sàng chết vì anh,
nếu chết phải là anh chết cho em, dù anh chết một ngàn lần một vạn lần,
lên núi đao hay xuống biển lửa, em cũng phải bình yên…”
Khi anh nói đến đây, Ngư Vi không chịu nổi nữa, mũi ngập tràn chua xót, cô
khẽ hít một hơi, những giọt nước trong suốt tràn ra khỏi khóe mi, thấm
ướt vào gối. Bộ Tiêu đưa tay nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô, bất đắc dĩ mỉm cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi, anh còn chưa có
bắt đầu nói mà, em khóc như vậy bảo anh làm sao nói được đây, hử? Ngoan
nào, đừng khóc nữa…”
“Anh nói đi, em muốn nghe mà.” Ngư Vi vội đưa tay lau nước mắt, như con mèo
nhỏ cọ quẹt khắp mặt cố để anh không nhìn thấy mình khóc. Nào ngờ động
tác giấu giếm này của cô chạm thẳng vào phần xót xa trong lòng anh. Bộ
Tiêu thương quá ôm chặt cô vào lòng, để mặt cô áp lên ngực mình rồi vuốt ve mái tóc.
“Vậy em đừng khóc nữa, em khóc anh đau lòng.” Anh nói xong, liền đổi sang
giọng điệu khinh bạc thường ngày để dỗ dành cô: “Được rồi, những lời
buồn nôn này, anh chỉ nói một lần thôi, em còn không biết anh nổi lên ý
nghĩ xấu xa với em từ khi nào đâu…”
Nói đến đây, Bộ Tiêu tự mỉm cười, thoáng khựng lại rồi trầm ngâm nói tiếp:
“Ừm, chắc chắn không thể nào sớm hơn em được rồi, em mười bốn tuổi đã
thích anh. Lúc anh mười bốn tuổi, em chỉ lên bốn lên ba, vậy thì có phần quá biến thái, phải không nào?”
Ngư Vi bị anh dụ dỗ bật cười, Bộ Tiêu sít sao ôm chặt cô: “Đại khái có lẽ
khi em đan khăn quàng cổ tặng tiểu Huy, anh nghĩ, Ừm? dựa vào cái gì em
không đan cho anh, rõ ràng anh là người đàn ông phong độ nhất, đối với
em tốt nhất, 64G của nó cũng là anh đưa cho, so sánh sao đi nữa vẫn là
anh hấp dẫn hơn chứ?”
Anh càng nói càng ngập ý bông đùa, Ngư Vi biết anh thấy cô khóc nên cố ý dỗ dành, cô mỉm cười hụt hịt mũi ôm thắt lưng Bộ Tiêu, cọ cọ tai vào ngực
anh, muốn nghe thật rõ những lời anh nói, khắc thật sâu vào lòng.
“Về sau, anh đã ghen, em biết, anh không phải là người thích ghen…” ngữ
điệu biếng nhác, Bộ Tiêu nói một hồi, âm thanh bỗng nhỏ lại: “Sau nữa,
anh và em đã trải qua rất nhiều chuyện, em cũng biết, anh từng gặp qua
rất nhiều người, ừm, đương nhiên cũng đã gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng mà, tất cả bọn họ so với em đều rất tầm thường, hết sức tầm thường. Một câu anh cũng không muốn nói nhiều với bọn họ, gặp việc nói chuyện xã giao
là chuyện không tránh được, nhưng qua lại đôi ba câu xong rồi, nào nhớ
tới đó là ai?”
Nói đến đây, Bộ Tiêu ngừng lại, dường như cân nhắc thật lâu mới lần nữa cất lời.
“Em làm sao mà… hệt như cái dằm xương cá cắm trong cổ họng anh. Lần đầu
tiên kể từ khi có mặt trên đời, anh vì một cô gái nhỏ mà tức giận, đau
đớn, khổ sở bất lực như đấm vào bông gòn. Anh rất muốn nói với em, anh
biết em sống rất vất vả, biết em rất mệt mỏi khó khăn, những lúc có
người ‘con mẹ nó’ bắt nạt ức hiếp em, anh đều hy vọng em sẽ nói với anh, anh sẽ thay em gánh vác tất cả; nhưng rất nhiều lần, anh đều không thể
mở miệng.” Bộ Tiêu nói đến đây, nhíu nhíu mày, cảm giác được người trong lòng tựa hồ đang run rẩy, anh vuốt ve mái tóc Ngư Vi: “Em không biết
anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh
vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của
người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên.”
Ngư Vi nghe Bộ Tiêu nói những lời này, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, bờ vai
khẽ run lên, Bộ Tiêu xoa nhẹ đầu cô: “Được rồi, hôm nay là em tự chui
đầu vào lưới, từ giờ, em đừng hòng chạy thoát.”
Bộ Tiêu luồn tay xuống ôm Ngư Vi, để đầu cô gối lên cánh tay mình, quả
nhiên nhìn thấy những vệt nước mắt bàng bạc trên gò má cô, anh đưa ngón
tay giúp cô lau sạch, sau đó nâng mặt cô lên, kề sát vào tai, dịu dàng
chậm rãi nói một câu sau cùng: “Anh yêu em… bây giờ em nghe đã nghe thấy chưa?”