Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 16

Chỉ cần lướt qua một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô có thể thấy vóc dáng Bộ Tiêu rất đẹp, đẹp đến không tưởng…”

***

Hai tiếng ‘Ngư Vi’ này của anh khiến toàn thân cô tê dại, đến cả hít thở cũng khó khăn.

Bộ Tiêu vẫn nắm cổ tay cô thật chặt mãi không buông ra, nhìn cô một hồi lâu mới có vẻ lấy lại chút tỉnh táo. Khóe môi anh cong lên thành đường cung hư hỏng, chăm chú nhìn cô trầm giọng nói: “Cháu ở đây nhìn trộm cái gì hửm?”

Ngư Vi căng thẳng tới mức thiếu điều tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài, cô cố gắng thật bình tĩnh: “Nghe chị dâu cả của chú nói chú bị sốt cao, cháu muốn lên xem chú còn sốt không.”

Sao anh vẫn nắm chặt cổ tay cô như thế… Ngư Vi cảm thấy cánh tay mình đông cứng rồi, không dám động đậy gì hết, dường như Bộ Tiêu cũng nhận ra vẻ mất tự nhiên của cô, lúc này mới chợt bừng tỉnh buông cô ra.

Nhưng ngay sau đó anh lại cuộn mình vào trong chăn, trùm kín cả đầu, giọng nói biếng nhác truyền qua tấm chăn: “Xương cá, kéo rèm cửa sổ ra giúp chú…”

Lúc này Ngư Vi mới biết, thì ra anh vẫn chưa thật sự tỉnh táo, chỉ có thể đi tới cửa sổ kéo rèm ra cho anh.

‘Xoạt’ một cái, ánh mặt trời vung rắc vào phòng, bầu không khí âm u mập mờ vừa rồi thoắt cái biến mất không dấu vết.

Ngư Vi quay đầu lại vừa vặn trông thấy anh đang cau mày hai mắt nhíu chặt, ngồi dậy vuốt mái tóc đen có chút hỗn loạn. Cái chăn len trượt khỏi người anh lộ ra phần trên cơ thể trần trụi, xương bả vai và hai cánh tay cũng lộ ra ngoài, cô không biết phải đặt hai mắt mình ở đâu nữa, liền quay đi nhìn xuống sàn nhà.

Hình như anh không mặc áo, cũng không có gì lạ, nếu anh có thói quen ngủ trần thì đâu lý gì bắt anh phải mặc áo khi đang ngủ trong phòng mình, lúc này….

Ngư Vi nghĩ vậy liền khẽ nhìn về phía Bộ Tiêu, Bộ Tiêu cũng đang mở to mắt nhìn cô.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Bộ Tiêu nheo mắt lại, khóe môi cong lên như móc câu cười vô cùng hứng thú.

“Đẹp lắm.” Từ trong miệng anh bỗng thốt ra một câu như vậy, nhưng thần sắc trong đôi mắt đó rất vô tư trong sáng.

Ngư Vi cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên, hồi lâu sau mới hiểu ra anh vừa nói gì. Lúc này cô đang mặc chiếc áo len nhung màu anh đào kết hợp với váy nỉ ngắn kẻ ô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc trang phục khác với đồng phục học sinh thường ngày.

Nghĩ vậy, cô không khỏi thắc mắc: “Sao chú biết được cháu mặc quần áo cỡ nào ạ?”

Vừa rồi lúc thay y phục, cô đã thấy rất vừa vặn không sai lệch chút nào, cứ như là được đặt may riêng theo số đo của cô vậy.

Vẻ mặt Bộ Tiêu hiện lên một nụ cười xấu xa, anh đưa tay mò mẫm tủ đầu giường tìm gói thuốc lấy một điếu đưa lên miệng, đôi con ngươi đen láy lướt nhìn cô mỉm cười: “Mắt của chú, trông trẻ con có thể nhầm chứ nhìn con gái không thể nào sai được.”

Ngư Vi câm nín, tuy những lời này của anh nghe sao cũng thấy giống hệt lưu manh, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh đã từng tỉ mỉ quan sát vóc dáng mình, cô liền cảm thấy xấu hổ.

Anh ngồi trên giường hút thuốc, đầu tóc vẫn còn khá hỗn độn, thật sự đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy. Bộ Tiêu cũng cảm giác được cô đang nhìn mình, chậm rãi ngước mắt lên chăm chú nhìn lại.

Ngư Vi đứng ngược sáng bên cửa sổ, mặc bộ quần áo anh đã mua cho cô, anh không biết các cô bé ở lứa tuổi cô thích gì nên đã đặc biệt tìm người giúp đi chọn cùng, lúc đó anh còn nghi ngờ có phải phong cách này khiến cho người mặc có vẻ quá ngây thơ giả tạo không. Bây giờ nhớ lại nguyên văn lời của cô bạn kia: “Cái này hoàn toàn phụ thuộc vào người mặc, nếu tôi mặc thì gọi là quả dưa già đi chà vỏ sơn xanh hay nói cách khác là ‘cưa sừng làm nghé’, nhưng nếu mấy cô nhóc nhỏ mười bảy mười tám tuổi mà mặc vào thì chỉ có thể nói đáng yêu.”

Quả nhiên, khi cô mặc vào, đúng là rất rất đáng yêu… Bộ Tiêu dời ánh mắt khỏi người cô, do vừa mới sốt cao, nên lúc này cơ thể anh có chút mệt mỏi, rít một hai hơi thuốc lá cũng không thấy thoải mái hơn, anh nhíu mày dập tàn thuốc, vén hết chăn ra bước xuống đất.

Ngư Vi bị động tác bất ngờ của anh dọa cho hết hồn liền chui luôn vào trong rèm cửa.

Mặc dù anh có mặc quần dài thể thao mặc nhà màu xám nhạt, nhưng quả thật không có mặc áo, cô chỉ khẽ nhìn lướt qua liền dời ánh mắt đi, nhưng chỉ khoảnh khắc lướt qua ngắn ngủi đó cô đã nhìn thấy vóc dáng anh rất đẹp, đẹp đến không tưởng…

Lúc Diêu Tố Quyên đi vào vừa vặn nhìn thấy một màn, Ngư Vi núp sau rèm cửa sổ, lão Tứ đứng dưới ánh mặt trời đang chiếu vào, đầu tóc rối bời, trên người còn chưa mặc áo đang lúi húi tìm dép dưới đất. Bà liền cầm một cái gối đầu ném tới: “Lão Tứ, bình thường ở nhà không mặc áo cũng coi như thôi, cô gái nhỏ nhà người ta vẫn còn đang ở trong phòng, sao chú lại lưu manh thế hả!”

“Em là đàn ông thô ráp có gì đẹp mà nhìn?” Bộ Tiêu nheo mắt mỉm cười, hai mắt vừa rồi vẫn chưa mở ra nổi bị một gối của chị dâu cả đập vào liền hết cả mơ màng, đi dép xong liền tìm một chiếc áo tròng vào đầu. Lúc quay lại thấy Ngư Vi vẫn còn đứng bên trong rèm cửa, liền cảm thấy trêu cô thật thú vị, đưa tay nhíu nhíu chân mày hỏi cô: “Chú dọa người vậy sao?”

Ngư Vi không biết phải trả lời anh thế nào, hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ… ngắm phong cảnh.

Diêu Tố Quyên mắng Bộ Tiêu một trận đã đời xong liền lấy nhiệt kế nhét vào tai anh, chỉ một giây sau đã có kết quả vẫn còn đang sốt nhẹ, bà hung dữ dặn đi dặn lại mấy lần phải nhớ uống thuốc rồi nắm tay Ngư Vi lôi đi.

Lúc Ngư Vi bước ra khỏi phòng, anh vẫn còn đang mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt xấu xa tới mức khiến Ngư Vi cảm thấy hình như anh đã bị sốt đến hồ đồ luôn rồi, chẳng giống bình thường chút nào nữa…

“Lão Tứ, chú nhanh mặc quần áo vào đi, không thôi lát nữa bạn của Bộ Huy tới đông đủ mà chú còn chưa chỉnh đốn xong, có mất mặt không!” Diêu Tố Quyên dừng ngay cửa ném cho Bộ Tiêu một tối hậu thư sau đó dẫn Ngư Vi đi về phía hành lang.

Bữa trưa đã được chuẩn bị xong nhưng vẫn còn khá sớm, rốt cuộc Diêu Tố Quyên cũng đã có chút thời gian rảnh rỗi kéo Ngư Vi đi nói chuyện phiếm, tâm sự trút nỗi lòng.

“Bé con, thím vẫn luôn muốn nói với con chuyện này, có gì thì con cũng đừng thấy phiền lòng nha, chính là chuyện của tiểu Huy ah, ôi chao, hắn thật sự muốn làm cho thím sốt ruột tới chết mà! Bây giờ còn có bao lâu đâu là chuẩn bị bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, vậy mà hắn còn một lòng một dạ muốn xông pha giang hồ, đừng nói cái gì mà 211 với 985*, chỉ cần hắn có thể thi được vào mấy trường đại học gà mờ gà rừng là thím đã thắp hương cảm tạ trời đất lắm rồi….” Diêu Tố Quyên kéo tay Ngư Vi về phòng mình vừa đi vừa nói: “Thím nghe lão Tứ nói hiện giờ con ngồi chung bàn với hắn, thím không hy vọng gì khác, chỉ mong con thỉnh thoảng giúp hắn một chút.”

(*Dự án 211: dự án xây dựng các trường đại học và cao đẳng trọng điểm quốc gia.

Dự án 985: dự án chung của việc xây dựng các trường đại học đẳng cấp thế giới của chính phủ TQ.)

Ngư Vi nghe ra được Diêu Tố Quyên rất sốt ruột, cô hết sức chân thành gật đầu: “Thím đừng lo lắng, con sẽ nghĩ cách ạ.”

Diêu Tố Quyên thấy cô đồng ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vô cùng thân thiết nói: “Sau này mỗi cuối tuần con tới nhà đọc sách với Bộ Huy đi, đúng lúc thím cũng lo con ở nhà dì con bị người ta ức hiếp, ăn cũng không được no, con tới đây thím nấu cho mấy đứa ăn bồi bổ thân thể để có sức học.”

Thật ra không cần Diêu Tố Quyên đề cập tới, đối với Ngư Vi mà nói đây chính là chuyện tốt cầu mà không được. Thường ngày cô thấy Bộ Huy không lo học chỉ ham chơi, kỳ thực trong lòng cô cũng muốn quan tâm đôi chút, nhưng lại sợ Bộ Huy không chịu phối hợp. Hiện giờ cô đang nhận sự giúp đỡ vô cùng to lớn của ông nội Bộ, lại nghe mẹ của Bộ Huy tin tưởng mà nhờ cậy, cô thầm nghĩ cho dù chỉ có thể giúp được Bộ gia một phần rất nhỏ, cô cũng sẽ cố gắng hết sức mình.

Diêu Tố Quyên kéo cô vào phòng mình nói chuyện rất lâu, tán gẫu mãi tới gần mười một giờ, nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, cô giúp việc nói bạn của Bộ Huy đến đông đủ rồi, mới dẫn Ngư Vi đi xuống.

“Bé con, sinh nhật của con là ngày mấy? Lần này làm sinh nhật cho tiểu Huy, thím nghĩ đợi đến sinh nhật con sẽ tổ chức ở đây luôn.” Lúc đi xuống lầu Diêu Tố Quyên hỏi cô.

Ngư Vi vội lắc đầu nói không cần tổ chức đâu ạ, nhưng Diêu Tố Quyên cứ hỏi mãi, cô đành phải trả lời: “Ngày cuối cùng của tháng giêng ạ.”

“Ôi chao, con thuộc chòm sao Bảo Bình, thím rất thích mấy cô bé Bảo Bình!” Dường như chị dâu cả của anh nghiên cứu rất nhiều về cung hoàng đạo và các chòm sao, bà hớn hở dặn dò Ngư Vi: “Hôm nào con đưa ngày sinh tháng đẻ cho thím, thím tìm sư phụ tính cho con…”

Diêu Tố Quyên nói xong rẽ vào phòng bếp, một mình Ngư Vi đi tới phòng khách nhưng lại không thấy bóng người nào, cô còn đang thắc mắc đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của Kỳ Diệu vang lên trong sân, liền xoay người đi ra cửa.

Kỳ Diệu đang bò trong đám hoa cỏ cù cù chọc ghẹo con tai nhọn, vừa gãi vừa lẩm bẩm một mình, Ngư Vi đến gần mới nghe thấy cô nàng gọi con tai nhọn là ‘Mỹ Mỹ’, kết quả lúc ẳm nó lên, liền giật mình hô to: “Trời ơi, mày là đàn ông!”

Ngư Vi cũng hết cách với cô bạn mình, từ lúc còn bé xíu Kỳ Diệu đã thích các con vật nhỏ, mỗi lần đi ngoài đường, nhìn thấy chó mèo là hai chân cô nàng không nhúc nhích nổi cứ muốn đứng lại ôm chúng nó, nhưng vì bị dị ứng lông nên trong nhà không cho nuôi bất cứ con vật gì. Ngư Vi thấy vậy liền khuyên bạn mình thả con tai nhọn ra, không thôi lát nữa sẽ bị phát sởi, nhưng Kỳ Diệu không nỡ, còn đang lưỡng lự thì con tai nhọn đã ngọ nguậy một cái nhảy khỏi tay Kỳ Diệu, cô nàng lại kinh ngạc gào to: “Nó đang gặm bánh trong đám hoa kìa…”

Ngư Vi biết chắc thế nào cả ngày hôm nay hai mắt cô nàng sẽ đặt hết lên con tai nhọn, cô cũng hết cách đành phải một mình quay lại, quả nhiên trông thấy đám người Bộ Huy từ sân sau đi tới.

Hôm nay, hắn mặc quần Jean và áo khoác đen đơn giản nhưng rất anh tuấn, theo sau là các bạn học nam. Lúc này Ngư Vi mới biết thì ra Phó Tiểu Thiều cũng có mặt, đang đi bên cạnh Bộ Huy, nên hiện giờ tính luôn cả Ngư Vi thì có tổng cộng ba cô gái, Kỳ Diệu vẫn là tới để chơi với con tai nhọn…

Dù sao cô với mấy người này cũng không có gì để nói, huống chi giữa bao nhiêu ánh nhìn chú ý, cô thấy Tôn Đãi Cách cũng đang ở đây, ánh mắt đã dừng trên người cô rất lâu, Ngư Vi liền xoay người đi tìm Kỳ Diệu.

Có lẽ Phó Tiểu Thiều cũng cảm thấy không thoải mái khi ở cùng một chỗ với đám con trai, nên khi nhìn thấy Ngư Vi và Kỳ Diệu liền chạy tới góp vui.

Dù sao cũng học khác lớp nên Ngư Vi không thân với Phó Tiểu Thiều lắm, nhưng khi thấy cô ấy nhiệt tình như vậy mà mình quá lãnh đạm sẽ không tốt, nên Ngư Vi cũng tìm chuyện tán gẫu đôi câu.

“Hiện giờ cậu đang ngồi chung bàn với Bộ Huy, cậu có số di động của cậu ấy không? Tớ hỏi xin mãi mà cậu ấy không cho…” Thấy Ngư Vi lắc đầu, Phó Tiểu Thiều liền lay lay tay cô nói: “Vậy nếu sau này cậu có nói cho tớ biết được không?”

Cô ấy lại hỏi xin số điện thoại của Ngư Vi, Ngư Vi đành phải nói cho cô ấy biết. Đúng lúc Diêu Tố Quyên đi ra bảo mọi người vào ăn cơm, cô mới được giải thoát.

Bàn ăn tròn trong phòng ăn đã được dọn lên, thức ăn đầy ắp, ở giữa là chiếc bánh sinh nhật hai tầng. Lúc ngồi vào chỗ, Phó Tiểu Thiều liền quấn quýt ngồi xuống cạnh Bộ Huy, Kỳ Diệu ngồi giữa hai bạn nữ, Ngư Vi ngồi bên trái Kỳ Diệu, bên trái cô là một bạn nam, nhóm con trai có bảy người ồn ào mãi không thôi, cười đùa la ó đẩy Tôn Đãi Cách tới suýt chút nữa ngã nhào vào Ngư Vi.

“Không đụng trúng cậu chứ?” Tôn Đãi Cách đẩy kính lên, khuôn mặt đỏ bừng ngồi xuống bên trái cô, khẽ hỏi một câu.

Ngư Vi không ngẩng mặt lên, chỉ khẽ gật đầu.

Thật ra từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn ăn tới giờ, Ngư Vi mãi luôn suy nghĩ không biết lúc này Bộ Tiêu đang làm gì, có lẽ anh đang ăn cơm trong phòng, đã lâu như vậy mà vẫn không thấy anh xuống.

Tiếp theo là đốt nến, cầu nguyện, thổi nến và cắt bánh sinh nhật. Lúc Ngư Vi cắn một miếng bánh, ngẩng đầu lên nhìn thấy Bộ Tiêu đang đi xuống…

Hơi thở cô chậm lại, ánh mắt dán chặt vào người anh không sao dời đi được.

Khẽ lướt mắt qua, cô tưởng anh mặc âu phục đen, nhưng khi nhìn kỹ lại hóa ra là chiếc áo màu đen cổ đứng kiểu Tôn Trung Sơn, Ngư Vi khá ngạc nhiên, cô chưa từng thấy qua ai mặc như vậy.

Hàng cúc bên ngoài đều được buông lỏng không cài, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, nhìn thế nào cũng toát ra hương vị thanh niên dân quốc.

Lúc Bộ Tiêu đi tới, tiếng đũa ‘lách cách’ liên tục đặt xuống bàn ăn, mấy cậu con trai hào hứng gọi to ‘Chú Út,’ thái độ khá tôn kính, anh cười vỗ lên đầu Bộ Huy một cái, ném cho hắn món đồ nhỏ màu bạc: “Quà tặng cho lễ trưởng thành mười tám tuổi, lúc xem nhớ kiềm chế một chút, 64G.”

Bộ Huy đờ người ra, sau khi nhìn thấy trong tay là một cái USB nhỏ, lập tức hiểu ra ngay.

Đám con trai ngồi đó ồ lên cười nghiêng ngả, có người đập bàn, có người cười đến té ghế. Phó Tiểu Thiền ngồi gần Bộ Huy nhất, mặt đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn Bộ Tiêu hệt như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Diêu Tố Quyên nghe thấy tiếng cười ầm ĩ rung trời, cảm thấy có gì đó không đúng liền hô to: “Lão Tứ! Chú đang làm gì đó?”

Bộ Tiêu cười đáp lại, từng âm từng chữ biếng nhác kéo dài: “Theo chân mấy người trẻ tuổi này giành bánh ngọt.”

“Đã là chú của đám nhỏ rồi mà còn mặt dày không biết xấu hổ!” Diêu Tố Quyên ném mấy câu cửa miệng quen thuộc thường dùng bất kể thời gian địa điểm khi mắng lão Tứ qua.

Lúc này Kỳ Diệu liền kề sát vào tai Ngư Vi nhỏ giọng nói: “Đuôi, tớ biết mà, quả nhiên chú Út của Bộ Huy không phải người tốt.”

Ngư Vi không cách nào khống chế được, mím môi phì cười một cái.

Tôn Đãi Cách thấy Ngư Vi nãy giờ luôn yên ắng tĩnh lặng tựa bức tượng nữ thần lúc này đột nhiên bật cười. Vì hắn ngồi gần cô nhất, nghe tiếng cười trong trẻo liền xoay đầu qua nhìn, rồi như bị nhấn chìm trong nụ cười hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt xinh xắn đó, hắn cứ ngây ngốc ngồi thừ ra như vậy. Nhưng chưa đầy mấy giây sau, đã có một bàn tay khớp xương chắc khỏe rõ ràng đặt lên đầu vai hắn, hắn giật mình giương mắt nhìn chủ nhân của bàn tay.

Không biết vì sao chú Út của Bộ Huy lại đi qua đây, bàn tay đang đặt trên vai hắn, mày kiếm nhíu nhíu, đôi mắt ngậm cười, khẽ hất cằm nhìn hắn.

Tôn Đãi Cách không hiểu: “A?”

Nhưng ngay sau đó hắn đã bị một bạn nam ngồi bên trái kéo ra, nhét cho hắn một cái ghế mới: “A cái gì mà a? Nhường chỗ đó cho chú Út!”

Bộ Tiêu cong môi cười, ngồi xuống bên cạnh Ngư Vi.