Vừa mới xuống thuyền, sư phụ đã chạy thẳng đến chỗ nàng kia, vừa rồi Dạ Sở còn không chắc chắn, nhưng bây giờ nàng khẳng định cô nương kia chính là sư mẫu. Vì vậy, khéo léo lấy lòng nói “ Sư mẫu thật là xinh đẹp nha, sư phụ phúc khí thật tốt, trong nhà có một mỹ kiều nương này chẳng trách chướng mắt Lý tiểu thư.”( Lấy lòng kiểu gì mà như nói đểu thế không biết =]] )
Trong mắt Ti Nhu chỉ có Dạ Tùy Phong, không chú đến người khác, nghe thấy có người nói vậy, trong lòng vui mừng ngây ngất, nhưng khi nhìn thấy người nói là ai, vui sướng biến mất không còn dấu vết, hận ý trào dâng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
“ Thì ra là Sở Sở, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu, ta tìm mãi không thấy.” Ti Nhu cúi người, ôn nhu vuốt tóc Dạ Sở.
“ Không biết thì không nên nói lung tung.” Dạ Tùy Phong mở miệng nói, liếc nàng một cái sau đó theo Ti Nhu đi trước. Tuy là trách cứ nhưng trong giọng nói không thấy một chút ý tứ trách móc nào.
“ Cắt” rõ ràng trong lòng nghĩ vậy, nói không chừng sớm đã có ý muốn mình gọi nàng ta là sư mẫu, còn ở đấy làm bộ làm tịch. Nhìn sư phụ tươi cười như gió xuân, nhất định là tư xuân rồi, không quấy rầy bọn họ tình chàng ý thiếp, nàng vẫn nên mang theo tân tiểu đệ về phủ trước thì hơn.
Dạ phủ rất dễ tìm, đi dạo loanh quanh trên đường phố một lát liền thấy một phủ đệ nguy nga tráng lệ có thể so với hoàng cung. Nhìn đại môn Dạ phủ hùng vĩ, khí phách, Dạ Sở lần nữa cảm khái, sư phụ thực sự là xa xỉ, tuyệt không khiêm tốn chút nào, không hổ là nhà giàu số một. Vừa vào phủ liền đem Dật Hiên, cũng là tiểu đệ của nàng giao cho Vân Thiên, lại tùy tiện tìm một người đưa nàng về biệt viện của mình.
Trên đường đi, Dạ Sở phát hiện, ánh mắt của mọi người nhìn nàng nếu không phải xem thường thì là kinh ngạc. Xem thường thì nàng còn có thể lý giải, trước đây nàng rất dễ khi dễ, vì vậy bọn họ không để nàng vào trong mắt, nhưng còn vẻ kinh ngạc nói lên cái gì? Lẽ nào, bọn họ biết chuyện gì? Hay “cái chết” của mình có liên quan đến bọn họ.
Tiểu tư* đưa nàng tới Đình Phong viện liền trở về. Vào sân, Dạ Sở đã thấy mấy nha hoàn lười biếng đang ghé vào bàn đá ngủ nướng. Tiểu thư mất tích, sống chết chưa biết, vậy mà các nàng có thể thoải mái nằm ngủ như vậy, thực sự cho rằng nàng vĩnh viễn không thể trở lại sao?
(*) Tiểu tư: ko biết là gì luôn =)) mị nghĩ nó tương đương với gia nhân hay người làm á. :-?
“ Ngủ ở đây có mệt quá không? Trong phòng có giường, hay các ngươi vào nhà ngủ đi.” Dạ Sở “thật lòng” lo lắng, nhỏ giọng mỉm cười. Bây giờ, nàng tiếp tục giả ngu, nàng muốn nhìn xem đám người này, có mấy người thật tâm với nàng.
“ Tiểu thư. Người đã đi đâu? Sao bây giờ mới trở về? Chúng ta thực sự rất nhớ người nha.” Nha hoàn Tiểu Ngọc miệng ngọt như đường, kéo tay Dạ Sở ân cần hỏi han.
“ Thật không? Ta cũng rất nhớ các ngươi. Nhưng hôm nay ta không đủ sức chơi cùng các ngươi nữa, chờ ta tỉnh ngủ, lại bồi các ngươi nha.” Không phải chỉ diễn thôi sao? Ai mà không biết. Ta xem các ngươi có thể diễn đến khi nào. Các nàng chắc hẳn không phải là chủ mưu hại mình nhưng nhất định là tòng phạm. Chuyện này, nàng nhất định phải tra rõ, nàng muốn những kẻ đã hại nàng phải trả giá gấp mười lần.
Khi Dạ Sở đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, một tiểu nha hoàn da dẻ xám vàng, thân thể gầy yếu, rõ ràng là không đủ dinh dưỡng, đang bưng một chậu quần áo vừa mới giặt xong, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Dạ Sở liền phịch một tiếng quỳ xuống, vui mừng đến chảy nước mắt nói: “ Tiểu thư cuối cùng người cũng trở về rồi, Tiểu Hỉ rất nhớ người.” Cả ngày lẫn đêm, nàng đều quỳ gối cầu trời khấn Phật, cuối cùng tiểu thư cũng đã trở về, thật là tốt quá rồi.
“ Ngươi …” Người này nhìn qua có vẻ trung thành với nàng, nhưng lúc này, Dạ Sở không dám chắc chắn nàng ta có thật tâm với mình hay không. Kiếp trước, Nina không phải lúc nào cũng “nói gì nghe đấy”, lúc nào cũng lo lắng cho mình hay sao, nhưng cuối cùng cũng tàn nhẫn cho mình một phát súng đấy thôi.
“ Ngươi đứng lên trước đã.” Hai mắt Dạ Sở nhìn chằm chằm chậu quần áo trong tay nàng, đây là quần áo hàng ngày của nha hoàn, một mình nàng có thể mặc nhiều như vậy sao? Chỉ có một khả năng … . Những người này cũng quá khinh người đi.
“ Trong chậu của ngươi là cái gì vậy? Dạ Sở biết rõ nhưng cố tình hỏi.
“ Là y phục ạ.” Tiểu Hỉ sợ sệt, nhỏ giọng nói.
“ Là y phục của ai? Đừng nói với ta, ngày thường một mình ngươi có thể mặc nhiều như thế này.” Lần này thanh âm của Dạ Sở rõ ràng mang theo hàn ý, khiến cho người nghe không khỏi run lên.
“ Là, là …” Tiểu Hỉ run sợ, liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi nói tiếp: “ Là nô tỳ thấy các tỷ muội quá mệt nhọc nên mới giặt giúp các nàng.”
Mọi người nghe thấy lời của nàng, không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý, hừ, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“ Ừm, tốt, rất tốt, thật biết lo cho người khác, vậy từ giờ trở đi, những “mệt nhọc” của ta sẽ giao cho ngươi. Chiếu cố ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của ta, những “công việc nhẹ” khác thì giao cho các nàng đi, miễn cho các nàng phải mệt nhọc quá độ.” Nàng hận nhất là những kẻ chuyên bắt nạt người yếu.
Những người khác nghe được nửa câu đầu của Dạ Sở, càng ra vẻ đắc ý, cái đồ ngu ngốc này đúng là người không biết phân biệt phải trái trắng đen, nhưng câu sau của Dạ Sở lại làm cho các nàng sinh khí, rốt cuộc nàng ta khờ thật hay khờ giả, chiếu cố ăn uống, sinh hoạt hàng ngày được gọi là công việc nặng nhọc?
“ Tiểu Hỉ, đi thôi. Những y phục này cứ để đó đi.” Thấy Tiểu Hỉ muốn nhặt những y phục kia lên, Dạ Sở nhắc nhở. Người thiện lương, yếu đuối quá cũng không tốt, sẽ luôn bị người khác khi dễ.
Mấy tiểu nha hoàn thấy Dạ Sở đi xa liền tụ tập lại với nhau xì xào bàn tán, đúng lúc này, Dạ Sở quay đầu lại, thu trọn một màn này vào trong mắt, ở trước mặt nàng còn dám trắng trợn, không kiêng nể như vậy, có thể thấy được sau lưng càn rỡ đến mức nào, còn tưởng nàng là một kẻ ngu ngốc, yếu đuối có thể bắt nạt đúng không? Được, ta sẽ cho từng người các ngươi phải đẹp mặt.
Trong phòng, Dạ Sở liên tiếp thăm dò Tiểu Hỉ, kết quả thấy nàng cũng không phải đang diễn trò, mà thật tâm đối đãi với mình. Hơn nữa, còn vì mình mà cầu phúc. Vì vậy cũng yên lòng hơn một chút. Tiểu Hỉ cũng nói với Dạ Sở vài chuyện về việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của nàng, Tiểu Hỉ từng tiếp xúc qua nên cũng biết chút ít.
Trước khi đi, Tiểu Hỉ cười hì hì, vui mừng nói: “ Tiểu thư, người thay đổi, làm cho người khác càng thêm yêu thích.”
…..
Sáng sớm hôm sau, Dạ Sở bị tiếng gõ cửa vội vã đánh thức, mở to đôi mắt còn buồn ngủ, Dạ Sở tức giận, điên cuồng cào lại mái tóc, vì thay đổi chỗ ở nên tối hôm qua, nàng không ngủ được, bây giờ mới chợp mắt chưa được hai canh giờ đã bị đánh thức, là ai đáng ghét như vậy.
“ Tiểu thư, sao bây giờ người mới tỉnh, Ti Nhu cô nương đã đợi nửa ngày rồi.” Tiểu Ngọc tức giận, cau mày chất vấn Dạ Sở, bình thường không phải nàng ta đã sớm thức dậy chờ Ti Nhu cô nương sao.
Dạ Sở cũng không nói chuyện, chỉ trừng mắt, hung hăng liếc Tiểu Ngọc một cái, rốt cuộc, ai mới là chủ tử, ai là nô tài. Vòng qua Tiểu Ngọc, Dạ Sở thay đổi vẻ mặt lãnh tuyệt vừa rồi, cười ngây ngô đi về phía Ti Nhu: “ Nhu tỷ tỷ sao lại sớm như vậy, đều là Sở Sở không tốt, để cho người phải chờ lâu.” Từ Tiểu Hỉ nàng biết được Ti Nhu là người sư phụ phái tới để dạy nàng, mỗi ngày đều gặp mặt nhau, cũng chỉ có nàng ta là tiếp xúc với mình nhiều nhất.
“ Thực ra thì ta cũng mới tới chưa lâu.” Giọng nói dịu dàng, vẻ mặt bao dung, Ti Nhu mỉm cười giúp Dạ Sở vén lại tóc.
Ôn nhu như vậy, nhất định thân thể này trước đây rất thích nàng ta đi, một mỹ nữ khuynh thành, ôn nhu, hòa nhã như vậy, sư phụ chắc chắn cũng rất yêu thích nàng ta, nhưng bất luận là được yêu thích đến đâu, nếu để nàng tra ra nàng ta có liên quan đến “ cái chết” của mình, nàng cũng sẽ không vì mặt mũi của sư phụ mà bỏ qua cho nàng ta.
“ Nhu tỷ tỷ, hôm nay, chúng ta học cái gì?” Dạ Sở lật qua lật lại quyển sách trước mắt, nhìn rồi lại nhìn, cổ tự phức tạp, một chữ nàng cũng không nhận ra.
“ Tứ thư ngũ kinh, vi nhân chi đạo*.” Ti Nhu mở sách, bắt đầu đọc từng câu cho Dạ Sở nghe.
(*) Vi nhân chi đạo: đạo làm người, cách đối nhân xử thế. Cái này có liên quan đến chương sau. :3
“ Vi nhân tử nữ, hiếu tự đương tiên.”(1)
“ Vi nhân thê tử, thuận tự đương tiên.”(2)
“ Dữ nhân vi xử, thành tự đương tiên.”(3)
“…”
“ Nhu tỷ tỷ có thể không học những thứ này được không.” Ti Nhu một câu lại một câu rất là nghiêm túc, chăm chú, rất có “ Nại tâm”(4), Dạ Sở lại như thiên mã hành không(5), cái gì mà thuận tự đi trước, thành tự dẫn đầu, cái gì mà vi nhân chi đạo, đều là đồ vô tích sự hết, có thời gian nhớ những thứ này, không bằng đi học cái khác hữu dụng hơn.
“ Nhưng mà đảo chủ muốn kiểm tra.” Ti Nhu bày ra dáng vẻ rất là khó xử, nhưng trong lòng lại kích động nghĩ đến cảnh nàng bị đảo chủ giáo huấn.
“ Không sao, ta tự có biện pháp.” Không phải là “Đạo làm người” sao, cái này còn không hiểu thì thật uổng công nàng “đã chết” một lần.
(1),(2),(3): Chỗ này dịch thành văn xuôi luôn, đại khái là như này: “Làm con phải lấy chữ hiếu làm đầu. Làm vợ phải đặt chữ thuận lên trên hết (là thuận theo như kiểu xuất giá tòng phu ấy,..). Người sống với nhau thì phải chân thành, trung thực.”