Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 96

Hàng năm trường tôi có tổ chức hội thảo Hướng Nghiệp cho sinh viên năm cuối, là cơ hội để sinh viên tiếp xúc trực tiếp với doanh nghiệp trong nhiều lĩnh vực, nghe các doanh nhân thành đạt thuyết trình về công việc của mình để có thể chọn được đúng hướng đi khi ra trường. Năm nay xui thế nào Nhật Nam lại nằm trong số khách mời, tôi chẳng thấy vui xíu nào. Hội thảo chỉ dành cho sinh viên năm cuối nên tôi đâu có được tham gia, đã vậy mấy chị năm cuối ai cũng xinh đẹp lỡ anh bị quyến rũ thì làm sao.

Tôi nằm cạnh anh mà trằn trọc hoài không ngủ được, cảm giác cứ khó chịu bứt rứt trong người thế nào ấy.

-Khuya rồi sao không chịu đi ngủ đi hả?

Thấy tôi hết xoay bên này lại xoay bên kia không chịu ngủ, Nhật Nam thắc mắc. Đang khó chịu trong người nên tôi nói luôn một tràng những suy nghĩ ngốc nghếch kia làm anh cười như điên dại.

-Anh sợ trí tưởng tượng phong phú của em rồi đó, ngủ đi xàm quá.

-A, em nghĩ ra rồi, ngày mai em sẽ vẽ cho anh vài cái nốt ruồi khổng lồ lên mặt, lúc đó khỏi có ai dòm ngó anh nữa.

Tôi hí ha hí hửng với ý tưởng của mình, phải làm xấu anh đi một xíu mới an toàn được. Nhật Nam nhìn tôi chằm chằm rồi đưa tay nhéo tai tôi thật mạnh.

-Thật là ý tưởng điên rồ, em phải để anh đẹp đẽ một xíu mới có bồ nhí được chứ.

-Ừm, anh thích kiếm thêm bao nhiêu bồ nhí thì cứ tự nhiên mà kiếm.

Tôi giả bộ giận dỗi nằm quay lưng lại với anh không thèm nói chuyện, ai biểu lúc nào cũng nói giỡn được.

Nhật Nam quay sang hôn vào gáy tôi, cái tên biến thái này lại giở trò nữa đây, anh thừa biết đây là chỗ nhạy cảm của tôi mà. Cố gắng không động đậy, tôi vờ như không quan tâm đến.

-Anh đùa thôi, chứ có một người đây anh còn chiều không nổi, thêm vài người nữa làm sao anh chịu nổi.

-Thì đừng có chiều em nữa, đi mà lo cho mấy người kia đi.

Tôi trùm chăn kín đầu lại, anh cũng chui tọt vào chăn thì thầm.

-Anh chỉ thích chiều mỗi em thôi, ngày mai em thích vẽ bao nhiêu cũng được, càng xấu càng tốt được chưa?

Anh dễ thương làm tôi không thể giận lâu thêm được nữa, tôi quay sang lấy tay khều khều ngực anh.

-Cấm anh không được nhìn gái đẹp, không được đụng chạm hay nói chuyện với họ dưới mọi hình thức.

-Biết rồi, bà nhỏ này ghen còn hơn anh nữa.

Nói xong anh giữ tay tôi lại, cái mặt biến thái thôi rồi.

-Không được múa máy tay chân nữa nếu không anh sẽ cho em lên chức đó.

Tôi đỏ mặt với cái kiểu nói chuyện của anh, người gì đâu không biết ngại xíu nào hết. Sợ anh lại làm liều, tôi ngoan ngoãn nằm im một cục ngủ một giấc đến sáng luôn.

….

Sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị cho anh đi, trông anh thật thư sinh trong chiếc áo sơ mi trắng. Tôi nhìn anh xuýt xoa hoài không ngớt, lâu lâu mới thấy anh trẻ trung thế này mà.

-Anh đi nha người yêu.

-Dạ, anh đi cẩn thận.

Tôi nhìn anh đi mà trong lòng cứ lo lo thế nào đó, thế là quyết định thay đồ chạy lên trường lén lén trà trộn vào trong, dù gì cũng muốn nghe anh nói chuyện như thế nào mà.

Ngồi ghế sau cùng, tôi không dám ngẩng đầu lên vì sợ anh phát hiện.

Anh nói chuyện rất thu hút làm mấy chị xung quanh cứ khen không ngớt, nào là:

-Anh ấy đẹp trai quá à!

-Mai mốt tốt nghiệp tao phải xin vào công ty ảnh mới được.

-Nghe nói ảnh còn độc thân vui tính đó.

-Người gì đâu mà vừa giỏi lại vừa quyến rũ thế không biết.

-….

Nghe mấy người đó bàn tán tôi muốn đứng lên hét thật lớn là Nhật Nam đã có chủ, đừng có mà dòm ngó nữa, nhưng đây là hội trường đông đúc nên không muốn mình là tâm điểm của sự chú ý.

Tôi ngồi giữa một chị xinh đẹp và một anh khóa trên, vì không muốn bị anh thấy nên tôi cứ cúi cúi mặt xuống không dám nói chuyện với ai. Bỗng chị ngồi kế khều khều tay tôi hỏi han, tôi đã không ưa ai quan tâm đến anh rồi mà lại hỏi mới bực bội đó chứ.

-Bạn ơi, mình vô trễ không nghe giới thiệu, anh ấy tên gì vậy bạn?

-Nhật Nam. Tôi trả lời cộc lốc, vậy mà chị ấy vẫn tỏ vẻ rất hào hứng.

-Anh ấy đẹp trai, thông minh, nói chuyện hay như thế mà sao vẫn chưa có người yêu nhỉ?

-Oh, bạn không biết hả? Anh ấy bị gay mà, ảnh chỉ thích con trai thôi.

Câu nói của tôi làm mấy người xung quanh quay lại nhìn, người tỏ vẻ tiếc nuối, người thì có vẻ không tin, còn tôi thì hài lòng lắm. Nhưng người thích thú nhất trước cái tin này là anh ngồi bên cạnh tôi, anh quay sang nói thật nhỏ vừa đủ mình tôi nghe.

-Bạn ơi, anh ấy là gay thật hả?

-Vâng, gay chính hiệu đó.

Khu ổ chuột chỗ tôi ngồi nãy giờ bàn tán nhốn nháo làm Nhật Nam chú ý, thế là anh ngay lập tức phát hiện ra sự hiện diện của tôi, đã vậy còn thấy tôi đang say sưa trò chuyện với anh chàng ngồi cạnh nữa chứ, mặt anh có chút cau có không được hài lòng.

Nói chuyện một hồi đến phần giao lưu với sinh viên, ai có vấn đề gì thắc mắc thì anh trả lời. Hàng chục cánh tay đưa lên mà hầu hết là nữ mới ghê.

-Cho em hỏi, công ty anh còn tuyển người không ạ?

-Hiện tại đang tuyển vị trí trợ lý cho tôi, hi vọng sẽ được làm việc chung với một trong số các em ở đây nhé.

Câu trả lời của anh làm cả hội trường cứ rần rần cả lên, mặt ai cũng phấn khích thấy rõ. Tôi ngồi mà bức bối trong lòng, anh mà dám tuyển trợ lý nữ tôi sẽ xử đẹp anh cho biết.

-Anh cho em hỏi, anh có người yêu chưa ạ?

Cả hội trường lại ầm ĩ lần nữa, câu hỏi này chắc được nhiều người quan tâm lắm. Anh mà dám trả lời chưa có thì tôi sẽ đứng dậy lôi anh về nhà ngay lập tức. Anh nhìn qua tôi rồi trả lời rất tự nhiên.

-Tôi đã có rồi nhưng có thêm nữa cũng chẳng sao.

Trời ạ, anh dám tạo cơ hội cho người khác nữa chứ, tôi lườm anh một cái muốn nảy lửa, nhưng anh chẳng quan tâm, cứ nhìn người này người kia, còn cười rồi có khi chớp mắt với họ nữa chứ. Cũng may tôi lén lén đi mới thấy được cảnh này, không thôi ai biết anh còn làm đến chuyện gì nữa.

Nóng quá, tôi giơ tay đứng lên có ý kiến.

-Bạn nữ bàn cuối có thắc mắc gì sao? Nhật Nam giả vờ không quen biết làm tôi càng điên hơn nữa.

-Dạ, em nghe người ta nói anh là gay, thông tin này liệu có chính xác không ạ?

Vừa nói xong thì cả hội trường im phăng phắc chờ đợi, chắc đây là vấn đề hot nhất ngày hôm nay rồi. Nhật Nam thoáng cau mày rồi nở một nụ cười mê hoặc người khác.

-Vụ này hơi khó à nha, nếu em đã thắc mắc như thế thì chắc sau giờ này mới em đi kiểm định rồi nói cho mọi người biết quá.

Cả hội trường nhao nhao lên, tôi đỏ mặt với cái kiểu nói chuyện của anh, vậy mà ở đâu xuất hiện một cánh tay đưa lên.

-Hay em giúp bạn ấy kiểm nghiệm nghe.

-Vậy cũng được.

Chưa bao giờ tôi tham dự một buổi hội thảo mà rộn ràng như vậy, ai cũng háo hức hết. Anh dám mở lối cho người khác nữa chứ, quyết định bỏ đói anh một ngày luôn cho biết. Bực bội hết sức, tôi bỏ ra về trước, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa, biết vậy không đi là không phải tức giận rồi.

Đang đi thì Nhật Nam bất ngờ xuất hiện, tôi đưa bộ mặt giận dỗi ra không thèm nhìn, thế là anh đi tới nắm tay tôi. Tôi giựt tay lại, anh lại nắm, làm đi làm lại mấy lần chán quá tôi chẳng thèm giựt ra nữa.

-Người yêu anh hôm nay dám chơi anh nữa hen.

Mặc kệ anh nói tôi cứ thẳng đường đi không thèm trả lời, anh vẫn kiên nhẫn đi theo.

-Giận anh à?

-Không rảnh.

-Lúc nãy anh chỉ đùa thôi mà. Anh vòng tay qua eo tôi dụ dỗ, bực bội với tên này quá đi mất.

-Có em ở đó anh còn tán gái như vậy, không có chắc bây giờ anh đang nằm trong vòng tay kẻ lạ rồi.

Nhật Nam bật cười vì câu nói quá của tôi, tôi cũng không nhịn được cười nữa chứ đừng nói là anh.

-Em hung dữ vậy anh dám làm gì mới ghê, đừng giận anh nữa nhen người yêu.

-Đồ đáng ghét nhà anh.

Thế là lại huề nhau, tôi vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng mà con gái mà, lúc nào cũng ích kỷ vậy đó, thấy anh nói chuyện với người khác là không vui rồi.