Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 72

Ngủ một giấc tỉnh dậy không thấy Khánh ở đâu, chỉ thấy cháo và sữa để sẵn ở đó nhưng tôi làm gì còn tâm trạng để ăn với uống vào lúc này nữa. Đôi mắt lạnh lẽo ở sân bay của Nhật Nam cứ ám ảnh tâm trí tôi, trước kia lúc nào anh cũng nhìn tôi bằng đôi mắt âu yếm chứ không phải xa lạ như bây giờ. Tôi không tin anh có thể quên được những ký ức đẹp chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tôi phải đi tìm anh để nói rõ ràng mọi chuyện, rồi sau đó sẽ quyết định có tiếp tục kiên trì hay từ bỏ.

Nghĩ là làm, tôi dậy sửa soạn quần áo, tóc tai rồi đến nhà Nhật Nam , cũng may là không có ả Anna ở đây.

-Cô tìm ai?

Nhật Nam ra mở cửa nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm, có lẽ anh rất chán ghét con nhỏ đeo bám anh từ sân bay về tới đây.

-Nhật Nam , thật sự anh không còn nhớ em là ai sao?

Tôi nhìn anh chờ đợi, một hi vọng lóe lên rồi lại vụt tắt khi Nhật Nam lắc đầu thay cho câu trả lời lạnh lùng.

-Em là Gia Ân, anh không thể không nhớ em được, hai đứa mình đang rất hạnh phúc mà. Anh cố nhớ thêm một xíu nữa đi Nhật Nam .

Giọng tôi bây giờ chuyển sang cầu khẩn, anh ấy nhất định sẽ nhận ra người đã yêu anh hơn cả sinh mệnh mình. Nhưng ánh mắt hờ hững không cảm xúc kia đã nói lên tất cả, tôi buông tất cả hi vọng trong người theo những giọt nước mắt rơi xuống, có lẽ chẳng thể níu kéo được nữa rồi.

-Xin lỗi, cô có gì chứng minh tôi và cô đã từng quen biết không?

Câu hỏi của Nhật Nam làm tôi choàng tỉnh, đúng rồi nếu anh thấy những tấm hình hai đứa chụp chung với nhau ngày xưa thì sẽ biết sự thật. Tôi đưa tay lục lọi khắp người nhưng không tìm thấy gì cả, điện thoại cũng đã hư trong trận mưa hôm qua. Nhật Nam nhìn tôi chờ đợi rồi trở lại với dáng vẻ lạnh lùng.

-Xin lỗi bây giờ tôi không nhớ cô là ai hết, cô về nhé.

Nói xong anh quay người bước đi, hoảng quá tôi chạy đến ôm chặt anh từ phía sau, có thể sẽ là lần cuối cùng được ôm anh như thế này.

-Khi anh đi, em đã khóc. Khi anh nói anh sẽ về, em đã chờ đợi. Khi anh mất tích, em hi vọng. Khi nghe anh bị tai nạn, em rất lo sợ. Rồi khi thấy anh bình an, em vui mừng. Nhưng khi anh không nhận ra em, em rất đau anh có biết không? Em điên dại tìm kiếm anh, điên dại chờ đợi anh rồi lại điên dại khi xa anh. Em trao anh tất cả nhưng nhận lại từ anh chỉ là sự lạnh lùng tàn nhẫn, anh biết anh bị mất trí nhớ làm em đau đớn gần như chết đi không?

Nhật Nam khựng lại vài giây rồi nhẹ nhàng gỡ hai tay tôi ra, ánh mắt nhìn tôi đầy thương hại.

-Nhật Huy nói trước kia tôi và Hạnh đang yêu nhau, không thể có chuyện giữa tôi và cô được.

Tim tôi như bị nhiều mũi dao đâm vào, đau đến mức không thể thở được. Tôi muốn nói với anh rằng chuyện Huy và ả ta nói chỉ là bịa đặt, nhưng không thể nói nên lời, và liệu khi nói ra anh có tin không? Sẽ rất khó khăn để tin lời một con nhỏ nghèo nàn xa lạ hơn là lời nói của em trai và người cùng đẳng cấp, thôi thì đành chấp nhận xa anh, rồi một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại tất cả, sẽ nhận ra con nhỏ ngốc nghếch này, chỉ mong mọi chuyện đừng quá muộn màng.

….

Ngồi một mình trong căn phòng vắng, tôi nhớ anh da diết, nhớ tất cả những gì đã từng thuộc về hai đứa tôi, thật sống động.

Tôi nhớ mỗi lần bị anh hù dọa đến mức phải khóc lóc ỉ ôi vì sợ hãi.

Tôi giận dỗi.

Anh làm mặt ngây thơ dỗ dành, cái mặt dở dở ương ương của anh đáng yêu đến mức không thể không tha thứ được.

Tôi nhớ khi hai đứa ốm,

Anh cố nén cơn đau đưa tôi vào bệnh viện, chăm sóc từng chút một.

Chỉ cần tôi nhõng nhẽo không chịu ăn là anh đã lo sốt vó.

Những lúc đó chỉ muốn hôn anh một cái.

Tôi nhớ khi tôi lỳ lợm không nghe lời.

Anh mắng cho một trận.

Tôi sợ rồi khóc.

Anh lại xuống nước, ôm tôi dỗ dành

“Lần sau phải nghe lời anh không thôi anh sẽ đánh đòn thật đó”.

Tôi nhớ khi anh làm việc về trễ,

Thấy tôi nằm ngủ trên sofa

Anh đến hôn lên trán rồi nhẹ nhàng bế tôi lên phòng

“Con bé ngốc này, lại không chịu nghe lời nữa rồi”.

Tôi nhớ lúc tôi nấu ăn,

Anh chậm rãi ôm tôi từ phía sau

“Người yêu anh là tuyệt nhất”.

Tôi nhớ nhất anh thường nói Đồ ngốc, bớt dễ thương lại cho anh nhờ

Tôi giả vờ chu môi giận dỗi,

“Anh thật vô duyên”

Anh nhìn tôi với ánh mắt ngăm đe

“Chỉ được dễ thương với mình anh thôi, chứ ra đường như vậy thằng khác hốt mất”

Tôi giận dỗi “Anh không tin tưởng em sao?”

“Tin chứ, nhưng đàn ông bây giờ thủ đoạn vô biên anh sợ em bị lừa”.

Tôi nhớ khi anh bị ốm,

Không đút thì không chịu ăn,

Lúc nào cũng than vãn mỗi một câu

“Người yêu ơi anh ốm rồi”

Thương ơi là thương

Tôi nhớ có lần tôi vô ý bị bung nút áo ngay ngực,

Mặt anh biến thái thôi rồi

Anh kéo tôi ngồi lên đùi mình, rồi thì thầm vào tai

“Người yêu anh cũng đầy đặn phết đấy nhỉ”

Tôi đỏ mặt đánh vào ngực anh

“Đồ dê xồm”

Tôi nhớ mỗi khi gặp chuyện buồn

Anh đều xuất hiện

Dịu dàng ôm tôi, lau những giọt nước mắt trên mặt

“Có anh đây rồi, sẽ không sao nữa”

Tôi nhớ mỗi lần tôi ép anh ăn những món anh không ăn được

Anh không dám cãi

Nhắm mắt nhăn nhó đưa vào miệng

Nhìn thương ơi là thương

“Xíu nữa anh ăn em tráng miệng cho biết”

Tôi nhớ tất cả, nhớ từng động tác, ngay cả lúc anh ngồi xuống, đứng lên hay khi anh làm việc. Nhớ cái cách anh yêu và cưng chiều tôi, nhớ vẻ mặt trẻ con khoái chí khi trêu chọc được tôi, nhớ lần đầu tiên anh nói yêu tôi, lần đầu tiên hôn và lần đầu tiên gặp mặt. Tôi nhớ cả gương mặt giận dữ của anh khi tôi làm sai, nhưng anh chẳng bao giờ giận lâu được, tôi năn nỉ vài giây là hết giận ngay thôi. Không có anh, tôi dường như mất phương hướng, cuộc sống vốn màu hồng đột nhiên chuyển sang xám xịt không một chút hi vọng, tôi muốn đi đến một nơi thật xa để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng tôi không đủ dũng khí để xa anh, tôi sợ không thấy anh tôi sẽ nhớ không thể sống nổi, tôi phải làm gì để trở về với cuộc sống vô tư như ngày xưa đây?