Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 33

Đang cãi nhau với Nhật Nam thì Khánh gọi điện thoại, chết, tôi lỡ quên mất tiêu là có hẹn với Khánh tối nay qua nhà ăn chè rồi, thế nào cậu ta cũng nổi trận lôi đình cho xem.

-Bà đang ở đâu về gấp cho tôi.

Vừa bấm nút nghe còn chưa kịp alo nữa là Khánh hét vào tai rồi, đàn ông trên đời này ai cũng nóng nảy vậy hết trơn.

-Ông ăn trước đi, xíu nữa tui về.

-Không, cho bà 10 phút đó, chậm trễ là chết với tui.

Khánh hù dọa ghê quá làm tôi sợ, cậu ta cái gì cũng dám làm hết đó.

-Nhật Nam , chở tôi về với nha. Giờ này xe buýt chẳng còn, nên đành phải nhờ vả anh ta thôi.Thấy tôi nói chuyện với trai, anh ta thay đổi sắc mặt ngay lập tức, tên này đúng là vô duyên thật.

-Ai gọi cô về thế?

-Bạn tôi.

-Bạn sao thân mật thế? Còn đợi cơm ở nhà nữa mới ghê.

Tên Nhật Nam tự nhiên trẻ con thấy ớn, tôi có cảm giác như anh ta đang ghen vậy.-Trời, mẹ tôi nấu chè nên gọi cậu ấy sang ăn, chứ cơm nước gì ở đây.

-Tôi cũng muốn ăn.

-Hả?

Đừng nói là anh ta nói thật à nha, nhà tôi nhỏ xíu như cái lỗ mũi không lẽ anh ta muốn vào thật, mà sao tự nhiên lại muốn vào, có điềm không lành rồi đây.

-Sao, không lẽ có chén chè cô cho bạn cô ăn được mà không cho tôi?

-Không phải, nhưng chè nhà tôi anh ăn không được đâu.

-Chưa ăn sao biết? Giờ sao, có cho ăn không thì bảo.

Mặc dù tìm đủ cách từ chối nhưng tên này có vẻ nhất quyết lắm, thôi liều mạng cho anh ta vào nhà một lần, hi vọng ăn chè xong về liền để tránh có sự cố xảy ra.

Thấy tôi đồng ý, khỏi phải nói anh ta vui vẻ cỡ nào. Về đến nhà đã thấy Khánh ngồi trước cửa, cậu ta không vui một xíu nào khi thấy tôi đi chung với người đàn ông lạ mặt.

-Xin lỗi nha, tôi có việc nên quên mất tiêu, đừng giận nha bạn Khánh yêu quý.

Tôi chạy tới nắm tay Khánh nài nỉ như mọi khi, ai cũng thấy bình thường nhưng Nhật Nam thì cảm thấy khó chịu.Khánh không nói gì hết bỏ đi vào nhà, hôm nay sao mọi người có vẻ lạ lẫm quá, chẳng lẽ tôi đã làm gì sai sao?

Từ bếp bước ra thấy tôi và Nhật Nam , mẹ cười rạng rỡ. -Mẹ, đây là Nhật Nam , ông chủ của con, còn đây là mẹ xitin dâu của tôi. À quên, kia là Khánh bạn thân tôi. Tôi lần lượt giới thiệu ba người với nhau, nhưng Khánh và Nhật Nam chẳng thèm nói chuyện gì hết, chỉ có mẹ tôi quan tâm hỏi han mà thôi. Khánh hôm nay lạ lắm, không muốn gây sự với tôi như mọi ngày, nhưng ánh mắt cậu ta có vẻ rất đăm chiêu.-Chè ngon không hai đứa?

Mẹ tôi phá vỡ bầu không khí căng thẳng của ba đứa, Khánh nhanh miệng.

-Ngon lắm mẹ, Bi, cho tôi một chén nữa.

Nghe Khánh nói, Nhật Nam ngước lên nhìn, sao cậu ta lại thân mật với gia đình này thế, còn gọi là mẹ mới ghê, tình hình này căng lắm đây.-Dạ ngon lắm cô, Bi, cho anh chén nữa.

Suýt sặc với tên này, ở đâu ra mà gọi tôi là Bi ngon ơ vậy, đã vậy còn xưng anh nữa chứ, cũng may là ở chỗ đông người không thôi anh chết với tôi rồi.

-Muốn ăn thì tự vô mà múc, tôi đây không rảnh đâu nhá.

Đưa chè cho Khánh, tôi chẳng thèm ngó ngàng đến anh ta, muốn hành tôi hả? Đừng có mơ nha.

-Bi, người ta là khách mà, làm vậy ai mà coi.

Bị mẹ la tôi mới đứng lên đi, chứ không có mẹ là đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Nhìn cái mặt đắc ý của anh ta mà muốn đuổi về kinh khủng.

Vốn dĩ bụng dạ không tốt, hôm nay ăn quá nhiều lại còn ăn chè nữa, tôi uể oải đứng lên đi về phòng.

-Bụng con hơi đau nên về phòng nha mẹ, anh ăn nhanh lên rồi về đi.

Rồi quay sang ngọt ngào với Khánh làm tên đó nóng mặt.

-Ông ở chơi, khi nào về thì nhắn tin cho tui nhé.

Nói xong tôi bỏ vô phòng cho anh ta tự xử, ai biểu nhiều chuyện vô nhà người ta chi

Tôi vừa đi thì Khánh cũng đứng lên làm tên Nhật Nam tức tối.

-Mẹ, con vào xem bé Bi thế nào nha.

Thế là Khánh vào phòng bỏ lại anh ta ngồi thấp thỏm lo lắng, không biết cậu ta vô đó làm gì, không lẽ bây giờ vô đó thì kỳ quá, nhưng cứ ngồi đây hóng hớt cũng chẳng được gì. Mẹ tôi ngồi nhìn mặt Nhật Nam mà không nhịn được cười.

…….