Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 6: Từng thấy hoa đào chiếu yên ngọc (3)

Tiên thuyền bay vào địa giới phía nam của Thiên Âm Tông, núi Tàng Long thấp thoáng ở đằng xa.

Ở đầu thuyền, Trần Kiến Tuyết cất phù chú thuật pháp vừa nhờ Mộ Hàn Uyên chỉ dạy, dự định sau này sẽ dùng tới.

Mộ Hàn Uyên đứng dậy, đứng ở mũi thuyền, nhấc tay áo lên. Phù văn màu vàng xuất hiện trước những đốt ngón tay của hắn, nhiều hoa văn phức tạp, phù văn lần lượt xuất hiện theo linh lực lưu chuyển, xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, theo từng ngón tay của hắn.

“Vù ——”

Linh lực giữa không trung im ắng chấn động, phù văn bị sức mạnh vô hình ép vào trung tâm, chợt tương hợp.

Người đứng đầu thuyền có vóc dáng cao lớn thẳng tắp, liên hoa quan sừng sững, áo bào trắng như tuyết bị khí cơ làm tung bay phấp phới —— Một lồng ánh sáng bán trong suốt từ từ bao phủ con thuyền.

Tiên thuyền tạo ảnh mờ dần, nếu nhìn từ xa, có lẽ sẽ thấy nó hòa làm một với mây mù.

Trần Kiến Tuyết cảm nhận được tốc độ của tiên thuyền đang chậm lại một cách rõ rệt. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng đứng trước mặt, cách mình một trượng.

Các đệ tử đi theo chuyến này không biết, nhưng nàng biết rõ: Điều khiển một chiếc tiên thuyền to như thế này không hề dễ dàng, bình thường cần ít nhất ba tu giả Nguyên Anh cảnh trở lên phối hợp với nhau, hơn nữa phải để ý trước và sau thuyền, canh chừng chặt chẽ. Cho nên trước kia dù có trưởng lão trong môn phái dẫn đội, thông thường sẽ tự ngự kiếm, không dùng tiên thuyền.

Nhưng ở trong tay sư huynh, chiếc tiên thuyền này hệt như một món đồ chơi của trẻ con phàm trần, dễ dàng điều khiển —— Trên đường đi, hắn giải đáp thắc mắc cho nàng, vậy mà không hề ảnh hưởng trễ nải gì.

Một Mộ Hàn Uyên không gì không làm được như thế, Trần Kiến Tuyết đã quen rồi.

Thuở nhỏ nàng đã trông thấy hắn như thế, làm việc gì cũng không có sai sót, không một chút khuyết điểm, thế nên khi còn bé nàng tin rằng Mộ Hàn Uyên sư huynh là trích tiên đến từ trời cao, nếu không sao huynh ấy lại có thể không có chút sở thích hay mắc sai lầm như người phàm?

Là “chẳng bao giờ”.

Cho đến mấy ngày trước, bên trong bí cảnh Thiên Huyền.

Trần Kiến Tuyết nhìn thấy dải lụa trắng như tuyết ẩn trong mái tóc dài như mây đen, ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ.

Mãnh thú Đằng Xà, đối với các tu giả khác trong cùng cảnh giới, nó là con thú khổng lồ không thể rung chuyển, nhưng Trần Kiến Tuyết theo sư huynh nhiều năm, đương nhiên nàng biết, đối với hắn, đối phó với con mãnh thú như thế này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng, nàng đã sai, trước sai lầm đầu tiên trong trăm năm tu hành không tì vết của hắn ——

Đó là một tiếng kiếm minh kinh động tất cả tu giả cấp cao khắp bát hoang Tiên Vực.

Sau tiếng kiếm minh, bóng người đang lăng không đánh đàn đột ngột khựng lại, tiếng đàn như tiếng dây đứt, chợt im bặt.

Đằng Xà xảo quyệt, con ngươi săn mồi lạnh buốt động đậy, nhân cơ hội đó, nó quất đuôi nhanh như chớp, sương độc phun ra từ sau lưỡi rắn đen sì.

Tiếng đàn không liên tiếp, lồng ánh sáng ầm ầm vỡ vụn, hệt như kim quang từ trên trời rơi xuống.

“...... Hàn Uyên Tôn!!”

Giữa những tiếng gọi hoảng hốt bên tai, Trần Kiến Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người kia khuỵu gối xuống sau khi trúng đòn.

Trước người hắn là cái miệng to như bồn máu của Đằng Xà, bốn chiếc răng sắc nhọn như dao găm phủ đầy độc màu xanh, nàng gần như ngửi thấy mùi tanh của xác chết.

Mọi người hoảng sợ bỏ chạy.

Chỉ có Trần Kiến Tuyết còn sức chống đỡ, thế nên chỉ có nàng nhìn thấy ——

Ngay khoảnh khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, trước cái miệng khổng lồ đẫm máu, Mộ Hàn Uyên ngước cổ lên, hắn không nhìn con mãnh thú nguy hiểm trước mặt.

Mà hắn ngoảnh đầu nhìn về hướng đông nam.

Khi ấy, đôi mắt của người nọ rũ xuống nhắm lại, lông mi như mực, trên khuôn mặt như mài dũa bằng băng ngọc chảy xuống hai dòng huyết lệ sau khi bị khói độc của Đằng Xà làm bị thương.

Khoảnh khắc ấy, rõ ràng hắn không thể nhìn thấy, nhưng vẫn cứ muốn nhìn ——

“Kiến Tuyết?”

Giọng nói trong trẻo của Mộ Hàn Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Kiến Tuyết.

Nàng chợt hoàn hồn, đứng dậy: “Sư huynh.”

“Tại sao hơi thở cuồn cuộn như vực sâu?” Mộ Hàn Uyên xoay người lại, dải lụa trắng như tuyết theo động tác của hắn, chậm rãi lướt qua bả vai.

“...... Xin lỗi, sư huynh.”

Trần Kiến Tuyết ngưng thần thu khí, dừng lại một lát, mới ngẩng đầu hỏi: “Vết thương của sư huynh đã khá hơn chưa?”

Ống tay áo của Mộ Hàn Uyên hơi nhấc lên, dường như muốn chạm vào dải lụa trắng trước mắt, nhưng chẳng hiểu tại sao lại hạ xuống.

Giọng nói không có gì kỳ lạ: “Không sao.”

Cách núi Tàng Long không xa, Trần Kiến Tuyết do dự một lát, cuối cùng tranh thủ chút thời gian cuối cùng hỏi: “Hôm ấy sư huynh về núi, có thấy tiểu sư thúc tổ không?”

Mộ Hàn Uyên không nhúc nhích: “Sao lại hỏi chuyện này?”

Trần Kiến Tuyết ngập ngừng.

Vài nhịp thở trôi qua, dưới sự điều khiển của Mộ Hàn Uyên, tiên thuyền thuận lợi đáp xuống từ trên mây, băng qua rừng rậm đầy sương, dừng lại ở sơn cốc trong rừng.

Các đệ tử đi cùng lần lượt xuống khỏi tiên thuyền, Mộ Hàn Uyên cứ như đã quên câu hỏi của nàng. Ngón tay của hắn vẽ giữa không trung, vẫn là những phù văn đặc biệt và phức tạp, tiên thuyền nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đốm sáng to cỡ hạt đào, bay vào tay áo của Mộ Hàn Uyên.

Trường bào buông thõng xuống, Mộ Hàn Uyên nói: “Ngôi làng gần nhất dưới chân núi Tàng Long cách đây một dặm, mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, sau đó chúng ta xuất phát.”

Mọi người làm kiếm lễ: “Đệ tử tuân lệnh.”

“......”

Trần Kiến Tuyết thất thần nhìn.

Đứng giữa các đệ tử Càn Môn, là Hàn Uyên Tôn dịu dàng như ngọc, suốt mấy trăm năm chưa từng thay đổi.

Mù lòa cũng không thể lu mờ vẻ phong nhã tài hoa của hắn.

Nàng cũng vẫn luôn cho rằng, người mà thế nhân nhìn thấy, là hắn duy nhất.

…… Nếu như ngày ấy, nàng không nửa tỉnh nửa mê, không trông thấy.



Thân thể Đằng Xà to lớn dài hơn mười trượng, trong lúc nó vùng vẫy giãy chết, không biết đã làm gãy và làm bậc gốc bao nhiêu cây cổ thụ thô to chắc chắn, và khiến bao nhiêu con yêu thú nhỏ bé chết mà chưa kịp kêu lên.

Còn người nọ, hắn ngồi sau chiếc đàn, cụp mắt đánh đàn, thờ ơ như một vị thần.

Cho đến khi lòng bàn tay mảnh khảnh của hắn ấn xuống, tiếng đàn cuối cùng chợt dừng, thân thể của mãnh thú Đằng Xà nện xuống đất, không còn chút dấu hiệu của sự sống.

Giữa đám bụi đất và khói độc chưa tan đi, bóng dáng áo mũ trắng như tuyết kia dường như lần đầu tiên rơi xuống hồng trần.

Dây thắt lưng của áo bào tung bay, tay áo nhuốm máu, tóc đen rối bời.

Nhưng hắn không thèm bận tâm.

Máu tươi ẩm ướt thấm đẫm hàng mi dài, Mộ Hàn Uyên không nhúc nhích duy trì động tác ấn dây đàn xuống. Một lát sau, hắn chậm rãi mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên Trần Kiến Tuyết nhìn thấy biểu cảm như thế trên khuôn mặt ấy, đó là vẻ mặt mà người đời chưa bao giờ trông thấy, cũng như chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.

Máu chảy xuống khuôn mặt như ngọc, lướt qua đôi môi mỏng, hắn khe khẽ thì thầm, mỉm cười:

“ ‘Đành Vậy’...... Đã lâu không gặp.”

——

Suốt đường đi, Vân Dao giải thích với Ô Thiên Nhai rằng mình không có “ý đồ xấu” với Mộ Hàn Uyên nhưng đều vô ích, thấy sương mù dày đặc như bao trùm lấy núi Tàng Long xuất hiện trong tầm mắt, cuối cùng nàng cũng chấp nhận bằng khuôn mặt vô cảm.

“...... Được rồi, sư huynh cứ xem như ta muốn bá vương ngạnh thượng cung (*) đi.” Vân Dao cố gắng kiên nhẫn: “Huynh chỉ cần nói cho ta biết, giới Càn Nguyên có thuật khế ước nào như thế không?

(*) Thành ngữ, được người xưa dùng để thay thế cho từ “cưỡng hiếp”, “cưỡng gian”.

Ô Thiên Nhai nhìn nàng bằng ánh mắt đau lòng khôn xiết: “Thôi được. Ta thật sự không lừa muội đâu, mặc dù ta có lòng muốn giúp muội, nhưng mà —— Trong Tiên Vực tuyệt đối không có loại khế ước đáng sợ như thế.”

Vân Dao nhíu mày: “Chỉ là thao túng thôi mà, chẳng lẽ đáng sợ lắm sao?”

“Thuật thao túng, ắt là tà thuật, sư muội nói rằng đó là thuật pháp cực hạn khiến người người bị thi pháp hoàn toàn không thể phản kháng —— Muội phải hiểu rằng, dù tu giả cấp cao có thể dễ dàng giết hết tu giả cấp thấp, nhưng nếu muốn khống chế đối phương một cách hoàn toàn, trừ phi dùng thần hồn đoạt xá, nếu không căn bản không có khả năng.”

Ô Thiên Nhai dừng lại một chút, sau đó quái gở nói tiếp: “Huống chi, sư muội còn muốn bỏ qua chênh lệch tu vi, cấp thấp khống chế cấp cao.”

Trong lúc suy tư, Vân Dao bắt gặp ánh mắt của Ô Thiên Nhai: “..... Ánh mắt này của huynh là sao vậy?”

“Không có gì, sư huynh xem như muội đang nhớ thương sốt ruột, mơ mộng hão huyền.”

Vân Dao: “......”

Tạm thời tha thứ cho biểu hiện chê bai của Ô Thiên Nhai, Vân Dao không đoái hoài tới hắn nữa ——

Vì được câu nói của Ô Thiên Nhai nhắc nhở, Vân Dao nhớ lại, trong thoại bản viết rằng, sau khi trở thành Ma tôn, tu vi của Mộ Hàn Uyên rất khó dò, biết vô số bí thuật, trong đó cổ quái nhất, đáng sợ nhất chính là: trong trận chiến giữa hai cõi, hắn có thể dùng tiếng đàn điều khiến tu giả Tiên Vực, để bọn họ chém giết lẫn nhau.

Bất kể tu vi cao hay thấp, không có bất kỳ tu giả nào chống lại được.

Đây cũng chính là điều đáng sợ nhất sau khi hắn trở thành vô thượng Ma Tôn vô tiền khoáng hậu của giới Càn Nguyên.

Lẽ nào……

Sau khi “nhận nhục chịu khổ” hơn nửa năm, hắn học được từ sư tôn Vân Dao, sau đó dùng nó để làm hại chúng sinh?

“.......”

Sắc mặt Vân Dao đột nhiên tái mét.

—— Hai sư đồ các ngươi, có thể đừng sử dụng thiên phú tuyệt đỉnh vào chuyện như thế này được không?

Không biết có phải do oán niệm trong mắt Vân Dao quá nặng hay không, Mộ Hàn Uyên dẫn đầu đội rèn luyện, chợt dừng lại.

Tay trái của hắn giơ lên, nửa đoạn cổ tay thon dài lộ ra dưới ống tay áo rộng.

Hành động này có nghĩa là “đừng lên tiếng” “đừng di chuyển”.

Chuyến đi này nguy hiểm khó lường hơn so với rèn luyện thông thường, các đệ tử do các trưởng lão chọn đều là những người quen xuống núi rèn luyện, không phải người mới học việc, cho nên tất cả đều kỷ luật nghiêm minh ——

Mộ Hàn Uyên vừa giơ tay lên, các đệ tử lập tức xoay người hướng ra bên ngoài, đưa lưng vào nhau, nhấc kiếm lên đề phòng.

Trần Kiến Tuyết đi phía trước cùng Mộ Hàn Uyên, đi sau nửa bước chân.

Cổng thôn trông có vẻ cũ nát kia ở ngay trước mặt cách hai người mười trượng.

“Sư huynh, trong thôn có gì khác thường sao?”

“......”

Mộ Hàn Uyên hơi nghiêng người, dưới ánh bạc, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, dường như đang cảm nhận điều gì đó.

Sau vài nhịp thở, lông mày nghiêm nghị của hắn hơi nhướng lên.

“Trong thôn, trừ một ngôi nhà tranh ở hướng tây nam, không có hơi thở của người sống.”

Trần Kiến Tuyết biến sắc.

Hà Phượng Minh theo sát phía sau nàng nghe vậy, hoảng sợ hỏi: “Sao có thể thế được? Hai ngày trước khi Thiên Âm Tông đến sơn môn cầu viện, bọn họ nói thôn này có hơn trăm người sinh sống mà! Những người còn lại đâu, chết hết rồi sao?”

Mộ Hàn Uyên hỏi: “Quan sát đường chính, xem xem trong thôn có cảnh tượng hỗn loạn không?”

Hà Phượng Minh vội vàng tiến lên, cầm kiếm bay lên vài bước, nhìn vào trong thôn, sau đó đáp xuống, sắc mặt của hắn ta hơi dịu lại: “Vâng, Hàn Uyên Tôn, trong thôn hỗn loạn, nhưng không có thi thể, dọc đường đi chỉ có đồ vật bị vứt bỏ, có lẽ những người dân còn lại đã chạy trốn rồi.”

“......”

Sau khi Hà Phượng Minh nói xong, vẻ mặt căng thẳng của các đệ tử thả lỏng, cánh tay đang nâng kiếm lên cũng hạ xuống.

Nghe xong, Mộ Hàn Uyên không nói gì, như đang trầm tư suy nghĩ.

Hắn không lên tiếng, những người còn lại cũng không dám hành động. Thấy thế, Trần Kiến Tuyết tiến lên nhẹ nói: “Sư huynh, còn có gì không ổn sao?”

Dưới tay áo, ngón tay của Mộ Hàn Uyên kết ấn, một phủ văn màu vàng nhạt từ ống tay áo rơi xuống đất, hắn dừng lại, hơi xoay người, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Vào đi, bảo các đệ tử cẩn thận một chút. Tuy nơi này cách sương mù bao phủ núi một khoảng xa, nhưng sương mù này rất kỳ lạ, nhất định phải cẩn thận.”

“Vâng.”

Nhóm tu giả vào thôn.

Vân Dao và Ô Thiên Nhai đi cuối đội ngũ, trước khi bước vào cổng thôn, Vân Dao dừng bước, ý tứ sâu xa nhìn rừng rậm xa xa sau lưng.

“Sư muội, muội nhìn gì vậy? Người đẹp ở phía trước, không có ở phía sau.” Ô Thiên Nhai đến gần, nhìn theo ánh mắt của nàng.

Vân Dao thấy bọn bám đuôi kia biến mất sau khi bọn họ đến gần thôn, nhưng đương nhiên nàng sẽ không nói ra điều này.

Giống như Mộ Hàn Uyên cũng không nói, chuyện chưa xác định, nói với một đám người không biết cách giải quyết, sẽ chỉ làm tăng thêm sự hoang mang.

“Không có gì.” Vân Dao vừa quay người lại, một chiếc hồ lô lớn chợt xuất hiện trước mắt nàng.

Hồng y thiếu nữ khựng lại: “...... Gì đây?”

Nàng nâng mắt lên, liếc Ô Thiên Nhai: “...... Huynh xem ta là yêu quái để bắt à?”

“Đây là rượu, rượu ngon!” Ô Thiên Nhai tức giận đến mức mở nút bầu rượu ra: “Muội ngửi thử đi, đây là vật hiếm thấy trên đời đấy, ấy thế mà muội lại xem nó là hồ lô bắt yêu!?”

Vân Dao vòng qua hắn, tiếp tục tiến lên phía trước: “Huynh đến đây rèn luyện, hay đi du sơn ngoạn thủy vậy?”

“Cả hai nha. Dù sao có Hàn Uyên Tôn ở đây mà, hơn nữa, ngài ấy nói không có gì, tức là thật sự không có gì.”

“Hắn có nói thế đâu.”

Vân Dao liếc mắt, cười mà như không cười.

Nụ cười của Ô Thiên Nhai cứng đờ, hắn cẩn thận ghé sát lại gần: “Có ý gì, sư muội cảm thấy trong thôn này có gì lạ sao?”

“Trong thôn không có gì lạ cả.”

“Vậy mà muội —— à, ta biết rồi, muội lừa ta đúng không?”

“......”

Không trông mong Ô Thiên Nhai tự hiểu ra, Vân Dao thừa dịp đội ngũ tu giả đằng trước cách xa mình, nếu không tỉ mỉ dò xét thì không ai có thể nghe được, thế nên nàng giơ tay ngoắc Ô Thiên Nhai.

Bước qua chiếc đèn lồng rách nát trên mặt đất, Ô Thiên Nhai đến gần.

Vân Dao nhẹ nhàng nói: “Thôn này ít nhất đã tồn tại mấy trăm năm. Mấy đời sống ở đây, huynh đoán xem, trong thôn này xuất hiện thứ gì mà khiến cả thôn hoảng loạn bỏ chạy hết, gần như chẳng còn ai?”

Ô Thiên Nhai: “......”

Mặt Ô Thiên Nhai xanh mét: “Sư muội, muội, muội đừng hù dọa sư huynh.”

Hắn ổn định tâm trạng một chút, sau đó đảo mắt nhìn quanh, chợt cảm thấy cả thôn hiu quạnh tan hoang này thật quỷ dị: “Nhưng dùng thần thức dò xét, thật sự, thật sự không có gì……”

Vân Dao chớp mắt, giọng điệu vô tội: “Ban ngày không có, nhưng ban đêm thì chưa chắc.”

Ô Thiên Nhai: “......!!”

Các đệ tử Càn Môn đi đằng trước đang cảnh giác thám thính. Chợt sau lưng vang lên một tiếng “á”, Ô Thiên Nhai bỏ mặc bầu rượu của hắn, như không muốn sống chạy vọt lên phía trước.

Trong chớp mắt đã vượt qua Mộ Hàn Uyên và Trần Kiến Tuyết.

“Chậc, chạy trối chết như chạy giặc.” Vân Dao thương hại nhìn bóng lưng sắp biến mất trong tầm mắt: “Nếu thật sự có chuyện gì, ngươi nhất định là người chết đầu tiên.”

“..... Sư tôn.”

Bất thình lình, bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng và bất đắc dĩ.

Vân Dao cứng nhắc tại chỗ, cảm thấy chột dạ nên không nhìn người đứng đầu đội, vờ như không nghe thấy gì mà đi theo nhóm người.

Đoàn người đến góc tây nam của thôn.

Đây cũng là căn nhà duy nhất có hơi thở của người sống sau khi Mộ Hàn Uyên dùng thần thức dò xét.

Mộ Hàn Uyên cùng các đệ tử chờ ở ngoài, chỉ phái Hà Phượng Minh và một đệ tử khác vào trong, hỏi thăm tình hình.

Một lát sau, nhóm Hà Phượng Minh quay lại: “Hàn Uyên Tôn, bên trong chỉ còn lại ba cụ già, họ đều mắc bệnh nặng hoặc tay chân khiếm khuyết, không thể chạy trốn cùng những người dân khác, cho nên mới ở lại đây.”

Mộ Hàn Uyên hỏi: “Có hỏi lý do bọn họ rời thôn không?”

“A?” Hà Phượng Minh khó hiểu: “Bọn họ không nhắc tới, nhưng chắc chắn là sợ chướng khí lan tràn.”

“......”

Mộ Hàn Uyên không hỏi thêm nữa.

Hắn hơi suy tư, sau đó xoay người lại: “Chọn hai căn nhà gần đây, thu dọn một chút, đêm nay qua đêm ở đây.”

“Hả??” Người đầu tiên lên tiếng Ô Thiên Nhai sắc mặt tái nhợt, hai tay hắn ôm lấy mình, nhìn quanh rồi nuốt nước bọt: “Hàn Uyên Tôn, chúng ta thật sự sẽ…… qua đêm ở đây sao?”

Hà Phượng Minh cũng hỏi: “Đúng vậy, Hàn Uyên Tôn, chúng ta đến điều tra chướng khí mà, nếu trong thôn không còn ai, tại sao chúng ta không đi thẳng lên núi?”

Trước khi Mộ Hàn Uyên lên tiếng, Trần Kiến Tuyết nghiêng người, nhẹ nhàng giải thích: “Hà sư đệ, ta biết tu vi của đệ cao, kiếm thuật cũng lợi hại, đồng bối ít có người sánh bằng, nhưng dù sao chúng ta chỉ mới đến đây, không hiểu rõ tình hình lắm, cho nên phải cẩn thận, đệ thấy sao?”

“...... Vâng, sư tỷ.”

Mặt Hà Phượng Minh đỏ bừng, không rõ bởi vì lời của Trần Kiến Tuyết hay do chính nàng ấy, hắn ta lẩm bẩm đáp lại sau đó lui về.

“Sư muội à.”

Mọi người tản ra dọn dẹp hai gian nhà sát bên nhau, chẳng biết Ô Thiên Nhai quay lại từ lúc nào.

Vân Dao đang dùng thần thức điều tra tình hình của một số ngôi nhà gần đó, khi nghe câu này, nàng không nói gì, mà chỉ lười biếng liếc thoáng qua hắn, tỏ ý mình đang nghe.

Ô Thiên Nhai khẽ nói: “Ta khuyên muội hãy từ bỏ đi, muội và người ta, thật sự không cùng đạo hạnh.”

“?”

Vân Dao dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.

Ô Thiên Nhai hơi nhích người sang một bên, để Vân Dao nhìn thấy cảnh tượng cách đó mấy trượng ——

Nơi tập trung ánh mắt cười nhạo hoặc hâm mộ của các đệ tử, Mộ Hàn Uyên đứng giữa sân, thiết lập kết giới trận pháp có thể chống đỡ tập kích của thuật pháp dưới Nguyên Anh, còn Trần Kiến Tuyết thì đứng bên cạnh, dọn dẹp những vật lộn xộn gần kết giới, vừa nhẹ nhàng nói gì đó.

Vân Dao lười biếng dựa vào hàng rào gỗ của một căn nhà, ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp này.

Ô Thiên Nhai đến đây để du sơn ngoạn thủy.

Hai người này đến để nói chuyện yêu đương.

Những người còn lại thì đến hóng hớt.

Cuối cùng, chỉ có mình nàng đến vì hộ giá hộ tống, vì dân trừ hại?

Vân Dao khẽ tặc lưỡi rồi cười nhẹ, ức chế cơn thịnh nộ khó hiểu trong lòng.

Hồng y phất qua, đôi ủng ngắn màu đen lướt qua hàng rào gỗ, sợi dây buộc tóc điểm xuyết hoa nhỏ xinh đẹp phấp phới sau lưng, nàng trở mình nhảy qua hàng rào gỗ vào sân của căn nhà.

“Sư muội, muội xem, sư muội nhà người ta đối xử với sư huynh dịu dàng ân cần, yêu thương săn sóc, nói chuyện cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng…… Cho dù không có chức vụ Càn Nguyên Đạo Tử, Hàn Uyên Tôn cũng sẽ không bỏ tiểu sư muội thanh mai mà chọn người xuất hiện giữa chừng như muội……”

Một ánh mắt chứa ý cười nhưng sắc bén như dao ngoảnh lại nhìn hắn, lời nói dang dở của Ô Thiên Nhai đóng băng mắc kẹt trong cổ họng.

Ô Thiên Nhai ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Song, những đệ tử khác thì hệt như đòn gánh thích ăn đòn, một đầu vừa ấn xuống thì đầu kia vểnh lên ——

Vân Dao định đi đường vòng ra sau, để đi quanh thôn, xem xem liệu có thể bắt được đám tu giả bám đuổi đã biến mất kia không.

Nhưng vừa mới cất bước, nàng nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo rất đáng ghét vang lên từ phía sau.

“Ô sư đệ nói đúng đấy, Vân Yêu Cửu, sao ngươi không chịu nghe lọt tai?”

“......”

Cách đó mấy trượng.

Giữa sân, Trần Kiến Tuyết đang giúp Mộ Hàn Uyên kiểm tra trận pháp chợt giật mình, nàng ngập ngừng nhìn Mộ Hàn Uyên, sau đó quay đầu nhìn về phía góc sân.

Nàng hơi không chắc lắm, vừa rồi sư huynh…… hình như…… vừa tách một phần thần thức sang bên đó?

Phía sau hàng rào gỗ thô ráp.

Vân Dao lười biếng xoay người lại, trong tầm mắt quả nhiên là tên đáng ghét Hà Phượng Minh.

“Ngươi gọi ta là gì?” Hiện tại tâm trạng của Vân Dao không tốt lắm, nàng vốn định mặc kệ hắn ta, nhưng xưng hô này thật sự khiến mí mắt nàng giật giật, thế nên ánh mắt lẫn giọng nói của nàng hơi lạnh buốt.

Ánh mắt này của hồng y thiếu nữ khiến hắn ta lập tức có cảm giác như đang có một thanh kiếm sắc bén nhất thế gian đặt ngay cổ họng.

Hà Phượng Minh cứng đờ tại chỗ, khi bình tĩnh lại, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn không khỏi đỏ mặt.

“Đệ tử Càn Môn khi xuống núi, chỉ luận tu vi cao thấp, ngươi chớ dùng bối phận đè người.”

“Luận tu vi?”

Hồng y thiếu nữ khẽ hừ một tiếng.

Luận tu vi, ta là tổ tông của ngươi.

Dằn nửa câu sau xuống, Vân Dao nghiêng một bên mặt, ức chế cảm xúc bực bội vừa cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

“Sao vậy, không còn gì để nói có phải không?” Hà Phượng Minh lạnh giọng: “Ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, đây là bên ngoài Càn Môn, ngươi không thể ỷ vào mình là con riêng của chưởng…… ỷ vào thân phận mà thích gì làm nấy —— Ngày mai lên núi Tàng Long, nói không chừng ngươi sẽ cầu xin ta cứu ngươi đấy.”

“Ta, cầu xin ngươi cứu ta?” Vân Dao bực bội bật cười, quay mặt lại liếc hắn ta.

“Nếu không thì sao, ngươi có kiếm hả, dùng cái gì đấu pháp đây?”

Vân Dao: “......”

Có thì có đấy, nhưng thật không may.

Nó đang được phong ấn trên đỉnh Thiên Sơn của tiên minh.

“Kiếm còn chẳng có, chớ lấy cứng chọi cứng với ta. Nếu ngươi nói vài câu mềm mỏng, ngày mai lên núi, có lẽ ta cố gắng cứu người một lần.”

Lúc này, bên cạnh có người hùa theo giễu cợt: “Dù gì cũng là đệ tử thân truyền của Càn Môn mà, tuy rằng có tiếng không có miếng, nhưng chẳng lẽ thật sự không mang theo kiếm? Nếu không, ngươi nhìn thử cây thiêu hỏa côn dưới đất đi, xem xem có dùng thuận tay không?”

Một cây gậy gỗ đen thui bị đối phương đá lăn lộc cộc đến chân Vân Dao.

Vân Dao nhìn cây gậy gỗ nọ, đốt ngón tay siết nhẹ.

Hà Phượng Minh này……

Sư phụ của hắn ta, Lư Trường An, ở điện Minh Đức nói rằng nàng đã chết, còn hắn ta thì nhiều lần gây sự với nàng.

Quả nhiên, đồ đệ giống hệt sư phụ, chẳng phải thứ tốt lành gì.

Vân Dao vừa thầm mắng thì chợt nhớ đến mình và Mộ Hàn Uyên.

Vân Yêu Cửu: “......”

Cảm thấy chột dạ, Vân Dao vô thức ngước mắt, nhìn về hướng Mộ Hàn Uyên và Trần Kiến Tuyết đã bố trí xong trận pháp.

Đúng lúc mặt đối mặt ——

Ngân ti liên hoa quan lạnh như tuyết trên trời lấp lánh như ánh mặt trời, người che mắt bằng dải lụa trắng chẳng biết đã quay người lại từ lúc nào, đang hướng về phía nàng.

Vẻ gắt gỏng trên mặt hồng y thiếu nữ dần vơi bớt.

Nàng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn người nọ.

—— Nếu người nọ không phải kẻ mù lòa tuấn tú tựa trích tiên, Vân Dao sẽ nghĩ rằng hắn đang chăm chú nhìn nàng.

Trong lúc hai người “nhìn nhau” qua dải lụa trắng, bên cạnh Mộ Hàn Uyên, Trần Kiến Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại.

Nàng hỏi đệ tử bên cạnh chuyện vừa xảy ra lúc nãy, sau đó tỏ ra bất đắc dĩ, tháo túi thần binh của mình xuống: “Yêu Cửu sư muội, nếu muội không chê, ta có một thanh trường kiếm dự phòng, muội……”

Chưa nói hết câu, chợt có một giọng nói trong trẻo lành lạnh chen ngang:

“Vân Yêu Cửu.”

Mộ Hàn Uyên suy nghĩ một chút: “Có biết đánh đàn không?”

“——?”

Mọi người kinh ngạc ngoảnh đầu lại.

Trong sân, thoáng chốc lặng ngắt như tờ.