Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 18

Mấy hôm nay bạn bị bệnh quá không đăng chương mới được, các bạn thông cảm cho Hêu nhen :<
~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Sau lần trị độc cho người của Nam Kiếm phái, không biết vì sao nhân sĩ giang hồ tìm đến cầu Sử Diệp ngày một nhiều hơn.


Đa phần trong bọn họ là vì lời đồn đại mà tò mò tìm đến, chỉ ít một trong số đó là thực sự mắc quái bệnh đến cầu mạng sống.


Sử Diệp đau đầu ngồi bên đống y thư, y chưa từng nghĩ qua mình phải gặp loại rắc rối như hiện tại.


"Ca ca, huynh nghỉ một chút, đến dùng cơm đi." Quan Đông Hàn đi đến, kéo Sử Diệp ra khỏi đống hỗn độn trên bàn.


Đặt Sử Diệp ngồi ngay ngắn trên bàn, Quan Đông Hàn bày ra một đống đồ ăn do tự tay hắn nấu sẵn lên.


Đây là lần đầu tiên hắn đích thân xuống bếp, trước kia chỉ là nhìn qua Sử Diệp nấu một lần liền ghi nhớ trong đầu, nay mới có cơ hội sử dụng ngón nghề học lởm đó.


Mùi thơm của thức ăn sộc vào mũi Sử Diệp, y cẩn thận quan sát hít hít lấy một chút sau đó gắp một đũa lên nếm thử: "Cũng rất có mùi vị đó."


Được Sử Diệp khen hắn trở nên hào hứng, cả một buổi dùng cơm đều cười đến ngoác mồm. Sử Diệp nhìn hắn trong lòng cũng có chút vui mừng, đã lâu lắm rồi y chưa được một người nào đó quan tâm như vậy, còn tự xuống bếp nấu những món mà y thích.


Lúc này Miên Miên từ đất liền vừa về đến, bên cạnh nàng còn mang theo một người kỳ bí đầu đội nón trùm che khuất mặt mũi.


Nàng vội chạy vào động phủ: "Sử ca, có người đến tìm huynh."


Sử Diệp buồn bực đặt đũa xuống bàn: "Lại là ai?"


Vừa nói dứt lời, nam nhân kỳ bí đi vào từ từ lấy nón trùm xuống, gương mặt không rõ ràng lộ ra dưới ánh nắng mờ nhạc.


Sử Diệp ngồi đối diện cửa, ngược sáng khi nam nhân đó đang đứng, bị ánh sáng làm lóe nên cần phải nheo mắt để nhìn cho rõ. Vậy mà Quan Đông Hàn lại lầm tưởng Sử Diệp bị nam nhân làm cho mất hồn, mặc dù hắn cũng không thấy rõ mặt nam nhân.


Giọng nói nam nhân có phần thân thuộc với Quan Đông Hàn: "Là ta."


Hắn bất ngờ tiến tới vài bước, lúc này gương mặt tuấn dật phi phàm dần hiện rõ. Lâm Kỳ Hưng cười cười nhìn hai người họ:"Là ta."


Quan Đông Hàn bất ngờ, làm sao tiểu thúc lại có thể biết được hắn đang trốn ở đây?


"Tứ thúc..."


"Đã để con chờ lâu rồi, tới bây giờ ta mới có thể tìn được con." Lâm Kỳ Hưng rũ mi mắt, vẻ mặt có lỗi khiến hắn cứng họng.


Sử Diệp chống gậy đi tới, tò mò lên tiêng: "Tiểu tử thối, ngươi quen biết người này?"


Quan Đông Hàn gật đầu, kéo cả hai ngồi xuống bàn từ từ giải thích.


Miên Miên cảm thấy nơi này không có việc gì cho mình nên rời đi, đến Bình Thành uyển trồng thêm vài loại hoa cho Sử Diệp.


Quan Đông Hàn nói xong không quên chú ý sắc mặt của người bên cạnh, Sử Diệp mím chặt môi không biết trong lòng là tư vị gì.


Lâm Kỳ Hưng mở lời: "Thật ra, đa tạ Sử thần y đã cứu giúp A Hàn, ân tình này ta sẽ không quên."


Sử Diệp ngại ngần xua tay: "Ngươi đừng nói như vậy..."


"Sử thần y đừng khách sáo, năm năm qua ta dày công đi tìm tung tích của A Hàn, đều không nghe được thông tin gì có ích, mấy hôm trước ta nghe mọi người đồn đại sự việc của Nam Kiếm phái. Ta bèn tò mò tìm hiểu một chút ở chỗ nhị sư huynh, liền phát hiện thì ra A Hàn đang ở Xà Đảo."


Quan Đông Hàn cảm động trong lòng, không ngờ tiểu sư thúc lại bỏ phí năm năm để đi tìm mình, người đối tốt với hắn như vậy, hắn làm sao có thể trả món nợ tình thân này?


" Sử thần y, ta muốn đón A Hàn về Nam Kiếm phái, dạy cho nó võ công để tham gia võ lâm đại hội sắp tới đây."


Sử Diệp sớm đã nhận ra ý đồ của Lâm Kỳ Hưng, hắn nhọc lòng đến đây, nói rất nhiều thứ như vậy tất nhiên là muốn đưa Quan Đông Hàn trở về nhận tổ quy tông.


" Nhưng mà... Tiểu tử thối vẫn chưa lấy lại hết công lực..."


Lâm Kỳ Hưng lo lắng, hắn không hề biết Quan Đông Hàn lại gặp khó khăn này: "A Hàn bị mất công lực sao?"


"Ừm, tiểu tử thối do uống máu của Hoàng Nguyệt Kỳ, đặc biệt là máu tươi khi nó còn sống nên độc tố khiến kinh mạch của tiểu tử thối bị phong bế."


Sử Diệp gật đầu, ngữ điệu bình bình nhưng lại chứa chấp một phần lo lắng.


Lâm Kỳ Hưng vỗ vỗ mu bàn tay của Quan Đông Hàn, sau đó lại hướng Sử Diệp muốn quỳ xuống, Sử Diệp cùng Quan Đông Hàn vội ngăn lại.


" Ngươi làm gì?"


" Sử thần y, ta biết ta nói lời này quả thật không thích hợp, nhưng vì A Hàn xin thần y cùng ta đến Nam Kiếm, tiếp tục điều trị cho nó..."


Sử Diệp suy nghĩ một lúc lâu, y không muốn tiếp xúc với bên ngoài đặc biệt là với những người trong võ lâm, hơn nữa nếu rời khỏi Xà Đảo thì tiểu muội của y phải làm sao?


" Để ta suy nghĩ một chút."


Sử Diệp nói xong, chống gậy ra ngoài hòng muốn hít một chút không khi trong lành.


Quan Đông Hàn thấy thế cũng đuổi theo Sử Diệp, y đứng dưới gốc cây ngoài động ánh mắt hướng về bến cảng ở đất liền.


Hắn đi đến, vỗ vai y nhẹ một cái:" Ca ca, nếu huynh không muốn đi cũng không cần gượng ép chấp nhận thỉnh cầu của tiểu thúc."


Sử Diệp thở dài: "Nhưng nếu không theo ngươi đi, thì ai tiếp tục giúp ngươi lấy lại công lực?"


"Cái này..."


"Được rồi, ta biết phải làm thế nào."


Sử Diệp mỉm cười, tự động đưa tay đến xoa đầu hắn. Quan Đông Hàn cảm giác độ ấm nóng của bàn tay từ đỉnh đầu truyền xuống, toàn thân cũng theo đó mà nóng lên.


Đột nhiên Quan Đông Hàn chụp lấy cổ tay của y:" Ca ca..."


Sử Diệp chợt nhận ra bản thân đã làm thứ hành động kỳ quái, vội rút bàn tay lại vờ phủi vạt áo, Sử Diệp nhanh chóng trở vào bên trong.


Quan Đông Hàn vẫn đứng ngây người ở đó, hắn bất giác lấy tay để lên nơi vừa được ca ca chạm vào, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại.


Đến thời điểm hắn trở vào trong, thì hai người họ đều đã bàn bạc xong, Sử Diệp quyết định sẽ đi theo Quan Đông Hàn đến Nam Kiếm phái, giúp hắn vừa luyện công vừa đả thông kinh mạch, khi hoàn thành rồi thì Sử Diệp sẽ về Xà Đảo tiếp tục ở ẩn.


Bên cạnh đó y muốn mang theo Miên Miên, sẵn dịp cho nàng thăm thú thế giới bên ngoài.


Miên Miên sau khi biết tin này, nàng nửa lo nửa vui mừng, kể từ lúc được Sử Diệp thu nuôi nàng chưa đi đâu quá xa khỏi Vô Ưu thành, lần này có cơ hội đi du ngoạn tất nhiên nàng rất hứng khởi, thế nhưng điều khiến nàng lo lắng chính là Sử ca.


Thân phận của Sử ca có chút đặc thù, hơn nữa bản thân y chỉ muốn an ổn sống ở đây, lỡ như vào giang hồ rồi gặp chuyện Miên Miên nàng phải làm sao đây?


_____________________________________


Tối đêm đó Miên Miên trăn trở không ngủ được, nói đi liền sáng mai lên đường, quá nhanh đến mức nàng chưa thích ứng kịp.


Nàng ngồi trên băng ghế đá, nhìn cây bằng lăng được ánh trăng soi sáng.


"Muội không ngủ được sao?"


Tiếng chống gậy lộc cộc tiếng đến, Sử Diệp mặc độc mỗi nội y mỏng đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng.


"Sử ca cũng không yên giấc?"


"Ừ, ta chỉ hơi lo lắng."


"Muội cũng lo lắng, muội lo cho huynh..."


Sử Diệp xoa đầu thiếu nữ, trấn an sự dao động bên trong nàng, Miên Miên tựa lên vai Sử Diệp nhắm mắt từ từ cảm nhận cổ ấm áp đó.


"Sử ca, huynh sẽ không sao đâu, tên tiểu tử thối cùng sư thúc của hắn sẽ bảo vệ huynh."


Sử Diệp cười: "Ta biết."


"Nhưng muội vẫn tò mò, vì sao huynh lại chấp nhận..."


"Là vì Đông Hàn, sức khỏe của hắn mặc dù tốt... Nhưng ta lại không yên tâm... Đặc biệt là kinh mạch..."


Miên Miên mở đôi mắt sáng lạng, đặt một ngón tay lên miệng y: "Huynh nói láo, không phải vì lo cho sức khỏe của Đông Hàn, mà là vì huynh không nỡ rời xa đệ ấy."


Sử Diệp im lặng, mi mắt cong cong chớp động liên tục, lời của Miên Miên không phải không đúng, chẳng qua y vẫn chưa chấp nhận việc này mà thôi.


Sống chung với Quan Đông Hàn năm năm trời, nhận được sự quan tâm lo lắng đó của hắn, dù trái tim y có sắt đã thì ít nhiều cũng đã động tâm.


Sử Diệp cười trừ, gõ lên đầu nàng một cái: "Cái con bé này, muội còn nhỏ làm sao hiểu mấy chuyện này."


Miên Miên ôm cục u ngồi thẳng dậy, vẩu môi: "Muội cũng đã 19 rồi nha, thường thì tới tuổi này thì muội đã sớm thành gia lập thất, sinh vài đứa con bụ bẫm."


"Ai cha! Tiểu nha đầu thối, chưa gì đã muốn lấy chồng?"


"Hừ, không phải tại huynh khó khăn gay gắt thì muội đã có chồng."


Sử Diệp búng lên mũi nàng một cái, mặc dù biết là ở tuổi này thì những nữ tử khác đều đã gã chồng, nhưng y cũng từng là người hiện đại việc kết hôn sớm vẫn chưa thể chấp nhận được.


Hơn nữa vị muội muội xinh đẹp, đáng yêu này phải lấy tấm lang quân tài giỏi yêu thương nàng hết mực mới xứng đáng, thế nên là mấy năm nay Sử Diệp chả ưng ý ai cả.


Hai huynh muội ngồi đó, ngắm ánh trăng khuyết sáng rực treo trên bầu trời đầy sao. Cả hai không hề phát hiện ra, cuộc trò chuyện từ đầu tới cuối đều lọt vào tai bóng người đen kịt ở phía sau.


Ánh mắt nhìn Sử Diệp không rõ cảm xúc bên trong là gì, thế nhưng ánh mắt đó lại nóng hừng hực như lửa đỏ, chỉ thiếu muốn đem Sử Diệp khảm sâu vào tâm can.