Tống Nguyên dần dần tỉnh lại, nhưng vẫn chưa mở mắt ra, bởi tâm thần chưa tỉnh táo.
Chàng chỉ cảm thấy có vật gì mềm ấm nằm trong vòng tay chàng. Mũi Tống Nguyên ngửi thấy mùi thơm như hoa lan. Mặt nóng bừng lên, bởi có gì đó mềm, di động…..
Mỗi lúc Tống Nguyên càng tỉnh táo thêm. Bên tai chàng
nghe một nhịp thở gấp gáp. Hai vai chàng như có con rắn quấn, một thân
thể nóng hổi áp chặt vào mình chàng.
Rồi một cảm giác đê mê khiến chàng mở mắt. Tống Nguyên nhận ra đôi môi hồng đàng gắn sát vào môi mình.
Chàng giật thót tim, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sung sương, kêu lên khe khẽ:
- Ôi, Ái Mã!
Thật vậy, công chúa Ái Mã không xiêm áo, toà thiên nhiên tuyệt đẹp đang nằm trong tay chàng.
Lửa dục bừng lên.
Nhưng Tống Nguyên đã kịp thời tỉnh ngộ. Chàng tự nghiêm khắc với chính bản thân phải tránh xa sự tà dâm bất chính.
Tống Nguyên nói thầm:
- Không, ta không được bậy bạ. Công chúa Ái Mã bị Mê Phấn kích dâm, làm
mất lý trí, ta không nên làm quấy. Ta yêu nàng, nhưng tình yêu phải
trong sáng như trăng rằm….
Định thần rồi….
Tống Nguyên xô mạnh thân thể Ái Mã ra.
Công chúa kêu lên một tiếng, đôi mắt mở trò, rồi lại lăn vào mình Tống Nguyên ôm chặt.
Một luồng hơi nóng lan toả khắp Đơn Điền khiến Tống Nguyên muốn xuôi tay.
Nhưng lý trí và tinh thần cao thượng vẫn mạnh hơn. Chàng đã chiến thắng
được dục vọng tầm thường, mặc dù lúc đó chàng cảm thấy rất cần thiết ….
rất cần thiết …….
Chàng nghiến răng điểm vào huyệt ngủ của Ái Mã. Công chúa "Ực" một tiếng, nằm lăn ra, ngủ mê đi.
Thở dài một tiếng, Tống Nguyên thận trong mặc xiêm y vào cho Ái Mã, rồi lặng lẽ ngời bên cạnh vận công, phục hồi chân lực.
Trong đầu chàng còn vương ý nghĩ hoảng sợ: "Ôi, Mê Hồn Khoái Hoạt Phấn của Song Quái Nữ ghê gớm thật.."
Nửa buổi, những chu thiên vận hành qua đi, Tống Nguyên khoẻ lại. Công chúa
vẫn ngủ ngon lành. Nhưng chàng biết đó chỉ là tạm thời, thứ dâm dược
trong Mê Phấn sẽ còn hành hạ Ái Mã, buộc nàng đòi hỏi ái ân.
Làm sao đây?
Chàng nhớ đến những lời Nhất Dược Tiên Phi nói với Đại Chúng Tiên Tử:
- Thuốc giải Mê Phấn thì bản thân công tử cũng có, chẳng cần chị em ta đưa đâu.
Sau câu nói đó, ả lại liếc Tống Nguyên và nở nụ cười tinh quái….
Tống Nguyên thừa hiểu ả dâm nữ không nói đến thuốc, mà là giải pháp khác.
Muốn giải Mê Hồn Khoái Hoạt Phấn thì cách đơn giản nhất là chàng phải ái ân với Ái Mã để điều hoà âm dương… dần dần Mê Phấn sẽ hết tác dụng…
Nhưng cách ấy Tống Nguyên không thể thi hành, vì chàng muốn giữa tình yêu của chàng với Ái Mã hoàn toàn trong sáng, thanh cao.
Không chữa bằng cách này, thì có giải pháp nào?
Vấn đề hóc búa như mũi dùi đâm vào óc Tống Nguyên.
Song, cuối cùng, chàng "A" lên một tiếng:
- Phải rồi, Vạn Niên Hàn Băng Thảo……
Trong sách thuốc Tống Nguyên học được dưới Động Không Đáy có chỉ dẫn về cây
cỏ Vạn Niên Hàn Băng Thảo chữa được chứng mê tâm vì các loại phấn mê,
dâm dược.
Song tìm được loại cây cỏ này ở đâu?
Thật không đơn giản, vì phải lên tận Đại Tuyết Sơn mới kiếm ra thứ thuốc quý này. Biết bao nguy hiểm cần vượt qua?
Nhìn gương mặt diễm tuyệt đỏ hồng của Ái Mã, chàng lại nói:
- Dù bao hiểm nguy, trong vòng mười ngày ta cũng phải lấy Vạn Niên Hàn
Băng Thảo về cứu nàng. Nếu không, nàng sẽ chết vì hoả dục làm đứt thần
kinh, hoặc trở thành dâm nữ.
Chàng mở bọc lấy ra một viên thuốc bóp nát rồi bỏ vào miệng công chúa Ái Mã, và nói nhanh:
- Ái Mã, viên thuốc Sưu Độc này có thể chống được mọi sự phát tác của Mê Phấn trong mười ngày. Thời gian ấy đủ cho tại hạ lấy được Vạn Niên Hàn
Băng Thảo về giải độc cho nàng.
Tống Nguyên lại ngắm nhìn gương
mặt xinh tươi ngoan ngoãn trong giấc ngủ của Ái Mã. Đôi má vẫn hồng hào, làn môi đỏ chúm chím như nụ hoa hàm tiếu ngậm sương mai.
Chàng nhớ đến việc đã qua và nói nhỏ:
- Công chúa, nếu trong bình thường mà nàng tốt với ta như thế thì ta sung sướng biết bao nhiêu.
Gương mặt nóng lên, Tống Nguyên vội lắc đầu, gạt phắt những ý nghĩ không chính đáng.
Tuy vậy, trước lúc ra đi, chàng vẫn cứ lưu luyến bên nàng, không muốn rời.
Ngoài viên thuốc Sưu Độc, Tống Nguyên còn đặt vào miệng Ái Mã một viên
Sinh Tố Bảo Mệnh để phòng hờ mười ngày không ăn uống, sức khoẻ của nàng
vẫn không suy giảm.
Lo cho nàng đã xong, Tống Nguyên cúi xuống đặt một nụ hôn lên làn môi đỏ nóng hổi của Ái Mã rồi nói:
- Trước mười ngày, tại hạ sẽ đem được thuốc giải về cứu nàng. Công chúa cứ yên tâm ngủ ngon nhé.
Chàng ra khỏi hang, trong lòng rất yên ổn. Thật ra thời gian ở dưới Động
Không Đáy ngoài học võ công, chàng còn học được võ y và rất nhiều môn
thuốc. Một viên Sưu Độc tạm thời ngăn được sự hoành hành của Mê Hồn
Khoái Hoạt Phấn, và viên Sinh Tố Bảo Mệnh Hoàn giúp Ái Mã không đói
bụng, sức khoẻ bình thường trong mười ngày. Đã điểm huyệt ngủ, công chúa sẽ ngủ thật ngon, chờ Tống Nguyên đem Vạn Niên Hàn Băng Thảo trở về.
Nhún mình qua một bên, Tống Nguyên đẩy tảng đá lớn lấp miệng hang, phòng
ngửa thú dữ đến trong lúc Ái Mã ngủ mê, chàng chỉ chừa một kẽ nhỏ thông
gió.
Mọi việc đã chu đáo, Tống Nguyên phóng mình như một luồng khói về phía chân trời.
Nơi chàng đến sẽ là Đại Tuyết Sơn.
Thế núi dốc đứng rất nguy hiểm, đường lên quanh co theo hình trôn ốc. Đỉnh
núi quanh năm tuyết phủ trắng xoá, dưới chân núi là rừng nguyên sinh rậm rạp, cây cối cứ nảy thêm từ thời thượng cổ tới nay chẳng hề thay đổi.
Khắp vùng hoang sơ, không có một bóng người.
Tống Nguyên đến núi
vào lúc nửa dêm, nhưng chàng vẫn can đảm leo lên sườn đá. Chàng nóng
lòng bởi sinh mạng của Ái Mã nên vừa đến núi đã đi tìm Vạn Niên Hàn Băng Thảo theo chỉ dẫn của sách thuốc.
Viên ngọc trên mũ và những hòn Dạ Minh Châu kết ở thắt lưng đủ tỏa hào quang soi sáng cho chàng di
chuyển, lần tìm từng bụi cỏ bờ cây.
Đêm đó chàng không thấy gì.
Ban ngày có mặt trời soi rọi, Tống Nguyên lại hăm hở tìm kiếm dược thảo … nhưng một ngày tuyệt vọng lại trôi qua ….
Cứ thế, suốt năm ngày đêm liên tiếp, Tống Nguyên không nghỉ không ngủ, nhưng Vạn Niên Hàn Băng Thảo vẫn chẳng thấy đâu.
Tống Nguyên mệt mỏi, vất vả, khổ cực, luôn đối diện với rừng cây bí hiểm,
vách núi cheo leo, thú dữ sẵn sàng xé xác, nhưng chàng cứ kiên gan lần
mò thuốc qúy…..
Động lực nào thúc đẩy chàng quên cả bản thân mình như thế?
Vì cái ơn cứu tử ngày xưa chăng?
Không. Ái Mã một lần cứu chàng, thì Tống Nguyên đã trả ơn, tiêu hao khí lực, đem lại sinh mạng cho nàng….
Vậy thì lẽ gì?
Phải chăng vì tình yêu nồng nhiệm như ngọn lửa cháy trong trái tim chàng?
Bảy ngày đêm đã trôi qua, chỉ cỏn ba ngày đêm nữa. Nếu chậm trễ là chàng sẽ ân hận suốt đời.
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, Tống Nguyên phóng mình lên đỉnh núi cao nhất
của ngọn núi tuyết phủ quanh năm. Bởi chàng nhớ trong sách thuốc có gi
Hàng Băng Thảo chỉ mọc dưới lớp tuyết trên những đỉnh núi cao nhất, hay
dưới vực sâu lạnh lẽo dữ dội. Cần phải kiếm những bụi Hàn Băng Thảo đã
sống trên chục ngàn năm.
Cực khổ và nguy hiểm, nhưng Tống Nguyên vẫn không từ nan, vì chàng yêu Ái Mã tha thiết.
Chàng vẫn mong sau này tìm ra cha mẹ, trả xong thù nhà, mọi việc giang hồ ổn
định, chàng sẽ cùng Ái Mã tìm một nơi non xanh nước biếc, cảnh sắc hữu
tình, để hưởng hạnh phúc bên nha như Vũ Nội Song Tiên.
Thế mà giờ đây nàng lâm nạn, nếu không cứu kịp nàng sẽ chết, hay trở thành dâm nữ ghê hồn….
Tình yêu nung nấu trong lòng sức mạnh vô biên.
Dưới ánh trăng khuya, núi tuyết lấp lánh, rét lạnh cắt da đứt ruột, Tống Nguyên hú to một tiếng băng mình lên đỉnh cao nhất.
Chàng hy vọng trên đó sẽ có Vạn Niên Hàn Băng Thảo….
Đang phi hành vùn vụt, Tống Nguyên bỗng thấy một bóng người thoáng qua rồi biến mất.
Chàng ngạc nhiên thầm nghĩ: "Đỉnh núi lạnh lẽo hoang vắng này tưởng có mình
ta vì tình yêu phải lặn lội. Nào ngờ còn có kẻ nào đây…. Mà kẻ ấy khinh
công thật tuyệt vời!"
Chàng vừa suy tư đã nghe phía sau có tiếng tằng hắng.
Tống Nguyên liền tăng lực vọt lên cao, chàng không muốn mất thời gian rắc rối với bất cứ kẻ nào.
Nhưng liệu chàng tránh được không? Bởi trên mình chàng là bộ Thiên Tằm Y đen
bóng, những viên ngọc lớn sáng ngời … và Đoạt Hồn Huyết Bảo Kiếm, Tàn
Băng Kỳ Tuyệt Tiêu, toàn những thứ thu hút võ lâm giang hồ thèm thuồng
theo dõi.
Trên đỉnh cao nhất của Đại Tuyết Sơn, ghềnh đá lô nhô, mũi nhọn chọc trời, hình thế cheo leo ghê rợn. Tống Nguyên những tưởng
chỉ có mình liều mạng lên thôi.
Đã phóng vèo vèo từ lâu, Tống Nguyên tưởng đã cắt đứt được kẻ tình cờ phát hiện mình …
Nhưng không dè chàng vừa trụ bộ trên một ghềnh đá lại đã nghe có tiếng người tằng hắng phía sau lưng.
Chàng nổi nóng, quay phắt lại….
Trước mặt Tống Nguyên hiện rõ một lão già râu tóc bạc phơ, mặc áo dài trắng,
gương mặt lão cũng thấy rõ những nếp nhăn trên làn da trắng ớn lạnh. Sắc diện lão không biểu lộ tình cảm gì, chỉ có cặp mắt nhìn Tống Nguyên như muốn soi thấu tim gan.
Tống Nguyên chợt giật mình, nghĩ thầm
trong đầu: "Lão này chính là Tuyết Sơn Âm Linh. Trong trận giao phong
gần Lang Nha Bảo, mình đã đâm lão ta một kiếm, không ngờ hôm nay đã bình phục"
Lâm vào thế kẹt, chàng liền vòng tay:
- Tuyết Sơn tiền bối…. Tại hạ rất mừng gặp Tuyết Sơn Âm Linh mạnh khoẻ.
Lão già nhếch mép:
- Lão phu là Tuyết Sơn Âm Hồn, anh Tuyết Sơn Âm Linh.
Trong đầu Tống Nguyên mừng thầm, vì nếu lão là anh, thì không có mối thù trúng một kiếm ngày nọ.
Chàng lại vòng tay:
- Ôi, các vị huynh đệ giống nhau, tại hạ quả tình nhận không ra, xin tiền bối tha tội.
Tuyết Sơn Âm Hồn lạnh lùng:
- Tiểu tử, ta chẳng phải tiền bối gì của ngươi cả.
Đang có việc gấp, nghe những lời cà khịa của lão già, Tống Nguyên không muốn mất thời gian, nên cứ lờ đi, chỉ vòng tay nói:
- Tại hạ đang có việc cấp bách, xin cáo từ.
Lắc lư thân hình, Tuyết Sơn Âm Hồn cười lạnh lẽo:
- Đâu dễ dàng như vậy? Ngươi đã xông vào Tuyết Hồn Phong của ta. Tội ấy là đáng chết.
Tống Nguyên lại mềm mỏng:
- Tại hạ thật tình lạ lẫm không biết, xin ngài bỏ qua.
Lão già vuốt râu, tằng hắn:
- Ngươi đến Tuyết Sơn làm gì?
Nghe lão hỏi, Tống Nguyên chợt nghĩ "Lão ở nơi đây chắc biết cây cỏ thuốc chỗ nào", vội đáp:
- Vì cần thứ cỏ cứu người, tại hạ phải đến nơi đây.
- Cỏ gì thế?
- Vạn Niên Hàn Băng Thảo….
- Dùng làm gì?
- Dạ, để cứu người.
- Cứu ai?
- Bạn của tại hạ…
Tuyết Sơn Âm Hồn bật cười:
- Khà khà, ngươi tìm đúng chỗ rồi.
Mừng quá, Tống Nguyên hỏi ngay:
- Lão tiền bối biết Hàn Băng Thảo mọc ở đâu?
Lại vuốt râu cười, lão già nói:
- Theo lão biết thì trong vùng này chỉ có 2 khóm Vạn Niên Hàn Băng Thảo đã sống đúng mười ngàn năm.
Những lời nói của lão làm Tống Nguyên tràn hy vọng:
- Bẩm tiền bối, cây ấy ở đâu?
Nhếch mép đầy nham hiểm, lão đáp:
- Ở dưới đáy hang, nơi ta ở….
Giật mình bàng hoàng, Tống Nguyên gần như không tin nổi lời lão già. Vì theo sách thuốc Vạn Niên Hàn Băng Thảo chỉ sống ở nơi cực lạnh trong băng
tuyết. Nơi đó con người khó tồn tại, sao lại là nơi ở của lão già kỳ
quái này ?
Chàng ngơ ngác hỏi :
- Dưới đáy hang, nơi ở của tiền bối ?
Tuyết Sơn Âm Hồn thản nhiên đáp :
- Phải, trong hang ta có một đầm lạnh, quanh năm băng giá, ở đó hiện có hai cây Hàn Băng Thảo sống hơn vạn năm rồi.
Tống Nguyên hết sức vui mừng, nhưng lại đắn đo trong đầu : " Làm sao mở miệng xin xỏ lão đây ? "
Lâu nay Tống Nguyên chưa bao giờ hạ mình xin ai bất cứ cái gì. Nhưng lần này …. Nghĩ đến Ái Mã…. Chàng đành khom lưng cúi đầu :
- Lão tiền bối….
Chưa kịp nói hết, Tống Nguyên bị lão gì chặn ngang :
- Ngươi khỏi cần mở miệng xin lão …..
Chàng ngạc nhiên :
- Tiền bối bảo sao ?
Gật gù cái đầu tóc bạc, lão đáp nhanh :
- Những khóm cỏ ấy thuộc quyền sở hữu của lão phu. Nhưng lão phu không tiếc với ai đâu.
Còn gì mừng hơn, Tống Nguyên vòng tay :
- Nếu tiền bối tặng, tại hạ xin ghi ơn suốt đời.
Nhưng lời đáp của lão già lạnh như băng :
- Những kẻ dám xông vào Tuyết Hồn Phong đều không sống sót trở về.
Trong lúc Tống Nguyên tròn mắt nhìn, lão ta lại nhẹ nhàng bảo :
- Song ngươi đến tìm thuốc, lão phu cho phép ngoại lệ.
Đang le lói nguồn hy vọng, Tống Nguyên nghe lão già nói tiếp :
- Đừng tưởng ta cho vào mà dễ ăn. Từ khi lão phu ở đây, bọn người xông
lên núi chết rất nhiều, nhưng vẫn không thấm gì so với những kẻ đến lấy
thuốc ở đầm băng mà chết….
Tống Nguyên hiểu ngay : việc xuống
đầm lấy thuốc không phải dễ dàng. Vì nếu không nguy hiểm thì lão già đã
bứng cả hai khóm cỏ làm thuốc quý phòng thân rồi…
Tình yêu nung nấu, mạng sống của Ái Mã là cần, Tống Nguyên liền vòng tay, nghiêm giọng nói :
- Xin tiền bối cho tại hạ thử xem….
Tuyết Sơn Âm Hồn gật đầu :
- Được thôi, nhưng tiểu tử có chết thì đừng trách ta không nói trước.
Tống Nguyên cúi đầu :
- Lão tiền bối làm ơn, tại hạ đâu dám trách.
Lại cười khà khà, Tuyết Sơn Âm Hồn đưa tay :
- Xin mời….
Dứt lời, thân hình lão di động, phóng như bay lên đỉnh núi với tốc độ ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Trong lòng thầm phục, Tống Nguyên kêu lên:
- Hảo công phu, khinh thân siêu tuyệt.
Chàng vận hành đề khí bám theo, vẫn không thể vượt hơn lão già.
Vừa không để lão bỏ rơi, Tống Nguyên vừa suy nghĩ : " Thân pháp của Tuyết
Sơn Âm Hồn còn hơn hẳng Tuyết Sơn Âm Linh. Nếu lão kia ở nhà, nhớ mối
thù một kiếm, chắc không cho ta thuốc quý "
Càng lên cao, độ lạnh càng khắc nghiệt. Nếu không có hoả hầu mạnh của những cao thủ chắc khó lòng chịu nổi.
Cả hai cùng trổ khinh công vùn vụt, chừng một giờ sau đã thấy miệng hang thấp thoáng hiện ra.
Lão già nói :
- Đã đến nơi….
Rồi lão lách mình vào hang như một con rắn, không hề tỏ ý chờ khách. Tuy vậy, Tống Nguyên cũng lách mình theo kịp.
Vào trong hang càng lạnh hơn bên ngoài, vách hang tuyết bám dầy cả tấc, hàn phong lạnh lẽo, băng giá có thể làm ngươi ta đông máu lại mà chết. Tống Nguyên vội vận huyết khí hộ thân.
Hang thì rộng, nhưng đường đi khúc khuỷu, dốc mãi xuống dưới sâu, càng đi xuống càng lạnh như cắt ruột.
Lát sau mới đến đáy, lão già quay nhìn Tống Nguyên và bảo :
- Đây là nơi ở của ta.
Tống Nguyên thấy đó là một hang lớn, khí lạnh bốc lên ngùn ngụt, xung quanh lại có những ngách hang nhỏ rất kỳ dị.
Trỏ vào hang chính, Tuyết Sơn Âm Hồn nói :
- Dưới đáy hang này, xuống sâu thêm trăm trượng nữa thì đến đầm băng.
Nhìn xuống dưới tối om, Tống Nguyên chẳng biết đây là đáy, chỉ thấy khí lạnh kinh người.
Lão già mỉm cười :
- Tiểu tử đã quyết định chưa ?
- Dạ, tất nhiên tại hạ sẽ xuống.
- Tốt lắm, ta sẽ giúp ngươi một tay.
Nghe lão nói, Tống Nguyên chợt suy nghĩ : "Lão già sống được ở đây thì công
lực thật phi thường. Nhưng sao lão không xuống lấy loài cỏ quý vạn năm
ấy lên làm thuốc…. Có lẽ vì lão chưa cần đến loài thảo mộc trị độc này ? "
Suy nghĩ của Tống Nguyên đã lầm to ….
Thật ra Tuyết Sơn Âm Hồn rất cần Vạn Niên Hàn Băng Thảo cho bản thân anh em lão.
Nhưng lão biết mình chỉ chịu nổi khí lạnh ở đáy hang, còn xuống thêm trăm
trượng tới đầm băng thì nội lực của lão hết chịu được, sẽ đông máu mà
chết.
Chính vì cần vị thuốc đủ cho cơ thế chống lạnh, lão càng
cần có Hàn Băng Thảo đã sống vạn năm dưới đầm băng kia. Nhưng trước mắt, lão cần mượn tay kẻ khác chứ bản thân không dám mạo hiểm.
Một
điểm khác nữa là chính lão cũng không biết chắc dưới đầm băng có hai
khóm Vạn Niên Hàn Băng Thảo không, mà chỉ nghe theo truyền thuyết khi
chiếm lĩnh hang này.
Đã nhiều năm, có những người xuống đầm băng
tìm cây thuốc đều không trở lên, mặc dù họ là những cao thủ võ công thâm hậu. Điều này khiến Tuyết Sơn Âm Hồn càng thêm sợ, chỉ mong có người
lấy được cây cỏ quý lên để âm mưu cướp giật.
Bởi thế lão mới nói
rằng những kẻ xông tới Tuyết Hồn Phong của lão đều bị giết chết, nhưng
người xin vào tìm Vạn Niên Hàn Băng Thảo thì ngoại lệ cho vào.
Khi ấy, Tống Nguyên nói đã quyết định xuống đầm băng, lão tươi nét mặt, đưa cho chàng xem một sợi dây trắng to cỡ cổ tay, láng và có từng gút cho
người ta bám tay chắc chắn….
Lão nói nhanh :
- Đây là dây đôi được kết bằng tơ tuyết tằm bền chắc vô cùng, dài cả trăm trượng,
dùng để cho ngươi xuống đầm băng, rất yên tâm…
Tống Nguyên cảm động :
- Đa tạ tiền bối ….
Tuyết Sơn Âm Hồn gật gù :
- Ta rất quý những kẻ có tinh thần can đảm cứu người, nên sẵn sàng giúp đỡ, thế thôi.
Lão lại trao cho chàng trai một viên thuốc màu đỏ và bảo :
- Đây là Tiêu Lãnh Hoàn, ngươi uống vào cơ thể đủ sức chống lạnh, còn tăng cường công lực, không sợ đầm băng.
Thật không ngờ lão già lại tốt thế, Tống Nguyên vội cầm viên thuốc cho vào
miệng nuốt nhanh rồi vận khí, quả nhiên hoả hậu tăng lên, dễ chịu vô
cùng.
Chàng liền nói :
- Công đức của tiền bối, tại hạ ghi nhớ suốt đời.
Tuyết Sơn Âm Hồn chỉ cười, đưa đầu dây cho Tống Nguyên :
- Ngươi cầm đầu dây này cột ngang lưng mà xuống, đầu trên này đã được
thắt chặt vào trụ sắt trong lòng hang, hãy xuống đi cho được việc….
Tống Nguyên tiếp đầu dây thắt vào lưng mình, rồi can đảm đu mình xuống dưới
với ánh hào quang cùa những viên ngọc trên áo Thiên Tằm. Lát sau, cả ánh hào quang và người đều biến mất dưới đáy hang tối đen như mực.
Lão già xoa tay cười lớn :
- Khà khà, tiểu tử thật ngây thơ tội nghiệp. Ta cần Vạn Niên Hàn Băng
Thảo để luyện Hàn Băng Huyền Chưởng, ngươi đem loại cỏ quý ấy lên chỉ để ta dùng.
Lão lại gật gù :
- Nếu ngươi chống lại ta thì
ngươi cũng khó sống. Vì viên thuốc Tiêu Lãnh Hoàn kia chính là thuốc
độc. Tuy có khả năng chống lạnh, nhưng chỉ mười ngày sau không trở lại
xin thuốc giải là toàn thân hoá mủ mà chết …. Khà khà… trước sau gì
ngươi tìm được Vạn Niên Hàn Băng Thảo thì thuốc quý ấy cũng là của ta
thôi.
Lão dứt lời, thì cặp mắt đã đảo lia, miệng thét lớn :
- Ai đó ? Kẻ nào dám vào động phủ của ta ?
Bên ngõ " Ành " một tiếng như có thân người đổ xuống.