Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 44: Những Năm Tháng Ấy (12)

Cuối năm luôn luôn là thời điểm vô cùng bận rộn, đương nhiên nhà họ Diệp ở thành phố S lại càng không phải ngoại lệ, ví dụ như hôm nay, dưới sự giám sát của quản gia Hà, từng ngóc ngách trong ngôi nhà đều được người làm tỉ mỉ chăm sóc, đảm bảo tất cả đều phải ở trạng thái hoàn hảo nhất đón chào chủ nhân của chúng trở về. Tất nhiên, chủ nhân ở đây không ai khác chính là ngài Diệp cùng phu nhân của ngài.

Đã hai tháng liền nơi đây thiếu vắng đi sự tồn tại của chủ nhân, mà mùa đông ảm đạm của thành phố S vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời đi, những điều này ít nhiều cũng biến chúng trở thành một ngôi biệt thự lạnh lẽo tĩnh mịch. Diệp phu nhân yêu thích cái đẹp, hơn nữa còn phải là cái đẹp xa hoa lộng lẫy, đương nhiên sẽ không hài lòng với tình trạng này. Rèm cửa nhất định phải đổi thành loại sáng màu, các phòng đều phải cắm hoa tươi, vườn hoa phía Tây cũng cần phải kiểm tra lại một lần, rất có thể khi trở về Diệp phu nhân sẽ mở tiệc trà chiều ở nơi đó cùng với những vị phu nhân khác...


Ngoài ra, ngài Diệp cũng có một yêu cầu, con trai ông không được phép vắng mặt.

"Sao? Lần này quý ngài Diệp Chính Đông muốn kiểm tra cái gì?" Diệp Liên Thành uể oải tựa lưng vào ghế bành lót lông kiểu cổ trong phòng khách, vừa nói tay vừa lật sang trang sách tiếp theo, giọng điệu vô cùng trào phúng.

Trong phòng khách được trang hoàng xa hoa chỉ có duy nhất hai người, thoạt nhìn có vẻ hơi lạc lõng.

"A Thành, chú ý lời ăn tiếng nói, ngài Diệp nghe được những lời này sẽ không vui đâu." Quản gia Hà lên tiếng nhắc nhở, thái độ không hợp tác của cậu chủ nhà họ Diệp khiến ông vô cùng đau đầu, "Chỉ một bữa cơm trưa thôi, đến chiều ngài Diệp còn có lịch trình khác, sau đó cháu muốn đi đâu, muốn làm gì cũng được." 

Ngài Diệp bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc con trai, từ trước đến nay vẫn luôn là quản gia Hà chăm lo cho đời sống sinh hoạt của Diệp Liên Thành. Ông thân thiết gọi cậu chủ hai tiếng "A Thành", còn cậu nhóc cũng đáp lại ông bằng xưng hô "Chú Hà", mới ngày nào vẫn còn là giọng nói non nớt đáng yêu, vậy mà nay "Chú Hà" trong miệng cậu đã lạnh lùng hơn không ít, ngay cả cách gọi ngài Diệp cũng đã bị đổi thành "quý ngài Diệp Chính Đông", đúng là càng lớn càng khó bảo.


"Ồ? Quý ngài Diệp Chính Đông không vui, hay là chú Hà không vui?" Diệp Liên Thành không buồn ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách được để trong lòng.

Quản gia Hà thở dài một hơi: "A Thành, cháu đừng chống đối lại ngài Diệp nữa, hai cha con mãi mới có cơ hội gặp nhau, ngài Diệp cũng chỉ là nhớ con trai nên mới nói như vậy, hơn nữa Diệp phu nhân cũng đã truyền lời, bữa cơm này nhất định phải đủ cả gia đình mới được."

"Ừm, đúng là chuyện mới lạ, nay Diệp phu nhân cũng quan tâm tới cháu rồi." Nghe được tiếng thở dài không biết phải làm sao kia, Diệp Liên Thành cụp mắt cười nhạt, lại lật thêm một trang sách.

Không biết ngài Diệp cùng phu nhân muốn nhắc nhở cậu điều gì mà đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, chẳng phải trước đây vẫn là ai ăn bữa người đó hay sao, cậu ăn một mình thành quen, bây giờ lại phải nhìn sắc mặt người khác mà ăn cơm, vậy thì đồ ăn có ngon đến mấy cũng mất đi hương vị.


"Đương nhiên là quan tâm tới cháu rồi, phu nhân còn nói, hai người đã mang quà về cho cháu."

Quả nhiên những lời này đã có tác dụng, Diệp Liên Thành hơi nhướng mày, xem chừng đã thấy hứng thú.

Nói qua nói lại một hồi, thực ra cậu chủ Liên Thành vẫn là một thiếu niên hiểu chuyện, tuy không nói ra, thế nhưng cũng đã ngầm đồng ý với quản gia Hà, một lát nữa sẽ ngoan ngoãn đóng vai đứa con ngoan chào đón bố mẹ xa nhà lâu ngày.

Chín giờ bốn mươi lăm phút, ngài Diệp cùng phu nhân đã đặt chân tới sân bay, Diệp Liên Thành chậm rãi nghiền ngẫm thêm một trang sách.

Mười giờ mười phút, quản gia Hà nhận được thông báo, xe của nhà họ Diệp đã đến trước cổng lớn. Diệp Liên Thành đặt cuốn sách sang một bên, đi về phòng.

Phu nhân Cẩn Duệ Dung ưa hình thức, cậu không thể mặc đồ tùy tiện đứng trước mặt bà được, nếu đã đồng ý với chú Hà, vậy thì cũng nên biết ý mà phối hợp một chút, chọn bộ đồ mang cảm giác nghi thức hết sức trang trọng.
Diệp Liên Thành từ tốn thắt cà vạt, sau đó không quên chỉnh lại mái tóc, để lộ vầng trán khiến gương mặt cậu càng trở nên anh tuấn hoàn mỹ, biến bản thân trở thành hình tượng mà mẹ cậu thích nhất. 

Gương mặt càng ngày càng giống quý ngài Diệp Chính Đông này nên nở một nụ cười hào hoa, lịch thiệp nhưng cũng vô cùng kiểu cách, vì thế, Diệp Liên Thành mỉm cười, nụ cười hết sức tiêu chuẩn.

"Bố, mẹ." Cậu cúi đầu, ngoại trừ khóe môi vẫn còn đang khẽ cong lên, không chỉ giọng điệu, ngay cả ánh mắt cũng rất lãnh đạm.

***

Bữa cơm đã trôi qua được một nửa, Diệp Liên Thành im lặng nhìn chằm chằm vào đĩa sứ trắng trước mặt, trên đó còn dư một chút nước sốt củ cải đỏ, rồi sau đó đã có người nhanh chóng tiến đến mang chiếc đĩa ấy đi.

Sự tương phản màu sắc giữa hai màu đỏ và trắng khiến cậu bất chợt nghĩ đến bát mì cay trong quán ăn nhỏ ven đường hôm nào. Bát đựng mì màu trắng trông rẻ tiền hết sức, chắc hẳn là loại bán đổ đống ngoài chợ còn chưa đến hai mươi đồng một cái, trong bát ngoài mì sợi to còn có vài miếng thịt bò, một quả trứng ốp, thêm chút rau bắp cải xắt nhỏ, sau đó được chan nước dùng đỏ cay sặc mùi ớt.
Mì chần quá kỹ đã không còn giữ được độ dai ban đầu, thịt bò nhạt thếch không có mùi vị, ngược lại nước dùng lại quá cay và dầu mỡ, vị cay đó không làm tăng thêm hương vị cho món ăn mà chỉ khiến cổ họng cậu khó chịu.

Tạm không nói đến hình thức lẫn hương vị chẳng ra làm sao, ngay cả chất lượng vệ sinh cũng không đạt yêu cầu, Diệp Liên Thành nhìn thấy xung quanh chỗ làm mì dính đầy dầu mỡ, vụn thức ăn rơi vãi lung tung, không biết chỗ đấy bao lâu mới được dọn dẹp một lần, nhất thời cảm thấy dạ dày nhộn nhạo.

Không hiểu cô gái nhỏ kia nghĩ gì mà khen mì ở đây ngon, lúc ăn xong còn cười híp mắt vô cùng thỏa mãn, lại càng khiến cậu thêm ngứa mắt. 

Thế nhưng hiện tại Diệp Liên Thành lại nghĩ, thực ra bát mì đó không khó ăn đến mức ấy, cũng chỉ là hơi cay một chút, thịt bò hơi nhạt một chút, mì nấu hơi quá tay một chút, nhưng ít nhất vẫn có phần trứng ốp kia ăn được, còn có bộ dạng ăn uống vui vẻ của bạn học Tiểu Dương khiến cậu cảm thấy ngon miệng hơn rất nhiều, cái bát nhựa trắng quê mùa nhờ vậy mà cũng không còn quá khó coi.
Đem so với hai gương mặt lạnh nhạt đang ăn những món hương sắc đầy đủ tràn ngập tinh tế bên cạnh cậu, chẳng thà ăn bát mì có cái giá làm người ta bất ngờ kia còn hơn, chỉ có mười lăm đồng.

Hơn nữa, hai người này chỉ toàn đề cập đến những chủ đề quá đỗi nhàm chán.

Ví dụ như việc dạo này cậu không đến trường, tuy rằng hàng tuần đều có giáo viên đến tận nhà dùng giáo trình riêng dạy cậu, thế nhưng quý ngài Diệp Chính Đông vẫn mong con trai mình có thể tuân thủ quy định hơn một chút. Thiếu gia nhà họ Diệp sau này sẽ phải gánh rất nhiều trách nhiệm nặng nề trên vai, không được phép nuông chiều bản thân như vậy, dù đứng ở nơi nào cũng đều phải là người xuất sắc nhất.

Những điều này Diệp Liên Thành đã nghe không biết bao nhiêu lần, thậm chí cậu hoàn toàn có thể nhắc lại không sót từ nào.
Trái ngược với ngài Diệp tỏ vẻ nghiêm khắc, Diệp phu nhân lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí trên môi còn nở nụ cười mỉm, nhưng vẫn không giấu được vẻ cao quý xa cách, kể cả khi đang nói chuyện với con trai mình.

Bà đặt món quà trên bàn, thanh âm du dương, đây là đồ mà cô bé Tiểu Đình nhờ cậy bà đích thân đưa tận tay cho "anh Liên Thành".

"Tiểu Đình buồn bã đến nỗi ăn cơm cũng không ngon miệng, luôn miệng nói rằng muốn trở về để được nhìn thấy anh Liên Thành lần đầu thử bộ đồ này, con bé nhất quyết nhờ mẹ phải chụp một bức ảnh gửi sang, còn muốn mình là người được gửi đầu tiên." Đúng là một cô bé hoạt bát đáng yêu, lúc nào cũng nhớ đến anh Liên Thành, mỗi lần gặp đều quấn lấy bà không ngừng để được nghe bà kể chuyện về anh Liên Thành của cô bé.
Ngắm nhìn bộ lễ phục được cắt may tinh xảo, biết được đây là quà mà Tiểu Đình tặng cậu, nét mặt Diệp Liên Thành bỗng trở nên mềm mại theo.

Tháng tám năm nay Mạc Hâm Đình đã nhập học tại trường trung học tư thục hàng đầu nước Mỹ tại New York, trùng với thời điểm Diệp Liên Thành đang tham gia huấn luyện trong đội tuyển thi đấu Toán quốc tế nên không thể gặp nhau. Việc này đã để lại trong lòng cô bé nhiều tiếc nuối, thế nên lần này Mạc Hâm Đình đã chuẩn bị từ rất sớm, cô muốn mời anh Liên Thành trở thành bạn nhảy của mình tại buổi dạ hội của trường vào tháng ba năm sau.

Đây là sự kiện lớn đầu tiên mà Mạc Hâm Đình được tham dự kể từ khi là nữ sinh cấp ba, cô rất hi vọng anh Liên Thành có thể cùng tận hưởng khoảnh khắc trọng đại này, cô và anh sẽ trở thành Vua và Nữ hoàng của bữa tiệc, cùng nhau khiêu vũ dưới ánh trăng tròn, hệt như trong bộ phim tình cảm lãng mạn vô cùng nổi tiếng mà cô đã xem cùng bạn học. 
Những cô bạn người Mỹ của Mạc Hâm Đình cũng đang sốt ruột tìm kiếm bạn nhảy cho mình,  bởi vì những anh chàng nổi tiếng đẹp trai trong trường đương nhiên không dành cho người chậm chân. Trước đó các cô gái còn phải cấp tốc giảm cân, chăm sóc da dẻ lẫn dáng người sao cho thật quyến rũ, còn phải tìm lễ phục, phải biết rằng không dễ dàng gì mới tìm được một bộ lễ phục phù hợp. Đầu tháng ba tổ chức dạ hội, nếu như đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được, vậy thì đến khi ấy chỉ có thể mặc bao tải xấu xí đến tham dự mà thôi.

Giữa những lời than thở của mấy cô nàng kia, Mạc Hâm Đình lại cảm thấy thật may mắn, bởi vì cô đã tìm được hoàng tử của mình rồi. Anh Liên Thành đẹp trai không thua kém bất cứ một anh chàng người Mỹ nào, thậm chí nét đẹp pha trộn hài hòa giữa phương Đông và phương Tây của anh hoàn toàn có thể biến anh trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Thế nên, việc duy nhất mà cô cần làm chính là tìm người thiết kế một bộ lễ phục cho Diệp Liên Thành, như vậy hai người có thể sánh bước bên nhau vô cùng xứng đôi.

Trách nhiệm đưa món quà này tới tận tay người nhận đã được chuyển giao cho Diệp phu nhân khiến bà rất vui vẻ, cô bé Mạc Hâm Đình đúng là có sức hút kỳ lạ không ai có thể ghét được, hoàn toàn đối lập với thiếu niên lạnh lùng kia.

Cũng không thể gọi là thiếu niên được nữa, thiếu gia nhà họ Diệp đã mười chín tuổi rồi, càng lớn con trai bà càng giống người đàn ông khiến bà vừa yêu vừa hận.

Cẩn Duệ Dung biết suốt đời này mình không thể hận được Diệp Chính Đông, cuối cùng chỉ có thể đem hết nỗi hận thù đặt lên con trai mình, từ lâu bà ta đã không còn che giấu tâm tư đó trước mặt Diệp Liên Thành, mối quan hệ giữa hai mẹ con càng lúc càng xa vời.
Người làm lâu năm trong nhà họ Diệp đều ngầm hiểu, nếu như Diệp phu nhân ở nhà, cậu chủ Diệp Liên Thành sẽ tìm mọi cách để không phải chạm mặt mẹ mình.

Ba giờ chiều, quản gia Hà tự mình lái xe đưa cậu chủ Liên Thành ra ngoài.

Vốn dĩ cả ngày hôm nay không có kế hoạch nào, Diệp Liên Thành quyết định phải khiến bản thân bận rộn hơn một chút. Thế là, chú chó cưng của quản gia Hà đã được cậu chủ Liên Thành đích thân mang tới cửa hàng chăm sóc thú cưng ở số năm đường Hải Hòa.

Năm giờ ba mươi phút chiều, quản gia Hà nhận được thông báo: ngài Diệp cùng phu nhân đã ra ngoài dùng bữa tối với vợ chồng chủ tịch tập đoàn công nghệ Giang Ảnh, có thể sẽ về muộn, ông lập tức nói lại với Diệp Liên Thành, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu đồng ý quay về nhà của cậu.
Nào ngờ đâu, xe còn chưa kịp ra khỏi khu vực quảng trường Hải Hòa, Diệp Liên Thành đã bắt gặp một bóng dáng chật vật cách đó không xa. Cậu cũng không ngờ đến việc có thể gặp bạn cùng bàn của mình ở đây, giây phút nhìn thấy cô gái nhỏ đang vướng phải rắc rối, cậu đã sững lại mất vài giây, sau đó tinh thần mới kịp phản ứng lại tình hình, mở cửa xe vội vã chạy đến, để lại quản gia Hà luống cuống sau lưng.

"A Thành cẩn thận!" Mọi động tác chỉ xảy ra trong vòng một phút đồng hồ, quản gia Hà còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ có thể gọi với theo dặn dò, rồi mau chóng làm theo lời dặn của cậu gọi cảnh sát.

Cũng may cảnh sát ở gần đây kịp thời đến can thiệp, sự việc rất nhanh đã được giải quyết, quản gia Hà còn tưởng rằng có thể về nhà trước ngài Diệp, thế nhưng khi đưa người đến bệnh viện, Diệp Liên Thành lại cương quyết muốn cho cô bé kia kiểm tra tổng quát một lần, làm ông gấp đến độ đứng ngồi không yên.
"Chú khẩn trương cái gì? Đến khi về nhà cháu sẽ tự giải thích với bọn họ." Diệp Liên Thành lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt dồn toàn bộ sự chú ý vào cô gái nhỏ đang được bọc kín trong áo khoác của cậu.

Giải thích? Cậu nhóc kia giải thích được ư?

Mặt quản gia Hà hết trắng lại đỏ, trước khi đến đây Diệp Liên Thành chỉ để lại một câu trong điện thoại nói rằng sẽ về muộn, khiến ngài Diệp phải cất công gọi thêm một lần cho ông, nhưng ông cũng không dám đề cập đến cô bé kia.

Đây là điều tối kỵ của nhà họ Diệp đấy, A Thành nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ chuyện năm xưa còn chưa đủ sợ hãi hay sao?

Đống suy nghĩ rối rắm ấy cứ xoay vòng vòng trong đầu khiến quản gia Hà nóng ruột như ngồi trên đống lửa, mắt không ngừng dõi theo hai bóng hình đang kề sát vào nhau, rồi lại thở dài một tiếng. Vẫn còn may ông đã kịp ngăn lại khoảnh khắc khi hai đứa còn ngồi trong xe, nếu không ông thật sự không biết phải ăn nói thế nào với ngài Diệp.
Nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt quan tâm của A Thành vô cùng chân thật, có lẽ đây cũng là cô bé ngày ấy được nhận quà giáng sinh của cậu nhóc, xem ra... xem ra tình cảm cũng đã hết sức thân thiết.

Càng nghĩ ngợi lại càng cảm thấy bản thân hồ đồ, quản gia Hà vô cùng hối hận trước đây tại sao lại giúp A Thành làm mấy việc lung tung như vậy. Nếu để ngài Diệp biết được, vậy thì không chỉ ông và A Thành gặp rắc rối, ngay cả cô bé kia cũng không thoát được.

Cuộc đời A Thành ngay từ sinh ra đã được định sẵn phải đứng trên vạn người, vốn dĩ đã không có chỗ dành cho cảm tính, càng không được phép xuất hiện bất cứ một điểm yếu nào. Thế nhưng cô bé họ Dương kia...

Chẳng trách được A Thành lại để ý cô bé tới vậy, ngay cả ông lần đầu tiên nhìn thấy cô bé cũng phải ngỡ ngàng.