Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 30: Dương Mạn Vũ (4)

Từ ngày chuyển về sống tại một ngôi làng nhỏ bé cách xa thành phố S xa hoa và náo nhiệt, Dương Mạn Vũ cũng dần quen với cuộc sống tẻ nhạt giữa vùng đồi núi và những tán rừng rộng lớn, mỗi ngày đều diễn ra theo đúng một tiết tấu nhất định.

Mỗi ngày cô đều thức dậy từ năm rưỡi sáng, giặt một chậu quần áo to, hâm nóng lại cơm nguội tối qua để dành cho buổi trưa ở trường, sau đó vội vàng đi học, chỉ sợ sẽ không kịp giờ vào lớp. Trường cách nhà gần bốn kilomet, nếu đi nhanh thì sẽ chỉ mất khoảng hơn ba mươi phút. Có thể nói, khoảng thời gian ở trường là lúc cô cảm thấy dễ thở nhất, thế nhưng cũng chỉ kéo dài đến năm giờ chiều. Buổi tối về nhà nấu cơm cho cả gia đình, đến khi dọn dẹp xong tất cả mọi thứ thì đã là tám rưỡi tối, đến lúc đó cô sẽ vừa trông em vừa học bài. Thực ra, rất nhiều cô cậu bé khác ở nơi này cũng có cuộc sống giống y hệt Dương Mạn Vũ vậy. Cô đã sớm quên rằng mình đã từng là một cô công chúa mặc váy xòe màu hồng, chân đi giày búp bê lấp lánh với nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời. Tất cả những gì còn đọng lại trong tâm trí Dương Mạn Vũ là tiếng cãi vã của cha mẹ mỗi ngày, sau đó Dương Gia Hàn sẽ đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.


Ông ta thường sẽ đến quán rượu ngay đầu làng, uống đến say mềm rồi mới về. Một vài lần đầu tiên còn có người tốt bụng cùng Dương Mạn Vũ dìu ông ta về tận nhà, nhưng sau cùng, khi hình ảnh không tỉnh táo đó của ông ta đã trở nên quen thuộc, đến bản thân cô cũng chẳng còn hơi sức để mà làm như vậy nữa. Dù sao thì cô cũng không thể ra khỏi nhà, bởi sau mỗi lần cãi nhau, người duy nhất phải hứng chịu những lời mắng mỏ giận cá chém thớt của Lâm Hoa chính là Dương Mạn Vũ.

Nhiều lúc cô cũng từng tự hỏi bản thân, sự tồn tại của mình trên cuộc sống này có phải là một sai lầm hay không. Nếu như không phải, thì ít nhất cô cũng nên được cha mẹ đối xử giống như với em gái Dương Tịnh Ý của cô vậy. Mà không, Dương Tịnh Ý nhỏ hơn cô rất nhiều, cần nhiều sự quan tâm chăm sóc từ cha mẹ hơn cô... nhưng, thế nhưng một phần nhỏ trong trái tim của một cô bé mười tuổi vẫn luôn khao khát tình thương của cha mẹ hơn bất cứ thứ gì.


Mỗi lần nghe bạn cùng bàn Châu Tiểu Kim vui mừng kể rằng bố mẹ vừa tặng cho cậu ấy một món quà khen thưởng vì điểm môn toán đã có tiến bộ, trong lòng Dương Mạn Vũ lại dấy lên những cảm xúc khó tả. Không chỉ môn toán mà cả ngữ văn và tiếng anh cô đều đạt điểm cao nhất lớp, cặp sách... cặp sách của cô dùng từ ngày còn đi học mẫu giáo đã cũ lắm rồi, cũng không đựng được những quyển sách giáo khoa khổ lớn, hoặc không cần cặp sách cũng được, cô biết món đồ ấy rất đắt đỏ, chỉ cần cha mẹ có thể trao cho cô một ánh mắt khen thưởng tràn ngập tự hào, vậy là đủ rồi.

Thế nhưng đó là điều mà Dương Gia Hàn và Lâm Hoa chưa từng làm với cô, họ không quan tâm. Họ không quan tâm rằng họ vẫn còn một cô con gái lớn mỗi đêm phải co ro trong tấm chăn mỏng ngủ trên mặt đất, không quan tâm rằng từ một cô bé ríu rít vui vẻ đã trở nên im lặng như thế nào. 


Tại sao lại như thế? Không phải Tiểu Kim nói rằng trước lúc đi ngủ bố mẹ sẽ đắp lại chăn cho cậu ấy thật cẩn thận, sau đó hôn lên trán cậu ấy và nói chúc ngủ ngon ư? Tại sao Dương Gia Hàn và Lâm Hoa lại chưa bao giờ làm như vậy? Bởi vì sự xuất hiện của cô trên cuộc đời này là một sai lầm, hay là do trông cô đáng ghét như thế sao?  

Những thắc mắc ấy đã đi theo Dương Mạn Vũ từ khi còn là một cô bé gầy xác xơ cho đến khi trở thành một thiếu nữ mười lăm tuổi xinh đẹp duyên dáng, cuối cùng cũng có một câu trả lời.

Hóa ra, chỉ có Dương Tịnh Ý mới là con ruột của Dương Gia Hàn và Lâm Hoa, còn cô thì không.

Sau rất nhiều năm, Dương Mạn Vũ mới biết được thân phận thật sự của mình qua lời oán trách của Lâm Hoa. Khi ấy, những kẻ đòi nợ vừa rời đi, để lại trước cửa nhà những vết sơn đỏ ướt nhẹp, Lâm Hoa không kìm được lòng mà thốt lên.
Cô chỉ là đứa con hoang không cha không mẹ, không những không trả ơn công cưu mang của hai người họ, mà còn trở thành một gánh nặng khiến cho cả gia đình vẫn mãi nghèo khó và nợ nần như vậy.

Công sinh thành không bằng công dưỡng dục, nhưng có lẽ Dương Mạn Vũ là một người máu lạnh, hoặc tình cảm gia đình trong lòng cô đã không còn từ lâu nữa rồi.

Không rõ là từ khi nào, sự yêu thương chăm sóc của Dương Gia Hàn và Lâm Hoa dành cho Dương Mạn Vũ đã biến mất, có lẽ là từ khi tiền bạc trong nhà ngày càng cạn dần, nhưng số tiền nợ lẫn lãi cứ ngày một tăng lên, hay là từ khi Dương Tịnh Ý ra đời, ai mà không biết nuôi dưỡng một đứa bé sơ sinh tốn kém đến mức nào.

Dương Mạn Vũ vẫn luôn nhớ rõ trong lòng từng bữa cơm mà cô đã được ăn trong đời, vì chúng không có quá nhiều khác biệt, mỗi bữa cô chỉ có thể uống nước lọc và ăn cơm chấm muối ròng rã từ ngày này qua ngày khác, nếu rảnh rỗi có thể lên rừng hái thêm một ít rau dại. Món ăn ngon nhất mà cô từng được ăn chính là món thịt viên nấm hương trong hộp cơm trưa của Tiểu Kim, cậu ấy không thích ăn nấm hương, thế nên đã lén lút chuyển những viên thịt ấy sang cho cô, ăn ngon đến mức khiến cô bật khóc.
Tiểu Kim còn hốt hoảng hỏi Dương Mạn Vũ món ấy tệ đến thế ư, thế nhưng cô chỉ có thể vừa cười vừa khóc xúc từng thìa cơm to, hương vị nấm hương lan tỏa trong miệng, còn có mùi vị đắng chát của những giọt nước mắt, thật sự rất ngon, Châu Tiểu Kim, ngon đến mức tớ đã cắn phải lưỡi đấy.

Châu Tiểu Kim là một người bạn tốt, lúc nào hồn nhiên, vui vẻ và tốt bụng như vậy, nhưng cậu ấy mãi mãi không thể hiểu được những năm tháng qua Dương Mạn Vũ đã sống một cuộc đời như thế nào.

Không cần phải lên tiếng khen ngợi, ngủ dưới đất cũng không phải vấn đề, không được ăn thịt cũng không làm sao hết, chỉ cần bọn họ vẫn tiếp tục để cô đi học là được. Dương Mạn Vũ biết con đường ngắn nhất giúp cô thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt này chỉ có thể là học tập thật tốt mà thôi. Thế nhưng ngay cả niềm vui đi học duy nhất ấy cũng trở thành nỗi lo lớn dần theo từng ngày của cô, bởi vì Tiểu Hứa ở cuối thôn đã chuẩn bị đi lấy chồng rồi.
Em ấy tên là Hứa Hiểu Đồng, nhưng cô vẫn hay gọi là Tiểu Hứa, năm nay mới tròn mười lăm tuổi đã sắp trở thành một người phụ nữ đã có chồng.  

Nghe bọn họ nói em ấy sắp được gả vào một gia đình rất khá ở trên huyện, sính lễ cũng đã được đưa đến rồi, không bao lâu nữa thôi, Dương Mạn Vũ sẽ trở thành cô gái duy nhất còn lại trong thôn không chịu bỏ học lấy chồng, cũng không đi làm kiếm tiền cho gia đình. 

Dương Mạn Vũ vừa sợ hãi vừa tức giận những hủ tục trói buộc, tại sao số phận của những cô gái ở nơi này đều có một kết thúc như vậy? Là con gái thì không được đi học, là con gái thì sẽ phải sớm tìm mọi cách để được gả đi hay sao? Cuộc đời của bọn họ sinh ra để định sẵn là lấy chồng và sinh con đẻ cái ư? 

"Chị Tiểu Vũ, em rất hâm mộ chị, em không có năng khiếu trong chuyện học hành, những gì mà chị học trong một tiếng thì em làm cả ngày cũng không xong, thế nhưng nếu bố mẹ bảo em vào bếp nấu một bữa cơm mời khách thì lại là một chuyện vô cùng đơn giản. Em biết rằng học hành không dành cho mình, nhưng hai đứa em trai của em và chị thì khác. Chị Tiểu Vũ, chị không cần phải cảm thấy bất công cho em đâu. Nếu như em lấy chồng thì Hứa Đông và Hứa Nam sẽ có cơ hội học lên cao hơn, hai đứa rất thông minh, nhất định sẽ tận dụng tốt cơ hội này để thi được vào trường đại học mà chúng mơ ước. Cả chị cũng vậy, mặc kệ những gì bọn họ nói, em tin rằng sau này chị sẽ còn tiến rất xa."
"Tiểu Hứa... nhưng chị nghe người ta nói, chồng của em... là một người tàn tật, hơn nữa cũng đã lớn tuổi rồi." Dương Mạn Vũ vô cùng đau lòng, mới chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, vậy mà Hứa Hiểu Đồng lại có tấm lòng vị tha như vậy.

"Chị Tiểu Vũ, em nói thật đấy, em cũng muốn làm một người có ích, thế nhưng em biết mình không giỏi giang, cũng không nhanh nhẹn, nếu còn ở đây thì giống như tạo thêm gánh nặng cho cha mẹ vậy. Có rất nhiều khoảnh khắc em chợt nhận ra hai người đã già, vậy mà em vẫn chưa thể báo đáp gì cho họ. Còn có... A Đông nói em ấy muốn làm bác sĩ, còn A Nam lại muốn trở thành thầy giáo, trong lòng em rất vui, em trai em đã lớn rồi, đều có những ước mơ riêng cho mình. Mà càng vui, em lại càng sợ rằng em không đủ sức giúp đỡ hai đứa thực hiện những gì mình mong muốn."
"Dù tàn tật thì anh ấy vẫn là một người đàn ông tốt, em tin là như vậy. Tuy đi lại không tiện, thế nhưng anh ấy vẫn cố gắng cùng gia đình đến gặp em một lần. Em cảm thấy cuộc sống sau này sẽ rất hạnh phúc." Đôi mắt Hứa Hiểu Đồng long lanh ánh nước, nhẹ nhàng đặt một tay lên mu bàn tay Dương Mạn Vũ như muốn truyền cho cô cảm giác yên lòng.

"Chị Tiểu Vũ, cuộc sống ở nơi này ngột ngạt lại tù túng không phù hợp với chị một chút nào. Tỏa sáng ở nơi này thì có ích gì cơ chứ, bọn họ chỉ muốn ép buộc chị với những gì bọn họ muốn mà thôi. Trong lòng em biết trái tim chị vẫn luôn nghĩ về những thành phố phát triển hơn, ở nơi đó mới có người thực sự công nhận tài năng của chị, đủ khả năng biến chị thành một ngôi sao rực rỡ." 

Dương Mạn Vũ im lặng, cô khao khát được nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia, còn Hứa Hiểu Đồng lại muốn hi sinh tất cả cho gia đình. Đây là cuộc đời mà Tiểu Hứa đã chọn, cô không thể trách em ấy, chỉ có thể chúc Tiểu Hứa một câu hạnh phúc.
Sau này mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà sơn màu vàng nhạt duy nhất ở cuối thôn sẽ không còn ai mỉm cười dịu dàng chào cô "Chị Tiểu Vũ" nữa rồi.

Ngày mà Tiểu Hứa về nhà chồng, Dương Mạn Vũ mặc chiếc áo đẹp nhất mà cô có trong tủ, mỉm cười ôm lấy em ấy một lần cuối cùng, bởi vì sau này hai người rất khó có cơ hội để gặp lại. 

"Chị Tiểu Vũ, dù sau này có ra sao, chị vẫn luôn là "chị Tiểu Vũ" tỏa sáng trong mắt em, còn em vẫn luôn là "em gái Tiểu Hứa" buộc tóc đuôi ngựa, học mãi vẫn không hiểu bài nhưng có thể nấu cho chị một bữa cơm thật ngon."

Cô sẽ đi đến một thành phố lớn hơn, cũng không còn muốn quay lại nơi này, còn cuộc đời Hứa Hiểu Đồng sẽ gắn chặt với gia đình nhà chồng, sẽ chẳng còn đường để trở về nữa rồi.

Rất nhiều năm về sau, khi Tô Mạn Vũ hai mươi bảy tuổi, cũng chính là Dương Mạn Vũ của ngày nào, gặp lại Tiểu Hứa đã trở thành một người phụ nữ nhọc nhằn tựa như đã trải qua cả một đời chỉ có thể thở dài nuối tiếc thay cho em ấy. Dương Mạn Vũ khao khát nhìn ngắm thế giới, Hứa Hiểu Đồng ao ước một đời bình yên, chỉ không ngờ rằng cả hai người muốn đạt được điều đó đều phải trả một cái giá quá lớn.