Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 23: Khởi Đầu Của Những Bi Kịch

Tọa lạc tại trung tâm thành phố S phồn hoa rực rỡ, tòa tháp đôi năm mươi tám tầng của tập đoàn Viễn Đông đã trở thành niềm tự hào của cư dân thành phố, cũng là mơ ước của bao người trẻ mang theo hoài bão lớn lao đến nơi này làm việc.

Chỉ cần ngắm nhìn từ xa đã thấy tòa nhà phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, sừng sững hiên ngang như một biểu tượng phát triển của thành phố S, mang theo nét độc đáo lại mạnh mẽ, sang trọng, chứng tỏ vị thế cũng như tầm quan trọng của tập đoàn Viễn Đông, không chỉ là một trong số những doanh nghiệp đóng thuế nhiều nhất cho chính phủ hằng năm, mà hơn nữa còn tạo ra hàng triệu việc làm cho người dân từ bao lâu nay. Nhắc đến tập đoàn Viễn Đông sẽ luôn có vô vàn những ánh mắt khen ngợi, ngưỡng mộ, bọn họ sẽ bày tỏ lòng tự hào đối với chủ nhân của tòa tháp đôi này và những đóng góp của ông cho nền kinh tế quốc gia - một doanh nhân có nụ cười ôn hòa nhưng cũng vô cùng quyết đoán trên thương trường - Diệp Chính Đông.


Nghe nói thời trẻ, chủ nhân nhà họ Diệp đời thứ ba cũng từng dùng nụ cười ấy đánh cắp trái tim của biết bao tiểu thư danh giá lúc bấy giờ.

Người ta nói người đàn ông đó thoạt nhìn sẽ có cảm giác giống như một thanh kiếm khảm nạm đẹp đẽ trưng bày trong lồng kính, vừa nặng vừa không có nhiều tác dụng trong chiến đấu, thế nhưng chỉ cần vung lên một lần đã có thể hạ gục chúa tể sơn lâm dũng mãnh nhất của rừng xanh.

Đế chế Viễn Đông của ông khiến nhiều người tự hào ngước nhìn, thế nhưng cũng đem lại biết bao những ánh mắt căm hận.

Đi về phía Đông thêm tám mươi km, cách xa những ánh đèn hoa lệ, nơi rìa thành phố vẫn là khu nhà đổ nát lụp xụp, trái ngược hoàn toàn với khu vực tòa tháp đôi nổi tiếng của ông trùm dầu mỏ Diệp Chính Đông. Ở nơi ấy có bóng dáng một người với đôi mắt đỏ ngầu, thân thể tàn tạ, nhưng trái tim vẫn bùng cháy ngọn lửa hận thù điên cuồng, mong chờ một ngày hủy hoại người đàn ông trọng vọng ấy một cách triệt để.


Người đàn ông đã khiến anh ta mất hết tất cả.

Anh ta vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cả đời này anh ta sẽ không bao giờ có đủ khả năng làm lung lay đế chế của ông ta dù chỉ một chút, thế nhưng, ông trời luôn thương xót cho những số phận bất hạnh như anh ta, cơ hội đã tới rồi. Nhẫn nhịn gần hai năm trời, tất cả số tiền anh ta kiếm được đều đổ hết vào kế hoạch ấy, cuối cùng cũng đến ngày thực hiện. Chỉ cần rửa được mối hận này, dù có phải chết anh ta cũng cam lòng.

Diệp Chính Đông năm nay mới gần năm mươi tuổi, vài chục năm nữa ông ta mới chết đi, nhưng dù sao đó cũng sẽ là cái chết không hối tiếc, bởi vì cuộc đời này của ông ta đã đủ viên mãn rồi. Nắm trong tay một đế chế đáng giá tiền tỷ, có một gia đình hạnh phúc, vợ ông ta trước kia là con gái duy nhất của ông trùm viễn thông Cẩn Thời, có sự giúp đỡ của nhà họ Cẩn giống như hổ mọc thêm cánh, sự nghiệp của ông ta chưa từng có giây phút dừng lại. Hơn nữa, một điều vô cùng đáng mừng, người thừa kế tất cả những giá trị mà ông ta tạo ra là con trai.


Đúng vậy, Diệp Chính Đông chỉ có một đứa con trai duy nhất tên là Diệp Liên Thành.

Người thừa kế đời thứ bốn của gia tộc họ Diệp lớn lên chính là niềm hi vọng duy nhất, tất cả sự bồi dưỡng, chăm sóc, rèn giũa đều tập trung vào người cậu bé ấy, sẽ sớm thôi, cậu bé sẽ trở thành một viên kim cương sáng bóng mỹ lệ tiếp nối những truyền kì từ cha mình.

Điều đáng mừng ấy cũng chính là cơ hội ngàn vàng trong mắt anh ta, bởi vì, Diệp Chính Đông cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất mà thôi.

Người đàn ông đó thời trẻ có vô vàn phong lưu, rất nhiều đóa hoa đã đi qua cuộc đời ông ta, thế nhưng thời gian nán lại vô cùng ngắn ngủi không đủ sức lưu lại hương thơm, hoặc chủ nhân đời thứ ba nhà họ Diệp rất giỏi trong việc thu dọn tàn cuộc.

Tưởng như đó là một điều tốt, thế nhưng anh ta sẽ biến nó thành một cái tát mạnh mẽ giáng xuống dành cho Diệp Chính Đông, ông ta sẽ phải ghi nhớ cả đời.
Đáng lẽ ông ta không nên cẩn thận như vậy, bởi rồi hi vọng vào thế hệ sau của ông ta sẽ tan thành mây khói trong chốc lát.

Những ý nghĩ ấy quấn chặt lấy anh ta như phát điên, là động lực để anh ta ẩn nhẫn trong bóng tối từng ngày, từng giờ quan sát khoảnh khắc kẻ thù lơ là nhất.

Đến lúc rồi!

Căn nhà này đã từng rất đẹp, anh ta dùng cả đời phấn đấu, muốn tặng cho những người anh ta yêu thương nhất một nơi nghỉ dưỡng yên bình mà xinh đẹp.

Nhất định phải vô cùng yên tĩnh, ngôi nhà cách âm rất tốt, hơn nữa xung quanh không cần có quá nhiều hàng xóm, mẹ và vợ anh ta không thích ồn ào, ngôi nhà sơn màu trắng xen lẫn xanh nhạt mát mắt bao quanh bởi hàng rào trắng, thế nên anh ta dự định vườn hoa sẽ có đủ sắc màu.

Thế nhưng... thế nhưng cuối cùng nó lại trở thành một ngôi nhà bỏ hoang.
Tuy yên tĩnh nhưng giao thông không thuận tiện, cũng không có chỗ giao thương buôn bán, người cũng dần chuyển đi hết, dần dần trở thành khu vực rừng không mông quạnh thích hợp xây dựng nhà xưởng.

Dù có xảy ra chuyện gì ở nơi này cũng sẽ chẳng có ai hay.

Hệ thống điện trong ngôi nhà đã hỏng từ lâu, đường ống nước cũng đã vỡ nhiều chỗ, sàn nhà ẩm thấp trơn trượt, bụi bặm hòa lẫn vào dòng nước trở thành những vũng bẩn nhầy nhụa đen sì. Mùi ẩm mốc toát lên khiến căn nhà càng trở nên lạnh lẽo hoang vắng, trở thành nơi trú ẩn hoàn hảo cho gián và chuột. Hàng đêm, ở ngôi nhà không người ấy vẫn vang lên những tiếng sục sạo của loài gặm nhấm kiếm ăn, sinh vật ấy càng lúc càng trở nên bạo dạn, dù có người tiến vào hang ổ của chúng cũng không hề sợ hãi.

Đêm nay ngôi nhà ấy có bốn người, thế nhưng tất cả bọn chúng vẫn thản nhiên thực hiện những hoạt động về đêm thường ngày của mình.
Tiếng nước nhỏ giọt "tong, tong" đều đặn xuống mặt kim loại giữa đêm khuya, tiếng chuột chạy đuổi khắp các ngóc ngách, sau đó là tiếng giày người đàn ông bước đi chậm rãi trên sàn, tiếng rê kim loại ken két theo từng bước chân vang vọng sởn tóc gáy.

Không gian mờ tối đến nỗi giơ tay lên không thể nhìn rõ năm ngón, cũng không thể biết người đàn ông đó sẽ đến từ hướng nào, nhưng những âm thanh vang lên như đang báo hiệu rằng, hắn ta đang tiến lại nơi này, giống như thần chết trong đêm đen mang theo nỗi sợ hãi, ám ảnh đến lấy mạng con người.

Cậu thiếu niên đã nhận ra tiếng động đang ở rất gần, cố gắng giãy giụa thoát ra, nhưng tay chân bị trói lại chặt cứng, ngay cả miệng cũng bị bịt kín, chỉ có thể quằn quại trên mặt đất cố gắng lùi đi hướng khác. Mồ hôi lạnh túa ra khiến mái tóc cậu ướt sũng, chảy cả vào từng vết thương hở trên lưng đau xót, muốn kêu lên mà không thể.
Hắn ta lại đến rồi.

Từng lằn roi trên lưng cậu thiếu niên do hắn ta tạo ra còn chưa tan hết, vậy mà hắn đã quay trở lại.

Cơn đau âm ỉ nhắc nhở cậu thiếu niên phải tránh đi, thế nhưng nơi cậu nằm lại là góc tường lạnh lẽo như băng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc roi dài vụt xuống.

Tiếng roi xé gió vụt xuống vun vút, chạm lên tấm lưng thiếu niên trắng trẻo, đau đến nỗi xương cốt như muốn tan nát. Cậu nghiến răng lại thật chặt, không dám phát ra tiếng động, thế nhưng hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng mãnh liệt cho thấy cậu đang chịu đựng đau đớn đến như nào.

Ngay cả nước mắt theo bản năng cũng chảy xuống giàn giụa.

Hắn ta đã nói, nếu như cậu dám kêu lên dù chỉ một tiếng, vậy thì hai người bên cạnh cũng sẽ bị đánh.

Tất cả những điều này là lỗi của cậu, hơn nữa, hơn nữa Hâm Chi và Đình Đình không thể nào chịu nổi cây roi tàn bạo đến như vậy.
Vết thương chằng chịt trên cơ thể đều chưa lành, thế nhưng tên bắt cóc hàng ngày đều quay trở lại, hạ roi vào những nơi còn đang rỉ máu đó, hắn ta càng đánh càng điên cuồng, hai mắt tràn ngập tia máu, gương mặt vui sướng đến vặn vẹo, càng đánh càng không thể dừng lại.

Cứ như vậy, không biết đã bao ngày đêm trôi qua, dùng chút hơi sức thoi thóp còn sót lại, cậu thiếu niên đã vùng vẫy phản kháng.

Chút sức lực bé nhỏ ấy thậm chí còn không đủ để cậu nhấc người lên, thế nhưng nụ cười man rợ của tên bắt cóc ấy đã vụt tắt.

Sự căm giận trong đôi mắt ấy dâng trào như hai ngọn lửa, hắn ta đột ngột đổi hướng.

"Không, làm ơn... xin ông, tất cả là lỗi của tôi, xin ông đừng chạm tới hai chị em họ!"

Một ý nghĩ lóe lên trong phút chốc, cậu thiếu niên biết kẻ tâm thần này không biết nói đùa, vội vàng lết đến bám chặt lấy chân hắn, ngăn cản hắn tiến lại nơi Hâm Chi và Hâm Đình đang co rúm trong một góc.
"Van xin ông, đừng làm như vậy! Đừng làm đau chị ấy! Tôi sẽ không tránh nữa! Xin ông hãy đánh tôi!"

"Đừng trách tao không nói trước! Tránh ra!" Hắn hất chân đẩy cậu thiếu niên ra xa, mặc kệ tiếng cầu xin ở sau lưng, tiến đến nhấc cô bé lớn hơn đứng dậy.

Cô bé cố gắng giật tay ra khỏi gọng kìm của hắn ta, liên tục lắc đầu, nước mắt chảy xuống không ngừng, ánh mắt sợ hãi mờ mịt.

Thế nhưng một cô bé sắp tròn mười tám không có cách nào kháng cự lại một người đàn ông trưởng thành.

Hắn ta kéo lê cô bé trên mặt đất sang một gian nhà khác, chiếc váy đồng phục lấm lem, hai bắp chân trắng trẻo xước xát, ngay trước góc khuất giữa hai gian nhà, cô bé quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên, hai tay buông xuôi bất lực, đôi mắt vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.

Đó là sự tuyệt vọng còn hơn cả cái chết.
Vài giây sau, một tiếng hét đau đớn cất lên, như âm thanh phá mở kết giới bên ngoài, hơi thở chết chóc lao đến bao phủ tràn ngập căn nhà, lại như từng tiếng chày sắt vang dội đập lên người cậu thiếu niên.

Cùng lúc đó, cậu thiếu niên thét lên một tiếng "Không!", giọng cậu khàn đặc, cũng chẳng đủ sức để át được tiếng hét đau đến xé lòng đó. Tiếng hét ấy như khúc cầu siêu trong tuyệt vọng cho một linh hồn sắp rời khỏi thế gian, chứa đựng biết bao đau đớn, sợ hãi, tủi nhục không thể gột rửa.

"Không!"

Diệp Liên thành vô thức thét lên, bật người ngồi dậy thở hổn hển, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt, trong nháy mắt, những hình ảnh ấy lay động như gió thổi qua màn sương mỏng, cứ thế biến mất không dấu vết.

Lưng áo ướt đẫm mồ hôi khiến anh rùng mình, anh thở dài vuốt lại mái tóc, ngồi tựa lưng vào đầu giường, chân tay lạnh ngắt như ủ trong hầm băng.
Cậu thiếu niên năm ấy nay đã trưởng thành, trở thành người đàn ông hai mươi tám tuổi trầm tĩnh lạnh lùng, hai vai rắn chắc rộng lớn, nhưng lại không thể bảo vệ được những người mà cậu yêu quý nhất.

Không chỉ không thể bảo vệ, chính cậu là người đã soi đường dẫn lối cho bi kịch bước đến cuộc đời của họ, trước đây là vậy, mà thêm một lần sau này cũng vẫn là như vậy.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là người đáng chết nhất.