Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 19: Khát Khao Yêu (3)

Lần này, tất cả sự dịu dàng của Diệp Liên Thành đã không còn.

Hai cánh môi chạm nhau rất nhẹ, rất mềm mại, cũng rất ướŧ áŧ, đầu lưỡi anh đưa ra trêu chọc bờ môi cô, sau đó mạnh mẽ tiến thẳng vào bên trong.

Khoang miệng ấm áp của Tô Mạn Vũ bỗng chốc tê rần.

Đầu lưỡi anh càn quấy quấn chặt lấy đầu lưỡi cô, dây dưa không dứt, tiếng thở dồn dập không biết là của cô hay của anh, lúc này toàn thân cô mềm nhũn tựa như tan ra thành nước.

Tô Mạn Vũ biết rằng nếu không có bàn tay anh đang áp sát cô vào người mình, chắc chắn cô sẽ ngã khuỵu xuống đất mất.

Cô cố gắng cất tiếng gọi tên anh giữa những triền miên môi lưỡi, thế nhưng âm thanh phát ra lại chỉ là những tiếng kêu yếu ớt vụn vặt.

Anh cướp đoạt hơi thở của cô từng chút từng chút một, tựa như đang dồn ép cô vào chân tường. Cô muốn thoát khỏi nụ hôn của anh, cách xa cơ thể cao lớn rắn chắc của anh, thế nhưng ngay lúc này Diệp Liên Thành hoàn toàn khác xa vẻ trầm tĩnh, lạnh nhạt thường ngày, nụ hôn của anh mãnh liệt, gấp gáp, như muốn đòi lại niềm an ủi cho tất cả những năm tháng ấy từ cô.


Dần dần, Tô Mạn Vũ nhắm mắt lại.

Tay cô đang đặt trên ngực anh cuối cùng cũng vòng qua cổ anh, không cần ai hướng dẫn, giống như bản năng đột nhiên trỗi dậy.

Cô đã mê muội nụ hôn của anh mất rồi, có phải không?

Nụ hôn của anh như có ma lực hút chặt lấy cô, như muốn gắn liền hai thân thể với nhau, không thể tách rời.

Sau đó, hai bờ môi lại đột ngột tách ra.

Hơi thở gấp giữa hai người hòa quyện đan xen, Diệp Liên Thành nhìn thẳng vào mắt cô, chóp mũi của anh như có như không chạm vào chóp mũi cô.

Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng rực như sao trời: "Tô Mạn Vũ, cảm ơn em."

Lần này, cô đã không đẩy anh ra.

"Tô Mạn Vũ, em còn dám nói hai chúng ta không có tình cảm với nhau không?"

Giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của anh cất lên khiến từng đoạn ký ức ngắt quãng chợt ùa về trong tâm trí cô.


Cô đã lầm tưởng rằng mình không còn nhớ gì về một đêm điên cuồng ấy, nhưng chúng đang quay trở lại như một cơn sóng trào ập tới mạnh mẽ.

Cô đã uống rất nhiều, rất nhiều rượu, mặc dù hương vị của chúng đối với cô không hề ngon một chút nào, nhưng cô không muốn nghe thấy những tiếng động phiền phức ấy nữa.

Thật kì lạ, sao hai người đó lại có thể hành sự lâu đến như vậy, không phải cô đã uống rất nhiều rượu rồi hay sao, thế nhưng bên tai cô vẫn chỉ tràn ngập những tiếng động phát ra từ bọn họ mà thôi.

Tô Mạn Vũ ngửa cổ uống cạn một ly rượu nữa, cũng không biết là ly rượu thứ bao nhiêu.

Rượu còn chưa kịp nuốt xuống, cơ thể cô đã bất ngờ bị nhấc bổng lơ lửng giữa không trung.

"Tô Mạn Vũ, rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu thế?"

Lần này là tiếng người đàn ông vang vọng xung quanh cô tràn ngập tức giận.


Sao anh ta lại dám tức giận với cô cơ chứ, cô đâu có uống nhiều rượu đến mức đó, cô còn chưa nghe thấy tiếng nhạc vui vẻ đến từ thiên đường cơ mà.

"Mau thả tôi xuống, vẫn chưa đủ..."

"Tô Mạn Vũ, em vẫn còn muốn uống tiếp?" Diệp Liên Thành tức giận nghiến răng, anh mới chỉ lơ là một chút, vậy mà Tô Mạn Vũ đã say đến mức toàn thân mềm nhũn.

"Nhưng bọn họ, bọn họ... vẫn đang làm mà. Anh có nghe thấy không?"

Ánh mắt cô mơ màng nhìn về phía lô ghế thứ hai ấy, giọng nói líu ríu không rõ.

Đợi một lúc mà vẫn không có tiếng người đáp lại, Tô Mạn Vũ cố gắng mở to mắt nhìn xem người đó là ai, nhưng trước mặt cô chỉ có gương mặt mờ ảo trong ánh sáng nhàn nhạt.

"Anh không tin tôi sao?" Cô nheo mắt, nghiêng đầu hỏi anh.

"Tô Mạn Vũ, bọn họ đang làm gì?" Diệp Liên Thành thở dài, anh đành thuận theo mà hỏi cô một câu.
"Hai người đó... rất đáng ghét, anh nhìn xem, tấm rèm chỗ bọn họ đang đung đưa, đung đưa..."

Tô Mạn Vũ đưa tay chỉ vào khoảng không trước mặt, lẩm bẩm: "Đáng ghét... Bọn họ, bọn họ còn không sợ bị tôi nhìn thấy. Tôi... tôi muốn ra ngoài."

Sau đó, có người đã để cô được nằm trong một lồng ngực to lớn ấm áp.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tai cô kề sát một nơi có nhịp đập trầm ổn vững vàng, cảm giác an toàn đến từ nơi ấy khiến cô nhắm mắt lại.

Mọi thứ đều trở nên mơ màng, ngay cả tiếng động khó chịu đó cũng không còn.

Thật tốt, cô cũng không muốn nghe thấy chúng.

Đêm ấy đáng lẽ đã trở thành một buổi tối say rượu đến mơ hồ của Tô Mạn Vũ, khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, nhưng không sao hết, cô đã yên ổn trở về với chăn ấm nệm êm trong phòng mình.
Thế nhưng, khi Diệp Liên Thành đặt Tô Mạn Vũ xuống giường, cô lại bất ngờ mở mắt níu chặt tay anh.

Ngay cả Diệp Liên Thành cũng giật mình, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy cánh tay anh dùng sức rất mạnh.

Cô cố gắng mở to mắt nhìn rõ người trước mặt, vì cô không muốn anh rời đi, vì nằm trong vòng tay anh ấm áp vô cùng.

"Đừng đi."

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại ấy như chiếc lông vũ cọ nhẹ nơi trái tim Diệp Liên Thành khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

"Đừng... đừng đi. Tôi lạnh."

Diệp Liên Thành dở khóc dở cười, anh chỉ định lấy khăn lau mặt cho cô mà thôi.

"Ừm... không đi đâu cả, nhưng mà Tô Mạn Vũ, mặt em nhem nhuốc hết cả rồi."

Thực ra hôm nay Tô Mạn Vũ trang điểm rất nhạt, có lẽ trên mặt giờ không còn chút gì, nhưng nếu để nguyên như thế đi ngủ sẽ rất khó chịu.

Cảm nhận được người trước mặt đang chuẩn bị rời đi, Tô Mạn Vũ tỏ vẻ tức giận, kiên quyết giữ chặt lấy anh.
"Nhưng tôi muốn ngủ."

Đúng vậy, giờ cô buồn ngủ muốn chết, thế nên, cô lại lắp bắp nói với anh.

Bây giờ cô rất muốn ngủ, nhưng nơi này rất lạnh, ngay cả trên giường cũng lạnh lẽo vô cùng.

Có lẽ là do hơi rượu làm đứt quãng mạch suy nghĩ của cô, thế nên, cô dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói.

Nếu ôm nhau ngủ, có lẽ sẽ ấm hơn rất nhiều.

Đúng vậy, thế nên, cô bắt đầu cuộn tròn người trong lòng anh.

Hành động bất ngờ ấy khiến Diệp Liên Thành ngẩn người, anh cúi đầu nhìn cô, ban đầu là chú ý đến từng đường nét nhu hòa trên gương mặt xinh đẹp, nhưng sau đó, ánh mắt anh lơ đãng dần dần tập trung trên cổ áo rộng mở của Tô Mạn Vũ.

Anh hít sâu một hơi, dùng chút tự chủ ít ỏi còn sót lại để không chạm tay lên nơi trắng nõn ấy.

Nơi chỉ thuộc về duy nhất một mình anh.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi anh chưa được cảm nhận được sự mềm mại của nơi đó trong lòng bàn tay mình? Biết bao ngày đêm trôi qua, Diệp Liên Thành đã không còn đủ sức đếm nữa. Hình bóng cô gái ấy chưa từng rời đi trong tâm trí anh, nhưng cô ấy đã thực sự không còn ở bên cạnh anh nữa rồi. Thứ duy nhất còn ở lại chính là nỗi cô đơn vô vọng đến tận cùng.

Tô Mạn Vũ là ánh sáng cứu rỗi khi cuộc đời anh chìm sâu trong bóng tối, thế nhưng, anh biết mình không xứng đáng với tình yêu đó.

Diệp Liên Thành biết mình là người ích kỷ, nếu có một ngày Tô Mạn Vũ cũng cười ngọt ngào với một người khác như với anh, mềm mại nằm trong lòng anh ta giống như lúc này, thì anh sẽ... anh sẽ... Không, chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra.

Lần này, anh đã đủ sức bảo vệ cô.
Tô Mạn Vũ đã chịu đựng đủ mọi đau khổ vì anh, thế nên, từ nay về sau, anh sẽ bù đắp tất cả cho cô. Bằng cách nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ kéo cô quay trở lại bên mình.

Đã rất lâu trước đây, tâm hồn tăm tối của Diệp Liên Thành đã nhận ra ánh sáng duy nhất trong lòng anh vẫn luôn là cô ấy, vẫn luôn là Tô Mạn Vũ với nụ cười ngọt ngào, là bạn học Tiểu Vũ vừa kiên cường vừa mềm yếu.

Cả hai đều là cùng một loại người, chỉ có thể nương tựa vào nhau mà đi tiếp quãng đường phía trước.

Toàn bộ trái tim lẫn thân thể Diệp Liên Thành là của Tô Mạn Vũ, và Tô Mạn Vũ cũng là của Diệp Liên Thành.

Ý nghĩ ấy đánh bại toàn bộ sức tự chủ trong lòng anh, thôi thúc anh đặt tay lên nơi vừa xinh đẹp vừa mềm mại mà anh hằng mong nhớ, chỉ một chút thôi, dù là một giây cũng có thể khiến lòng anh thỏa mãn.
Nhưng bản tính con người lại tham lam vô cùng, một khi đã có được thì sẽ không muốn buông tay.

Xúc cảm mềm mại ấy khiến đôi mắt Diệp Liên Thành đỏ ngầu, sức tự chủ ít ỏi còn sót lại cũng không còn đủ sức kiềm chế anh.

Mềm mại trắng muốt không tì vết như nắm một đám bông trong tay, cảm giác ấy không thể nói hết bằng lời.

Tay Diệp Liên Thành bắt đầu dùng sức nhào nặn biến chúng thành nhiều hình dạng khác nhau, trêu chọc điểm nho nhỏ hồng nhạt khiến người trong lòng khẽ động đậy, hừ nhẹ một tiếng.

Trong cơn mơ màng, Tô Mạn Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự tê dại đến từ sức mạnh vừa lớn lao vừa xa lạ, không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng dường như cơ thể cô yêu thích điều đó.

Sức mạnh ấy đến từ đôi bàn tay với những đốt xương thon dài, sau đó được thay thế bởi một thứ khác.
Đôi bàn tay Diệp Liên Thành rời đi, sau đó, anh cúi đầu ngậm lấy, dùng răng cắn mạnh.

Đầu lưỡi anh trêu chọc một bên ngực Tô Mạn Vũ, cơn tê dại khiến cô nức nở không ngừng: "Liên Thành... Diệp Liên Thành..."

Hơi rượu chưa tan hết làm mắt cô vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng cô vô thức phát ra tiếng gọi tên anh.

Theo từng chuyển động tay anh, cơ thể cô giống như có một ngọn lửa nhen nhóm.

Ngọn lửa ấy còn đem theo những cảm giác vô cùng kì quái, từ nơi vành tai trượt xuống xương quai xanh, sau đó đến hai bầu ngực tròn trịa lộ ra ngoài, càng lúc càng xuống thấp dần.

Thân thể Tô Mạn Vũ căng cứng, từng đầu ngón chân cũng co lại.

Trong ánh sáng vàng nhạt, cô mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, người đó có gương mặt đẹp như một giấc mơ.

Người đó tên là Diệp Liên Thành.
Thân thể anh đè lên người cô run rẩy mãnh liệt giống như không thể kiểm soát, lại như lây nhiễm sự run rẩy đó cho cô. Tô Mạn Vũ sợ hãi ôm chặt lấy anh, cảm nhận sự tê dại lan tràn khiến cô không thốt nên lời.

Một dòng nước ấm áp từ nơi nào đó lặng lẽ chảy ra càng khiến cho cảm giác ngứa ngáy tăng lên, cô rêи ɾỉ trong lòng anh, cố gắng cử động, thế nhưng cơ thể nặng nề của Diệp Liên Thành đang đè xuống khiến cô chỉ có thể ngửa mặt cầu khẩn.

Diệp Liên Thành mãnh liệt như cơn bão tố, nơi cứng rắn của anh nóng như lửa đang cọ sát với nơi đó của cô qua lớp vải mỏng manh.

Anh biết mình đã không thể dừng lại.

Hành động đêm nay của anh có thể sẽ khiến cho mối quan hệ của hai người quay trở lại điểm bắt đầu, Tô Mạn Vũ giống như chú thỏ nhỏ tránh né anh, ghét bỏ anh, nhưng biết làm sao đây, anh đã không kiềm chế nổi nữa rồi. Gần hai nghìn ngày đêm tựa như cả một đời, cũng không bằng đôi mắt mơ màng của cô nhìn anh đêm nay.
Đêm đầu tiên của hai người... ánh mắt Tô Mạn Vũ cũng tràn ngập ngây thơ lại quyến rũ như thế khiến anh phát điên.