Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 1: Thành Phố Không Ngủ

Hai giờ sáng.

Hỏi một người qua đường bất kì, ở thành phố B này, nhịp sống vội vàng, nhộn nhịp có bao giờ làm bạn cảm thấy cô đơn hay không?

Câu trả lời chắc chắn chỉ có một: "Cô đơn hay không, cũng chẳng có thời gian để mà suy nghĩ về nó nữa."

Cuộc sống không dừng lại chờ đợi bất kì ai, chút cô đơn cũng chỉ là giây phút yếu lòng nhất thời của con người mỗi khi ngẩng đầu nhìn lên từng ánh đèn hào nhoáng mà lạnh lẽo.

Thành phố không ngủ này thứ không thiếu nhất chính là ánh sáng phù hoa, nhìn mãi rồi cũng thành quen, rồi chúng ta lại tự nhủ, chút cô đơn này đổi lấy tiền bạc, danh vọng có đáng là gì.

Hóa ra, từ trên cao nhìn xuống, họ lại chỉ ước rằng những ánh đèn hiu hắt buồn bã này biến thành ngọn đèn nho nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp nơi hiên nhà chờ họ trở về.


Trên tầng năm mươi của tòa khách sạn cao cấp nhất thành phố, trong căn phòng duy nhất còn chưa kéo rèm, người đàn ông cao lớn đang đứng trước ô cửa sổ sát sàn dõi mắt nhìn về phía xa, cả người gần như chìm vào làn khói thuốc vấn vít mịt mù.

Chuyến bay thẳng từ Mỹ về thành phố B kéo dài mười lăm tiếng đồng hồ khiến đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo. Khói thuốc mông lung che mờ đi nét lạnh nhạt, thêm vào một chút hư ảo, nhưng không giấu được nỗi cô tịch trong đêm đen ảm đạm.

Giữa không gian yên tĩnh đột nhiên có tiếng mở cửa, là trợ lý Trình Lâm bước vào, trên tay cầm theo một lọ thuốc ngủ màu trắng, đã không biết bao nhiêu lần vị sếp lớn này yêu cầu anh mang chúng vào phòng ngủ.

Nhưng thực sự không còn cách nào khác, Trình Lâm biết rằng gần ba ngày vừa qua, sếp của anh, Diệp Liên Thành, đã không hề chợp mắt một chút nào.


"Ngài Diệp, lịch trình ngày mai sẽ bắt đầu từ chín giờ sáng, ngài nên nghỉ ngơi sớm, bây giờ đã rất muộn rồi."

Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Diệp Liên Thành đang chìm vào thế giới cô độc riêng, tiếng giày của Trình Lâm như kéo anh quay về với hiện thực.

Tuy đã làm trợ lý cho Diệp Liên Thành được ba năm, thế nhưng Trình Lâm vẫn không thể hiểu, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn như vậy, lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Diệp cùng với khối tài sản khổng lồ, làm sao có thể cảm thấy cô đơn?

"Trình Lâm, hãy đừng bao giờ coi nhẹ sự cố gắng của Diệp Liên Thành chỉ vì anh ấy ít tuổi hơn anh và may mắn hơn anh. Đúng là anh ấy sinh ra đã có tất cả mọi thứ trong tay, nhưng anh đã từng thử nghĩ đến những gì tồi tệ nhất trên đời mà anh ấy đã phải trải qua chưa?"


Đúng, anh đã từng coi Diệp Liên Thành giống như bao cậu ấm nhà giàu khác, có gì đáng khen ngợi cơ chứ, tất cả chỉ là cái danh mà thôi. Những người ấy dù không làm gì thì vẫn luôn luôn đứng ở vạch đích, có thể sống cả đời không cần lo nghĩ.

Cho đến tận lúc vợ chưa cưới của Diệp Liên Thành nhắc nhở anh, anh đã để lòng kiêu ngạo của mình đi quá xa rồi.

Trình Lâm luôn hoàn thành tốt mọi công việc mà Diệp Liên Thành giao phó, nhưng anh chưa từng thật sự coi cậu ta là sếp của mình.

"Có lẽ đến lúc này anh vẫn chưa cảm thấy khuất phục, nhưng tôi tin thời gian sẽ chứng minh tất cả. Đúng là năng lực làm việc của anh rất tốt, nhưng bên cạnh đó còn một lí do nữa để chú Diệp chọn anh, anh có biết không?"

Ba năm trước, anh đã từng bị chất vấn như vậy.

"Mạc tiểu thư, tôi..."
"Thái độ của anh như nào chính bản thân anh là người rõ nhất. Diệp Liên Thành cũng hiểu được điều đó, nhưng anh ấy vẫn coi trọng anh, nếu không thì sao anh có thể yên ổn vững vàng ở vị trí trợ lý cấp cao như thế? Anh không cảm thấy biết ơn vì những cơ hội mình đang có trong tay hay sao? Phải biết rằng có hàng trăm nghìn người đều đang thèm khát chúng đấy."

Nghe mà xem, Trình Lâm ghét nhất giọng điệu nhà giàu ban ơn như vậy. Tất cả những gì anh đạt được chính là nhờ sự cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân, chứ không phải nhờ một ông bố giàu có và quyền lực.

"Diệp Liên Thành mới hai mươi lăm tuổi, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, anh sẽ hối hận về thái độ của mình ngày hôm nay. Trước đây anh làm việc cho chú Diệp, nhưng đừng quên, ông chủ của anh hiện giờ là anh ấy, người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp."
Thực ra, lời nhắc nhở ấy không nằm trong tâm trí Trình Lâm quá lâu, cho đến khi anh chứng kiến sự dứt khoát quyết liệt của chàng trai hai mươi tám tuổi đã đem về cho tập đoàn khoản lợi nhuận ba trăm bảy mươi triệu đô la Mỹ từ những mỏ dầu khí.

Hổ phụ sinh hổ tử, quả là xứng với cái tên "Người thừa kế duy nhất của tỷ phú dầu mỏ Diệp Chính Đông".

Diệp Liên Thành vốn dĩ có đời tư kín kẽ bỗng vụt sáng trở thành ngôi sao rực rỡ chói lọi trong giới tinh anh sau sự kiện ấy. Mùa Xuân vừa rồi, anh được bình chọn trở thành tỷ phú trẻ nhất trong số mười người xuất sắc có sức ảnh hưởng lớn dưới ba mươi tuổi. Hình ảnh của anh bắt đầu ngập tràn trên mạng xã hội, ngay cả những người bình thường cũng tò mò tìm hiểu nhiều hơn về người đàn ông này, đặc biệt là các cô gái trẻ.
Trong khi báo chí dành hết thời gian tâm huyết để ca ngợi tài năng của Diệp Liên Thành, thì họ chỉ quan tâm đến việc vẻ ngoài của anh hoàn mỹ đến mức nào mà thôi.

"Anh phóng viên, tôi có thể đảm bảo với anh rằng, cho dù Diệp Liên Thành có mặc bộ quần áo tầm thường nhất chen chúc trong đám đông hàng trăm người ở quảng trường thành phố, thì tôi chỉ cần lướt qua thôi vẫn có thể nhận ra anh ấy. Nghe có vẻ khó tin, nhưng quả thực là như vậy."

Cô gái trẻ được chọn ngẫu nhiên trên phố để phỏng vấn về hình mẫu nam giới lý tưởng của bản thân đã bày tỏ một cách say đắm trước ống kính.

"Không biết vì sao, nhưng đó là một vẻ đẹp luyến tiếc làm người ta không muốn rời mắt."

Người đàn ông là đứa con cưng mà ông trời vô cùng ưu ái ban tặng cho những nét đẹp hoàn mỹ vượt qua cả ngôn từ miêu tả vẻ đẹp thông thường. Vẻ ngoài ấy vừa tao nhã, tinh tế lại vừa có chút lạnh nhạt, xa cách, giống như một bức tượng tạc không tì vết, trầm tĩnh thu hút.
Cho dù rất lâu về sau, chỉ cần nhắm mắt lại hồi tưởng, bóng dáng người đàn ông ấy vẫn mãi được lưu giữ hoàn hảo trong tâm trí, đẹp như một giấc mơ.

Quả thực, trên người Diệp Liên Thành không có bất cứ một khuyết điểm nào khiến người ta phải chê trách.

Cô gái chợt thấp giọng thì thầm: "Dù sao thì một người hoàn hảo như vậy không thể nào dính dáng đến những người bình thường như chúng tôi, chỉ có tiểu thư Mạc Hâm Đình ở bên anh ấy mới là sự kết hợp tuyệt vời nhất."

Đúng vậy, Diệp Liên Thành không còn là người đàn ông độc thân hoàng kim từ rất lâu rồi, mối tình thanh mai trúc mã của anh cùng vị hôn thê Mạc Hâm Đình khiến cho biết bao nhiêu người phải trầm trồ ngưỡng mộ. Cả hai đã gắn bó bên nhau trong suốt những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời người, tất cả đều tin rằng, không lâu nữa thôi sẽ có một hôn lễ thế kỉ làm điểm dừng chân hạnh phúc mãi mãi cho hai người họ.
Bạch mã hoàng tử sẽ đến đón công chúa vào một ngày đẹp trời, nụ cười ngọt ngào của công chúa làm trái tim hoàng tử nở rộ. Hai người nắm tay nhau bước chân vào lễ đường trải đầy hoa hồng, cùng nhau cất lên lời thề trọn đời của tình yêu.

Nghĩ đến câu chuyện cổ tích tình yêu đẹp như mơ giữa Diệp Liên Thành và Mạc Hâm Đình trong trí tưởng tượng của cộng đồng mạng, Trình Lâm chợt bật cười, người như anh cũng quan tâm tới mấy thứ báo lá cải đầy rẫy trên mạng như vậy đấy.

Mấy người đó làm sao có thể hiểu được, mỗi năm ngài Diệp chi trả số tiền hậu hĩnh đến mức nào cho phòng quan hệ công chúng chỉ để những hình tượng hoàn hảo ấy được phủ sóng khắp nơi. Trong vòng xoáy tranh đấu hào môn, đứng trước lợi ích quyền lực và tiền bạc, chỉ có công chúa là người duy nhất có thể sánh bước với hoàng tử, nhưng có lẽ, trái tim hoàng tử chưa từng thuộc về công chúa dù chỉ một ngày.
Người đáng thương nhất trong tình yêu này không phải là cô gái không được hoàng tử lựa chọn, mà chính là công chúa cao quý của chúng ta. Nếu không thì tại sao vẻ cô đơn hiện hữu trong ánh mắt Diệp Liên Thành lại chân thật đến mức ấy cơ chứ?

"Chín giờ sáng ngày mai ngài sẽ có cuộc hẹn với Tổng giám đốc Tô của tập đoàn Á Đạt, sau đó sẽ đến đón Mạc tiểu thư tại sân bay vào lúc mười một rưỡi, tôi đã đặt phòng tại nhà hàng Hương Đình vào lúc mười hai giờ. Sau đó..."

"Hâm Đình đến đây làm gì? Hủy đi." Giọng người đàn ông trầm thấp cắt ngang lời nói của Trình Lâm lộ vẻ mệt mỏi.

"Mạc tiểu thư biết ngài rất bận nên không thể về thành phố S ngay lập tức, thế nên cô ấy đã đặt vé máy bay đến thành phố B từ tối nay. Cô ấy thực sự rất muốn gặp ngài."
Đừng nghĩ Trình Lâm là một người nhạt nhẽo, kề cận Diệp Liên Thành ba năm khiến anh tò mò câu chuyện giữa hai người họ còn hơn vô vàn người khác. Mạc tiểu thư quả thực là một cô gái nhà giàu xinh đẹp, thông minh và hiểu chuyện, anh không muốn cô ấy bị leo cây bởi chính chồng chưa cưới của mình vào ngày mai.

"Trình Lâm, anh là trợ lý của tôi hay cô ấy?" Diệp Liên Thành nhướng mày, đôi khi trợ lý của anh là một người nhiều chuyện.

"Ngài Diệp, chỉ là tôi...Dù sao hai người cũng đã rất lâu không gặp nhau, để cô ấy đến đây mà không gặp được ngài thì không hay cho lắm."

"Tự tôi sẽ gọi cho Hâm Đình, anh ra ngoài trước đi."

Trình Lâm rời đi khiến cho căn phòng quay trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có, nhưng dường như sự tĩnh lặng này không thể xoa dịu những cảm xúc mãnh liệt đang nhen nhóm trong tâm trí Diệp Liên Thành.
Anh đã từng đến thành phố B nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh nhìn nó với một ánh mắt khác như vậy, cũng chưa một lần nghĩ rằng cô ấy cũng ở đây.

"Diệp Liên Thành, có những chuyện không thể đùa như vậy được. Anh có dám hứa với em tất cả những lời anh nói lúc này là sự thật không?"

"Nếu đã dứt khoát như thế, cũng mong sau này anh đừng hối hận về quyết định của bản thân. Con người không ai tắm hai lần trên một dòng sông, em cũng vậy, ngay cả đến ngắm bờ sông ấy một lần nữa cũng làm em cảm thấy khó chịu."

"Ngày hôm nay em và anh chia tay trong hòa bình, nếu như sau này chúng ta quay lại, ông trời có mắt, cả hai chúng ta đời này không bao giờ có thể sống yên ổn."

Nghe mà xem, cô ấy có thể nói những lời tuyệt tình đến như vậy trước mặt anh, còn dám tự thề sẽ bị trời phạt. Nhưng anh hối hận rồi, những lời khi ấy của anh chỉ toàn là bịa đặt, chắc chắn ông trời sẽ thương tình mà giảm bớt hình phạt cho chúng ta. Anh tình nguyện mình anh sống không yên ổn cả một đời, miễn là cuộc đời ấy có em bên cạnh.
***

Một bóng người chạy vụt đến, hắn cầm trên tay thứ gì đó không rõ, nhưng theo từng chuyển động, thứ ấy phản chiếu ánh sáng vàng nhạt le lói của đèn đường.

Tô Mạn Vũ nhìn thấy hắn ta càng ngày càng tiến lại gần hai bóng dáng trên đường, một cô gái trẻ tóc dài, tay phải xách một túi bóng to, đứng đợi cô bé bên cạnh đang ngồi thụp xuống làm gì đó.

Tô Mạn Vũ muốn hét to, nhắc hai người hãy tránh đi thật xa, bởi vì hắn đang đến gần với một con dao, nhưng cổ họng cứ như bị thít chặt lại không thể phát ra tiếng động. Vài tiếng vật lộn vang lên, rồi đến một tiếng hét đau đớn "Chị ơi!"

Tiếng hét ấy như một lưỡi dao sắc lẹm lướt qua trái tim cô đau nhói. Tô Mạn Vũ đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, giọng nói vẫn vang vọng hai bên tai khiến cô nhất thời không phân biệt được đây là mơ hay thực.
Đêm cuối hè nóng nực, đó là một góc nhỏ vắng vẻ ít người qua lại, xung quanh chỉ toàn những lùm cây rậm rạp và những ngôi nhà bỏ hoang tồi tàn, ánh đèn đường vàng vọt khiến cho không khí càng trở nên thê lương. Bóng tên đó bỏ đi thật xa, chỉ còn lại hai dáng người nhỏ bé nằm bên vệ đường, dòng máu ướt đỏ vẫn chảy dài trên mặt đất.

Tô Mạn Vũ thảng thốt, nhìn thấy đôi bàn tay mình nhuốm đầy máu. Nhắm mắt lại, cô tự nhủ "Chỉ là mơ, là mơ thôi."

Tiểu Vãn nằm ngủ ở một góc riêng trong phòng, nghe thấy tiếng động bèn ngóc đầu dậy, thấy Tô Mạn Vũ đã bước xuống giường bèn đi theo.

Cuối cùng, trên ban công có một cô gái mặc bộ váy ngủ mỏng manh, bên cạnh là chú chó lông dài màu trắng muốt liên tục dụi đầu vào lòng cô gái. Chỉ một lát sau, một bàn tay thon thả trắng nõn đặt lên lưng chú chó, dịu dàng vuốt ve bộ lông óng mượt mềm mại.
Lúc này đã là hai giờ sáng, Tô Mạn Vũ tựa người vào cửa kính, mặc dù đã tỉnh táo hoàn toàn nhưng thân thể lại mệt mỏi rã rời. Giấc mơ ấy chân thực đến đau đớn, tựa hồ chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là cô có thể chạm tay tới hai bóng hình yếu ớt đó.

Cô đã mơ thấy chúng bao nhiêu lần rồi nhỉ? Có lẽ giấc mơ ấy đã hiện diện cả trăm, ngàn lần, nhiều đến mức không còn đếm nổi nữa. Những hình ảnh đáng sợ cứ lặp đi lặp lại không ngừng, là thứ mà một bệnh nhân mất trí nhớ như cô không bao giờ có thể quên. Thật kì lạ.

Tô Mạn Vũ không có kí ức về quá khứ của mình, nhưng lại nhớ từng chi tiết nhỏ trong giấc mơ ấy.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, phía đường chân trời xa xa bừng lên một quầng sáng màu cam nhạt, lưng áo ướt đẫm mồ hôi đã được gió thổi khô. Tô Mạn Vũ ngồi hóng gió cả một đêm đến nỗi chân tay cứng đờ, bờ vai lộ ra ngoài không khí lạnh ngắt, còn Tiểu Vãn vẫn ngủ rất ngon lành.