CAROL
VẪN CẢM THẤY cái áo có chuyện gì đó, có thể giải thích Jason là người đã có vợ.
Anh có thể nào là người chưa vợ được không? Lẽ nào đẹp trai một chút là đã có
người khác rồi ư? Lẽ nào con trai biết quan tâm tới con gái nhất định phải có
vợ? Có khả năng cái áo là của người khác đưa anh mặc được không? Nhưng lý do ấy
thật mong manh, liệu có ai đưa cái áo phần thưởng của con mình cho người khác
dùng? Hơn nữa, Jason cũng sẽ không mặc áo cũ của ai.
Hãy lùi
một bước, giả thiết anh chưa có vợ, có thể anh đã ly hôn, hoặc vợ chết, để lại
con cho anh. Carol phỏng đoán vợ anh chết có cái gì đó không tốt (cầu mong linh
hồn vợ anh trên trời được yên vui), nhưng có con không có nghĩa là có vợ, nói
như thế có ổn không? Nếu vậy, anh là người chưa có vợ.
Bỗng
Carol ý thức mình lại có thể hạn thấp tiêu chuẩn chấp nhận một người đàn ông đã
có con riêng, bất giác thở dài, Thành ơi là Thành, mi có thể rơi xuống thấp như
thế được ư!
Vừa thở
dài xong, cô lại nghĩ, nhưng anh không phải là người đàn ông nuôi con bình
thường, anh là người vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, cho nên vẫn xứng đáng với
mình. Dù sao trăm nghe không bằng một thấy, chưa tận mắt thấy vợ con anh thì
mình vẫn tin Jason là người độc thân, đừng nghi ngờ gây oan sai, chính sách của
Đảng ta là tuyệt đối không để lọt lưới một kẻ xấu, cũng không để một người tốt
nào bị oan sai, phải trọng sự thật, trọng chứng cứ.
Tối thứ
sáu, Jason gọi điện thoại đến, hỏi Carol sáng mai có theo xe anh đi Wal Mart
mua đồ không, đấy là một siêu thị bán đầy đủ thức ăn, đồ dùng, quần áo, giầy
dép, nếu đi, mười giờ sáng mai anh đến đón. Anh còn hỏi thêm, hỏi Siêu có đi
cùng không.
Carol
vội trả lời có đi. Nghĩ một lúc, cảm thấy kéo Siêu cùng đi có thể tăng thêm khí
thế, liền mạnh mẽ nói:
- Anh
Siêu cũng đi.
Cô biết
chắc Siêu sẽ đi, thứ nhất vì anh không có xe, cần có người đưa đi siêu thị, thứ
hai, nghe nói cô đi thể nào anh ta cũng đi. Carol nghĩ, ngày mai vợ con anh ta
có đi không nhỉ? Nếu có đi, trông thấy cái cảnh thân thiết của gia đình anh sẽ
buồn biết chừng nào. Nhưng Carol lại rất muốn biết vợ anh thế nào, cuối cùng là
người phụ nữ thế nào lại được sở hữu một người đàn ông như thế? Theo ý thức,
Carol rất muốn, rất muốn vợ anh phải vừa già vừa xấu. Cô cũng không biết hy
vọng thế có tác dụng gì, hay chính mình hy vọng anh bỏ vợ để yêu mình? Nếu anh
bỏ người vợ vừa già vừa xấu, vậy đến khi mình già, anh cũng có bỏ mình như thế
không?
Sáng
thứ bảy Carol dậy rất sớm, có thể nói cả đêm hôm qua ngủ không ngon giấc, mơ
thấy đủ thứ. Cô ăn sáng rồi trang điểm, vừa trang điểm vừa nghĩ, vợ anh phải là
người phụ nữ chín chắn đảm đang lắm: thứ nhất đã đến tuổi chín chắn đảm đang,
đã là mẹ của một học sinh trung học, nhưng lại muốn đấy là người đã chín nẫu,
chín nát; thứ hai, chắc chắn Jason thích một người vợ chín chắn, vì bản thân
anh cũng rất chín chắn, không còn bồng bột, xốc nổi. Nhưng theo luật bù trừ,
anh sẽ thích một người con gái ngây thơ, lãng mạn.
Cô
không biết nên mặc thế nào, mặc tỏ ra chín chắn hòa đồng với cái
chín chắn của vợ anh hay mặc trẻ trung cho vợ anh thêm già và xấu? Nghĩ đi nghĩ
lại, không biết phải mặc thế nào, cuối cùng chán quá, đã thế cứ mặc kệ, dù sao
thì anh ta cũng đã có vợ có con, mình có soạn sửa đẹp cũng bằng thừa. Mình là
mình, so sánh thiệt hơn làm gì, chị ta là vợ anh ta, mình chỉ có thể là mình.
Sắp đến
mười giờ, cô nghe thấy tiếng xe, ngó qua cửa sổ thấy Jason với một bé gái chừng
mười tuổi ngồi trong xe. Cô cảm thấy mình như trái bóng xì hơi. Đúng là có con
học trung học, không còn vở nào khác, bây giờ chỉ còn xem vợ anh ta còn sống
nữa không. Carol và Siêu đi ra, Jason giới thiệu với hai người:
- Đây
là Sara không có chữ H, đây là cô Carol, đây là chú Siêu.
Siêu
nhấn mạnh:
- Siêu
chứ không phải Xiêu nhé, gọi Simon đủ rồi.-Rồi anh tỏ ra hiếu kì, hỏi bé gái. -
Tại sao cháu lại tên là Sara không có chữ H?
Sara
nũng nịu đấm Jason một cái rồi ngồi vào một phía. Jason giải thích:
- Hồi
nhỏ cháu nói đến tên mình, ai cũng hỏi Sara có chữ H sau cùng hay không? Hỏi
nhiều quá, cho nên mỗi lần tự giới thiệu cháu đều thêm vào cái đuôi: “Cháu tên
là Sara không có chữ H”.
Carol
hỏi:
- Cháu
biết nói tiếng Trung Quốc không?
- Cháu
nó nghe hiểu nhưng không chịu nói. Trẻ con là vậy đấy, cháu sống trong môi
trường nói tiếng Anh, nếu nói tiếng Trung Quốc sẽ không hòa đồng với các bạn,
nên cháu không chịu nói tiếng Trung Quốc. Hai bạn chuẩn bị xong chưa? Chúng ta
đi nhé!
Ngồi
trong xe, Carol hỏi Sara ngồi ở ghế trước:
- Mẹ
cháu đâu?Tại sao mẹ cháu không đi?
- Mẹ
cháu ở thủ đô Washington.
Carol
nghe chưa hiểu, Jason cười, giải thích:
- Mẹ
cháu bận, đang đi họp ở Washington.
Sara
cãi lại:
- Tại
sao nói mẹ Thu mù[1]?
Jason
cười. giải thích:
-Bận
không phải blind là busy. - Rồi
anh kể một câu chuyện về Sara, bảo vì không biết chữ Trung Quốc, cho nêm không
phân biệt được những từ đồng âm khác nghĩa, thích dùng lung tung. Có lần đưa nó
đi nhà thờ, chỉ một mình nó biết đường, cho nên dọc đường cứ hỏi đi thế nào, nó
chỉ nóifollow your nose, mọi
người không ai hiểu, cuối cùng mới biết nói nói “đi thẳng”[2]
Carol
thấy Jason nói chuyện về Sara rất hào hứng.
Bỗng
nghĩ đến mẹ và ông ấy, cô nhớ
hai người cũng như thế, rấ kiêu hãnh kể với người khác những chuyện vặt vãnh về
cô, có lúc cô nghe đến phát chán. Có thể trong mắt bố mẹ, con mình thông minh
nhất, đáng yêu nhất đời, mỗi sự việc nho nhỏ của con mình đều có ý nghĩa lịch
sử và ý nghĩa thế giới, rất đáng được viết thành sách, rất đáng được kể đi kể
lại, không cần biết người nghe có thích hay không.
Thấy
Jason yêu con gái mình, cô nghĩ chắc chắn anh yêu vợ lắm nghe nói người đàn ông
nếu còn yêu con thì anh ta hoặc ít nhiều vẫn còn yêu vợ. Không có vợ thì lấy
đâu ra con? Hơn nữa, hai người tạo nên đứa con, cái cảnh mong con ra đời, nuôi
con khôn lớn mãi mãi lưu lại trong kí ức hai vợ chồng, là câu chuyện còn mãi
của hai người. “Em còn nhớ không, lúc con còn nhỏ…”, “Anh còn nhớ không, lúc em
mang bầu…?”
Sara
không giống Jason lắm, nhưng rất xinh, giống một minh tinh trong nước, như vậy
có thể thấy vợ anh ta rất đẹp.
ĐếnWal
Mart, Sara đi lấy một chiếc xe, đưa cho bố, rồi nó vào đấy ngồi để Jason đẩy
đi. Carol thấy Jason cười hiền lành, lắc đầu, tỏ ra bất lực, nói:
- Không
còn cách nào khác, được chiều quen rồi. Hai bạn mỗi người đẩy một xe, cô Thu có
bạn sắp tổ chức sinh nhật, tôi ra chỗ kia mua chút tặng phẩm, hai bạn cứ đi
mua, lát nữa chờ ở cửa.
Thấy
hai bố con Jason vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ rồi đi xa dần, tâm trạng Carol
vô cùng buồn bã.
Siêu
đẩy một cái xe của siêu thị đến, thấy Carol đứng sững sờ nhìn hai người kia,
anh lên tiếng đề nghị:
- Bạn
cũng ngồi vào đây, để tôi đẩy.
Câu nói
của Siêu làm Carol giật mình, uể oải nói:
- Thôi
đi, lớn bằng tuổi này rồi còn định làm trò tinh quái.
- Đây
là nước Mỹ, sợ gì? Ở Mỹ, nhưng nơi này bạn có tinh quái đến đâu thì cũng đều
tìm được người tinh quái hơn.
Carol
không nói gì, chỉ nhận cái xe đẩy, tưởng như tìm được chỗ dựa để tựa vào đẩy
cho khỏi bị ngã, rồi đi theo Siêu đi không mục đích. Siêu tung tăng như một đứa
trẻ, có lúc còn lùi lại để nói chuyện với Carol, anh tỏ ra rất phấn khởi. Carol
biết Siêu rất muốn đi cùng với mình, nên rất cảm kích. Có ai đó nói, muốn quên
một mối tình hãy đến với một mối tình khác, có thể mình cũng nên bắt đầu yêu Siêu,
như thế sẽ quên được Jason.
Carol
buồn bã nghĩ, tất cả đều diễn ra ở phía trước, Jason có một gia đình ba người
hạnh phúc, chắc chắn vợ anh rất đảm đang, tài giỏi, lên thủ đô đi họp. Con gái
anh thông minh vì là học sinh giỏi toàn trường. Anh ấy ra sân bay đón mình
chẳng qua chỉ để giúp đỡ sinh viên mới, giống như đi đón một vị học giả đến
thăm trường. Một cảm giác đau xót quen thuộc lại trào lên, giống như hồi nhỏ
nghe mẹ nói nhặt được mình ở đống rác vậy.
Về đến
nhà, cô trùm chăn ngủ một giấc, cảm thấy dễ chịu hơn, rồi lắp điện thoại mới
mua, gọi về nước cho mẹ. Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Carol yêu cầu mẹ:
- Mẹ,
mẹ nói chuyện mẹ về ông ấy đi.
Nghe
thấy mẹ sững sờ trong điện thoại giây lát rồi mới nói:
-
Chuyện mẹ với ai? Với bố con ấy à? Thành, con muốn nghe chuyện gì? Mẹ đã nói
với con hết rồi thôi.
-Mẹ
nói, bố đã yêu mẹ thế nào?
Mẹ chần
chừ giây lát rồi cẩn thận hỏi:
-
Thành, con không yêu một người đã có vợ đấy chứ?