Dịu Dàng Dành Riêng Anh

Chương 17

Editor: Mộ

Đỗ Cửu Trăn biết Trần Hằng đang tức giận.

Cô phải cố gắng hết sức để đuổi theo anh nhưng mới theo được một đoạn, cô đã thở không ra hơi.

Cô không cẩn thận giẫm phải một thứ gì đó. Đỗ Cửu Trăn dừng bước và cúi đầu xem xét. Hoá ra đó chỉ là một hòn đá nhỏ.

Lúc cô dời mắt khỏi nó thì đã không thấy Trần Hằng đâu nữa.

Chỉ trong chốc lát, cô đã để mất dấu anh.

Đỗ Cửu Trăn nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, không thấy bóng dáng của ai khác.

Cô đoán anh đã đi thẳng về phía trước vì thế cô không hề do dự mà đi theo hướng đó.

Đỗ Cửu Trăn đi thêm được một đoạn thì bắt gặp một ngã rẽ. Bình thường cô rất ít khi tới nơi này nên cô không biết đường, cô không biết nên rẽ phải hay là rẽ trái.

Cô dừng bước.

Sau vài phút trầm tư, cô xoay người chuẩn bị vòng về đường cũ.

Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Một cách tay dài đưa ra kéo cô vào lòng.

Người kia dùng lực rất lớn khiến mặt cô đập mạnh vào ngực anh. Cảm giác đau đớn lập tức truyền tới.

Chóp mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, Đỗ Cửu Trăn không cần ngẩng đầu cũng biết rõ người đó là ai.

Anh dùng một tay siết chặt eo cô giống như đang trút giận lên cái eo mềm mại này.

Cô nhíu mày đau đớn nhưng anh cũng không hề có ý định buông tay.

Anh cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt giống như một con thú dữ đang cố gắng kiềm chế cơn giận để không chén sạch con mồi. Anh ghé sát vào tai cô, vừa cắn vành tai nhỏ vừa nói:

“Đỗ Cửu Trăn, em ngủ với ông đây rồi còn dám bỏ chạy…”

Giọng nói của anh càng ngày càng trầm xuống, vừa lạnh lùng vừa giễu cợt: “Em đang ghét bỏ ông đây phải không?”

Trần Hằng vừa nói chuyện vừa vuốt ve vành tai của cô. Vết chai trên đầu ngón tay ma sát với da thịt non mềm khiến cô phải rên lên một tiếng vì khó chịu.

Anh thực sự đang nổi giận. Cô có thể dễ dàng nhìn thấy những tia giận trong mắt anh.

Lúc anh tỉnh dậy, cô đã không còn ở đó. Vốn dĩ anh cho rằng cô chỉ tạm thời rời đi vì có chuyện đột xuất nhưng anh chưa từng nghĩ cô sẽ đi lâu đến thế.

Gần một tuần lễ, mỗi ngày anh đều nhìn chằm chằm cửa nhà đối diện, để xem lúc nào mới thấy được bóng dáng của cô.

Anh đã chờ rất lâu nhưng nhà bên kia vẫn không hề có động tĩnh.

Đã vậy, anh gọi điện thoại cho cô, cô cũng không bắt máy. Trong khoảng thời gian này, Đỗ Cửu Trăn giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Anh biết Đỗ Cửu Trăn là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng. Cô thích đến thì đến thích đi thì đi, không cần báo cáo với ai, cũng chẳng cần phải giải thích cô đi đâu hay làm gì. Đối với cô mà nói chuyện đó không hề quan trọng.

Giống như những gì người khác nói, Đỗ Cửu Trăn mãi mãi là vị đại tiểu thư cao cao tại thượng. Trước mặt anh, cô là nữ vương, tất cả mọi chuyện đều do cô định đoạt.

“Em ghét bỏ anh thì sao?” Sự đau đớn trên eo càng ngày càng rõ rệt. Đỗ Cửu Trăn giương mắt nhìn anh, cô cắn môi nói.

Cô dùng ánh mắt long lanh nhìn thẳng về phía anh. Ánh mắt này khiến anh muốn đè cô xuống mà dày vò ngay lập tức.

Đêm hôm ấy, cô cũng nhìn anh bằng đôi mắt đẫm sương như thế. Cô vừa mềm mại vừa quyến rũ, giống hệt như yêu tinh.

Cô vừa dứt lời, vành tai lại truyền tới một cơn tê dại.

“Em dám?” Trần Hằng cười lạnh một tiếng và nói: “Người tôi muốn, nhất định phải là của tôi.”

“Em dám chạy, tôi sẽ bắt em trở về.”

Anh biết giữa bọn họ có bao nhiêu chênh lệch. Một người ở trên trời, một người ở dưới đất, vĩnh viễn không chạm được tới nhau.

Ban đầu, nếu anh không dính vào tình cảm này thì có lẽ anh vẫn có thể nhẫn nhịn mà tránh xa cô, nhưng một khi đã dính vào thì không tài nào dứt ra được.

Bây giờ, anh chỉ biết cô là người anh thích. Anh sẽ dùng tất cả mọi cách để giữ cô lại bên cạnh.

Đỗ Cửu Trăn giống như mảnh xương đã khảm sâu trong cơ thể anh. Cô ấy là người duy nhất anh không thể buông bỏ.

Ngay lúc này, giọng nói của Chu Tử Tuế từ bên ngoài truyền vào.

“Anh Hằng, anh có ở bên trong không?”

Đây là nhà kho.

Trước khi đến đây, Trần Hằng đã nói với Chu Tử Tuế rằng mình sẽ tới nhà kho khảo sát.

Nhưng anh cũng không biết tại sao Chu Tử Tuế lại chạy đến đây tìm anh.

“Anh Hằng, anh ở đâu thế?” Giọng của Chu Tử Tuế lại truyền tới một lần nữa.

Trần Hằng nhíu mày khó chịu. Bây giờ, anh chỉ muốn khâu miệng cậu ta lại.

Cậu luôn xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện.

Trần Hằng vốn đang siết chặt eo Đỗ Cửu Trăn, bây giờ đã buông lỏng hơn đôi chút.

Đỗ Cửu Trăn thở phào nhẹ nhõm. Cô tưởng rằng cuối cùng anh cũng chịu buông tay nhưng anh còn dùng lực mạnh hơn khi nãy, một lần nữa kéo cô trở lại.

“Em thử chạy thêm lần nữa xem ông đây có để cho em xuống giường hay không.”

Cô không hề biết, mấy ngày nay anh đã khổ sở thế nào. Với năng lực của anh, nếu như Đỗ Cửu Trăn thật sự muốn bỏ đi, anh cũng không có khả năng bắt cô trở về.

Nếu đã không thể vậy anh cũng chỉ còn một cách duy nhất là không để cô chạy trốn.

Cuối cùng Trần Hằng cũng thật sự buông Đỗ Cửu Trăn ra.

Chu Tử Tuế rất biết chọn thời điểm, tay của anh vừa rời khỏi người Đỗ Cửu Trăn thì cũng là lúc cậu ta thò đầu vào, cẩn thận dò hỏi: “Anh Hằng…anh ở đây sao?”

Chu Tử Tuế vừa đi ngang qua đây, loáng thoáng nghe thấy có ai đó đang nói chuyện. Cậu đoán là anh Hằng nên không thèm gõ cửa cứ như vậy tiến vào.

Cảnh tượng trước mắt vô cùng mập mờ. Trần Hằng đứng sát bên cạnh Đỗ Cửu Trăn, Chu Tử Tuế cũng không biết bọn họ đang làm gì.

Cậu giật mình một cái. Đến khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Trần Hằng. Lúc này Chu Tử Tuế mới hiểu được mình đến không đúng lúc.

Chu Tử Tuế cũng không dám hỏi tại sao Đỗ tiểu thư lại ở đây với Trần Hằng.

Gần đây, Chu Tử Tuế chọc phải người nào đó hơi nhiều. Cậu ta luôn có cảm giác mình cách cái chết không còn xa.

“Có chuyện gì sao?” Đỗ Cửu Trăn nhấc chân, xoay người đến trước mặt cậu và hỏi.

Khoảnh khắc xoay người lại, cô khẽ nhíu mày một cái. Bây giờ cô cảm thấy cái eo của mình đã mất cảm giác.

Đi được mấy bước, mắt cô hơi rũ xuống cười khổ một tiếng.

Trưa nay, sau hơn một tiếng đồng hồ những lời Đỗ Cửu Trăn đã nói với Dương Giai đã truyền khắp cả công ty.

Đại Tiểu thư công khai bảo vệ Trần Hằng. Nếu cô đã như vậy thì bọn họ còn có thể làm gì nữa.

Người ta là cấp trên. Cô là người phát chén cơm cho bọn họ, bọn họ vẫn cần nhận lương để sống. Dù trong lòng không thoải mái thì cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Bọn họ cũng chỉ dám len lén nhiều chuyện với nhau.

Ai cũng thắc mắc về quan hệ giữa Trần Hằng và Đỗ Cửu Trăn, tại sao Đỗ Cửu Trăn lại che chở cho anh đến như vậy.

Chu Tử Tuế là người luôn bên cạnh Trần Hằng cũng chỉ dám im lặng hóng chuyện.

Vừa rồi thấy cảnh kia, trong lòng cậu đột nhiên thắp lên một tia sáng.

Chu Tử Tuế có một ý nghĩ hơi to gan, nhưng cậu không dám chắc chắn.

Cho đến tận xế chiều, Chu Tử Tuế đang lau cửa sổ ở trong phòng làm việc thì nhìn thấy Trần Hằng đang đứng nói chuyện với Đỗ Cửu Trăn ở dưới lầu.

Đỗ Cửu Trăn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng và khó gần như cũ. Cô không nói gì cả, chỉ lẳng lặng lắng nghe Trần Hằng nói chuyện rồi bị anh kéo lên xe máy.

Xe máy đi xa dần rồi biến mất trong tầm mắt của cậu.

Bây giờ, Chu Tử Tuế mới không nhìn theo bọn họ nữa. Cậu cũng phải về nhà.

Tiếng chuông điện thoại di động trong túi reo lên, Chu Tử Tuế lấy điện thoại ra, phía trên hiện lên một dãy số cùng với hai chữ “Phùng Ngạn”

Chu Tử Tuế ngây người. Từ sau lần anh Hằng xảy ra chuyện, cậu chưa từng gặp lại Phùng Ngạn.

Mặc dù Trần Hằng đã nói với cậu, Phùng Ngạn về quê có việc nhưng Chu Tử Tuế vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Hơn nữa đã lâu như vậy rồi cậu không hề nghe được tin tức nào có liên quan đến Phùng Ngạn.

Bây giờ cậu cũng không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên gọi điện thoại cho cậu.

Chu Tử Tuế hơi do dự, cuối cùng cậu vẫn bắt máy.

“Tiểu Chu, bây giờ cậu đang ở đâu?” Điện thoại vừa được kết nối, Phùng Ngạn đã hỏi thẳng.

“Em ở trong trấn” Chu Tử Tuế mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng. Cậu không nói cụ thể mà chỉ trả lời một cách chung chung.

“Anh Hằng có ở đó không?” Phùng Ngạn lại hỏi.

“Anh ấy không ở đây.” Chu Tử Tuế dừng một lát rồi mới hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì. Anh nghe nói anh Hằng chuyển sang làm việc ở công ty mới. Anh sợ anh ấy bận rộn quá, không biết có cần người giúp đỡ không.”

Phùng Ngạn sợ cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ở quê có nhiều việc quá, anh không kịp trở lại. Lúc trước không giúp gì được anh ấy, thật ngại quá.”

Hắn cười ngượng, giọng điệu giống như đang chột dạ.

“Tạm thời ở đây cũng không có việc gì để giúp.”

Nhắc tới công ty, Chu Tử Tuế bắt đầu nhiều chuyện: “Đây là công ty lớn không giống cửa hàng nhỏ ngày trước. Anh Hằng đã là tổng giám đốc rồi.”

“Công ty cũng có rất nhiều nhân viên.”

“Thế à…”Giọng của Phùng Ngạn nghe ảm đạm hơn hẳn nhưng Chu Tử Tuế rất ngây thơ, cậu ấy không hiểu ý tứ của hắn.

“Anh Hằng…không nói gì à?” Phùng Ngạn cẩn thận hỏi.

“Hả?” Chu Tử Tuế ngẩn người. Cậu ta không thể lập tức hiểu ra ý của hắn.

“Không có gì..không có gì.” Phùng Ngạn vội vàng đổi đề tài.

“Chuyện hôm nay anh tìm cậu, cậu đừng nói với anh Hằng. Anh ấy bận rộn như thế, cậu đừng quấy rầy anh ấy.” Phùng Ngạn nói một câu rồi vội vàng cúp điện thoại.

Chu Tử Tuế đứng ngây như phỗng. Cho đến bây giờ, cậu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

*****

Đỗ Cửu Trăn vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng tắm.

Cô tắm sơ qua một lượt.

Hôm qua cô phải thức đến nửa đêm, vất vả lắm cô mới xử lý xong chuyện ở Đỗ Thị. Cô ngủ được vài tiếng, đã phải vội vàng trở về đây.

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi, vừa nhớp nháp vừa khó chịu. Cô tắm mất hơn một tiếng đồng hồ mới thoải mái bước ra.

Cô vừa mở cửa, đã thấy Trần Hằng đang dựa vào bức tường bên cạnh.

Anh dựa lưng lên tường. Sắc mặt vẫn không tốt hơn được bao nhiêu.

Lúc nãy ở cổng công ty, anh lái xe máy đến và mạnh mẽ kéo Đỗ Cửu Trăn lên.

Nói thật, từ trước đến giờ Đỗ Cửu Trăn chưa từng ngồi loại xe này. Hơn nữa, đường ở quê thì không bằng phẳng, anh còn lái rất nhanh, Đỗ Cửu Trăn chỉ có thể vòng tay ôm cái eo vững chắc của anh mới có thể ổn định cơ thể.

Từ bé đến giờ, Đại tiểu thư chưa từng bị doạ cho sợ hãi đến thế. Cho nên lúc xuống xe cô hơi không vui.

Đỗ Cửu Trăn không thèm nhìn anh. Cô không nói lời nào cứ thế đi thẳng vào nhà mình.

Cô không biết anh sẽ đi theo mình.

Trông dáng vẻ của anh có lẽ anh đã ở đây chờ cô rất lâu rồi.

Đỗ Cửu Trăn mặc một cái váy ngủ hai dây, lộ ra bả vai trắng trẻo.

Trên cổ của cô vẫn còn vương vài giọt nước, từ từ chảy xuống xương quai xanh. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên rũ xuống nhìn anh.

Lần đầu tiên gặp Đỗ Cửu Trăn, cô cũng mang vẻ mặt này.

Mắt Trần Hằng đục ngầu. Anh vươn tay ra giữ lấy eo cô. Anh chỉ dùng một chút lực, đã ôm được cô vào lòng

- -----oOo-----