“Cô nhìn tôi như thế làm gì? Tôi thì giúp được gì cho cô?” Trần Hằng rũ mắt, anh cảm thấy rất nực cười.
Anh không có ký ức cũng không có người thân. Cuộc sống của anh vô cùng khổ sở. Anh phải lăn lộn đến chất vật và không hề có tương lai.
Khi anh mới tỉnh lại, tất cả những gì anh thấy là một bầu trời tối đen như mực. Anh muốn nhớ lại những chuyện trước kia nhưng anh không nhớ được gì hết.
Mỗi lần anh cố gắng nhớ thì sẽ rất đau đầu.
Sau này, anh không ép mình cố nhớ lại nữa.
Anh giống như một sinh vật xuất hiện từ hư không và bị vứt bỏ tại thế gian này. Anh muốn sống thật tốt nhưng không thể sống giống như những người khác.
Anh không biết mình có thể làm gì, có thể kiếm tiền từ đâu? Thứ duy nhất anh có là một cơ thể khỏe mạnh.
Mỗi ngày, Anh đều đánh nhau với đám côn đồ và làm việc trên công trường để kiếm sống. Cơ thể anh có chi chít vết thương thế nhưng đổi lại anh vẫn chỉ kiếm được vài đồng bạc lẻ.
Người ta nói anh là một thằng khốn nạn còn là một thằng khốn nạn vô dụng.
Anh không thể phủ nhận được điều đó.
“Anh không thử thì làm sao biết không được.” Đỗ Cửu Trăn nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lạnh tanh như cũ nhưng giọng điệu cực kỳ kiên định.
“Đây là sản nghiệp của nhà họ Đỗ. Nếu anh phá hỏng thì cứ để nó hỏng, không sao cả.”
Đỗ Cửu Trăn nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy anh có thể. Anh cứ thử một chút biết đâu nó ở trong anh sẽ phát triển hơn thì sao?”
Đỗ Cửu Trăn nói chuyện cực kỳ thẳng thắn.
Đối với cô, chi nhánh nhỏ này có cũng được, không có cũng chẳng sao, bọn họ có thể tùy tiện vứt bỏ. Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, đối với Đỗ Cửu Trăn nó đều không quan trọng.
Cô muốn cho anh thì sẽ cho anh.
Trần Hằng nhìn thẳng vào mắt cô, giống như có thể thấy bóng dáng của anh trong đó.
Một ánh mắt tràn đầy tín nhiệm cùng mong chờ.
“Được.” Sau một khoảng thời gian yên lặng, Trần Hằng gật đầu.
Đỗ Cửu Trăn nhìn anh, đuôi mắt cong lên. Cô nở nụ cười, trong lòng tràn ngập vui vẻ.
Trần Hằng chú ý đến động tác của cô. Anh sửng sốt một chút nhưng không phản ứng lại mà tự mình đi về phía trước.
Bàn tay của Đỗ Cửu Trăn lơ lửng giữa không trung.
Cô ngẩn người vài giây rồi thu tay về.
*****
Lúc Chu Tử Tuế nhận được tin cửa hàng ngừng kinh doanh. Cậu ta bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Trần Hằng phải dồn hết tất cả tiền của mới có thể mở được một cửa hàng nhỏ. Đó là số tiền anh vất vả lắm mới tích góp được.
Ông Triệu bảo anh mở một cửa hàng nhỏ, mặc dù không kiếm được bao nhiêu nhưng anh vẫn có đồng ra đồng và và có một cuộc sống an ổn nên anh đã nghe lời ông ấy.
Chu Tử Tuế không thi đại học, cậu vẫn luôn đi theo Trần Hằng. Cậu ta là nhân viên duy nhất theo anh từ khi anh bắt đầu mở cửa hàng cho đến tận bây giờ.
Dù Trần Hằng không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng về lương lậu thì anh chưa bao giờ bạc đãi cậu.
Bây giờ đột nhiên anh nói phải đóng cửa, không cho cậu thời gian để ứng phó.
Lúc ấy, Chu Tử Tuế vẫn đang ở nhà, sau khi cậu ta biết tin liền vội vàng chạy đến cửa hàng.
Lúc cậu đến nơi, Trần Hằng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, anh chuẩn bị đóng cửa.
“Anh Hằng, xảy ra chuyện gì thế?” Chu Tử Tuế thở hồng hộc, không kịp nghỉ ngơi đã chạy lên hỏi anh.
“Có phải anh thiếu tiền quay vòng không? Em có tiền.”
Chu Tử Tuế không đợi anh nói chuyện, cuống cuồng nói: “Tiền lương trong hai năm nay anh cho em, em không dùng hết. Anh Hằng, nếu anh cần gấp thì anh cứ cầm tạm đi.”
Chu Tử Tuế tính tình thành thật. Việc đầu tiên cậu ấy nghĩ đến là nếu như Trần Hằng gặp khó khăn thì cậu giúp anh vượt qua.
Cậu biết anh phải khổ sở thế nào để mở cái cửa hàng này. Bây giờ, vất vả lắm cửa hàng mới có khởi sắc, bọn họ không thể vì xuất hiện một chút khó khăn mà vứt bỏ được.
“Cậu có bao nhiêu tiền?” Trần Hằng còn chưa lên tiếng thì một giọng nói cực kỳ dễ nghe ở bên cạnh đã vang lên.
Chu Tử Tuế không ngờ còn có người khác ở đây, nhất thời bị dọa hết hồn, cậu men theo tiếng âm thanh truyền đến và nhìn sang.
Đó là cô gái hôm trước cậu gặp ở cửa nhà Trần Hằng.
Cô cười nhẹ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lại thêm vài phần diễm lệ.
“Ba… ba mươi ngàn” Mặc dù không biết cô là ai nhưng khi cô hỏi, Chu Tử Tuế vẫn trả lời thành thật
(Khoảng hơn 106 triệu VNĐ)
Người khác hỏi cậu có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng mà cậu cũng thành thật trả lời, thật đúng là ngốc hết thuốc chữa.
“Vậy sợ rằng không đủ đâu.” Đỗ Cửu Trăn lắc đầu cười.
“Bao… bao nhiêu mới đủ?” Chu Tử Tuế hỏi.
Nếu thật sự là vấn đề về tiền, cậu không có thì còn thể tìm ba mẹ để vay.
Dù sao đi nữa chuyện quan trọng nhất là phải giữ lại cửa hàng.
“Không cần tiền của cậu.” Trần Hằng mở miệng, anh vỗ vai Chu Tử Tuế: “Tôi ra ngoài làm việc nên không có thời gian quản lý cửa hàng.”
Lúc trước anh cũng từng nghĩ như vậy.
Tình hình này có khi đóng cửa lại là chuyện tốt. Anh cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, tương lai có khi còn lỗ vốn ngay cả tiền thuê mặt bằng cũng không có mà trả.
“Nếu cậu nguyện ý thì có thể theo Trần Hằng đến công ty làm việc.” Đỗ Cửu Trăn dừng một chút lại nói: “Bây giờ, anh ấy là Tổng giám đốc.”
Đỗ Cửu Trăn nhìn tiểu tử ngốc này, cảm thấy kết giao với cậu ta cũng rất tốt.
Tổng giám đốc?
Chu Tử Tuế sửng sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng.
Cậu ta nghi hoặc nhìn về phía Trần Hằng và không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Cậu là bạn của Trần Hằng sao?” Đỗ Cửu Trăn đổi đề tài: “Giới thiệu một chút, tôi là Đỗ Cửu Trăn.”
“Chu… Chu Tử Tuế.” Lần đầu tiên cậu ta nói chuyện với người đẹp trong khoảng cách gần như vậy. Chu Tử Tuế không thể nói chuyện một cách lưu loát được, đầu lưỡi như bị dính vào nhau.
Mỗi khi cậu căng thẳng sẽ suy nghĩ rất chậm chạm, nhất thời cậu ta không dám nhìn cô.
Mà lúc lâu sau, cậu đột nhiên nhớ ra mình đã từng nghe thấy cái tên “Đỗ Cửu Trăn” này ở đâu rồi thì phải..
Vài ngày trước Trần Hằng hỏi cậu chuyện hai nhà Đỗ, Hoắc. Khi đó Chu Tử Tuế còn lảm nhảm với anh. Cậu còn nhắc đến chuyện người đứng đầu nhà họ Đỗ – Đỗ Cửu Trăn.
Người trước mặt cậu cũng là Đỗ Cửu Trăn, chẳng lẽ…
Chu Tử Tuế trợn mắt kinh ngạc. Cậu ta bị dọa sợ đến nỗi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Tôi lái xe tới.” Đỗ Cửu Trăn vừa nói vừa đi đến phía đối diện.
Chu Tử Tuế nhìn bóng lưng cô ấy bằng một ánh mắt ngáo ngơ. Cậu chậm chạp hỏi Trần Hằng: “Anh Hằng, đó là Đỗ Cửu Trăn của nhà họ Đỗ sao?”
“Bây giờ cậu chỉ quan tâm chuyện đó thôi sao?” Cứ nhắc đến Đỗ Cửu Trăn, Trần Hằng liền trầm giọng.
“Đương nhiên.” Chu Tử Tuế vô cùng hào hứng. Cậu ta mất hết nhãn lực, không thèm để ý thái độ Trần Hằng mà hưng phấn không thôi: “Đời này khi còn sống, em có thể nhìn thấy một đại tiểu thư, thật không dễ dàng”
Thậm chí Chu Tử Tuế còn cảm thấy mấy nữ minh tinh trên ti vi còn không đẹp bằng Đỗ Cửu Trăn.
Hơn nữa người ta là Đại tiểu thư có huyết thống cao quý. Hàng thật giá thật đó.
“Đỗ tiểu thư không thích bị người khác nhìn.” Trần Hằng trầm giọng, liếc Chu Tử Tuế và nói chuyện bằng cái giọng vô cùng khó chịu: “Cô ấy sẽ không vui”
Cậu rất nhát gan nên dễ bị dọa. Đỗ đại tiểu thư là người rất đáng sợ, ngàn vạn lần không nên khiến cô không vui.
Cậu ta rũ mắt xuống, không dám nhìn nữa. Một lúc lâu sau, Chu Tử Tuế nhích lại gần Trần Hằng một chút, cậu ta tò mò hỏi: “Anh Hằng, bây giờ anh là Tổng giám đốc thật sao?”
“Ừ” Trần Hằng đáp một tiếng.
“Anh Hằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chu Tử Tuế vẫn tiếp tục hỏi.
Trần Hằng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, ma xui quỷ khiến anh đã đáp ứng cô.
Ở trong mắt Đỗ Cửu Trăn, Hoa Nặc chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng ở trong trấn, nó đã được coi là công ty lớn.
Huống chi Tổng giám đốc còn là chức vị lớn nhất.
Đúng là là chủ nghĩa tư bản phóng khoáng.
Đại tiểu thư không hề suy nghĩ, cứ vung tay một cái đã tặng một công ty cho người ta.
Trần Hằng lại nghĩ về người chồng sắp cưới đã chết mà cô nhắc đến.
Nghe nói lúc anh ta là một người vô cùng xuất sắc, mới mười lăm tuổi đã đứng ra quản lý gia tộc.
Thế thì sao nào? không phải anh ta vẫn chết sớm đấy sao, thật thảm hại.
“Cậu dài dòng thêm một câu nữa, sau này vị trí bảo vệ sẽ thuộc về cậu.”
Trần Hằng bỏ lại một câu nói. Anh thấy Đỗ Cửu Trăn lái xe tới nên sải bước sang bên đó.
Chu Tử Tuế cười toa toét rồi đuổi theo anh: “Bảo vệ thì bảo vệ, có thể kiếm tiền là tốt lắm rồi.”
****
Hoắc Hành Niên: tôi ghen đến mức ngay cả chính mình cũng có thể mắng.