Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 12: Đến Thiên Sơn

Quyển một: Việt quốc phong vân

Chương 12: Đến Thiên Sơn

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Nam Vân chắp tay nói:

- Huynh đài, đây có phải là anh em hay bằng hữu gì thân thích gì với ngươi không?

Đối với hạng người bí hiểm chưa rõ lai lịch như Đoàn Ngọc, Nam Vân hoàn toàn không dám hành động lỗ mãng.

- Không. Ta chả quen biết gì với hắn cả.

Nam Vân nghe Đoàn Ngọc nói thế thì sắc mặt kỳ quái hỏi tiếp:

- Nếu đã không quen thì sao lại xen vào chuyện này của tại hạ?

Đoàn Ngọc cười nhẹ:

- Chẳng qua ta thấy cũng sắp tới lúc thi thố tại Thiên sơn rồi, không muốn mọi người phí công lực vì những chuyện cỏn con này thôi.

Nam Vân gật đầu, vốn tưởng Đoàn Ngọc sẽ gây khó dễ gì, nào ngờ thấy hắn thân thiện như vậy thì trong lòng gã cũng an tâm. Nam Vân nhìn gã thanh niên áo đen nói:

- Hôm nay nể mặt vị huynh đệ này ta tha cho ngươi, nếu còn lần sau… hừ, đừng có trách Nam Vân này độc ác.

Nam Vân nói xong lạnh lùng quay lưng đi, bỏ ra đứng ở một góc khác.

Đoàn Ngọc mỉm cười, bước tới vỗ vai gã thanh niên áo đen, trấn an gã. Nào ngờ đáp lại sự chân thành của Đoàn Ngọc lại là một ánh mắt lạnh lùng. Gã áo đen cúi gầm mặt, hừ nhẹ một cái sau đó gạt tay Đoàn Ngọc ra, đứng dậy đi tới chỗ khác.

Chờ gã áo đen đi xa rồi Trương Cuồng mới nói:

- Đệ thấy chưa. Đệ giúp hắn, nhưng hắn sẽ không biết ơn đệ. Hơn nữa còn cảm thấy việc đệ bảo vệ hắn là một sự nhục nhã nữa.

- Kỳ lạ, rõ ràng hắn đưa ánh mắt cầu xin tương trợ mà, sao bây giờ lại…

Đoàn Ngọc đưa tay gãi gãi đầu, hắn vẫn chưa hiểu tại sao gã thanh niên áo đen kia lại lật lọng nhanh đến thế.

Trương Cuồng đáp:

- Đệ mấy năm về trước chắc chỉ lo tu luyện nội khí, ít khi đi ra ngoài lịch lãm nên không biết. Tu chân giới bên ngoài vốn khốc liệt, là nơi cốt nhục tương tàn, huynh đệ bán rẻ lẫn nhau. Bởi vì ở tu chân giới không hề có sự áp chế của pháp luật, người mạnh là người được nắm quyền sinh sát. Đệ kinh nghiệm còn non kém, mai mốt hãy cùng ta đi lịch lãm một phen thì sẽ hiểu rõ.

Đoàn Ngọc thở dài, khẽ gật đầu. Hắn cũng cảm thấy hiểu biết về lòng người của bản thân quá kém, nhưng mà dù sao hắn cũng không muốn trở thành một kẻ tự tư tự lợi, lạnh lùng vô cảm như những tu sĩ khác.

Chợt giữa bầu trời quảng trường phát ra một tiếng nổ to thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Cùng lúc tiếng trống ở quảng trường vang lên ồn ã, đây là tiếng trống do quân đội triều đình đánh lên. Tiếp theo đó là những âm thanh “vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Hàng loạt phàm nhân đứng bao quanh quảng trường đều hướng về giữa quảng trường quỳ rạp xuống, chỉ còn hơn một ngàn người tu đạo vẫn đứng thẳng lưng, vì họ được phép không quỳ.

Một người thân hình cao lớn, mình khoác long bào, đầu đội mũ kim tuyến tướng mạo oai nghiêm bước lên ngồi trên chiếc ghế vàng ở đài cao chính giữa quảng trường. Giọng nói y sang sảng vang lên như chuông ngân:

- Chúng khanh gia, các vị hương thân phụ lão bình thân!

Vị hoàng đế này tuy là một phàm nhân, nhưng võ công trần thế thì lại có vẻ khá cao, cho nên âm thanh phát ra từ miệng y cũng vang vọng khắp quảng trường, không hề cần người nào trợ âm.

- Đa tạ hoàng thượng ân điển!

Chúng tu sĩ cùng binh lính đồng thời hô vang, sau đó đứng thẳng dậy.

Hoàng đế mỉm cười, nói tiếp:

- Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với Việt quốc chúng ta. Bởi vì sau năm năm, đất nước chúng ta lại sản sinh ra một thế hệ người tu đạo xuất sắc mới. Đây chính là niềm vinh dự cùng kiêu hãnh của Việt quốc!

- Tất cả đều nhờ thánh ân của hoàng thượng!

Đến lúc này toàn bộ những người tu đạo xuất hiện trong quảng trường đều không kìm nén nổi xúc động mà cúi gập người, đồng thanh hô lớn.

Bản thân có thể được trở thành niềm kiêu hãnh của đất nước, trong cuộc đời còn gì đáng để tự hào hơn thế.

Trương Cuồng đưa tay chỉ về phía bên trái hoàng đế, nói nhỏ với Đoàn Ngọc:

- Nhìn kìa, cô nàng Tư Tư của của ngươi đang ở phía đó.

Đoàn Ngọc nhìn theo hướng chỉ của Trương Cuồng thì phát hiện ra Trần Tư Tư đang ngồi trên một chiếc ghế cách hoàng đế không xa, đang ngồi trò chuyện với một gã thanh niên áo vàng, nhưng gã này không phải Bạch Vô Thiên.

Chợt Đoàn Ngọc lại thấy Trần Tư Tư nhìn về phía mình, sau đó nói nhỏ gì với gã áo vàng kia. Chỉ thấy gã áo vàng gật gật đầu, rồi nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm về phía Đoàn Ngọc.

- Chết rồi, con ả này vẫn đang thù hằn chuyện ban nãy đây mà.

Đoàn Ngọc bị nụ cười của gã kia làm cho dựng tóc gáy. Nhìn gã khí tức mạnh mẽ, chắc cũng tu vi cũng gần bằng Trương Cuồng, phen này hắn quả là thảm rồi.

Trương Cuồng cười ha hả, khoát tay nói:

- Đừng sợ tên khốn đó. Một mình đệ đánh không lại thì cả hai chúng ta cùng đánh hắn!

Đoàn Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại đã có Trương Cuồng đứng ra hậu thuẫn, nên tạm thời hắn cũng chẳng cần lo ngại gì.

Hắn chuyển sang tập trung theo dõi mấy vị tu sĩ đang xuất hiện giữa bầu trời. Mấy tu sĩ này vẫn đang đứng yên bất động ở đó, chờ hoàng đế trò chuyện xong với những người tham gia dự tuyển ở dưới.

- Hôm nay từ năm đại môn phái tu đạo ở Việt quốc. Thiên Kiếm tông, Thần Thể môn, Vũ Hoá môn, Phượng Hoàng viện cùng Tinh Đạo tông cử đến năm vị tu sĩ. Năm vị này sẽ tiếp dẫn các ngươi đến Thiên sơn tham gia khảo luyện.

- Hãy vì Việt quốc mà không ngừng cố gắng phấn đấu. Các ngươi đều là niềm tự hào của chúng ta. Ta Trần Cảnh xin tiễn các ngươi một đoạn.

Giọng hoàng đế oang oang hào sảng, chứa đầy hùng khí vang lên trong quảng trường. Cùng lúc năm tu sĩ kia nhìn nhau gật đầu, họ phất tay một cái. Chỉ thấy một vòng tròn sáng xuất hiện trong quảng trường, bao bọc toàn bộ người tham gia tuyển chọn ở đây lại.

- Đi!

Một vị tu sĩ quát lớn. Sau tiếng quát ánh sáng vàng loé lên chiếu sáng cả một vùng trời, hơn ngàn người cũng biến mất, trả lại một quảng trường trống không đầy yên ắng.

………………….

Thiên sơn là một trong những ngọn núi cao và đẹp nhất tại Việt quốc.

Từ xưa đến nay chẳng ai biết Thiên sơn cao đến đâu, người đứng dưới chân núi nhìn lên không hề thấy được đỉnh, vì đỉnh của ngọn núi này đã được mây ngũ sắc bao bọc, từ đó toả ra một ánh sáng mỹ lệ lung linh và huyền ảo.

Hơn nữa ở xung quanh chân núi Thiên sơn dường như có tồn tại pháp thuật, khiến người ta mỗi khi đi đến gần đều bị lạc vào một đám sương mù trắng xoá, cuối cùng phải quay lại nơi khởi hành.

Nhưng đó chẳng qua là cái nhìn của người phàm trần, trong mắt tu đạo giới Việt quốc thì Thiên sơn này chẳng có gì quá bí ẩn. Nó vô cùng nổi tiếng, và là thánh địa của những người tu luyện theo trường phái dùng kiếm trong tu đạo giới.

Lúc này hơn ngàn người tham gia dự tuyển được truyền tống thẳng tới đỉnh Thiên Sơn.

Sừng sững trước mặt họ lúc này là một toà cung điện rất lớn, thậm chí dường như còn lớn hơn cả hoàng cung nơi trần gian, từ nó toát ra một khí chất thanh cao thoát tục, không vướng chút bụi trần. Có một tấm biển màu ngọc bích đẹp đẽ treo trên cánh cửa lớn của toà cung điện này, trên tấm biển ghi mấy chữ rồng bay phượng múa màu đỏ tía: Thái Huyền điện.

Đoàn Ngọc cùng Trương Cuồng được truyền tống đến cùng nhau. Khoảnh khắc khi Đoàn Ngọc hiện thân ra thì hắn ngay lập tức ói mửa một tràng dài.

- Khốn khiếp, đây là truyền tống trận được ghi chú trong sách sao? Chẳng phải nói là rất êm ả, hoàn toàn không gây phản ứng phụ cho người dùng sao? Mẹ nó chứ, oẹ oẹ.

Trương Cuồng cười khổ, vội vã lấy tay xoa lưng cho Đoàn Ngọc, đồng thời vung tay trái lên phóng ra Hoả Thuật, mau chóng dọn sạch mấy vết ói dưới đất. Thiên Kiếm tông quy củ rất nghiêm minh, nếu để họ biết được có một tên tu sĩ cảnh giới Thai Tức nho nhỏ dám ói trên thánh địa của họ thì Đoàn Ngọc mất đầu là cái chắc.

Nhưng cũng may cho Đoàn Ngọc là những tên tu sĩ xung quanh đều đang mải mê ngắm nhìn sự hùng vĩ của Thái Huyền điện cùng phong cảnh nơi đây, nên chẳng ai quan tâm tới hắn. Đoàn Ngọc ói mửa xong thì đưa tay chùi mép, mặt mày trở nên tái nhợt. Những gì ghi về truyền tống trận trong sách là thật, chẳng qua tình huống dị ứng với truyền tống trận của hắn là đột biến, trước nay chưa từng gặp mà thôi.

Đoàn Ngọc đưa mắt nhìn về Thái Huyền điện, không khỏi hâm mộ nói:

- Đây là nơi ở của người tu đạo sao? Đúng là y hệt như tiên đình ghi trong sách. Những người kia tu luyện ở đây thời gian dài, chẳng trách khí chất ai nấy cũng thanh cao phong nhã, chẳng khác gì tiên nhân trong truyền thuyết, khiến cho người phàm nhầm tưởng.

Những người Đoàn Ngọc nói đến ở đây là hơn hai mươi đệ tử mình mặc áo trắng, trên ngực áo và sau lưng có hình thái cực trắng đen, thần sắc nghiêm trang đang đứng canh gác bảo vệ nơi cổng của Thái Huyền điện. Trương Cuồng gật đầu, sau đó khẽ nhắc nhở:

- Quy củ trong tu đạo giới là không được dùng thần thức tra xét tu vi lẫn nhau. Hành động đó bị coi là xúc phạm. Còn nữa, trên đỉnh Thiên sơn mọi người chỉ được phép đi bộ, nếu dùng linh khí hay phi kiếm để di chuyển thì lập tức bị sẽ đệ tử Thiên Kiếm tông tiền trảm hậu tấu.

Đoàn Ngọc gật đầu, ra vẻ hiểu rõ. Đối với một gã cuồng ngạo không sợ trời không sợ đất như Trương Cuồng mà còn phải nói vậy, xem ra Đoàn Ngọc lần đầu tới Thiên Kiếm tông không cẩn thận không được.

Chợt từ Thái Huyền điện có một người đàn ông đi bộ ra. Người này nhìn tướng mạo thì tầm khoảng ba mươi tuổi, ria mép gọn gàng, trên người mặc một bộ thường phục nâu đen, trông rất khác biệt với những tên đệ tử đang đứng canh gác.

Những tên đệ tử kia khi thấy người này xuất hiện thì đều cung kính chắp tay cúi đầu, đồng thanh hô lớn:

- Kính chào Thanh Thuỷ sư thúc!

Đám tu sĩ tham gia tuyển chọn ở dưới bao gồm Đoàn Ngọc, Trương Cuồng cũng vội vã làm theo:

- Kính chào Thanh Thuỷ chân nhân!

Vị Thanh Thuỷ chân nhân này chính là một trong bảy đại trưởng lão của Thiên Kiếm tông, sư đệ của chưởng môn Lý Đạo Tông. Người này tính tình lãnh đạm, chỉ loay hoay đi lại trong tông môn, rất ít khi ra ngoài. Hiện tại Lý Đạo Tông đã rời khỏi Việt quốc, cho nên lúc này Thanh Thuỷ toàn quyền xử lý mọi việc trong tông.

Người đàn ông tên Thanh Thuỷ khẽ gật đầu, sau đó đứng trước cửa Thái Huyền môn, đưa mắt nhìn xuống hơn bọn họ.

- Không tệ, lần này quả nhiên là lần có số người tham gia khảo thí tốt nhất trong hai mươi năm nay.

Ngừng một chút rồi y nói tiếp:

- Đại hội tuyển chọn đệ tử của ngũ phái sau ba ngày nữa mới diễn ra. Trong ba ngày này Thiên sơn chúng ta cho phép các ngươi tự do tham quan, chỉ trừ cấm địa của bổn tông ở phía bắc cầu Thông Thiên là không được bén mảng. Nếu có người phát hiện các ngươi đến gần đó, thì không cần biết nguyên nhân thế nào đều giết hết.

Nghe đến đây mọi người bên dưới đều hoảng sợ. Âm thầm ghi nhớ vị trí phía bắc có trọng địa của Thiên Kiếm tông, không nên tới gần.

- Còn nơi ăn uống ngủ nghỉ thì đến tối sẽ có người thông báo cho các ngươi biết. Được rồi, các ngươi tự do tham quan đi.

Thanh Thuỷ chân nhân nói xong lặng lẽ đi ngược lại vào trong Thái Huyền điện, trên khuôn mặt chẳng bộc lộ một tí cảm xúc nào.

Nhìn đoàn người đang dần dần giải tán. Trương Cuồng vỗ vai Đoàn Ngọc cười nói:

- Đi thôi nào. Mục đích Thiên Kiếm tông làm vậy chính là vì muốn gây ấn tượng sâu sắc với đám tu sĩ mới đến chúng ta, để sau đợt tỷ thí trên lôi đài, những người giỏi nhất sẽ có thiên hướng nghiêng về tông môn họ nhiều hơn.

Đoàn Ngọc gật đầu, hắn cũng muốn đi vòng vòng xung quanh, kiến thức xem cái “đệ nhất tông môn Việt quốc” này rốt cuộc có hình dáng thế nào.

…………………………………………� �…